Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 57: Nam Thiên môn kế hoạch

Hoàn toàn chỉnh tề đi dạo một vòng, ba người Bạch Dã ở trên quân hạm chụp ảnh lưu niệm, xuống thuyền nhìn lại, Phàn Minh Chí nhịn không được rơi nước mắt, bùi ngùi mãi thôi.
"Năm đó quốc gia chúng ta lạc hậu, tạo cái gì đều muốn bị người khác bóp cổ, cái này cũng không cho chúng ta, cái kia cũng bán cho chúng ta, liền sợ chúng ta vượt qua bọn họ."
"Từng cái chỉ toàn chờ xem trò cười của chúng ta."
"Hiện tại tốt rồi, chúng ta bây giờ lưng cứng cáp, có đồ tốt cũng không cần trốn trốn tránh tránh, thoải mái lộ ra, không sợ bọn họ học được."
"Quốc gia cường đại, chúng ta mới có thể vượt qua những ngày tốt lành yên ổn, Bạch Dã, ngươi phải nhớ kỹ, khoa học kỹ thuật vĩnh viễn là sức sản xuất thứ nhất."
"Trước kia là ai nắm giữ nguồn năng lượng người đó ngầu nhất, về sau, ai nắm giữ khoa học kỹ thuật đỉnh cao, người đó sẽ nắm giữ quyền nói chuyện."
"Chúng ta đừng ngại đưa ánh mắt thả xa hơn một chút, nhân loại sau này không chỉ là ở Trái Đất, còn có tinh thần đại hải..."
"Tương lai là thuộc về các ngươi những người trẻ tuổi."
"Ngươi hiểu không?"
Phàn Minh Chí vỗ vỗ vai Bạch Dã, ngữ trọng tâm trường nói.
Uy!
Lão đầu ngươi có phải có hơi quá đáng không vậy!
Cảm khái thì cứ cảm khái.
Một lời không hợp đem toàn bộ vũ trụ tinh thần trách nhiệm đặt ở trên vai một đứa bé trai sáu tuổi như ta thì thích hợp sao?
Nhả rãnh thì nhả rãnh.
Bạch Dã trong lòng hiểu rõ thêm một bước về Phàn Minh Chí, trước kia, Phàn Minh Chí trong lòng hắn là một lão đầu quật cường thần bí.
Giờ khắc này.
Bạch Dã không còn nghĩ như vậy.
Ai nói người trẻ tuổi tư tưởng nhất định phải tân tiến hơn người lớn tuổi? Đây vốn dĩ là một nghịch lý.
Độ cao tư tưởng quyết định bởi sự nhận thức của một người về thế giới, chứ không phải tuổi tác. Đa số người trẻ tuổi tiếp nhận thông tin bùng nổ trên internet rồi bắt chước theo lời người khác, dần dà hình thành tư duy cố hữu, cho rằng người lớn tuổi không muốn phát triển, bảo thủ.
Thường thường.
Bọn họ không biết là, những ý tưởng bay bổng hiện tại đang lưu truyền rộng rãi, bất quá chỉ là những điều mà thế hệ trước đã từng nghĩ, chỉ là bọn họ chưa kịp thực hiện thì đã già.
Phàn Minh Chí chính là một ví dụ.
"Ta hiểu rồi."
Bạch Dã ngoan ngoãn gật đầu.
Ý nghĩ của Phàn Minh Chí cùng ý nghĩ của Bạch Dã hoàn toàn trùng khớp, ý tưởng tương lai của hắn cũng là chinh phục tinh thần đại hải.
Một già một trẻ, cách nhau nửa thế kỷ, lại có chung một giấc mộng.
Bạch Dã cảm thấy mình rất may mắn, hắn quyết định sau này nhất định phải đối xử tốt với Phàn Minh Chí, ít gọi hai tiếng đồ đệ.
...
Thời đại truyền thông coi lưu lượng là vua.
Tài khoản marketing thông minh trong thời gian ngắn ngủi nửa tiếng sau liền đem hình ảnh trực tiếp vừa rồi cắt miếng đặt trên internet, đồng thời đăng lên những tiêu đề giật gân.
【Trẻ con hỏi hạt nhân.】
Ngay khi vừa phát ra đã bị dân mạng điên cuồng bình luận, trong thời gian ngắn xông lên vị trí hot search số một, trong nháy mắt trở thành chủ đề hôm nay của các nền tảng mạng lớn.
Đám dân mạng khi xem đều không khỏi bị những phát ngôn kinh thiên của Bạch Dã làm cho chấn kinh, nhao nhao bình luận phía dưới video.
【Tốt một câu trẻ con hỏi hạt nhân, năm nay lại thêm một thành ngữ.】
【Cái gì phái bảo thủ, cái gì phái cấp tiến, trước mặt trẻ trâu tất cả đều là ngoan cố.】
【Đúng là đầu óc mới dùng vẫn tốt, cái đầu óc già này của tôi quá bảo thủ rồi.】
【Kiến thức lạnh, số lượng đạn hạt nhân người dân Đông Đại nắm giữ không đủ một quả.】
【Ngày không làm ra hạt nhân, Hán tặc đồ bỏ hạt nhân xuống đầu.】
【Trên lầu, câu này ta cũng biết, nấm mọc cao khói thẳng, thường ngày mặt trời lặn tròn.】
【Hạt nhỏ mới lộ góc nhọn, sớm đã có tàu hydro dựng đầu, thử hỏi hạt nhân có những gì, trẻ nhỏ chỉ phương xa Đông Doanh tàn.】
【Trên lầu hay chữ quá, cho quỳ, năm đó tiên sinh rời khỏi văn đàn ta là kịch liệt phản đối.】
Trong nháy mắt.
Bình luận đều là dân mạng đang làm thơ.
...
Xa ngoài vạn dặm Ngọc Tuyền ao, Hoàng Triều đang ở trong thư phòng của Trần viện trưởng vừa uống trà vừa đánh cờ.
Hôm nay là ngày Quốc khánh, khó được được nghỉ một ngày, Trần viện trưởng lần đầu tiên chủ động mời Hoàng Triều về nhà làm khách.
Hành động ngoài dự liệu khiến Hoàng Triều vừa bất ngờ vừa thụ sủng.
"Lão Hoàng, hôm nay có xem tin tức trong nước không?"
Trần viện trưởng cầm trong tay quân cờ đen, nhìn chằm chằm bàn cờ hỏi.
"Trần viện trưởng đang nói về Bạch Dã sao?"
Hoàng Triều phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt hiểu rõ Trần viện trưởng tìm hắn tới là để hỏi chuyện của Bạch Dã.
Lời nói của Trần viện trưởng nghe có vẻ mập mờ, kì thực đã hỏi rất rõ ràng.
Tin tức trong nước, ngược lại không liên quan đến nước ngoài, tin tức hôm nay, chắc chắn là chủ đề lớn nhất mọi người đều biết.
Hơn nữa, tin tức này nhất định phải có quan hệ với mình.
Kết hợp các điểm trên, gần như đã khóa chặt đáp án.
"Không sai."
Trần viện trưởng cười nói: "Đứa nhỏ kia ta nhìn lần đầu tiên đã biết là tinh quái rồi, nghe nói nó còn đem hết cả trà của ngươi gói mang về nhà?"
"Đừng nhắc."
Vừa nhắc đến trà, Hoàng Triều đau lòng đến không thở nổi.
"Cứ như một thổ phỉ nhí, mười ngày nó ở chỗ ta, nhảy nhót lung tung, nó không chỉ cướp hết lá trà của ta, đến cả thuốc lá của ta cũng bị nó cuỗm đi."
"Nó còn nói là mang về cho ông nội hút."
"Khiến cho ta hiện giờ cũng không dám để chung trà với thuốc lá, sợ ngày nào đó nó đến lại cướp sạch."
"Ha ha ha..."
Trần viện trưởng nghe vậy cười ha ha: "Lát nữa ta đưa cho ngươi hai hộp mang về uống."
"Vậy đa tạ Trần viện trưởng."
Lãnh đạo ban thưởng, không thể từ chối, từ chối thì bất kính.
"Nghịch ngợm thì nghịch ngợm một chút, trẻ con mà, ai lúc nhỏ chẳng quậy phá? Chẳng lẽ ngươi không quậy sao?"
Trần viện trưởng cười hỏi.
"Quậy chứ, ai mà chẳng quậy?"
"Trèo đèo lội suối, bắt cá mò tôm, bơi lội đánh nhau."
"Ta cũng từng quậy phá."
"Lớn lên là tốt."
Trần viện trưởng tựa hồ đang hồi tưởng lại chuyện xưa, trên mặt lộ vẻ mong chờ, hắn trầm ngâm một hồi lâu mới tiếp tục hỏi: "Bạch Dã, ngươi thấy thế nào?"
"Tốt, rất tốt, vô cùng tốt!"
Vòng vo nửa ngày, rốt cuộc cũng vào chủ đề chính.
Hoàng Triều toàn thân chấn động, lập tức biểu thị thái độ của mình.
Qua những lời vừa trò chuyện với nhau, có thể nhận thấy Trần viện trưởng rất thích Bạch Dã, điều này không thể nghi ngờ.
Nếu như ngay cả điều này mà hắn còn không cảm nhận được, vậy hắn uổng công làm chủ tịch kho trí thức.
"Hôm nay cái câu nói đó của nó thật khiến người ta tràn đầy cảm xúc!"
"Tôn nghiêm chỉ ở trên đầu mũi kiếm, chân lý chỉ ở trong tầm bắn của đại pháo, câu nói đó hay quá, khiến người ta không nhịn được vỗ tay khen tuyệt."
"Vâng, nghe mà khiến cả bộ xương già này của tôi cũng phấn chấn lên."
Hoàng Triều cũng cảm khái nói.
"Gần đây nó có động tĩnh gì không?"
"Coi như là có à?"
"Có thì nói là có, không có thì nói là không có, ngươi còn định chơi trò úp mở với ta sao?"
Trần viện trưởng không vui nói.
"Ngoài đời thực thì không có động tĩnh gì, bất quá trong game nó lại đang làm một chuyện lớn."
Hoàng Triều nhớ tới Bạch Dã kinh doanh game, lúc đầu hắn dự định đợi xem xét thêm rồi mới báo cáo khi Bạch Dã làm xong toàn bộ, nhưng tình huống hiện tại chỉ có thể nói sớm.
"Chuyện lớn?"
"Kể nghe một chút."
Trần viện trưởng mỉm cười, thừa cơ ăn luôn ba quân cờ trắng của Hoàng Triều.
"Khoảng bảy tám ngày trước, nhân vật game mà nó kinh doanh thành lập một công ty tinh hạm, chuyên nghiên cứu tên lửa vũ trụ."
"Tên lửa vũ trụ? Cũng không có gì ly kỳ."
Trò chơi Trần viện trưởng tuy không chơi, nhưng ông biết đại khái nội dung bên trong, dù sao kho trí thức là đơn vị thuộc Đông Đại, do ông lãnh đạo bộ phận tình báo.
Mục đích cuối cùng của trò chơi chắc chắn là phát triển khoa học kỹ thuật, rồi đi lên vũ trụ, đây cũng là tuyến ngầm lúc trước thiết kế game, nếu không chơi vũ trụ vậy thì chỉ có thể đánh quái hai tuần thôi.
"Tên lửa của nó cũng không bình thường."
Hoàng Triều thần thần bí bí nói: "Là loại tên lửa có thể thu hồi."
"Tên lửa còn có thể thu về? Đây chẳng phải là chuyện hoang đường sao?"
"Ai nói không phải?"
"Mà Trần viện trưởng, ông chắc chắn sẽ không đoán ra được nó dùng vật liệu gì để chế tạo tên lửa, là thép không gỉ đấy, ông cảm thấy thế nào?"
"Dùng thép không gỉ chế tạo tên lửa có thể thu hồi?"
Trần viện trưởng cau mày suy tư một lát rồi nói: "Ý tưởng này không tồi, rất thú vị, nhưng mà cũng bình thường thôi, đó là chuyện lớn mà ngươi nói sao?"
Trần viện trưởng nhìn Hoàng Triều, vẻ mặt như muốn nói 'mẹ kiếp ngươi đang đùa ta đấy à'.
"Dĩ nhiên là không phải rồi."
Hoàng Triều hạ giọng, lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, lật ra một tấm hình, thần thần bí bí đưa cho Trần viện trưởng.
Trần viện trưởng nhận lấy điện thoại, tiến sát đến xem xét, đó là một ảnh chụp màn hình game, chỉ thấy phía trên viết năm chữ lớn.
"Kế hoạch Nam Thiên Môn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận