Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 15: Nhiếp Mậu Tài: C vị vĩnh viễn thuộc về ta lão ca!

Chương 15: Nhiếp Mậu Tài: Vị trí C mãi mãi thuộc về lão ca ta! Mẹ kiếp, đầu quỷ to. Móa móa móa! Mấy lời kịch trúng nhị này thật sự quá xấu hổ, tại sao ta lại nói ra chứ? Ấy ấy này này... Không thể trách ta được mà! Bầu không khí đến mức này thì khó mà nhịn xuống được, không đối đáp lại vài câu cứ thấy sao sao ấy. Chắc là do xem nhiều mấy vở kịch, sau này nên bớt xem lại một chút, nếu không thì sợ là không chịu đựng nổi mất. Bạch Dã không thèm để ý đến màn diễn cuối cùng kiểu trung nhị của Mã Tử Duệ, hắn quay sang nói với Giang Trĩ Ngư: "Ngươi thấy đó, hắn hiểu, còn ngươi có hiểu không?" Giang Trĩ Ngư ánh mắt kiên định, trịnh trọng gật đầu: "Ta cũng hiểu." Trẻ con thật dễ dạy. Bạch Dã thích thú hỏi: "Vậy khi người khác bắt nạt ngươi, ngươi nói xem phải làm thế nào để đáp trả?" Giang Trĩ Ngư tức giận nói: "Cưỡi lên đầu hắn đi tè, cho hắn nếm thử vị mặn!" "..." "..." Uy uy uy! Trước sau đối lập của ngươi hơi lớn rồi đó! Là bị khích lên hay sao? Ta không nên nói mấy lời kịch trung nhị này mới phải. "Ai bảo ngươi?" Bạch Dã có chút dở khóc dở cười, ngươi đây là trừng phạt hắn à? Đây rõ ràng là ban thưởng cho hắn. Không có ta đồng ý thì một giọt cũng đừng hòng cho hắn nếm. "Cha ta đó!" "Hắn hay nói với ta như vậy, nhưng ta không dám." Giang Trĩ Ngư dường như đã thức tỉnh một loại thiên phú nào đó, mắt sáng rực nhìn Trần Nhạc Thánh đang quỳ trên mặt đất, vô cùng kích động. Úi! Quả nhiên là con trai của Niếp lão đệ, đúng là thế, sau khi lên cấp hai, Giang Trĩ Ngư cũng giống như bây giờ, được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, những lời thô tục tuôn ra hết bài này đến bài khác, cửa xe hàn chết, phanh thì bị phá bỏ, Tiểu Hoàng lái xe còn nhanh hơn cả Bạch Dã. Quá tàn bạo! Như thế này còn đáng sợ hơn cả mỗi người ăn một quyền, Trần Nhạc Thánh trợn mắt, trực tiếp bị dọa ngất xỉu. ... Bốn giờ hai mươi phút chiều, đúng giờ tan học. Bạch Thế Phong lái xe đến cổng trường, đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa vặn có một chỗ đỗ trống, hắn cẩn thận đánh lái cho xe vào chỗ. Kết quả, một chiếc Porsche 911 đột nhiên tăng ga xông vào, chiếm mất chỗ đậu của hắn. Không phải kỹ thuật lái xe của Bạch Thế Phong không tốt, mà là hắn xót xe, nếu như bị quệt một chút, hắn sẽ đau lòng đến chảy máu mắt, vất vả bò một ngày ở cột điện cũng không kiếm được nửa tiền sơn xe. "Này! Tôi tới trước." Bạch Thế Phong hạ cửa xe xuống, bực tức muốn tìm đối phương để nói lý, nhưng cô gái bước ra từ chiếc Porsche nhún mông xoay người liếc nhìn Bạch Thế Phong một cái: "Cái xe rách đó ném ở ven đường đi." Ném lại một câu, cô ta nghênh ngang rời đi. Mẹ kiếp! Chiếc E300L thành xe nát rồi? Bạch Thế Phong vô cùng sững sờ, nhất thời nghẹn lời. Không đùa, nếu không phải con lừa bịp, cả đời này hắn cũng mua không nổi chiếc E300L này, bình thường hắn không dám lái nó đi làm, chỉ sợ quá phô trương. Chu Hiểu Trang thì mở vô tư, nàng là phụ nữ mà, người khác chỉ biết ước ao ghen tị, vụng trộm chua chát nói người đàn ông ngủ với nàng lợi hại. Nghe một chút này. Đây là đang chê bai sao? Không. Đây là đang khen ngợi đấy. Trai tốt không đấu với gái, gặp phải loại phụ nữ này chỉ có thể coi là xui xẻo, Bạch Thế Phong luôn có tính tốt, không tranh giành, không cướp đoạt, ăn thiệt thì im lặng. Loại tính cách này trước đây gọi là thật thà, được nhiều người yêu thích, nếu không thì Chu Hiểu Trang cũng sẽ không để ý tới hắn, nhưng trong mắt phụ nữ hiện tại, thì lại là đồ bỏ đi. Làm đàn ông, thật quá khó khăn. Hoàn toàn trái ngược với tính cách của Bạch Thế Phong, Nhiếp Mậu Tài không chỉ mạnh mẽ mà còn có chút quá phận bá đạo. Ở vị trí chính giữa cổng trường, học sinh vừa ra khỏi cổng đi được vài bước là có thể lên xe, đây đúng là vị trí hoàng kim thực thụ, vậy mà một mình hắn chiếm luôn hai chỗ, chặn ngang cả lối đi. Hắn đứng ngay bên trên chỗ trống đó, xe nào mà dám đến đậu thì Nhiếp Mậu Tài lập tức chửi bằng những lời thơm tho, khiến đối phương bị mắng cho máu chó đầy đầu. "Mẹ mày, ông đây đứng ở đây, mày dám đậu lại đây thì đập nát đầu mày." "Tao nói đây là chỗ đậu xe của tao, đánh từ hôm nay, hai chỗ này là chỗ đậu cố định của tao, đứa nào không phục thì ra đây solo." "Vị trí C mãi mãi thuộc về lão ca ta, ai đến cũng đừng hòng tranh!" Nhiếp Mậu Tài hình như đang rất vui vẻ. Bất động sản đang hừng hực khí thế, hắn kiếm tiền đến tê cả tay, dự án còn chưa khởi công, mới chỉ cho xây hàng rào xung quanh công trường, có được giấy phép đặt cọc trước, vừa bắt đầu đợt mở bán đầu tiên thì đã bị quét sạch. Như vậy chẳng phải là đang kiếm tiền sao! Còn đáng sợ hơn cả đi cướp ngân hàng. Mấy chủ tịch ngân hàng lớn nhỏ của Mạc Giang đuổi theo năn nỉ hắn vay tiền, tài khoản có quá nhiều tiền tiêu không hết, căn bản là không tiêu hết, đúng là hai hôm trước nghe theo Bạch Dã, hắn lại mua một khu nhà cao tầng, định xây dựng khu dân cư sang trọng nhất Mạc Giang. Bảo vệ trường học thì không dám giận, cũng không dám nói gì, chỉ đứng bên cạnh cười làm lành, cùng hắn đứng chung còn có một vị lãnh đạo nhỏ nào đó của trường. Không còn cách nào! Ai bảo đối phương là ông chủ Nhiếp như mặt trời ban trưa cơ chứ! Giàu nứt đố đổ vách, đắc tội không nổi. "Ông chủ Nhiếp, ngài như vậy tôi khó xử quá!" Vị lãnh đạo nhỏ vẻ mặt cầu xin, Nhiếp Mậu Tài thì đắc tội không nổi, phụ huynh khác thì ông ta cũng không dám làm phật lòng, thật quá khó khăn. "Khó xử?" Nhiếp Mậu Tài vung tay: "Trên đời này không có chuyện gì khó cả, nếu có thì chắc là do tiền chưa đến, đợi đã." Vừa nói, hắn vừa kéo cốp sau chiếc Land Rover ra, từ bên trong lấy một nắm tiền giấy đỏ chót ném lên trên chỗ đậu xe: "Như vậy có được chưa?" Mẹ kiếp! Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt đã bị hành động vung tiền như rác của Nhiếp Mậu Tài làm cho kinh ngạc há hốc mồm. Có gặp người giành chỗ đậu rồi, nhưng chưa thấy ai giành chỗ đậu kiểu này, đúng là hết nhân tính. Trên mặt đất có ít nhất vài chục vạn đi! Chỉ vì một chỗ đậu, có cần thiết không? Tiền thật sự không phải là tiền sao? Ở đây không ít người nhận ra Nhiếp Mậu Tài, biết dạo này hắn kiếm được rất nhiều, nhưng vạn vạn không ngờ hắn lại hào phóng như vậy, mẹ ơi, phải tranh thủ nịnh nọt, làm thân mới được. Lần này, vị lãnh đạo nhỏ trợn tròn mắt. Ông ta không biết có nên thu số tiền này hay không. Dù sao trường học cũng không có tiền lệ như vậy! Hành động này có chút quá mức bất thường, nào có phụ huynh nào dám chi mấy chục vạn thuê chỗ đậu ở cổng trường để đưa đón con em như vậy? "Ông chủ Nhiếp, việc này không thích hợp! Hay là ngài thu tiền về trước đi, có gì chúng ta dễ thương lượng." Vị lãnh đạo nhỏ nhìn đống tiền mà trong lòng xao động, may mắn là ông ta không để tiền bạc che mắt, biết trước mặt mọi người không thể cầm số tiền này. Nếu không thì mấy phụ huynh khác sẽ nổi loạn mất? Nhiếp Mậu Tài là ai, đó chính là một con cáo già, mấy mánh khóe của vị lãnh đạo nhỏ trong mắt hắn căn bản không đáng gì. Không thích hợp tức là phù hợp. Dễ thương lượng có nghĩa là có thể bàn bạc. Nhưng không thể bàn ở đây được. Nhiếp Mậu Tài bày trò như vậy, chủ yếu không phải để người trường học nhìn, mà là để mấy vị phụ huynh kia xem. Dùng tiền để bịt miệng họ. Quả nhiên, chiêu này hiệu quả cực tốt, mỗi chiếc xe muốn đậu vào đều sững sờ không dám phanh xe khi nhìn thấy một đống tiền trên mặt đất, im re như thóc, lủi thủi bỏ đi. Không thể phủ nhận rằng, tên lưu manh xuất thân Nhiếp Mậu Tài lại càng hiểu cách lợi dụng sức mạnh của đồng tiền. Bất quá, điều khiến mọi người khó hiểu nhất là, ông chiếm một chỗ là được rồi, chứ đâu phải hai chỗ? "Ơ! Đây không phải ông chủ Nhiếp sao?" Người phụ nữ đi chiếc Porsche lập tức nhận ra Nhiếp Mậu Tài, công ty vật liệu xây dựng của chồng cô ta vẫn luôn cung cấp hàng cho Nhiếp Mậu Tài, hai người tự nhiên quen biết nhau, cô ta nhún mông tiến lên chào hỏi. "Thật là có duyên quá, con của ngài cũng học ở đây à?" Quách Hiểu Sương ăn mặc xinh đẹp, vừa đứng ra đã thu hút vô số ánh mắt của những người đàn ông trung niên. Thiếu phụ trẻ đẹp quyến rũ giống như một quả đào mật làm say lòng người, ai mà chẳng muốn cắn một cái. Thấy là người quen, Nhiếp Mậu Tài cười ha hả: "Tôi tới đón con gái, hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học." Ánh mắt của hắn đảo quanh người Quách Hiểu Sương. Ngắm nhìn cái đẹp, chính là sự tôn trọng đối với những người phụ nữ thích ăn mặc, điểm này Nhiếp Mậu Tài luôn hào phóng, ánh mắt không hề keo kiệt, nhìn từ trên xuống dưới vài lần. "Hi hi!" Quách Hiểu Sương che miệng cười khẽ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Nhiếp Mậu Tài, thậm chí có chút đắc ý, có được sự ưu ái của một đại lão như Nhiếp Mậu Tài, đó chính là mình đẹp tuyệt trần, là vốn liếng để tự hào. Nàng trêu ghẹo nói: "Ông chủ Nhiếp, chẳng lẽ ngài biết tôi đến nên cố ý chừa lại à?" "Ôi trời! Nếu sớm biết người đẹp đến, tôi đã chiếm nhiều thêm vài chỗ rồi." Nhiếp Mậu Tài ăn nói khéo léo, đạo lý đối nhân xử thế nắm chắc. "Xin lỗi nhé!" "Đây là để dành cho lão ca của tôi." Lão ca? Mạc Giang còn có nhân vật này sao? Người mà có thể khiến một đại lão như Nhiếp Mậu Tài đứng chửi đổng bên đường, lại còn không tiếc bỏ tiền ra giữ chỗ đậu. Người này rốt cuộc là nhân vật có sức ảnh hưởng thế nào! Có trong tay khu trung tâm thương mại lớn nhất Mạc Giang, Quách Hiểu Sương ngay lập tức mắt sáng lên, luôn nhớ mời chào làm ăn. "Thêm bạn thêm đường, anh trai ngài cũng là anh trai của tôi, lát nữa tôi xin được giới thiệu làm quen..." Còn chưa nói hết câu, Nhiếp Mậu Tài ba trăm cân lập tức nhảy xuống đường, nhiệt tình vẫy tay về phía một chiếc E300L. Nhiếp Mậu Tài hấp tấp ghé vào cửa sổ xe, vẻ mặt nịnh nọt nói với Bạch Thế Phong: "Đến rồi, lão đệ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận