Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 94: Lão bà của ta thân phận chân thật là trước xã hội đen đại tiểu thư? (ba hợp một)
Chương 94: Lão bà của ta thân phận thật sự là đại tiểu thư xã hội đen trước kia? (gộp ba chương) Kỹ năng diễn xuất là biểu đạt cảm xúc.
—— đến từ đạo diễn không mấy nổi tiếng Phật Tổ ở tuyến đầu.
Vì sao diễn viên diễn càng già lại càng tinh tế? Chẳng qua là vì đã nghe, đã thấy, đã trải qua, và vốn sống phong phú mà thôi.
Khi phẫn nộ thì nghĩ đến việc bà xã cắm sừng mình không thương tiếc.
Khi khóc lóc thảm thiết thì nghĩ đến đứa con mình nuôi hai mươi năm lại không phải con ruột.
Muốn cười ha hả sung sướng thì rất đơn giản, chỉ cần nghĩ đến tiền sau này đều là của mình, lại có thể cưới cô gái mười tám tuổi… Cảm xúc của Giang Trĩ Ngư cứ luôn không thể trào dâng, nguyên nhân chính là nàng không có vốn sống, nàng không có cách nào hồi tưởng lại những chuyện khổ sở kia.
Từ khi nàng chưa có ký ức, cha mẹ đã ly hôn, nàng sống với mẹ, nhưng Nhiếp Mậu Tài cũng không phải là người cha đáng ghét.
Tiền bạc đầy túi, còn biết cách dỗ con gái vui vẻ.
Nàng không có đối tượng để oán hận, vậy thì làm sao có thể nhập vai? Đây chắc chắn là chuyện viển vông, dù dạy thế nào cũng không thể dạy được.
Nhưng mà… Một câu nói của Bạch Dã đã ngay lập tức đốt lên ngọn lửa giận trong lòng Giang Trĩ Ngư, ánh mắt nàng bỗng chốc trở nên sắc bén, hừng hực sát khí.
Nếu nói ai hiểu Giang Trĩ Ngư nhất thì Bạch Dã nhận thứ nhất, không ai dám nhận thứ hai, đừng nhìn nàng hiện tại nhu thuận nhưng đến tuổi nổi loạn sẽ có lòng háo thắng cực mạnh.
Về sau, gen của Nhiếp Mậu Tài càng thức tỉnh, thích dùng tay dùng chân, khi đùa nghịch thì có thể ở trên tuyệt đối không ở dưới.
Điểm quan trọng nhất là nàng bao che cho con.
Không đúng... là che chở cho ba ba.
Có thể nói diễn xuất của nàng còn kém, nhưng nói trắng ra thì tuyệt đối không được.
Trong lòng nàng, Bạch Dã không chỉ là người bạn tốt nhất mà còn là mối ràng buộc duy nhất của nàng ngoài cha mẹ.
Thần kỳ!
Quá thần kỳ.
Cảm xúc của Giang Trĩ Ngư đang biến đổi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nàng mặt không biểu cảm trừng mắt Từ Tranh, không cần lên tiếng, cái khí tràng hung ác kia đã lập tức lộ ra.
Bạch Dã lặng lẽ lui về sau, kín đáo giơ ngón tay cái với toàn bộ nhân viên công tác, thợ quay phim đã quen với sự nhạy bén này lập tức nhấn nút mở máy.
Không có tiếng hô bắt đầu.
Mọi người trên trường quay cứ thế lặng lẽ nhìn, không một ai dám nhúc nhích, sợ quấy rầy Giang Trĩ Ngư.
Thật đáng sợ.
Từ Tranh không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Trĩ Ngư, ánh mắt né tránh, lại có chút xấu hổ, trong nhất thời không biết phải nói gì.
Lúc này hắn còn không biết máy quay đã được bật.
Bạch Dã đột nhiên hất cái nồi đen lên đầu hắn cho Giang Trĩ Ngư, người Từ Tranh cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ: "Ta đâu có nói vậy?"
"Oan ức quá Thanh thiên đại lão gia."
"Có phải mình đã làm con gái kim chủ nổi giận rồi không? Chắc mình không bị đá ra khỏi đoàn làm phim đấy chứ? Mình không muốn mà!"
Biểu hiện biến hóa có chút chột dạ lại có chút bất lực kia, từng chút đều được thợ quay phim thu hết vào ống kính.
Càng im lặng, Giang Trĩ Ngư lại càng tức giận, nàng không biết chửi người, chỉ cứ thế trừng trừng nhìn Từ Tranh.
Ánh mắt từ hung hăng dần trở nên băng lãnh chết lặng.
"Được rồi..."
Theo tiếng hô dừng của Bạch Dã, một tràng vỗ tay nhiệt liệt đột nhiên vang lên, ngoại trừ hai người trong cuộc thì tất cả mọi người đều đang điên cuồng vỗ tay.
Sầm Khả Khả còn kích động đến mức ôm lấy Giang Trĩ Ngư xoay vòng tại chỗ, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt.
"Được rồi được rồi…"
"Trĩ Ngư, em thật sự là quá tuyệt vời!"
"Nào, tỷ hôn một cái, a."
Sầm Khả Khả sau khi hóa trang thành nhân vật Lưu Tư Tuệ trông có vài phần mặn mà quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.
Mọi người đều biết mánh này cả.
Tam đại tà thuật của nhân loại lần lượt là phẫu thuật thẩm mỹ, điều khiển điện thoại và trang điểm.
Thợ trang điểm quả thật là một sự tồn tại thần kỳ, chỉ cần một cây cọ thôi đã có thể lột tả vẻ đẹp của Sầm Khả Khả mười năm sau một cách tinh tế vô cùng.
Các huynh đệ!
Đến lúc vỗ mông ngựa rồi.
Một đám người kích động không thôi, toàn bộ vây lấy Giang Trĩ Ngư, một tràng lời khen hoa mỹ khiến Giang Trĩ Ngư còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trừng mắt to ngơ ngác nhìn đám người đang reo hò...
"Được rồi sao?"
Từ Tranh vẫn còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, mặt mày bối rối, hắn quay đầu nhìn Bạch Dã, lại nhìn máy quay phim rồi mới bừng tỉnh ngộ.
Trong lòng đột nhiên chấn động.
Cho nên vừa rồi là hắn cố ý lợi dụng mình để khơi dậy cảm xúc của Giang Trĩ Ngư?
Đem mình và Giang Trĩ Ngư đều lừa gạt.
Trong im lặng liền làm xong luôn rồi?
Năng lực của đạo diễn này quá lợi hại rồi!
Hắn đã nghĩ ra tuyệt chiêu gì vậy, mà lại làm một cách kín đáo không một tiếng động như vậy, quả thực là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.
So với hắn thì mình còn kém quá xa.
"Đạo diễn, anh thật sự là lợi hại, không nói gì cả mà đã dồn em vào khuôn rồi."
Từ Tranh dở khóc dở cười trêu chọc Bạch Dã.
Lần này.
Hắn thực sự không dám coi thường năng lực của đạo diễn Bạch Dã nữa, có một số người đừng nhìn họ còn nhỏ tuổi, nhưng trước mặt thiên tài thì tuổi tác chỉ là bức bình phong mê hoặc người khác mà thôi.
Không chỉ riêng hắn.
Những nhân viên chủ chốt của tổ làm phim tại hiện trường cũng âm thầm giật mình sau khi đã hưng phấn, thủ đoạn của đạo diễn quá già dặn, không hề giống một đứa trẻ.
So với cách dạy thẳng thắn của Từ Tranh thì quả thật không cùng một đẳng cấp, hiệu quả lập tức thấy rõ.
Làm đạo diễn, hắn thật sự biết cách đó!
Ngầu quá.
Quá ngầu luôn.
Sau đó việc quay phim cực kỳ thuận lợi.
Ngoài Sầm Khả Khả ra thì tiến độ của những người khác đều thần tốc.
Dù sao thì đã có bản nháp sẵn trong đầu, cộng thêm việc Bạch Dã phác họa phân cảnh cực kỳ chi tiết, các phân cảnh kết nối lại chính là một bộ phim điện ảnh đang được dựng sẵn.
Không có một ống kính thừa nào, trong điều kiện như vậy thì việc quay phim nhanh là đương nhiên rồi?
"Đạo diễn, em thấy Khả Khả nhảy rất tốt mà? Sao lại dừng rồi?"
Văn màn dã dùng đầu ngón tay xoay con quay, tiến đến bên cạnh Bạch Dã vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.
Trên đầu ngón tay Bạch Dã cũng có một con quay, cái đồ chơi này rất giải tỏa căng thẳng, có thể khiến người ta xao nhãng suy nghĩ, thấy Bạch Dã chơi nên hắn cũng bắt chước chơi theo.
Hiện tại toàn bộ đoàn làm phim mỗi người đều có một cái.
"Đúng vậy đó!"
Sầm Khả Khả ngồi xuống bên cạnh Bạch Dã, ủy khuất nũng nịu: "Em đã bỏ ra rất nhiều thời gian để luyện múa cột chuyên nghiệp, không quản ngày đêm mà luyện, vẫn là không nhảy tốt sao?"
"Đệ đệ, đệ đệ tốt của tỷ, rốt cuộc em muốn tỷ như thế nào mới hài lòng đây?"
Uy uy uy… Có thể đừng có phát ra cái loại âm thanh đó không? Hắn vẫn còn là trẻ con mà!
Bình thường em ở nhà vẩy tớ thôi được rồi, ở trước mặt công chúng thế này thì đây là đoàn làm phim đấy, giữ chút hình tượng đi!
Phàn Khả Hinh của đội thăm ban dùng tay bịt miệng Sầm Khả Khả, ánh mắt hung dữ kề vào tai nàng nhẹ giọng cảnh cáo: "Lòng người khó dò, thu cái vẻ này của chị lại."
Bạch Dã đang chống cằm suy tư.
Văn màn dã nói không sai.
Sầm Khả Khả quả thật là nhảy rất tốt, một tay múa cột nóng bỏng vô cùng, đặc biệt là khi nàng nhìn về phía ống kính thì đôi mắt đưa tình như tơ, khiến người ta xem xong chỉ muốn máu huyết trào dâng.
Xét theo lý thì phải cực kỳ tốt mới đúng.
Nhưng Bạch Dã luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
"Không đúng vị."
Bạch Dã lắc đầu: "Không phải hình tượng mà tôi muốn."
"Chị nhảy lại một lần nữa đi."
"Còn nhảy nữa hả? Để cho em ấy nghỉ ngơi một chút đi? Đều nhảy liên tục hơn năm mươi lần rồi…"
Phàn Khả Hinh không nhịn được xót xa lên tiếng.
"Giẫm đạp hoa tàn, đạo diễn anh quá tàn nhẫn!"
Văn màn dã thầm nghĩ trong lòng.
Trong khoảng thời gian quay phim này, hắn vẫn luôn cảm thấy Bạch Dã rất dễ nói chuyện, yêu cầu không cao với mọi người, mỗi một cảnh quay đều cơ bản không vượt quá ba lần.
Không ngờ đến một cảnh múa mà hắn lại coi trọng đến vậy, một lần nữa thay đổi nhận thức của mọi người về Bạch Dã.
Thì ra đạo diễn không phải là không có yêu cầu, mà là còn muốn yêu cầu cực kỳ cao mới đúng.
Hiệu quả giết gà dọa khỉ của Bạch Dã rất rõ ràng, ngoại trừ Phàn Khả Hinh ra thì tất cả mọi người đều im như thóc, không dám lên tiếng cầu xin giúp.
Sầm Khả Khả u oán liếc nhìn Bạch Dã, thấy ánh mắt của hắn kiên định thì khẽ cắn môi rồi lại đi ra sân khấu một lần nữa.
Nàng vừa mới nhảy xong hai động tác thì lại nghe thấy Bạch Dã vô tình hô dừng.
Tê.
Sầm Khả Khả không biết mình xảy ra vấn đề ở đâu, ủ rũ cúi đầu ngồi bệt trên sân khấu với đôi mắt đờ đẫn.
Bộ phim này khiến mắt cô gần mù mất.
Lúc mới nhận phim thì cười vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ cô khóc thảm bấy nhiêu!
Trong phim.
Nhân vật Lưu Tư Tuệ của nàng là một bà mẹ đơn thân, con gái không may bị mắc bệnh máu trắng, chưa làm được gì thì ông chồng tệ bạc đã vứt bỏ vợ con chạy mất.
Vì kiếm tiền nhanh chóng, cô ta đã chọn đến vũ trường để múa cột kiếm tiền chữa bệnh cho con.
Là một người mẹ đơn thân, cô ta có vô vàn lý do để tuyệt vọng, hoặc là sa đọa, hoặc là bất cần đời.
Nhưng cô ấy đã không làm vậy.
Mà là tỏ ra nhẹ nhàng nói: "Được, một mình tôi sẽ giải quyết tất cả."
Sầm Khả Khả hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật Lưu Tư Tuệ, chưa có kinh nghiệm đóng phim nên một khi cảm xúc đã đến thì như hồng thủy vỡ đê.
Không thể thu lại, kết quả là mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Trở thành chuyện cười lớn của đoàn làm phim.
Vất vả lắm mới qua được đoạn kịch bản khó khăn đó, ai ngờ lại bị cái điệu múa cột vốn dĩ nàng tự nhận là đơn giản làm cho mắc kẹt.
Trong lòng muốn nói là không khó chịu là giả.
"Vẫn chưa được sao? Có phải em nhảy không đủ... gợi cảm sao?"
Sầm Khả Khả đỏ mặt thăm dò hỏi.
Bởi vì Bạch Dã còn nhỏ nên nàng vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân mình, nếu không, nàng còn có thể nhảy bạo hơn nữa.
Lời này vừa thốt ra.
Phàn Khả Hinh lập tức đưa tay che tai Bạch Dã, tức giận mắng Sầm Khả Khả: "Sầm Khả Khả, chị chị chị... ngày càng quá đáng, còn ăn nói bậy bạ nữa thì em không tha cho chị đâu."
"Gợi cảm?"
Một câu nói bừng tỉnh người trong mộng, khóe miệng Bạch Dã khẽ nhếch lên: "Tôi biết vấn đề của cô ở đâu rồi."
"Vấn đề gì?"
Mọi người đồng thanh hỏi.
"Vấn đề của cô không phải là nhảy không tốt, mà là quá tốt, một vũ nữ làm kiếm cơm nhảy còn điêu luyện hơn cả vũ công chuyên nghiệp, điều này không phù hợp với nhân vật Lưu Tư Tuệ."
Thấy Sầm Khả Khả có chút trầm tư, Bạch Dã tiếp lời: "Lưu Tư Tuệ là người làm việc đâu ra đó, mạnh mẽ cứng cỏi, chứ không phải là một người trời sinh đã quyến rũ, phóng túng."
"Vốn dĩ cô ấy là một vũ công ba lê, có phong thái làm việc vô cùng chỉnh tề, chứ không phải một kẻ trời sinh đã muốn làm một cô gái múa cột bán nhan sắc không biết xấu hổ."
"Phải thể hiện ra được sự không cam lòng và bất đắc dĩ của cô ta thông qua điệu múa, thể hiện sự giằng xé giữa cuộc sống thực tại và lòng tự trọng."
"Cô đang quá cố sức rồi, không giống như là đang đến để kiếm sống mà giống như là đang biểu diễn múa sung sức trên sân khấu của buổi hòa nhạc vậy."
Má!
Cẩn thận quá mức rồi?
Đám người không nhịn được hít sâu một hơi.
Ánh mắt cổ quái nhìn Bạch Dã.
Đạo diễn à anh đừng hiểu quá rõ thế chứ, tôi thấy sợ đấy!
Anh nói thật đi anh có phải từng đến những chỗ đó chưa?
Trẻ con không được lui tới mấy nơi đó đâu!
Sao lại có thể để trẻ con vào đó được?
Thật là, tôi muốn tìm ông chủ nói chuyện tử tế, nói xem, đạo đức ở đâu, địa chỉ ở đâu, phương thức liên lạc là chỗ nào.
"Tôi hiểu rồi."
Sầm Khả Khả trầm ngâm một hồi lâu đột nhiên đứng lên: "Lần này tôi nhất định làm được."
Sau khi được Bạch Dã chỉ điểm, Sầm Khả Khả đã tiết chế rất nhiều, quả nhiên chỉ cần quay hai lần là đạt.
Đến đây.
Các cảnh quay trong nước đã hoàn thành xong hết, ngoài Từ Tranh thì các nhân viên chủ chốt đều hoàn thành nhiệm vụ.
Còn lại các cảnh ở Bạch Tượng thì do phó đạo diễn Văn màn dã dẫn đội đi quay, sau một thời gian khảo sát, Bạch Dã rất yên tâm về Văn màn dã.
Không yên tâm mới có quỷ.
Dù sao thì nguyên tác cũng do Văn màn dã làm đạo diễn.
"Tiểu Văn à!"
Bạch Dã đứng trên ghế, vỗ vỗ vai Văn màn dã: "Làm tốt lắm, phần tiếp theo tôi sẽ để cậu làm đạo diễn."
"Cảm ơn đạo diễn."
"Xin đạo diễn yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Văn màn dã sung sướng tột độ!!!
Vội vàng gặm bánh mà Bạch Dã đã vẽ, tại chỗ giật mình, múa tay múa chân, quay người ôm lấy Từ Tranh rồi cười toe toét.
Nhìn đứa trẻ vui mừng, nước miếng cũng chảy ra.
Trong lòng Bạch Dã không còn một chút cảm giác áy náy nào.
Tốt lắm đứa trẻ à.
Đây là thứ mà cậu đáng được nhận.
Chẳng trách sao mấy ông chủ thích cho trâu ngựa ăn bánh, nhìn trâu ngựa ăn bánh mà vui vẻ như vậy, động miệng vài ba câu mà thôi, ai mà không vẽ thêm vài cái chứ… … Tiệc hơ khô thẻ tre được sắp xếp tại một quán ven đường gần đoàn làm phim.
"Không phải là khách sạn ăn không nổi, mà quán ven đường thì mới có khói lửa, mọi người mau nếm thử đi, hàu nướng ở tiệm này là nhất tuyệt."
Nhiếp Mậu Tài chỉ vào món hàu nướng vừa mới bưng lên: "Hàu là đồ tốt, nam ăn bổ thận cường tráng, nữ ăn thì dưỡng âm làm đẹp da."
"Nào, lão ca, anh ăn thêm hai cái đi."
Ông ta gắp cho Bạch Dã hai cái, rồi lại quay người gắp hai cái nữa: "Tiểu Ngư Nhi, con cũng ăn hai cái đi."
"Ba, ba không được gọi con là Tiểu Ngư Nhi, ba phải gọi con là Trĩ Ngư."
Giang Trĩ Ngư bĩu môi: "Tiểu Ngư Nhi chỉ có Bạch Dã mới được gọi."
"Ba…"
Nhiếp Mậu Tài không những không tức giận mà lại cười còn vui vẻ hơn: "Tốt tốt tốt, vậy để cho Bạch Dã gọi, ba không gọi nữa có được không?"
Nghe Nhiếp Mậu Tài cam đoan xong, Giang Trĩ Ngư lúc này mới hài lòng dùng đũa gắp con hàu lên, thổi một cái rồi đưa lên miệng.
Đang lúc mọi người nhìn mà cười, cho rằng nàng sắp ăn rồi thì thấy nàng quay người bỏ vào trong bát của Bạch Dã.
"Bạch Dã, cậu ăn đi."
Sau một thời gian giảm béo, khuôn mặt tròn trịa của nàng đã biến thành hình trứng ngỗng, chiếc cằm đầy đặn cũng đã lộ ra.
Sau khi mỡ trên gương mặt đã biến mất, những đường nét trên gương mặt từ từ lộ rõ vẻ tinh xảo vốn có, chiếc mũi nhỏ kiêu ngạo dựng lên tinh tế, một đôi mắt đào hoa vừa sáng vừa lớn.
Tròng mắt đen láy, đôi mày cong cong, thêm một mái tóc ngắn nam tính, môi hồng răng trắng, thật sự quá sức soái ca!
Mẹ nó!
Mẹ vợ rốt cuộc bị bệnh gì vậy?
Rõ ràng một cô bé để tóc dài rất xinh đẹp nha, sao lại cứ phải bắt Tiểu Ngư Nhi cắt tóc ngắn chứ!
Uy uy uy!
Vợ trước của ông có phải có tật gì không, nên ông mới ly hôn với bà ta?
Bạch Dã thật sự muốn hỏi Nhiếp Mậu Tài.
Mặc dù vẫn giữ mái tóc ngắn nhưng lại như lột xác thành một người đẹp, khí khái hào hùng của hai hàng lông mày lại không giống Nhiếp Mậu Tài mà lại giống mẹ của nàng!!!
Không còn là cô bé mập đen thui, giờ Hắc tiểu tử nhìn cũng đã thuận mắt hơn nhiều.
Bạch Dã cũng không cần phải khách khí với con gái nhà người ta.
Một ngụm nuốt hết cái trạm xăng của đàn ông.
Một chữ.
Tươi, mềm và mượt mà.
"Đạo diễn, tôi mời cậu một ly, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội thể hiện trong « Dược thần » của mình…"
Bạch tuộc không phải lần đầu đóng phim điện ảnh, lúc trước hắn đã từng chạy vai quần chúng một thời gian, bộ phim điện ảnh mà hắn đóng vai chính thậm chí đã từng giành giải thưởng trong liên hoan phim quốc tế.
Vấn đề là phim không qua kiểm duyệt, không thể chiếu rạp trong nước, nếu không thì hắn đã không phải luẩn quẩn cho đến bây giờ vẫn chỉ là một “người mới”.
Người gặp vận xui thì uống nước lạnh cũng bị nghẹn.
Hai ly rượu vào bụng, hắn không kìm nén được sự kích động trong lòng, mắt đỏ hoe, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nức nở nói: "Tôi không nỡ mọi người."
Một câu "Không nỡ mọi người" trong phút chốc khiến mọi người trên bàn không kìm nén được nước mắt.
Ai mà không vậy chứ?
Mọi người vừa mới phối hợp ăn ý thì lại phải chia ly ngay lập tức, cái vòng này tuy nhỏ nhưng trong số đó có những người có thể cả đời khó mà gặp lại nhau được nữa.
Bạch Dã giơ cốc sữa dừa mà từ nhỏ cậu đã hay uống lên với bạch tuộc, vừa uống một ngụm, cốc vẫn còn chưa kịp buông xuống thì bỗng nhiên nghe được tiếng rên rỉ của một người phụ nữ từ quầy thu ngân phát ra.
Tiếng khóc thê lương của người phụ nữ, trong phút chốc khiến trái tim của mọi người tại đây đều không nhịn được mà thắt lại.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết nữa."
"Cướp bóc đánh người rồi à?"
"Hình như không phải."
"Tôi vừa thấy chị ta còn đang chơi điện thoại, tự nhiên lại thành ra như vậy, có khi nào là ở nhà gặp chuyện không."
Bà chủ quán đang kêu rên khiến tất cả mọi người mất hết cả hứng ăn uống, đều đồng loạt quay đầu nhìn.
Bạch Dã liếc nhìn Nhiếp Mậu Tài, Nhiếp Mậu Tài lập tức đứng lên đi về phía bà chủ quán: "Lão muội, gào cái gì vậy? Có việc gì thì nói với lão ca đây."
Bà chủ quán không thèm để ý đến Nhiếp Mậu Tài, vùi đầu khóc nức nở, lúc này ông chủ phía sau bếp vội vàng chạy ra chắn trước Nhiếp Mậu Tài, trừng mắt nhìn.
"Ông làm gì vợ tôi hả?"
Má!
Hóa ra cũng là đồ cuồng vợ.
Nhiếp Mậu Tài lườm mắt: "Tự ông đi mà hỏi bà ấy, tôi cũng không biết gì hết."
Ông chủ bán tín bán nghi quay người hỏi bà chủ.
Bà chủ quán thấy ông chủ đến thì càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa kêu la với ông chồng của mình: "Tiền! Không còn tiền nữa, không còn gì nữa hết…"
"Bị người ta lừa sạch rồi."
"Lão công, xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin lỗi anh…"
Nàng đột nhiên quỳ xuống ôm chân ông chồng, cả người mềm oặt nằm bệt ra đất, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Trong lòng Bạch Dã lộp bộp một tiếng, sắc mặt không tự chủ được trở nên nghiêm túc, nghe được mấy từ đứt quãng từ miệng người phụ nữ, cậu mơ hồ biết chuyện gì đã xảy ra.
Gặp phải bọn lừa đảo ở Miến Điện.
Một gia đình khổ cực tích góp mười mấy năm trời, hơn năm mươi vạn tiền tiết kiệm đã bay sạch trong chốc lát.
Thật là thảm.
Tiền thì đừng hòng mà đòi lại được, tiền vừa mới chuyển đi chưa đầy nửa tiếng thì sẽ bị rút hết sạch ở một nơi khác.
Gặp phải chuyện này, cảnh sát cũng chỉ biết lắc đầu.
Lừa đảo rất khó truy tìm, điều quan trọng nhất là thủ đoạn hiệu quả nhất vẫn phải là phòng ngừa.
Sau khi Nhiếp Mậu Tài giúp bọn họ báo cảnh sát, ông ta quay người trở lại chỗ ngồi rồi thuật lại chuyện mà bà chủ quán gặp phải trên bàn ăn, mọi người trong nhất thời cũng xụt xịt không thôi.
Tình huống như này không còn phù hợp để tiếp tục ăn uống nữa.
"Đi thôi, chúng ta đi sang chỗ khác ăn tiếp."
Nhiếp Mậu Tài thở dài, từ trong túi xách móc ra năm xấp tiền nhân dân tệ đặt lên bàn, lấy vỏ hàu chặn lại.
Thức ăn vừa mới được mang lên, mọi người đều còn chưa no, mọi người đồng loạt gật đầu đứng dậy, nhưng lại phát hiện Giang Trĩ Ngư vẫn còn ngồi bất động.
Rõ ràng là nàng bị tiếng khóc của bà chủ quán làm cho sợ hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Bạch Dã: "Bạch Dã, chúng ta có thể giúp họ một chút không?"
Nhiếp Mậu Tài đưa tay xoa xoa đầu Giang Trĩ Ngư, một mặt cưng chiều: "Con gái à, thế giới này còn có rất nhiều người cần được giúp đỡ, chúng ta giúp không nổi đâu, chuyện kiểu này trên đời lúc nào chẳng diễn ra, coi như là ba có bán hết cả nhà cũng lấp không hết cái lỗ này."
"Ba con nói đúng đó."
Bạch Dã mỉm cười: "Muốn giải quyết vấn đề này thì không thể dựa vào sức một mình được, mà nhất định phải nhờ đến cơ quan nhà nước mới có thể răn đe những kẻ ngoài vòng pháp luật kia được."
Giang Trĩ Ngư có lòng lương thiện là chuyện tốt.
Nhưng cũng không thể mù quáng làm việc thiện được.
"Còn có rất nhiều người như vậy nữa sao?"
Giang Trĩ Ngư kinh hãi, những gì vừa mới thấy cũng đã đủ để rung động tâm hồn nhỏ bé của nàng rồi, không ngờ lại còn có cả ngàn ngàn vạn chuyện tương tự.
Thật là đáng sợ.
"Rất nhiều rất nhiều."
Bạch Dã trịnh trọng gật đầu.
"Ngay cả cậu cũng không được sao?"
"Vậy thôi vậy, đến cả người lợi hại như cậu mà cũng không có cách nào giải quyết thì đúng là khó quá rồi, trên thế giới này không có ai giải quyết được đâu."
Giang Trĩ Ngư lắc đầu thở dài, mặt đầy vẻ nhu thuận.
" ? ? ? ? ? ?"
Gì mà sùng bái mù quáng thế này!
Cậu có cần phải thái quá vậy không?
Bạch Dã trong lòng cậu đã mạnh đến mức đó rồi sao?
Cậu cho rằng cậu ấy lợi hại nhất cả thế giới hay gì?
Đây là cái kiểu não yêu đương gì vậy!
Não yêu đương đáng sợ thật.
Bắt ra ngoài bắn bỏ hết.
Mọi người nhìn nhau, lại lần nữa nở nụ cười của các dì.
Con gái của ông chủ Nhiếp và đạo diễn đúng là có vấn đề mà!
Chậc chậc… Vấn đề rất lớn.
"Tôi không được? ? ? ?"
Lời này Bạch Dã không thích nghe.
Đàn ông sao lại có thể bị nói là không được?
Hắn một lần nữa ngồi trở lại ghế, lấy máy tính bảng ra, gõ lách cách, tốc độ nhanh chóng khiến mọi người ở đây đều phải tặc lưỡi.
"Đáng sợ, đây là tốc độ tay của một người độc thân ba mươi năm à? Tôi nhìn thấy cả bóng mờ rồi."
"Hắn đang làm gì vậy?"
"Chắc đạo diễn lại đang chơi game đấy!"
Bạch Dã thường xuyên chơi game ở đoàn làm phim, mọi người đã tận mắt chứng kiến, đúng là một tên nghiện game con nít, máy tính bảng như vật bất ly thân mỗi ngày.
"Lão ca, đi thôi?"
Nhiếp Mậu Tài còn tưởng là hắn lại đang chơi game, xích lại gần nhìn, lúc này mới phát hiện ra là hắn đang viết gì đó.
Tập trung nhìn vào, đập vào mắt bốn chữ.
"Được ăn cả ngã về không?"
Nhiếp Mậu Tài miệng nhanh hơn cả não, theo bản năng đọc ra.
Vương Truyền Quân nghe thấy bốn chữ này, trong phút chốc hai mắt sáng lên, đây cũng là tên phim điện ảnh à!
Má nó!
Chẳng lẽ đạo diễn đang viết kịch bản ngay tại đây à? Sao lại có thể sáng tác mọi lúc mọi nơi vậy?
Thấy Bạch Dã đang tập trung tinh thần gõ máy tính bảng, ai cũng không dám động, lại lặng lẽ ngồi trở lại.
Sau mười lăm phút.
Bạch Dã dừng lại trước ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Hắn quét mắt nhìn mọi người một lượt: "Mọi người đừng tản, chúng ta quay tiếp một bộ phim nữa."
"Hả?"
Mọi người mặt đầy kinh ngạc nhìn Bạch Dã.
Quyết định của cậu sao có thể qua loa thế chứ?
Đột ngột quá vậy?
Vừa hơ khô thẻ tre đã tuyên bố quay thêm một bộ nữa?
"Đây là kịch bản tôi vừa mới viết, liên quan đến lừa đảo, mọi người chuyền nhau đọc qua, ai có hứng thú và có lịch thì ở lại."
Đoán đúng rồi.
Hắn thật sự đang viết kịch bản!!!
Sáng tác ngẫu hứng à.
Bạch tuộc sốt sắng cầm lấy máy tính bảng đầu tiên, chỉ mới nhìn sơ lược qua đã vội chuyền máy tính bảng cho Sầm Khả Khả bên cạnh.
Hắn ngay lập tức đứng dậy: "Tôi đồng ý tham gia diễn xuất, vai nào cũng được, mời đạo diễn nhất định phải cho tôi tham gia."
Sầm Khả Khả không thèm nhìn, trực tiếp đưa cho Dương Tân Dân.
"Bạch Dã bảo tôi đóng vai gì thì tôi đóng vai đó."
Về độ trung thành thì Sầm Khả Khả chắc chắn là số một số hai, cho dù có một ngày Bạch Dã bán đứng cô nàng, thì với cái đầu óc của cô có khi lại còn giúp hắn kiếm tiền ấy chứ.
Dương Tân Dân mắt kém nên đọc rất chậm, điều này khiến cho Vương Truyền Quân sốt ruột, may mắn là Dương Tân Dân cũng chỉ nhìn có ba phút rồi chuyền cho Vương Truyền Quân.
Cũng bày tỏ bản thân cũng nguyện ý diễn.
Khi Vương Truyền Quân cầm máy tính bảng, sau khi đọc xong đại cương thì con ngươi ngay lập tức phóng to, không thể tin được nhìn Bạch Dã.
Chuyện vừa mới xảy ra, cậu nghe lọt tai là có thể chuyển hóa nó thành kịch bản?
Năng lực sáng tác như thần cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Ở trước mặt hắn, thiên tài là gì chứ, thiên tài cũng chỉ là người đang đứng trước cửa nhà của hắn mà thôi.
Hắn cho rằng tài hoa của mình đã đủ nổi trội, để đóng tốt nhân vật Lữ Thụ Ích, hắn đã đến bệnh viện quan sát bệnh nhân, giảm béo đến không ra hình người.
Vì để diễn tốt một nhân vật, hắn đã hy sinh rất nhiều, diễn xuất lại khiến những người ở hiện trường vỗ tay tán thưởng không ngớt.
Nhưng những việc đó trước mặt Bạch Dã chỉ là trò hề.
Thiên tài thật sự phải là người như Bạch Dã đây, lãng tử tự do, có thể làm được những việc mà người khác không thể làm, không thể tưởng tượng được, đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Hắn lại muốn quay một bộ phim liên quan đến lừa đảo!
Lá gan thật sự là quá lớn.
So với việc quay «Dược thần» còn lớn hơn, nội dung kịch bản bên trong gần như đang giẫm trên lằn ranh đỏ.
"Nó có thể được lên chiếu không?"
Vương Truyền Quân nuốt nước bọt, một mặt lo lắng hỏi.
"Đây không phải chuyện mà cậu quan tâm."
Bạch Dã đưa máy tính bảng cho Nhiếp Mậu Tài: "Quy tắc cũ, vẫn là ông đi tìm tư liệu?"
Nhiếp Mậu Tài lại không nhận lấy, ông ta cau mày: "Lão ca, không cần nhìn tôi cũng biết cậu muốn làm gì."
"Cậu muốn quay một bộ phim về phòng chống lừa đảo đúng không?"
"Tôi nói trước, phải là tôi làm người đầu tư, ai đến cũng vô ích."
"Nhưng có rất nhiều người không xem phim, bọn họ không nghe lời nói thì làm thế nào mà phòng ngừa lừa đảo được? Hay là tôi cầm dao kề cổ bọn họ bắt xem phim?"
Mẹ nó!
Còn không thừa nhận trước kia ông là xã hội đen à?
Vậy thì...
Lẽ nào thân phận thật sự của vợ tôi là đại tiểu thư của xã hội đen trước kia?
"Ai nói tôi phải dùng phim ảnh để phòng chống lừa đảo?"
Bạch Dã xoa nắn mặt của Giang Trĩ Ngư, cười với nàng: "Phim điện ảnh chỉ là món điểm tâm ngọt mà thôi, để làm được bữa tiệc này cho em, tôi phải đến kinh thành một chuyến."
"Lão đệ, chuẩn bị cho tôi cái bao tải to vào."
… Ngọc Tuyền hồ.
Hoàng Triều mở mắt ra, nhìn thấy trên đầu giường có một khuôn mặt.
Dáng dấp rất giống Bạch Dã.
Trong tai vô cớ vang lên một thứ nhạc nền xa lạ:
"Ngày bảy tháng bảy tình, đêm tối bỗng nhiên biến ban ngày, không dám mở mắt ra, hy vọng là ảo giác của ta…"
PS: Hơn 6500 chữ, kịch bản chỉnh sửa không được tốt lắm thì cứ để vậy, không tách rời ra nữa, đăng trực tiếp một chương.
—— đến từ đạo diễn không mấy nổi tiếng Phật Tổ ở tuyến đầu.
Vì sao diễn viên diễn càng già lại càng tinh tế? Chẳng qua là vì đã nghe, đã thấy, đã trải qua, và vốn sống phong phú mà thôi.
Khi phẫn nộ thì nghĩ đến việc bà xã cắm sừng mình không thương tiếc.
Khi khóc lóc thảm thiết thì nghĩ đến đứa con mình nuôi hai mươi năm lại không phải con ruột.
Muốn cười ha hả sung sướng thì rất đơn giản, chỉ cần nghĩ đến tiền sau này đều là của mình, lại có thể cưới cô gái mười tám tuổi… Cảm xúc của Giang Trĩ Ngư cứ luôn không thể trào dâng, nguyên nhân chính là nàng không có vốn sống, nàng không có cách nào hồi tưởng lại những chuyện khổ sở kia.
Từ khi nàng chưa có ký ức, cha mẹ đã ly hôn, nàng sống với mẹ, nhưng Nhiếp Mậu Tài cũng không phải là người cha đáng ghét.
Tiền bạc đầy túi, còn biết cách dỗ con gái vui vẻ.
Nàng không có đối tượng để oán hận, vậy thì làm sao có thể nhập vai? Đây chắc chắn là chuyện viển vông, dù dạy thế nào cũng không thể dạy được.
Nhưng mà… Một câu nói của Bạch Dã đã ngay lập tức đốt lên ngọn lửa giận trong lòng Giang Trĩ Ngư, ánh mắt nàng bỗng chốc trở nên sắc bén, hừng hực sát khí.
Nếu nói ai hiểu Giang Trĩ Ngư nhất thì Bạch Dã nhận thứ nhất, không ai dám nhận thứ hai, đừng nhìn nàng hiện tại nhu thuận nhưng đến tuổi nổi loạn sẽ có lòng háo thắng cực mạnh.
Về sau, gen của Nhiếp Mậu Tài càng thức tỉnh, thích dùng tay dùng chân, khi đùa nghịch thì có thể ở trên tuyệt đối không ở dưới.
Điểm quan trọng nhất là nàng bao che cho con.
Không đúng... là che chở cho ba ba.
Có thể nói diễn xuất của nàng còn kém, nhưng nói trắng ra thì tuyệt đối không được.
Trong lòng nàng, Bạch Dã không chỉ là người bạn tốt nhất mà còn là mối ràng buộc duy nhất của nàng ngoài cha mẹ.
Thần kỳ!
Quá thần kỳ.
Cảm xúc của Giang Trĩ Ngư đang biến đổi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nàng mặt không biểu cảm trừng mắt Từ Tranh, không cần lên tiếng, cái khí tràng hung ác kia đã lập tức lộ ra.
Bạch Dã lặng lẽ lui về sau, kín đáo giơ ngón tay cái với toàn bộ nhân viên công tác, thợ quay phim đã quen với sự nhạy bén này lập tức nhấn nút mở máy.
Không có tiếng hô bắt đầu.
Mọi người trên trường quay cứ thế lặng lẽ nhìn, không một ai dám nhúc nhích, sợ quấy rầy Giang Trĩ Ngư.
Thật đáng sợ.
Từ Tranh không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Trĩ Ngư, ánh mắt né tránh, lại có chút xấu hổ, trong nhất thời không biết phải nói gì.
Lúc này hắn còn không biết máy quay đã được bật.
Bạch Dã đột nhiên hất cái nồi đen lên đầu hắn cho Giang Trĩ Ngư, người Từ Tranh cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ: "Ta đâu có nói vậy?"
"Oan ức quá Thanh thiên đại lão gia."
"Có phải mình đã làm con gái kim chủ nổi giận rồi không? Chắc mình không bị đá ra khỏi đoàn làm phim đấy chứ? Mình không muốn mà!"
Biểu hiện biến hóa có chút chột dạ lại có chút bất lực kia, từng chút đều được thợ quay phim thu hết vào ống kính.
Càng im lặng, Giang Trĩ Ngư lại càng tức giận, nàng không biết chửi người, chỉ cứ thế trừng trừng nhìn Từ Tranh.
Ánh mắt từ hung hăng dần trở nên băng lãnh chết lặng.
"Được rồi..."
Theo tiếng hô dừng của Bạch Dã, một tràng vỗ tay nhiệt liệt đột nhiên vang lên, ngoại trừ hai người trong cuộc thì tất cả mọi người đều đang điên cuồng vỗ tay.
Sầm Khả Khả còn kích động đến mức ôm lấy Giang Trĩ Ngư xoay vòng tại chỗ, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt.
"Được rồi được rồi…"
"Trĩ Ngư, em thật sự là quá tuyệt vời!"
"Nào, tỷ hôn một cái, a."
Sầm Khả Khả sau khi hóa trang thành nhân vật Lưu Tư Tuệ trông có vài phần mặn mà quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.
Mọi người đều biết mánh này cả.
Tam đại tà thuật của nhân loại lần lượt là phẫu thuật thẩm mỹ, điều khiển điện thoại và trang điểm.
Thợ trang điểm quả thật là một sự tồn tại thần kỳ, chỉ cần một cây cọ thôi đã có thể lột tả vẻ đẹp của Sầm Khả Khả mười năm sau một cách tinh tế vô cùng.
Các huynh đệ!
Đến lúc vỗ mông ngựa rồi.
Một đám người kích động không thôi, toàn bộ vây lấy Giang Trĩ Ngư, một tràng lời khen hoa mỹ khiến Giang Trĩ Ngư còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trừng mắt to ngơ ngác nhìn đám người đang reo hò...
"Được rồi sao?"
Từ Tranh vẫn còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, mặt mày bối rối, hắn quay đầu nhìn Bạch Dã, lại nhìn máy quay phim rồi mới bừng tỉnh ngộ.
Trong lòng đột nhiên chấn động.
Cho nên vừa rồi là hắn cố ý lợi dụng mình để khơi dậy cảm xúc của Giang Trĩ Ngư?
Đem mình và Giang Trĩ Ngư đều lừa gạt.
Trong im lặng liền làm xong luôn rồi?
Năng lực của đạo diễn này quá lợi hại rồi!
Hắn đã nghĩ ra tuyệt chiêu gì vậy, mà lại làm một cách kín đáo không một tiếng động như vậy, quả thực là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.
So với hắn thì mình còn kém quá xa.
"Đạo diễn, anh thật sự là lợi hại, không nói gì cả mà đã dồn em vào khuôn rồi."
Từ Tranh dở khóc dở cười trêu chọc Bạch Dã.
Lần này.
Hắn thực sự không dám coi thường năng lực của đạo diễn Bạch Dã nữa, có một số người đừng nhìn họ còn nhỏ tuổi, nhưng trước mặt thiên tài thì tuổi tác chỉ là bức bình phong mê hoặc người khác mà thôi.
Không chỉ riêng hắn.
Những nhân viên chủ chốt của tổ làm phim tại hiện trường cũng âm thầm giật mình sau khi đã hưng phấn, thủ đoạn của đạo diễn quá già dặn, không hề giống một đứa trẻ.
So với cách dạy thẳng thắn của Từ Tranh thì quả thật không cùng một đẳng cấp, hiệu quả lập tức thấy rõ.
Làm đạo diễn, hắn thật sự biết cách đó!
Ngầu quá.
Quá ngầu luôn.
Sau đó việc quay phim cực kỳ thuận lợi.
Ngoài Sầm Khả Khả ra thì tiến độ của những người khác đều thần tốc.
Dù sao thì đã có bản nháp sẵn trong đầu, cộng thêm việc Bạch Dã phác họa phân cảnh cực kỳ chi tiết, các phân cảnh kết nối lại chính là một bộ phim điện ảnh đang được dựng sẵn.
Không có một ống kính thừa nào, trong điều kiện như vậy thì việc quay phim nhanh là đương nhiên rồi?
"Đạo diễn, em thấy Khả Khả nhảy rất tốt mà? Sao lại dừng rồi?"
Văn màn dã dùng đầu ngón tay xoay con quay, tiến đến bên cạnh Bạch Dã vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.
Trên đầu ngón tay Bạch Dã cũng có một con quay, cái đồ chơi này rất giải tỏa căng thẳng, có thể khiến người ta xao nhãng suy nghĩ, thấy Bạch Dã chơi nên hắn cũng bắt chước chơi theo.
Hiện tại toàn bộ đoàn làm phim mỗi người đều có một cái.
"Đúng vậy đó!"
Sầm Khả Khả ngồi xuống bên cạnh Bạch Dã, ủy khuất nũng nịu: "Em đã bỏ ra rất nhiều thời gian để luyện múa cột chuyên nghiệp, không quản ngày đêm mà luyện, vẫn là không nhảy tốt sao?"
"Đệ đệ, đệ đệ tốt của tỷ, rốt cuộc em muốn tỷ như thế nào mới hài lòng đây?"
Uy uy uy… Có thể đừng có phát ra cái loại âm thanh đó không? Hắn vẫn còn là trẻ con mà!
Bình thường em ở nhà vẩy tớ thôi được rồi, ở trước mặt công chúng thế này thì đây là đoàn làm phim đấy, giữ chút hình tượng đi!
Phàn Khả Hinh của đội thăm ban dùng tay bịt miệng Sầm Khả Khả, ánh mắt hung dữ kề vào tai nàng nhẹ giọng cảnh cáo: "Lòng người khó dò, thu cái vẻ này của chị lại."
Bạch Dã đang chống cằm suy tư.
Văn màn dã nói không sai.
Sầm Khả Khả quả thật là nhảy rất tốt, một tay múa cột nóng bỏng vô cùng, đặc biệt là khi nàng nhìn về phía ống kính thì đôi mắt đưa tình như tơ, khiến người ta xem xong chỉ muốn máu huyết trào dâng.
Xét theo lý thì phải cực kỳ tốt mới đúng.
Nhưng Bạch Dã luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
"Không đúng vị."
Bạch Dã lắc đầu: "Không phải hình tượng mà tôi muốn."
"Chị nhảy lại một lần nữa đi."
"Còn nhảy nữa hả? Để cho em ấy nghỉ ngơi một chút đi? Đều nhảy liên tục hơn năm mươi lần rồi…"
Phàn Khả Hinh không nhịn được xót xa lên tiếng.
"Giẫm đạp hoa tàn, đạo diễn anh quá tàn nhẫn!"
Văn màn dã thầm nghĩ trong lòng.
Trong khoảng thời gian quay phim này, hắn vẫn luôn cảm thấy Bạch Dã rất dễ nói chuyện, yêu cầu không cao với mọi người, mỗi một cảnh quay đều cơ bản không vượt quá ba lần.
Không ngờ đến một cảnh múa mà hắn lại coi trọng đến vậy, một lần nữa thay đổi nhận thức của mọi người về Bạch Dã.
Thì ra đạo diễn không phải là không có yêu cầu, mà là còn muốn yêu cầu cực kỳ cao mới đúng.
Hiệu quả giết gà dọa khỉ của Bạch Dã rất rõ ràng, ngoại trừ Phàn Khả Hinh ra thì tất cả mọi người đều im như thóc, không dám lên tiếng cầu xin giúp.
Sầm Khả Khả u oán liếc nhìn Bạch Dã, thấy ánh mắt của hắn kiên định thì khẽ cắn môi rồi lại đi ra sân khấu một lần nữa.
Nàng vừa mới nhảy xong hai động tác thì lại nghe thấy Bạch Dã vô tình hô dừng.
Tê.
Sầm Khả Khả không biết mình xảy ra vấn đề ở đâu, ủ rũ cúi đầu ngồi bệt trên sân khấu với đôi mắt đờ đẫn.
Bộ phim này khiến mắt cô gần mù mất.
Lúc mới nhận phim thì cười vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ cô khóc thảm bấy nhiêu!
Trong phim.
Nhân vật Lưu Tư Tuệ của nàng là một bà mẹ đơn thân, con gái không may bị mắc bệnh máu trắng, chưa làm được gì thì ông chồng tệ bạc đã vứt bỏ vợ con chạy mất.
Vì kiếm tiền nhanh chóng, cô ta đã chọn đến vũ trường để múa cột kiếm tiền chữa bệnh cho con.
Là một người mẹ đơn thân, cô ta có vô vàn lý do để tuyệt vọng, hoặc là sa đọa, hoặc là bất cần đời.
Nhưng cô ấy đã không làm vậy.
Mà là tỏ ra nhẹ nhàng nói: "Được, một mình tôi sẽ giải quyết tất cả."
Sầm Khả Khả hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật Lưu Tư Tuệ, chưa có kinh nghiệm đóng phim nên một khi cảm xúc đã đến thì như hồng thủy vỡ đê.
Không thể thu lại, kết quả là mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Trở thành chuyện cười lớn của đoàn làm phim.
Vất vả lắm mới qua được đoạn kịch bản khó khăn đó, ai ngờ lại bị cái điệu múa cột vốn dĩ nàng tự nhận là đơn giản làm cho mắc kẹt.
Trong lòng muốn nói là không khó chịu là giả.
"Vẫn chưa được sao? Có phải em nhảy không đủ... gợi cảm sao?"
Sầm Khả Khả đỏ mặt thăm dò hỏi.
Bởi vì Bạch Dã còn nhỏ nên nàng vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân mình, nếu không, nàng còn có thể nhảy bạo hơn nữa.
Lời này vừa thốt ra.
Phàn Khả Hinh lập tức đưa tay che tai Bạch Dã, tức giận mắng Sầm Khả Khả: "Sầm Khả Khả, chị chị chị... ngày càng quá đáng, còn ăn nói bậy bạ nữa thì em không tha cho chị đâu."
"Gợi cảm?"
Một câu nói bừng tỉnh người trong mộng, khóe miệng Bạch Dã khẽ nhếch lên: "Tôi biết vấn đề của cô ở đâu rồi."
"Vấn đề gì?"
Mọi người đồng thanh hỏi.
"Vấn đề của cô không phải là nhảy không tốt, mà là quá tốt, một vũ nữ làm kiếm cơm nhảy còn điêu luyện hơn cả vũ công chuyên nghiệp, điều này không phù hợp với nhân vật Lưu Tư Tuệ."
Thấy Sầm Khả Khả có chút trầm tư, Bạch Dã tiếp lời: "Lưu Tư Tuệ là người làm việc đâu ra đó, mạnh mẽ cứng cỏi, chứ không phải là một người trời sinh đã quyến rũ, phóng túng."
"Vốn dĩ cô ấy là một vũ công ba lê, có phong thái làm việc vô cùng chỉnh tề, chứ không phải một kẻ trời sinh đã muốn làm một cô gái múa cột bán nhan sắc không biết xấu hổ."
"Phải thể hiện ra được sự không cam lòng và bất đắc dĩ của cô ta thông qua điệu múa, thể hiện sự giằng xé giữa cuộc sống thực tại và lòng tự trọng."
"Cô đang quá cố sức rồi, không giống như là đang đến để kiếm sống mà giống như là đang biểu diễn múa sung sức trên sân khấu của buổi hòa nhạc vậy."
Má!
Cẩn thận quá mức rồi?
Đám người không nhịn được hít sâu một hơi.
Ánh mắt cổ quái nhìn Bạch Dã.
Đạo diễn à anh đừng hiểu quá rõ thế chứ, tôi thấy sợ đấy!
Anh nói thật đi anh có phải từng đến những chỗ đó chưa?
Trẻ con không được lui tới mấy nơi đó đâu!
Sao lại có thể để trẻ con vào đó được?
Thật là, tôi muốn tìm ông chủ nói chuyện tử tế, nói xem, đạo đức ở đâu, địa chỉ ở đâu, phương thức liên lạc là chỗ nào.
"Tôi hiểu rồi."
Sầm Khả Khả trầm ngâm một hồi lâu đột nhiên đứng lên: "Lần này tôi nhất định làm được."
Sau khi được Bạch Dã chỉ điểm, Sầm Khả Khả đã tiết chế rất nhiều, quả nhiên chỉ cần quay hai lần là đạt.
Đến đây.
Các cảnh quay trong nước đã hoàn thành xong hết, ngoài Từ Tranh thì các nhân viên chủ chốt đều hoàn thành nhiệm vụ.
Còn lại các cảnh ở Bạch Tượng thì do phó đạo diễn Văn màn dã dẫn đội đi quay, sau một thời gian khảo sát, Bạch Dã rất yên tâm về Văn màn dã.
Không yên tâm mới có quỷ.
Dù sao thì nguyên tác cũng do Văn màn dã làm đạo diễn.
"Tiểu Văn à!"
Bạch Dã đứng trên ghế, vỗ vỗ vai Văn màn dã: "Làm tốt lắm, phần tiếp theo tôi sẽ để cậu làm đạo diễn."
"Cảm ơn đạo diễn."
"Xin đạo diễn yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Văn màn dã sung sướng tột độ!!!
Vội vàng gặm bánh mà Bạch Dã đã vẽ, tại chỗ giật mình, múa tay múa chân, quay người ôm lấy Từ Tranh rồi cười toe toét.
Nhìn đứa trẻ vui mừng, nước miếng cũng chảy ra.
Trong lòng Bạch Dã không còn một chút cảm giác áy náy nào.
Tốt lắm đứa trẻ à.
Đây là thứ mà cậu đáng được nhận.
Chẳng trách sao mấy ông chủ thích cho trâu ngựa ăn bánh, nhìn trâu ngựa ăn bánh mà vui vẻ như vậy, động miệng vài ba câu mà thôi, ai mà không vẽ thêm vài cái chứ… … Tiệc hơ khô thẻ tre được sắp xếp tại một quán ven đường gần đoàn làm phim.
"Không phải là khách sạn ăn không nổi, mà quán ven đường thì mới có khói lửa, mọi người mau nếm thử đi, hàu nướng ở tiệm này là nhất tuyệt."
Nhiếp Mậu Tài chỉ vào món hàu nướng vừa mới bưng lên: "Hàu là đồ tốt, nam ăn bổ thận cường tráng, nữ ăn thì dưỡng âm làm đẹp da."
"Nào, lão ca, anh ăn thêm hai cái đi."
Ông ta gắp cho Bạch Dã hai cái, rồi lại quay người gắp hai cái nữa: "Tiểu Ngư Nhi, con cũng ăn hai cái đi."
"Ba, ba không được gọi con là Tiểu Ngư Nhi, ba phải gọi con là Trĩ Ngư."
Giang Trĩ Ngư bĩu môi: "Tiểu Ngư Nhi chỉ có Bạch Dã mới được gọi."
"Ba…"
Nhiếp Mậu Tài không những không tức giận mà lại cười còn vui vẻ hơn: "Tốt tốt tốt, vậy để cho Bạch Dã gọi, ba không gọi nữa có được không?"
Nghe Nhiếp Mậu Tài cam đoan xong, Giang Trĩ Ngư lúc này mới hài lòng dùng đũa gắp con hàu lên, thổi một cái rồi đưa lên miệng.
Đang lúc mọi người nhìn mà cười, cho rằng nàng sắp ăn rồi thì thấy nàng quay người bỏ vào trong bát của Bạch Dã.
"Bạch Dã, cậu ăn đi."
Sau một thời gian giảm béo, khuôn mặt tròn trịa của nàng đã biến thành hình trứng ngỗng, chiếc cằm đầy đặn cũng đã lộ ra.
Sau khi mỡ trên gương mặt đã biến mất, những đường nét trên gương mặt từ từ lộ rõ vẻ tinh xảo vốn có, chiếc mũi nhỏ kiêu ngạo dựng lên tinh tế, một đôi mắt đào hoa vừa sáng vừa lớn.
Tròng mắt đen láy, đôi mày cong cong, thêm một mái tóc ngắn nam tính, môi hồng răng trắng, thật sự quá sức soái ca!
Mẹ nó!
Mẹ vợ rốt cuộc bị bệnh gì vậy?
Rõ ràng một cô bé để tóc dài rất xinh đẹp nha, sao lại cứ phải bắt Tiểu Ngư Nhi cắt tóc ngắn chứ!
Uy uy uy!
Vợ trước của ông có phải có tật gì không, nên ông mới ly hôn với bà ta?
Bạch Dã thật sự muốn hỏi Nhiếp Mậu Tài.
Mặc dù vẫn giữ mái tóc ngắn nhưng lại như lột xác thành một người đẹp, khí khái hào hùng của hai hàng lông mày lại không giống Nhiếp Mậu Tài mà lại giống mẹ của nàng!!!
Không còn là cô bé mập đen thui, giờ Hắc tiểu tử nhìn cũng đã thuận mắt hơn nhiều.
Bạch Dã cũng không cần phải khách khí với con gái nhà người ta.
Một ngụm nuốt hết cái trạm xăng của đàn ông.
Một chữ.
Tươi, mềm và mượt mà.
"Đạo diễn, tôi mời cậu một ly, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội thể hiện trong « Dược thần » của mình…"
Bạch tuộc không phải lần đầu đóng phim điện ảnh, lúc trước hắn đã từng chạy vai quần chúng một thời gian, bộ phim điện ảnh mà hắn đóng vai chính thậm chí đã từng giành giải thưởng trong liên hoan phim quốc tế.
Vấn đề là phim không qua kiểm duyệt, không thể chiếu rạp trong nước, nếu không thì hắn đã không phải luẩn quẩn cho đến bây giờ vẫn chỉ là một “người mới”.
Người gặp vận xui thì uống nước lạnh cũng bị nghẹn.
Hai ly rượu vào bụng, hắn không kìm nén được sự kích động trong lòng, mắt đỏ hoe, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nức nở nói: "Tôi không nỡ mọi người."
Một câu "Không nỡ mọi người" trong phút chốc khiến mọi người trên bàn không kìm nén được nước mắt.
Ai mà không vậy chứ?
Mọi người vừa mới phối hợp ăn ý thì lại phải chia ly ngay lập tức, cái vòng này tuy nhỏ nhưng trong số đó có những người có thể cả đời khó mà gặp lại nhau được nữa.
Bạch Dã giơ cốc sữa dừa mà từ nhỏ cậu đã hay uống lên với bạch tuộc, vừa uống một ngụm, cốc vẫn còn chưa kịp buông xuống thì bỗng nhiên nghe được tiếng rên rỉ của một người phụ nữ từ quầy thu ngân phát ra.
Tiếng khóc thê lương của người phụ nữ, trong phút chốc khiến trái tim của mọi người tại đây đều không nhịn được mà thắt lại.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết nữa."
"Cướp bóc đánh người rồi à?"
"Hình như không phải."
"Tôi vừa thấy chị ta còn đang chơi điện thoại, tự nhiên lại thành ra như vậy, có khi nào là ở nhà gặp chuyện không."
Bà chủ quán đang kêu rên khiến tất cả mọi người mất hết cả hứng ăn uống, đều đồng loạt quay đầu nhìn.
Bạch Dã liếc nhìn Nhiếp Mậu Tài, Nhiếp Mậu Tài lập tức đứng lên đi về phía bà chủ quán: "Lão muội, gào cái gì vậy? Có việc gì thì nói với lão ca đây."
Bà chủ quán không thèm để ý đến Nhiếp Mậu Tài, vùi đầu khóc nức nở, lúc này ông chủ phía sau bếp vội vàng chạy ra chắn trước Nhiếp Mậu Tài, trừng mắt nhìn.
"Ông làm gì vợ tôi hả?"
Má!
Hóa ra cũng là đồ cuồng vợ.
Nhiếp Mậu Tài lườm mắt: "Tự ông đi mà hỏi bà ấy, tôi cũng không biết gì hết."
Ông chủ bán tín bán nghi quay người hỏi bà chủ.
Bà chủ quán thấy ông chủ đến thì càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa kêu la với ông chồng của mình: "Tiền! Không còn tiền nữa, không còn gì nữa hết…"
"Bị người ta lừa sạch rồi."
"Lão công, xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin lỗi anh…"
Nàng đột nhiên quỳ xuống ôm chân ông chồng, cả người mềm oặt nằm bệt ra đất, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Trong lòng Bạch Dã lộp bộp một tiếng, sắc mặt không tự chủ được trở nên nghiêm túc, nghe được mấy từ đứt quãng từ miệng người phụ nữ, cậu mơ hồ biết chuyện gì đã xảy ra.
Gặp phải bọn lừa đảo ở Miến Điện.
Một gia đình khổ cực tích góp mười mấy năm trời, hơn năm mươi vạn tiền tiết kiệm đã bay sạch trong chốc lát.
Thật là thảm.
Tiền thì đừng hòng mà đòi lại được, tiền vừa mới chuyển đi chưa đầy nửa tiếng thì sẽ bị rút hết sạch ở một nơi khác.
Gặp phải chuyện này, cảnh sát cũng chỉ biết lắc đầu.
Lừa đảo rất khó truy tìm, điều quan trọng nhất là thủ đoạn hiệu quả nhất vẫn phải là phòng ngừa.
Sau khi Nhiếp Mậu Tài giúp bọn họ báo cảnh sát, ông ta quay người trở lại chỗ ngồi rồi thuật lại chuyện mà bà chủ quán gặp phải trên bàn ăn, mọi người trong nhất thời cũng xụt xịt không thôi.
Tình huống như này không còn phù hợp để tiếp tục ăn uống nữa.
"Đi thôi, chúng ta đi sang chỗ khác ăn tiếp."
Nhiếp Mậu Tài thở dài, từ trong túi xách móc ra năm xấp tiền nhân dân tệ đặt lên bàn, lấy vỏ hàu chặn lại.
Thức ăn vừa mới được mang lên, mọi người đều còn chưa no, mọi người đồng loạt gật đầu đứng dậy, nhưng lại phát hiện Giang Trĩ Ngư vẫn còn ngồi bất động.
Rõ ràng là nàng bị tiếng khóc của bà chủ quán làm cho sợ hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Bạch Dã: "Bạch Dã, chúng ta có thể giúp họ một chút không?"
Nhiếp Mậu Tài đưa tay xoa xoa đầu Giang Trĩ Ngư, một mặt cưng chiều: "Con gái à, thế giới này còn có rất nhiều người cần được giúp đỡ, chúng ta giúp không nổi đâu, chuyện kiểu này trên đời lúc nào chẳng diễn ra, coi như là ba có bán hết cả nhà cũng lấp không hết cái lỗ này."
"Ba con nói đúng đó."
Bạch Dã mỉm cười: "Muốn giải quyết vấn đề này thì không thể dựa vào sức một mình được, mà nhất định phải nhờ đến cơ quan nhà nước mới có thể răn đe những kẻ ngoài vòng pháp luật kia được."
Giang Trĩ Ngư có lòng lương thiện là chuyện tốt.
Nhưng cũng không thể mù quáng làm việc thiện được.
"Còn có rất nhiều người như vậy nữa sao?"
Giang Trĩ Ngư kinh hãi, những gì vừa mới thấy cũng đã đủ để rung động tâm hồn nhỏ bé của nàng rồi, không ngờ lại còn có cả ngàn ngàn vạn chuyện tương tự.
Thật là đáng sợ.
"Rất nhiều rất nhiều."
Bạch Dã trịnh trọng gật đầu.
"Ngay cả cậu cũng không được sao?"
"Vậy thôi vậy, đến cả người lợi hại như cậu mà cũng không có cách nào giải quyết thì đúng là khó quá rồi, trên thế giới này không có ai giải quyết được đâu."
Giang Trĩ Ngư lắc đầu thở dài, mặt đầy vẻ nhu thuận.
" ? ? ? ? ? ?"
Gì mà sùng bái mù quáng thế này!
Cậu có cần phải thái quá vậy không?
Bạch Dã trong lòng cậu đã mạnh đến mức đó rồi sao?
Cậu cho rằng cậu ấy lợi hại nhất cả thế giới hay gì?
Đây là cái kiểu não yêu đương gì vậy!
Não yêu đương đáng sợ thật.
Bắt ra ngoài bắn bỏ hết.
Mọi người nhìn nhau, lại lần nữa nở nụ cười của các dì.
Con gái của ông chủ Nhiếp và đạo diễn đúng là có vấn đề mà!
Chậc chậc… Vấn đề rất lớn.
"Tôi không được? ? ? ?"
Lời này Bạch Dã không thích nghe.
Đàn ông sao lại có thể bị nói là không được?
Hắn một lần nữa ngồi trở lại ghế, lấy máy tính bảng ra, gõ lách cách, tốc độ nhanh chóng khiến mọi người ở đây đều phải tặc lưỡi.
"Đáng sợ, đây là tốc độ tay của một người độc thân ba mươi năm à? Tôi nhìn thấy cả bóng mờ rồi."
"Hắn đang làm gì vậy?"
"Chắc đạo diễn lại đang chơi game đấy!"
Bạch Dã thường xuyên chơi game ở đoàn làm phim, mọi người đã tận mắt chứng kiến, đúng là một tên nghiện game con nít, máy tính bảng như vật bất ly thân mỗi ngày.
"Lão ca, đi thôi?"
Nhiếp Mậu Tài còn tưởng là hắn lại đang chơi game, xích lại gần nhìn, lúc này mới phát hiện ra là hắn đang viết gì đó.
Tập trung nhìn vào, đập vào mắt bốn chữ.
"Được ăn cả ngã về không?"
Nhiếp Mậu Tài miệng nhanh hơn cả não, theo bản năng đọc ra.
Vương Truyền Quân nghe thấy bốn chữ này, trong phút chốc hai mắt sáng lên, đây cũng là tên phim điện ảnh à!
Má nó!
Chẳng lẽ đạo diễn đang viết kịch bản ngay tại đây à? Sao lại có thể sáng tác mọi lúc mọi nơi vậy?
Thấy Bạch Dã đang tập trung tinh thần gõ máy tính bảng, ai cũng không dám động, lại lặng lẽ ngồi trở lại.
Sau mười lăm phút.
Bạch Dã dừng lại trước ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Hắn quét mắt nhìn mọi người một lượt: "Mọi người đừng tản, chúng ta quay tiếp một bộ phim nữa."
"Hả?"
Mọi người mặt đầy kinh ngạc nhìn Bạch Dã.
Quyết định của cậu sao có thể qua loa thế chứ?
Đột ngột quá vậy?
Vừa hơ khô thẻ tre đã tuyên bố quay thêm một bộ nữa?
"Đây là kịch bản tôi vừa mới viết, liên quan đến lừa đảo, mọi người chuyền nhau đọc qua, ai có hứng thú và có lịch thì ở lại."
Đoán đúng rồi.
Hắn thật sự đang viết kịch bản!!!
Sáng tác ngẫu hứng à.
Bạch tuộc sốt sắng cầm lấy máy tính bảng đầu tiên, chỉ mới nhìn sơ lược qua đã vội chuyền máy tính bảng cho Sầm Khả Khả bên cạnh.
Hắn ngay lập tức đứng dậy: "Tôi đồng ý tham gia diễn xuất, vai nào cũng được, mời đạo diễn nhất định phải cho tôi tham gia."
Sầm Khả Khả không thèm nhìn, trực tiếp đưa cho Dương Tân Dân.
"Bạch Dã bảo tôi đóng vai gì thì tôi đóng vai đó."
Về độ trung thành thì Sầm Khả Khả chắc chắn là số một số hai, cho dù có một ngày Bạch Dã bán đứng cô nàng, thì với cái đầu óc của cô có khi lại còn giúp hắn kiếm tiền ấy chứ.
Dương Tân Dân mắt kém nên đọc rất chậm, điều này khiến cho Vương Truyền Quân sốt ruột, may mắn là Dương Tân Dân cũng chỉ nhìn có ba phút rồi chuyền cho Vương Truyền Quân.
Cũng bày tỏ bản thân cũng nguyện ý diễn.
Khi Vương Truyền Quân cầm máy tính bảng, sau khi đọc xong đại cương thì con ngươi ngay lập tức phóng to, không thể tin được nhìn Bạch Dã.
Chuyện vừa mới xảy ra, cậu nghe lọt tai là có thể chuyển hóa nó thành kịch bản?
Năng lực sáng tác như thần cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Ở trước mặt hắn, thiên tài là gì chứ, thiên tài cũng chỉ là người đang đứng trước cửa nhà của hắn mà thôi.
Hắn cho rằng tài hoa của mình đã đủ nổi trội, để đóng tốt nhân vật Lữ Thụ Ích, hắn đã đến bệnh viện quan sát bệnh nhân, giảm béo đến không ra hình người.
Vì để diễn tốt một nhân vật, hắn đã hy sinh rất nhiều, diễn xuất lại khiến những người ở hiện trường vỗ tay tán thưởng không ngớt.
Nhưng những việc đó trước mặt Bạch Dã chỉ là trò hề.
Thiên tài thật sự phải là người như Bạch Dã đây, lãng tử tự do, có thể làm được những việc mà người khác không thể làm, không thể tưởng tượng được, đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Hắn lại muốn quay một bộ phim liên quan đến lừa đảo!
Lá gan thật sự là quá lớn.
So với việc quay «Dược thần» còn lớn hơn, nội dung kịch bản bên trong gần như đang giẫm trên lằn ranh đỏ.
"Nó có thể được lên chiếu không?"
Vương Truyền Quân nuốt nước bọt, một mặt lo lắng hỏi.
"Đây không phải chuyện mà cậu quan tâm."
Bạch Dã đưa máy tính bảng cho Nhiếp Mậu Tài: "Quy tắc cũ, vẫn là ông đi tìm tư liệu?"
Nhiếp Mậu Tài lại không nhận lấy, ông ta cau mày: "Lão ca, không cần nhìn tôi cũng biết cậu muốn làm gì."
"Cậu muốn quay một bộ phim về phòng chống lừa đảo đúng không?"
"Tôi nói trước, phải là tôi làm người đầu tư, ai đến cũng vô ích."
"Nhưng có rất nhiều người không xem phim, bọn họ không nghe lời nói thì làm thế nào mà phòng ngừa lừa đảo được? Hay là tôi cầm dao kề cổ bọn họ bắt xem phim?"
Mẹ nó!
Còn không thừa nhận trước kia ông là xã hội đen à?
Vậy thì...
Lẽ nào thân phận thật sự của vợ tôi là đại tiểu thư của xã hội đen trước kia?
"Ai nói tôi phải dùng phim ảnh để phòng chống lừa đảo?"
Bạch Dã xoa nắn mặt của Giang Trĩ Ngư, cười với nàng: "Phim điện ảnh chỉ là món điểm tâm ngọt mà thôi, để làm được bữa tiệc này cho em, tôi phải đến kinh thành một chuyến."
"Lão đệ, chuẩn bị cho tôi cái bao tải to vào."
… Ngọc Tuyền hồ.
Hoàng Triều mở mắt ra, nhìn thấy trên đầu giường có một khuôn mặt.
Dáng dấp rất giống Bạch Dã.
Trong tai vô cớ vang lên một thứ nhạc nền xa lạ:
"Ngày bảy tháng bảy tình, đêm tối bỗng nhiên biến ban ngày, không dám mở mắt ra, hy vọng là ảo giác của ta…"
PS: Hơn 6500 chữ, kịch bản chỉnh sửa không được tốt lắm thì cứ để vậy, không tách rời ra nữa, đăng trực tiếp một chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận