Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 26: Ba ba khoái hoạt ngươi tưởng tượng không đến

Chương 26: Ba ba khoái hoạt ngươi tưởng tượng không đến
Vân Mộng bị Phó Văn Quân quát một trận, bĩu môi nhỏ tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng mà không khí trong xe lại trở nên có chút tế nhị. Không còn tiếng cười nói vui vẻ ban đầu, Bạch Thế Phong cũng trở nên trầm mặc ít nói.
Xuống xe.
Phó Văn Quân và Chu Hiểu Trang đi mua đồ ăn và đồ dùng hàng ngày, Vân Mộng kéo Vân Vĩnh An đi công viên trò chơi. Bạch Dã không chịu đi, Bạch Thế Phong đành phải đi theo hắn loanh quanh khắp cửa hàng.
Nhìn đứa trẻ cùng con trâu chẳng khác gì nhau.
“Mọi người đến xem thử a, hỏi đáp có thưởng, nhãn hiệu điều hòa không khí ba mươi năm tròn ngày khánh, đi qua đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡ.”
Nhân viên chào hàng điều hòa không khí Lao Văn Hiên ra sức gào to, người qua lại chỉ liếc qua rồi đi.
Đầu năm nay.
Điều hòa không khí mặc dù không phải là một món đồ điện gia dụng quá đắt đỏ, gia đình bình thường cũng mua sắm, chủ yếu là xót tiền điện. Mùa hè ở miền nam kéo dài chín tháng, bật điều hòa thì mỗi tháng ít nhất mất bốn năm trăm đồng tiền điện. Thu nhập bình quân của người dân là ba ngàn, đây là một khoản chi tiêu không nhỏ. Phần lớn mọi người có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Người muốn mua điều hòa không khí cũng không vì bạn hô hào là sẽ mua, dù sao mua điều hòa cũng cần phải suy nghĩ kỹ càng, không có chuyện tiêu dùng bốc đồng. Mười năm sau, nhà nào cũng có cuộc sống ấm no, đến chó cũng được thổi điều hòa.
“Chào bạn nhỏ, muốn mua điều hòa không khí sao?”
Lao Văn Hiên chộp lấy Bạch Dã đang đi dạo trước tủ trưng bày, không bỏ qua bất cứ cơ hội chào hàng nào.
“Xem tùy tiện thôi.”
Bạch Dã đánh giá Lao Văn Hiên. Rất trẻ, khoảng hai mươi, ánh mắt trong veo, chắc chắn là sinh viên làm thêm.
“Chúng tôi đang tổ chức hoạt động hỏi đáp.”
“Thi kiến thức, bạn nhỏ muốn thử không?”
Thật vất vả mới có người ngó nghiêng, Lao Văn Hiên kích động vô cùng, mặc dù đối phương là một đứa trẻ, nhưng sau lưng nó còn có ba ba mà. Khách hàng tiềm năng.
“Luật chơi thế nào?”
“Trả lời đúng năm câu giảm hai mươi phần trăm, mười câu giảm 25%, hai mươi câu giảm 50%.”
“Phải trả lời liên tục mới được hưởng ưu đãi, tham gia cũng có quà tặng.”
Lao Văn Hiên cố ý làm không khí sôi động, thầm nghĩ lát nữa sẽ chọn mấy câu hỏi dễ thôi.
“Vậy ta thử xem?”
“Bạn nhỏ học lớp mấy rồi?”
Lao Văn Hiên mở tập thẻ câu hỏi ra, mấy câu hỏi tương đối dễ đều nằm trên đó.
“Mẫu giáo.”
“Mẫu giáo?” Vậy thì làm khó Lao Văn Hiên rồi. Trong tập thẻ câu hỏi không có câu một cộng một bằng hai. Đúng là đau đầu mà! Muốn bán mấy cái điều hòa không khí sao khó khăn vậy chứ? Anh lật qua lật lại, cuối cùng tìm được một câu hỏi đơn giản nhất. “Vậy ta bắt đầu nhé? Có tự tin không?”
Bạch Dã gật đầu, trong lòng hận không thể đấm hắn một quyền: “Nhanh bắt đầu đi, ngươi cứ cà kê dê ngỗng như vậy, khách hàng chạy hết bây giờ.”
“Câu hỏi thứ nhất, xin hỏi một năm có bao nhiêu ngày?”
“365 ngày, năm nhuận 366 ngày.” Bạch Dã không hề nghĩ ngợi, loại câu hỏi này căn bản không cần trải qua suy nghĩ, cơ thể phản ứng tự nhiên.
Lao Văn Hiên hỏi xong còn khẩn trương hơn Bạch Dã, không ngờ Bạch Dã lập tức trả lời. Dù sao có trả lời đúng mới có thể đưa ra ưu đãi, đưa ra ưu đãi mới có cơ hội bán được điều hòa không khí.
“Giỏi quá! Trả lời đúng rồi.”
“Câu hỏi thứ hai, Hạng Vũ tự sát ở đâu?”
Lao Văn Hiên lén nhắc: “Sở Bá Vương biết không? Ở một dòng...”
Lời còn chưa dứt, Bạch Dã đã đưa ra đáp án. “Ô Giang.”
“Cái gì?”
Lao Văn Hiên kinh ngạc không thôi, câu hỏi này với một đứa trẻ vẫn còn hơi khó.
“Trả lời tiếp nha!”
“Câu thứ ba, vợ của Hạng Vũ tên gì?”
“Biết Hạng Vũ, vậy chắc là biết câu này nhỉ?” Lao Văn Hiên thầm nghĩ, vì câu hỏi này, hắn đã vắt óc suy nghĩ.
“Ngu Cơ.”
“Quá tuyệt vời, ngươi đã trả lời được ba câu, còn hai câu nữa là có thể được giảm còn 80%.”
“Câu thứ tư, người đưa Kinh Kha đi giết Tần Vương là ai?”
“Cao Tiệm Ly.”
“...”
Lao Văn Hiên căn bản không ngờ Bạch Dã lại có thể trả lời được, đây là trẻ con mẫu giáo ư? Bảo mấy sinh viên đại học tới chưa chắc đã trả lời được ngay. Ánh mắt anh bắt đầu nghi ngờ, nhìn quanh tai Bạch Dã một chút, không thấy có đeo tai nghe, chắc không gian lận.
“Câu hỏi thứ năm, trong lịch sử triều đại nào gọi ba ba là ca ca?”
“Đường triều.”
“...”
Lao Văn Hiên nghi ngờ nhân sinh. Không cần nhìn đáp án, anh tự hỏi bản thân cũng không trả lời được.
Bạch Dã trả lời ngắn gọn, nhanh chóng, vấn đề vừa ra miệng lập tức đã có đáp án. Anh vừa thấy vui mừng, lại vừa thấy kinh ngạc, nuốt nước miếng nói tiếp: “Chúc mừng bạn đã giành được ưu đãi giảm giá 80% khi mua điều hòa, còn muốn tiếp tục không?”
“Bạn không mua thì có thể nhường cho bạn bè người thân nha.” Lao Văn Hiên trong lòng kích động vô cùng.
“Nãi nãi cái đùi gà.”
“Cuối cùng cũng đưa được một cái ưu đãi giảm 80% rồi.”
“Tiếp tục đi.” Bạch Dã lúc này cảm thấy rất kỳ diệu, chỉ cần hơi dùng chút đầu óc, đáp án các câu hỏi cứ như từng lá bài trong đầu bắn ra. Ba mươi sáu lõi CPU siêu phân luồng đại não à? Như này có phải hơi bị quá không?
“Câu hỏi thứ sáu, kể tên bốn chiến dịch đánh ít thắng nhiều trong lịch sử cổ đại.”
Vấn đề vừa ra, bên cạnh đột nhiên có người tức giận nói: “Này cậu bé, câu hỏi của cậu hơi quá rồi đó, bắt nạt con nít à!”
Một ông cụ chắp tay sau lưng, khí thế hùng hổ, xung quanh là người nhà của ông, cả già lẫn trẻ. Bọn họ nghe Bạch Dã liên tiếp trả lời câu hỏi thì giật mình không thôi, đã đứng lại xem nãy giờ. Mấy câu trước còn tạm, câu thứ sáu này quá đáng, ông lão không thể không lên tiếng bênh vực.
“Đúng đấy, đúng đấy, hỏi câu dễ thôi.”
Lời này khiến nhiều khách hàng đứng ngoài quan sát cũng đồng tình. Không nhìn không biết, nhìn rồi mới thấy hết hồn. Không biết từ lúc nào, xung quanh đã có cả một vòng người đứng xem. Không tránh được sự tức giận của quần chúng.
“Vậy... Vậy tôi đổi câu khác?”
Lao Văn Hiên hậm hực, vừa đúng có một ông lão lên tiếng, mình là người bán điều hòa không khí, so đo với một đứa trẻ làm gì?
“Trận Quan Độ, trận Xích Bích, trận Cự Lộc, trận Phì Thủy.” Bạch Dã một hơi nói ra cả bốn trận.
“Oa!!!”
Sau một tiếng kinh hô, quần chúng đứng xem nháy mắt vỡ tổ.
“Bạn nhỏ giỏi quá.”
“Bạn nhỏ giỏi ghê.”
“Tôi một câu cũng không nghĩ ra, nó toàn trả lời đúng.”
“Thật hay giả vậy? Có phải là phối hợp giả vờ không đấy?”
“Tôi cũng cảm thấy là dàn dựng thôi, cái này mẹ nó ai trả lời được?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Có người kinh hô, có người nghi ngờ. Bạch Thế Phong đứng sau Bạch Dã, đầu óc như muốn bốc khói. Nếu là anh, câu thứ năm còn chưa chắc trả lời được. Con trai nhà mình có phải quá yêu nghiệt không? Mấy kiến thức lịch sử này nó học được từ đâu ra vậy? Ra ngoài một chuyến mà làm mới nhận thức của mình về thằng con trai.
“Trả lời đúng.”
Lao Văn Hiên biết mình đã gặp trúng “con gà internet”. Trẻ con đều có một điểm chung, có năng khiếu bẩm sinh ở một số phương diện, không phải người bình thường có thể so được. Anh không tiếp tục nói nhảm, liên tiếp ra đề.
“Tây Du Ký, cậu của Phật Tổ Như Lai tên gì?”
“Kim Sí Đại Bằng Điểu, Ngụy Trung Hiền.”
“Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn người, ai cất giấu Luận Ngữ?”
“Khổng Tử đời thứ tám, Khổng Phụ.”
“Ngũ Đại Thập Quốc ngươi có thể kể được mấy nước?”
“Nam Ngô, Nam Đường, Ngô Việt, Nam Sở, Tiền Thục, Hậu Thục, Nam Hán, Nam Bình, Mân Quốc, Bắc Hán.”
“Ai sáng lập ra Thiên Đình?”
“Đại xà, nha... Đông Hoàng Thái Nhất.”
Liên tiếp trả lời đúng mười câu!!!
Lao Văn Hiên người đã tê rần. Người là động vật bầy đàn, bản tính thích hóng chuyện, chớp mắt một cái đám người vây xem càng ngày càng đông, ba lớp trong, ba lớp ngoài. Chen chúc nhau.
Bạch Dã cứ trả lời đúng một câu là đám người lại kinh hô một lần.
“Bạn nhỏ, bạn đã trả lời đúng mười câu, được giảm giá 25%, còn muốn tiếp tục không?” Lao Văn Hiên tim đập thình thịch.
Bán với giá 25% thì công ty coi như không kiếm được đồng nào. Nhưng không sao, bán được một cái coi như có công, vẫn có phần trăm, một xu cũng không thể thiếu. Lão bản không kiếm được tiền thì liên quan gì đến nhân viên như anh chứ? Khi lão bản đổi nhà đổi xe có bao giờ cho anh thêm đồng lương nào đâu. Còn vụ 50% là bán lỗ để kiếm tiếng thôi. Chiêu trò marketing ấy mà, từ khi tổ chức đến nay, chưa có ai trả lời nổi hết cả hai chục câu.
“Tiếp đi tiếp đi...” Đám đông vây xem hò hét, mặc kệ là thật hay giả, họ chỉ để ý đến sự náo nhiệt thôi. Đề vừa ra, họ vô thức tìm kiếm đáp án trong đầu. Nhưng khổ nỗi, đáp án còn chưa kịp tìm thì Bạch Dã đã trả lời xong rồi. Thật bực mình mà.
Một đám người âm thầm so kè với Bạch Dã, bọn họ đang mong chờ sẽ có câu hỏi mà mình có thể thốt lên đáp án.
“Tiếp tục.” Bạch Dã mỉm cười, vẻ mặt bình thản tự tin hoàn toàn tương phản với tuổi của cậu. Lao Văn Hiên theo bản năng sững người, trong giây lát nhìn thấy một người trưởng thành ổn trọng.
“Vị hoàng đế ăn mày Chu Nguyên Chương lập ra triều đại nào?”
“Minh triều.”
“Minh triều.”
“Minh triều.”
“...” Bạch Dã còn chưa kịp trả lời, đám người phía sau đã nhao nhao kêu lên. Mãi mới có một câu đơn giản, họ còn kích động hơn cả Bạch Dã.
“Mọi người nói, câu này không tính, ngươi hỏi câu khác đi.” Bạch Dã nói với Lao Văn Hiên xong, quay người chấp tay hướng về mọi người nói: “Cảm ơn các vị thúc thúc dì, ta muốn tự mình thử.”
“Oa! Thằng bé dễ thương quá!”
“Lão công ơi, em cũng muốn sinh một đứa bé như vậy.”
“Bạn nhỏ tự tin quá.”
“Má nó, thằng con nhà tôi học lớp năm, mỗi ngày chỉ biết chơi game, toàn Gà Bát Bát, gà Bát Bát, toàn món gà rán 10 tệ một chuỗi.”
“Ngoài câu thứ nhất tôi không rành, mấy câu sau tôi cũng chịu thua.”
“Không nên làm khó một đứa trẻ như vậy, làm tổn thương sự tự tôn của người lớn đó.”
“Thật là có khí chất, con nhà người ta mà.”
“Có thể dạy dỗ ra một đứa bé ưu tú như vậy, chắc người lớn cũng ưu tú hơn.” Quần chúng vây xem nhao nhao bàn tán, nhìn Bạch Thế Phong với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái.
Bạch Thế Phong đứng sau lưng, trong lòng vô cùng sảng khoái. Toàn thân lỗ chân lông như đang hô hấp, khóe miệng còn khó hơn cả kìm AK.
“Có con trai như thế, còn mong cầu gì nữa, ba ba khoái hoạt ngươi tưởng tượng không đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận