Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 65: Ta tới cấp cho trên thế giới này bài học!

"Chương 65: Ta sẽ cho thế giới này một bài học!"
"Vân Mộng đứa nhỏ này sao vẫn còn lạ lẫm thế?" Chu Hiểu Trang đóng cửa xe, quay đầu hỏi Bạch Thế Phong.
Bạch Thế Phong mắt nhìn hộp số phía trước đang tiến bước, đuổi theo xe của Vân Vĩnh An và Tạp La Lạp, thở dài nói: "Vân Mộng dù sao cũng là bị liên lụy bởi Bạch Dã, vợ chồng lão Vân hiểu chuyện không so đo, con nít nhất thời kinh ngạc có cảm xúc, qua một thời gian sẽ quên thôi."
"ε=(´ο`*))) ai!" Chu Hiểu Trang cũng thở dài theo, trong lòng có chút buồn bã.
Vân Mộng từ nhỏ lớn lên trong vòng tay của nàng, còn thân hơn cả con ruột, nàng thực sự coi Vân Mộng như con gái mà đối đãi.
Để con bé cùng ngồi xe, Vân Mộng lại trốn sau lưng Phó Văn Quân không chịu sang.
Bạch Thế Phong lại không muốn Bạch Dã phải đi xe của Vân Vĩnh An.
Chiếc xe cũ mua lại trong giây lát đã biến thành chiếc E300.
Vừa to vừa dài vừa thô vừa đen, nghe cạch cạch rất có lực.
Chiếc xe mơ ước của những ông chú trung niên.
Bình thường là Chu Hiểu Trang lái, Bạch Thế Phong đến vô lăng cũng không được chạm vào.
Lời Vân Mộng nói lúc trước vẫn còn vang vọng bên tai, tuy nói trẻ con không kiêng dè, nhưng đó là vì mình không có xe.
Bây giờ đã có xe thì không thể để con mình chịu ấm ức như vậy.
Người ta tranh nhau một hơi, Phật sống bằng một nén nhang.
Khụ khụ…
Nói nhiều như vậy thực ra không phải vì mình thèm lái thử xe.
Hoàn toàn là nghĩ cho con trai mà thôi!
À đúng đúng đúng! Chính là như vậy!
Vốn chỉ định đi một xe thôi, bây giờ đành phải đi hai xe vậy.
Thật là lãng phí tiền xăng đáng tiếc.
Bạch Dã ngồi ở hàng ghế sau, hai cái chân ngắn nhìn ra ngoài cửa sổ lắc qua lắc lại.
Ngồi quen xe ôm thắng phiên bản dài hai trăm mấy chục vạn, giờ ngồi cái xe Benz tồi tàn này, ghế ngồi cứng đến nỗi cấn mông.
Quả nhiên.
Từ tằn tiện đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ đến tằn tiện thì khó!
Một khi đã nếm trải của ngon vật lạ, đến đồ thô sơ cũng khó nuốt.
Ta thật là quá ư là tự cao tự đại rồi!
Bạch Dã thầm tự giễu: "Ghế da Nhã Địch được may vá lại tận ba năm, sao? Bây giờ nhìn xe Benz đã thấy không vừa mắt rồi sao?"
"Đinh linh linh..."
Chuông vào học đột nhiên vang lên, Bạch Dã trong khoảnh khắc có một loại cảm giác trở lại trường học.
Ánh mặt trời rực rỡ, sân bóng xanh mơn mởn, bàn bóng bàn dưới tán cây đa, không một ai ở trong lớp học.
Đặt mình vào hoàn cảnh này, phảng phất như cách cả một thế hệ.
Trường học thực nghiệm Mạc Giang.
Tiền thân là trường trung học số một Mạc Giang.
Trường trung học tốt nhất toàn thành phố.
Vì chất lượng dạy học quá tốt, đồng thời hưởng ứng kế hoạch giáo dục bắt buộc chín năm của quốc gia, đã mở thêm hệ tiểu học từ lớp một đến lớp sáu.
Đồng thời tách riêng hệ trung học phổ thông, chuyển đến khu mới khác, tiến hành quản lý khép kín.
Từ đó về sau.
Trường học thực nghiệm Mạc Giang chính thức được thành lập.
Năm đầu tiên mở ra, suất học bùng nổ, giành không được căn bản là không giành được.
Nhiều năm trôi qua, không có chút nào cải thiện, ngược lại càng khó giành giật hơn.
Từng nhóm ba, bốn phụ huynh, tay cầm giấy báo danh tụ tập một chỗ thảo luận.
Bất quá.
Không phải tất cả bọn họ đều là vì trường thực nghiệm mà đến.
Mỗi năm bộ giáo dục đều đặt tổ công tác thu nhận học sinh tại trường thực nghiệm.
Tất cả những học sinh mới nhập học năm nhất của khu nội thị đều phải đến đây để kê khai, làm hồ sơ.
Còn việc được phân vào trường nào thì phải xem học sinh đó thuộc cấp bậc gì.
Con người cũng phân chia đủ loại khác nhau mà, đúng không?
Một là phòng học khu hộ khẩu phiến khu.
Hai là phòng học khu hộ khẩu gốc.
Ba là phòng học khu học xá.
Bốn là ‘dáo’ hào.
Năm là… Không có năm.
Những trường học tốt dừng ở mức ‘dáo’ hào, còn lại thì cũng không khác nhau là mấy, chọn trường nào gần nhà mà học cũng được.
Làm phụ huynh mệt muốn chết, không phải cũng chỉ vì mong con có một tương lai tốt đẹp sao?
Trường tốt giúp con được khởi đầu trên một bậc.
Lời này tuy không tuyệt đối, nhưng cũng đủ để lay động trái tim của tất cả các bậc phụ huynh.
Chu Hiểu Trang và Phó Văn Quân bận trước bận sau, nào là lấy ý kiến, nào là điền vào hồ sơ, hai người phụ nữ đầu đầy mồ hôi.
Mãi mới nộp được hồ sơ lên.
Còn hai người đàn ông thì thảnh thơi đứng dưới gốc cây hóng mát, bên cạnh hai đứa trẻ con.
Không phải là bọn họ không muốn giúp.
Thực sự là không có hứng đi chen vào.
Đều là một đám phụ nữ, nếu lỡ không cẩn thận đụng phải một miếng thịt, thì khác nào bị bắt vì tội lưu manh thì làm thế nào?
Lại nói.
Việc nhập học cho con là chuyện trọng đại đầu tiên trong cuộc đời!
Có khi nào mà đến phiên mấy ông đàn ông bọn họ làm chủ được đâu?
Còn có thiên lý nào không? Còn có pháp luật nào không?
"Xong hết chưa?" Bạch Thế Phong nghênh đón, rút khăn tay ra lau mồ hôi cho Chu Hiểu Trang, vẫn không quên đắc ý quay đầu liếc nhìn Vân Vĩnh An một cái.
Một nhúm thức ăn cho chó hung hăng nhét vào miệng Vân Vĩnh An.
Ánh mắt Phó Văn Quân đột nhiên nheo lại.
Không ổn rồi!
Vân Vĩnh An lập tức mất hồn, chân tay lạnh toát.
Trong lòng âm thầm mắng: "Tên Bạch Thế Phong khốn kiếp, tiểu nhân âm hiểm, hèn hạ vô sỉ, có phải là do mình mượn của hắn cái bật lửa không? Mà nỡ trả thù ta như thế?"
May mà mình đã chuẩn bị từ trước!
Vội vàng móc chiếc quạt nhựa quảng cáo của trung tâm bồi dưỡng ở cổng trường đưa cho Văn Quân quạt gió.
Lúc này Phó Văn Quân mới nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Thật là nguy hiểm quá!
Chậm thêm mấy giây nữa thôi, chắc tối nay phải ngủ ghế sofa rồi.
Lau mồ hôi trên trán, Vân Vĩnh An trừng mắt liếc Bạch Thế Phong một cái, dùng khẩu hình ra hiệu: "Ngươi đợi đấy!"
Bạch Thế Phong làm như không thấy, khiến Vân Vĩnh An tức đến nghiến răng.
"Xong rồi, cũng không biết có thể ‘dáo’ được vào hào không đây!" Chu Hiểu Trang cau mày: "Nghe thầy cô giáo tuyển sinh nói, số người báo danh năm nay so với những năm trước còn đông hơn, dự tính tỉ lệ cao tới sáu trăm chọi một."
"Trong 600 người chọn lấy một người, còn khó hơn trúng xổ số."
"Đúng đó!" Phó Văn Quân tiếp lời: "Sao năm nay lại đông người như vậy? Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nếu như bị phân vào trường tiểu học số mười, thì ta tình nguyện bỏ tiền đưa Tiểu Mộng vào học trường tư cho xong."
Chu Hiểu Trang gật gật đầu tán thành: "Ta cũng đồng ý, mấy trường công ở thành phố mình bây giờ thật sự là một lời khó nói hết."
"Từ giáo viên cho đến cơ sở vật chất, chênh lệch giữa các trường lớn quá."
"Như cái trường tiểu học nơi ta dạy ấy, đừng nói là máy lạnh, quạt trần trong lớp có bốn cái thì hai cái hư mất rồi…"
Máy hát của hai người phụ nữ vừa mở ra thì khó mà dừng được.
Từ sở giáo dục đến chuyện nhả rãnh về trường học.
Đúng lúc này.
Một người phụ nữ đeo mắt kính gọng vàng nghe đến cao hứng, không nhịn được cũng chen vào, ba người cùng nhau nhả rãnh.
Tiếp theo là thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy…
Cứ như bị lây nhiễm vậy.
Một người phụ nữ năm trăm con vịt, ba ngàn năm trăm con vịt tập trung một chỗ: "Dát ~ dát ~ dát ~ "
Cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ.
"Đừng nhìn bề ngoài có vẻ quy củ lắm, thực chất bên trong đen tối lắm!"
"Ta có một người bạn, không có ‘dáo’ hào cũng không có suất học, nhưng con của nhà hắn lại được vào đây học đó!"
Người phụ nữ đeo kính gọng vàng hạ giọng nói một cách thần bí.
"Thật hay giả vậy?"
"Không thể nào?"
"Sao lại không thể? Chuyện thật đó! Ta đã hỏi hắn rồi!"
"Thật à?"
"Vậy sao không hỏi xem bạn ngươi đã làm bằng cách nào?"
"Hỏi rồi." Người phụ nữ đeo kính gọng vàng xoa xoa ngón tay, buồn rầu nói: "Cái đó đó, nhiều lắm, ta chịu không nổi."
"Chỉ có thể ‘dáo’ hào thử thời vận thôi."
"Bao nhiêu tiền?"
"Ba vạn!"
"Không đánh cược, nghe nói đưa tiền có thể tăng tỉ lệ trúng tuyển, nếu không trúng thì trả lại tiền."
"Mới có ba vạn! Cũng không nhiều lắm! Còn có thể trả lại tiền nữa…"
"Chuyện tốt mà! Chị giúp tôi liên lạc một chút được không? Thành công tôi sẽ bao cho chị một phong hồng bao lớn!"
"..."
Bạch Dã đứng một bên nghe bọn họ trò chuyện thì cảm thấy không thích hợp chút nào.
Người phụ nữ trung niên đeo kính gọng vàng có điều gì đó khác thường.
Lại nghe kỹ càng.
Không đúng!
Ngoại trừ Phó Văn Quân và Chu Hiểu Trang ra, những người phụ nữ khác đều không ổn.
Nhìn hai bà mẹ đang vội vàng đi theo người khác để hỏi phương thức liên lạc mà không nhịn nổi.
A!
Bạch Dã cười thầm.
Người ta thường nói lo lắng thì sẽ rối trí, giờ phút này đã trở thành hiện thực rồi.
Chu Hiểu Trang thông minh là thế, lúc này hoàn toàn bị đám người đó dắt mũi đi rồi.
Người khác nói gì cũng tin, đã mất đi năng lực phán đoán cơ bản nhất rồi.
Hiệu ứng cá trích! Thật đáng sợ!
Lợi dụng tâm lý đám đông để tẩy não, cố tình tạo ra một loại ảo giác.
Mọi người đều tin, ngươi không tin à?
Mọi người đều muốn có phương thức liên lạc, ngươi không muốn à?
Dù sao không thành công còn có thể trả lại tiền.
Không mua thì thiệt, mua không mất gì cả.
Một chút tổn thất cũng không có.
Ba vạn nếu có thể vào trường thực nghiệm Mạc Giang, so với việc tốn một đống tiền vào học trường tư còn có lời hơn.
Thấy hứng thú thì nhanh hành động.
"Trong giấc mơ, ngươi cũng đã từng bị người lừa như thế đúng không?" Bạch Dã không nhớ rõ trong giấc mơ ai đã lừa Chu Hiểu Trang, chỉ biết là lúc đó cô khóc rất nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là đám người lừa đảo này rồi?
Xin nhờ! Với diễn xuất vụng về như vậy, sao có thể lừa được người ta chứ?
Tránh ra hết! Ta sẽ cho thế giới này một bài học!
Bạn cần đăng nhập để bình luận