Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 45: Ve sầu thoát xác (hai hợp một)

Chương 45: Ve sầu thoát xác (hai chương gộp một)
Vườn hoa Mạc Giang.
Khác với Uông Lam, cả đời Nh·iếp Mậu Tài thích nhất là tham gia náo nhiệt.
Lúc đầu, hắn mặt mày hớn hở trà trộn trong đám người, hóng hớt chuyện bát quái một cách say sưa ngon lành.
Việc tặng quà quên sạch, lại còn châm t·h·u·ố·c lá, lại còn đáp lời, quên cả trời đất.
Chuyện lớn như vậy, rốt cuộc cũng không thể giấu được mấy cô dì chú bác chuyên hóng hớt chuyện cơ quan trong khu nhà.
Cũng không biết là ai tiết lộ tin tức, chuyện Bạch Dã cùng Vân Mộng bị bắt cóc đã lan truyền xôn xao, có đầu có đuôi.
Cứ như tận mắt chứng kiến vậy.
Bắt cóc!
Kinh khủng quá đi!
Cả một đời cũng không gặp được mấy lần hiện trường kiểu này.
Nhưng mà một giây sau, khi hắn thấy Bạch Thế Phong cùng Chu Hiểu Trang từ trên lầu đi xuống, bị cảnh s·á·t bao vây lên xe cảnh s·á·t.
Đầu óc Nh·iếp Mậu Tài trống rỗng ba giây.
Chuyện này chẳng khác gì bị đ·á·nh một đòn cảnh cáo.
Túi quà đang treo trên đầu ngón tay theo đó trượt xuống, rớt xuống đất vang lên một tiếng "bang".
Đám đông vây xem xung quanh giật mình, không biết vị ông chủ hay hút thuốc lá loại đắt tiền này đột nhiên trúng cái gió gì.
Nhất thời nhao nhao lùi lại hai bước, nghĩ thầm, cũng đừng có bị kẻ điên đụng vào.
Nh·iếp Mậu Tài ngây người như phỗng, xa xa nhìn chằm chằm xe cảnh s·á·t tách đám người, hướng cổng lái ra.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bay thẳng lên đỉnh đầu hắn.
"Mẹ kiếp! ! !"
"Mẹ kiếp thảo thảo! ! !"
Nh·iếp Mậu Tài lấy lại tinh thần, cả người run rẩy, đột nhiên n·ổi đ·i·ê·n ngửa mặt lên trời chửi thô tục, cực kỳ giống một người điên.
Không hiểu sao lại cuồng loạn như vậy.
Người lùi lại hai bước thầm đắc ý, nhao nhao liếc nhìn với ánh mắt khinh bỉ: "Mẹ nó, quả nhiên là người điên, may mà phản ứng nhanh."
Nh·iếp Mậu Tài không để ý đến ánh mắt của người ngoài, đầu óc hắn đang nhanh chóng vận chuyển.
Bạch Dã bị bắt cóc rồi?
Người bị bắt cóc là lão ca của hắn? ? ?
Mẹ nó cao tay như vậy?
Bắt cóc ai cũng không được bắt cóc lão ca của ta a!
Nh·iếp Mậu Tài từ dưới đáy xã hội đi lên, người nào tam giáo cửu lưu đều từng gặp qua.
Biết những kẻ liều mạng này một khi nổi giận thì chuyện gì cũng dám làm.
"Qua loa cỏ! ! !"
"Mả mẹ nó a! ! !"
Nh·iếp Mậu Tài như lên cơn điên, liên tục chửi bới vào không khí.
Trên đời này, ngoại trừ con gái hắn, ai cũng có thể c·hết, chỉ có Bạch Dã là không thể c·hết.
Nếu có thể hiến tế một người đổi lấy Bạch Dã, hắn có thể vô cùng thoải mái đem người bạn gái mới, có trước có sau đầy đặn kia ra nộp.
Một giây do dự cũng không có.
Trước đó.
Hắn nghe lời Bạch Dã, đem hết số cổ phiếu đang cầm trong tay bán ra hết sạch.
Ở đây.
Không thể không bội phục sự quyết đoán của Nh·iếp Mậu Tài.
Anh hùng lụi bụi thành công cũng không phải không có lý do.
Đổi lấy được hơn một trăm triệu tiền mặt lưu động.
Cầm được số tiền đó, hắn không nói hai lời lại vay thêm một khoản từ ngân hàng.
Vung tay lên, mua luôn ba mảnh đất.
Người khác đều khuyên hắn đừng làm loạn.
Thậm chí, nhìn thấy cổ phiếu càng ngày càng lên, họ còn cười nhạo hắn dù sao cũng chỉ là kẻ quê mùa thất học.
Bỏ qua một ngày kiếm lời hơn trăm vạn, lại đi mua cái đống đất bùn không ai thèm.
Đúng là quá ngu ngốc.
Kết quả! ! !
Ngay hôm qua, gần khu vực đó, gần diện tích đó.
Đã có người bán được một mảnh đất thương mại với giá cuối cùng 3,5 tỷ.
Giống như một quả b·o·m ném xuống mặt hồ, cả giới bất động sản xôn xao cả lên.
Phải biết rằng, cách đây không lâu Nh·iếp Mậu Tài vừa mua một mảnh đất.
Mất không đến 100 triệu.
Nói cách khác, chỉ trong mấy ngày, giá đất tăng vọt 3.5 lần.
Đây là khái niệm gì?
Bạn bè không hiểu có thể nhìn theo một góc độ khác.
Giả thiết, Nh·iếp Mậu Tài xây nhà xong bán ra, lãi 3.100 tệ một mét vuông,
Vậy người khác phải bán một mét vuông 11.000 tệ thì mới có thể lãi ba nghìn.
Khoảng cách chênh lệch giữa hai bên, thật khiến người trong giới ghen ghét tới gà con cũng tím tái mặt mày! ! !
Đồng thời.
Bọn họ cũng từ đó ngửi thấy một mùi vị không bình thường.
Thông minh thì chuẩn bị kỹ càng để xông trận.
Ngu ngốc thì mắng hắn dẫm phải c·ứ·t ch·ó.
Chỉ có Nh·iếp Mậu Tài là người trong cuộc mới rõ mười mươi.
Lão ca cho hắn cơ hội trời ban để làm giàu, hắn nhận lấy.
Vì cảm tạ Bạch Dã.
Hôm nay hắn cố ý đi mua quà trị giá hàng triệu đến nhà nói lời cảm tạ.
Ai ngờ.
Bạch Dã lại bị bắt cóc.
Điều này đối với Nh·iếp Mậu Tài mà nói đả kích quá lớn.
Không phải bắt cóc Bạch Dã!
Mà là bắt cóc thần tài của hắn.
Đoạt đường kiếm tiền của người ta giống như gi·ế·t cha gi·ế·t mẹ, Nh·iếp Mậu Tài không nổi điên mới lạ.
Nh·iếp Mậu Tài phát điên rất nhanh thu hút sự chú ý của cảnh s·á·t đang duy trì trật tự, còn chưa chờ bọn họ đến chất vấn, Nh·iếp Mậu Tài đã chạy như bay về phía cổng.
Chỉ để lại một chỗ quà tặng...
...
Cùng lúc đó.
Trên xe cảnh s·á·t, Uông Lam cúp điện thoại, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chậm rãi lên tiếng: "Cấp trên nói đã điều cảnh s·á·t vũ trang đến hỗ trợ."
Cảnh s·á·t vũ trang? ? ?
Ngay cả cảnh s·á·t vũ trang cũng xuất động?
Tào Cảnh Long không biết nên khóc hay nên cười.
Rốt cuộc cấp trên khẩn trương Bạch Dã đến mức nào chứ!
Đây chính là cảnh s·á·t vũ trang đấy!
Thời bình, ngoại trừ giải nguy cứu hộ, thì việc điều cảnh s·á·t vũ trang đi bắt người thì mấy năm nay tại Mạc Giang là lần đầu tiên.
Mười đội đặc nhiệm còn không được coi trọng, chỉ một cú điện thoại liền điều động cảnh s·á·t vũ trang.
Chỉ số thông minh một trăm năm mươi cũng không đến mức như vậy chứ?
Tào Cảnh Long có thể lên chức trưởng cục cảnh s·á·t, há lại là hạng người tầm thường?
Chỉ cần hơi động não, là có thể biết chuyện này nghiêm trọng hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Bạch Dã.
Hắn còn giấu một bí m·ậ·t.
Một bí m·ậ·t không muốn ai biết.
"Tốt lắm."
"Có cảnh s·á·t vũ trang giúp đỡ, Vương Bá dù có cánh cũng khó thoát."
Phàn Minh Chí gật gù.
Nói xong.
Những người trên xe đều rơi vào trầm mặc.
Lúc này bọn họ đều đang cầu nguyện cho Bạch Dã bình an vô sự, cầm cự đến khi bọn họ đến.
Chỉ cần thấy được Bạch Dã còn sống, liền có cơ hội cứu hắn ra, bất kể phải trả giá bao nhiêu.
Lúc này Bạch Dã cũng không biết mình gây ra một trận địa chấn lớn như vậy tại Mạc Giang.
Hắn ngồi trên ban c·ô·ng, hai chân ngắn vui vẻ đung đưa: "Vậy thì nói chuyện nhé?"
"Một ngàn vạn, ta không tham nhiều, chỉ cần một nửa."
Vương Bá một mặt đau lòng: "Cậu là nhân tài, một nửa còn lại cho cậu, coi như kết giao bạn bè."
Có thể lấy được năm trăm vạn, đã vượt quá mong đợi của hắn rồi.
Bạch Dã nhìn Vương Bá như nhìn một kẻ ngốc: "Mày mơ cái rắm ăn à?"
"Mày cũng không soi gương mà xem lại mày xem có giá năm trăm vạn không?"
Một tràng đốp chát làm cho Vương Bá mặt đỏ tía tai.
Ghê t·ở·m.
Thật đúng là thằng nhóc không có lễ phép.
"Bốn trăm vạn! ! !"
Tay Vương Bá đang run rẩy, kìm nén xúc động muốn b·ắ·n ch·ế·t Bạch Dã.
Nhưng mà tia lý trí cuối cùng nói cho hắn biết, tuyệt đối không được nổ súng.
Nổ súng thì thôi rồi.
Đừng mong lấy được một xu nào.
Cho dù sau này hắn có đi tìm cha mẹ của Bạch Dã để đòi tiền thì cũng không lấy được đâu.
G·i·ế·t Bạch Dã.
Bọn chúng sắp ch·ế·t đến nơi cũng không đưa tiền đâu.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn chọn bắt cóc Bạch Dã.
Vì con.
Vợ chồng Bạch Thế Phong, nhất định sẽ ngoan ngoãn phun tiền đen ra.
Không có con, đó là chuyện hoặc ngươi ch·ế·t hoặc ta sống.
Tuyệt đối không được coi thường tình yêu của một người cha hay một người mẹ đối với con cái.
Vì con, bọn họ có thể làm ra những hành vi điên cuồng h·ủ·y t·h·i·ê·n diệt địa.
Đương nhiên.
Cũng đừng có đề cao, dù sao cũng có một phần nhỏ người sinh ra đã không xứng làm cha mẹ.
Vốn dĩ là một chuyện nhìn thì quen tay, một nghiệp vụ bình thường.
Kết quả...
Sao lại thành ra thế này.
Vương Bá nghĩ mãi không ra.
Bị một thằng nhóc sáu tuổi dắt mũi đi, chỉ số thông minh của hắn cứ rớt liên tục.
Bạch Dã lắc đầu: "Nhiều."
"Nhiều?"
Vương Bá nghe xong, có hy vọng rồi!
Lập tức k·í·c·h đ·ộ·n·g lên.
Bây giờ hắn ngay cả tiền lộ phí đi đường cũng không có, cầm ít thì không được chút nào.
"Vậy hai trăm vạn?"
Vương Bá dò hỏi.
Bạch Dã vẫn lắc đầu.
"Thảo! ! !"
Hai trăm vạn cũng không cho? Mẹ nó, mày đừng có quá lòng dạ độc địa thế chứ, trán Vương Bá nổi gân xanh, ở vào ranh giới cực độ tức giận, lúc nào cũng có thể nổi điên.
Hắn thở hồng hộc, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Cuối cùng.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Dã, nghiến răng nghiến lợi nói: "150 vạn! Không thể ít hơn nữa."
Bạch Dã quay đầu nhìn phía sau, ánh đèn chân núi ẩn hiện, hắn lập tức thở dài một hơi.
Vì cầm chân Vương Bá, đầu óc hắn gần như là quay cuồng, thậm chí lấy thân ra làm mồi.
"Các chú cảnh s·á·t yêu dấu, các chú đến nhanh thật đó!"
Cảm tạ Maria Tiểu Trạch.
Từ lúc bị bắt cóc đến giờ, cũng đã bốn, năm tiếng.
Trên đường bày đầy thiên nhãn.
Muốn tìm ra hắn cũng không phải chuyện khó.
Điều kiện tiên quyết là, bọn họ đừng có xem chuyện này là một vụ bắt cóc bình thường rồi ngồi nhà chờ chết.
Ngay từ đầu.
Bạch Dã đã chủ động tấn công, dụ dỗ Vương Bá đi đào mộ, chính là không cho Vương Bá gọi điện thoại về nhà, để tránh cảnh s·á·t hiểu lầm.
Mà lại lần theo theo hướng buôn bán người hoặc các hướng khác.
Như vậy, cảnh s·á·t sẽ càng thêm tích cực dốc toàn lực đi tìm.
Bạch Dã quay đầu lại, vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn như cũ là bộ dáng điềm tĩnh.
Hắn giơ một ngón tay lên: "Con số này."
"Một trăm vạn? ? ?"
"Không được!"
"Không đủ bốn người chúng ta chia."
Vương Bá trong nháy mắt xù lông, đúng là khinh người quá đáng: "Mẹ nó mày đuổi ăn mày à?"
"Mày nói cũng đúng đấy chứ."
Bạch Dã từ trong túi quần lấy ra một đồng xu, ném xuống đất: "Cái này một đồng thưởng cho mày."
Liên tiếp k·í·c·h t·h·í·c·h thần kinh, sự nhẫn nại của Vương Bá đã lên đến cực hạn.
Một luồng khí huyết bay thẳng lên đỉnh đầu, cũng không còn quan tâm đến việc đòi tiền nữa, hắn muốn g·i·ế·t trước mắt tên tiểu súc sinh này.
Một khắc cũng không muốn chờ.
Khi con người trải qua những kích thích liên tục không ngừng, lượng adrinalin tăng vọt, não sẽ mất đi lý trí.
Không thể đưa ra phán đoán chính x·á·c, giao cho thân thể tự do p·h·á·t huy.
Lúc này đối thủ là người khó đ·á·n·h bại nhất, đồng thời cũng là người dễ dàng đ·á·n·h bại nhất.
Tục ngữ gọi: "P·h·á vỡ giới hạn".
Thời cơ đã đến.
Nhân lúc Vương Bá ngây người trong nháy mắt, Bạch Dã thả người nhảy về sau, cả người biến mất ở tầng năm.
Ngọa tào! ! !
Một màn đột ngột xảy ra, Vương Bá lại càng thêm mơ hồ, đầu óc đã hoàn toàn theo không kịp tiết tấu.
Không hiểu sao lại nhảy?
Ngay sau đó.
Không còn kịp suy nghĩ nữa, trơ mắt Lưu Xuân ôm Vân Mộng đi theo nhảy xuống.
Cái này...
Nhảy lầu có bị nghiện không vậy?
Hay phía dưới có vàng mà đều kéo nhau nhảy thế?
Hy vọng cuối cùng tan vỡ, chất adrenalin vừa mới tăng vọt giờ lại rút đi, Vương Bá mệt mỏi đến không chịu nổi lập tức mặt xám như tro, cả người trở nên uể oải hẳn đi.
Không lấy được tiền, còn trắng tay một trận, cảm giác công dã tràng khó nuốt trôi.
"Không đúng! Đại ca."
Một tiểu đệ đột nhiên hô: "Sao không nghe thấy tiếng vang?"
"Ừm? ? ? ?"
Quay đầu nhìn tiểu đệ vẻ mặt nghi hoặc, Vương Bá đột nhiên bừng tỉnh, chỉ số thông minh lại online.
Nhận ra có thể mình bị Bạch Dã lừa.
Hai ba bước vọt đến ban c·ô·ng cúi đầu nhìn xuống dưới.
"Ta mẹ kiếp! ! !"
Quả nhiên! ! !
Lại bị lừa rồi.
Dưới lầu nào có cái gì x·á·c c·h·ế·t, dưới ban c·ô·ng căn bản không phải là mặt đất.
Mà là ban c·ô·ng tầng bốn, trên ban c·ô·ng còn có một tấm nệm cũ.
Thiết kế ban c·ô·ng khách sạn Long Cao Sơn rất kỳ quái, nó là kiểu thiết kế dốc nghiêng.
Mỗi một tầng lại hẹp hơn một chút.
Nhảy từ ban c·ô·ng tầng năm xuống, vừa khéo là ban c·ô·ng tầng bốn.
Một đám người của Vương Bá vội vàng chạy lên, căn bản không kịp chú ý địa hình, cho dù có thấy thì cũng không ngờ Bạch Dã lại dùng chiêu ve sầu thoát xác này.
Từng bước đi đều nằm trong tính toán của hắn.
Đầu tiên cố ý chạy lên mái nhà, dựng nên một cái cảnh tượng đường cùng không có lối thoát, dụ dỗ mình buông lỏng cảnh giác.
Ngay sau đó cố ý nhảy xuống, diễn một màn tự sát giả, triệt để bỏ đi nghi ngờ của mình.
Cuối cùng kéo dài thời gian, không ngừng k·í·c·h t·h·í·c·h, khiến mình đã mất đi phán đoán, cho rằng bọn hắn thật sự nhảy lầu t·ự s·á·t.
Từ đó tạo cho bọn họ thời gian trốn thoát.
Quả là một màn tâm kế hay, một màn ve sầu thoát xác đỉnh cao.
"Bọn chúng chạy xuống lầu rồi, đuổi, đuổi theo cho tao."
Vương Bá hoàn toàn tỉnh ngộ, nóng nảy giậm chân, mắt bốc hỏa, hét lớn về phía tiểu đệ.
Bốn người nhanh chân chạy xuống lầu, quả nhiên nghe thấy có tiếng bước chân trong hành lang.
"Nhanh nhanh nhanh, bọn chúng ở dưới lầu, đừng để chúng nó chạy thoát."
Một đám người hối hả chạy xuống.
Đúng lúc này.
Một thân ảnh nhỏ bé ló ra ở đầu cầu thang tầng bốn.
Không phải Bạch Dã thì là ai?
"Đi thôi."
Bạch Dã dẫn theo Vân Mộng đang sợ hãi, chạy lên lầu, rẽ trái rẽ phải lại trở về gian phòng vừa nãy.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Đ·ạ·n ph·á·o không thể rơi vào cùng một chỗ, đây là kinh nghiệm chiến đấu do tiền bối dùng m·á·u tươi đổi lấy.
"Trốn cho kỹ, đừng lên tiếng."
Nhét Vân Mộng vào gầm giường, dưới lầu từng đợt tiếng phanh xe vang lên, Bạch Dã đi ra ban c·ô·ng, nhìn những chiếc đèn báo hiệu nhấp nháy dưới lầu, thần kinh căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng.
Liên tục đấu trí đấu dũng với Vương Bá, đầu óc của Bạch Dã đã ở vào tình trạng quá tải.
Chuyện này không phải là đùa.
Không phải đầu óc bị quá tải thì sẽ là trúng đ·ạ·n n·ổ tung đầu.
Ngươi chọn một đi.
Khi đã bình tĩnh trở lại, hắn cảm giác sau lưng lạnh ngắt, toàn thân mềm nhũn.
Cũng không biết tên ngốc Xuân thế nào rồi?
Bạch Dã không hiểu sao lại nghĩ tới Lưu Xuân.
Mình từ đầu đến cuối đều lừa gạt hắn, ngay cả cái tài khoản cổ phiếu cho hắn xem đều là tài khoản mô phỏng của Bạch Thế Phong.
Chỉ với cái đầu óc này, thật khó mà không lừa hắn, phải không?
Cho hắn một tài khoản mô phỏng, hắn có thể liều mạng bảo vệ mình.
Cho hắn một cái mật mã giao dịch, bảo hắn chạy xuống lầu dụ Vương Bá, hắn cũng thật sự đi.
Tiền.
Có thể sai khiến quỷ thần.
Cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, đều là chân lý không thể thay thế.
Hắn sẽ không cho rằng hắn có thể chạy trốn được đấy chứ?
Bạch Dã ngẩng đầu, nhìn trăng trên trời.
Không có trăng.
Đêm nay, đêm đen gió lớn...
...
Một đám người của Vương Bá đuổi tới tầng một, vừa vặn đụng vào Lưu Xuân đang chạy ngược trở lại.
Lưu Xuân nhận được mật mã giao dịch, không cần phải nói cũng biết hắn hưng phấn như thế nào, có ba trăm vạn trong tay rồi, chỉ cần chạy ra cái cửa lớn này, tiền chính là của hắn.
Vừa chạy ra đến cổng thì đã bị ánh đèn đỏ xanh chói lóa trên xe cảnh s·á·t làm cho lóa cả mắt.
Sợ đến ba hồn bảy vía lên mây, thoáng thấy ông bà của hắn đang ngoắc hắn.
Quay đầu bỏ chạy.
"Lưu Xuân, con mẹ mày dừng lại cho lão t·ử! ! !"
Vương Bá hai ba bước từ trên thang lầu nhảy xuống, một tiểu đệ có thân thủ nhanh nhẹn, nhào người một phát đè Lưu Xuân xuống đất.
"Mẹ mày, chạy đâu cho thoát! Đồ phản bội! ! !"
Tiểu đệ đấm một quyền vào mũi Lưu Xuân, khiến hắn vừa đau vừa thoải mái, nước mũi lẫn nước mắt giàn giụa.
Làm dân xã hội đen, ghét nhất chính là phản bội.
Đấm trái móc phải, thêm một cú đá ngang, chạy đâu, ba tiểu đệ xông lên, điên cuồng tấn công.
"Đừng đ·á·nh nữa, đừng đ·á·nh nữa, bên ngoài toàn là cảnh s·á·t, tất cả đều là cảnh s·á·t..."
Lưu Xuân khản giọng kêu rên.
Một khi cảnh s·á·t xông vào, bọn họ nhất định toàn quân bị diệt.
"Cảnh s·á·t! ! ! ? ? ? ?"
Vương Bá ngay lập tức ngẩng đầu nhìn ra cổng, ánh đèn đỏ xanh nhấp nháy giống như những tấm bùa đòi m·ạ·n·g đang ngoắc hắn.
Não trong nháy mắt trống rỗng.
Sao cảnh s·á·t lại đến nhanh như vậy?
Nghĩ không ra.
Hôm nay có quá nhiều chuyện nghĩ không ra.
Quá quỷ dị.
Thậm chí ngay cả Lưu Xuân sao lại bị dụ dỗ phản bội cũng không thông.
"Thật, thật."
Lưu Xuân liên tục cầu xin tha thứ: "Anh Bá, bên ngoài đều là cảnh s·á·t, bọn em bị bao vây rồi."
"Nhanh chóng chạy thôi, nếu không chạy là không kịp đâu."
Vương Bá liếc nhìn Lưu Xuân, đột nhiên giẫm chân lên đầu hắn: "Mày đúng là đồ ngu, một thằng oắt con! ! !"
"Thằng nhóc đó đâu?"
"Nói nhanh, không nói tao b·ắ·n n·ổ đầu mày."
Cảnh s·á·t đến rồi.
Bỏ chạy không phải là thượng sách, liều lĩnh lên núi thì lại càng là hạ sách.
Không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể lên núi.
Lên núi thì biến thành con mồi, cảnh s·á·t mang súng là thợ săn.
Lúc này Vương Bá hiểu rõ hơn ai hết điều gì là thượng sách.
Chính là con tin.
Là Bạch Dã! ! !
Chỉ có tìm được Bạch Dã, bắt hắn lại mới có thể mặc cả với cảnh s·á·t, nếu không thì chờ đợi bọn chúng chính là họng súng đen ngòm.
Thấy Vương Bá mang ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta, Lưu Xuân cả người tê dại.
Mỗi lần Bá ca lộ ra ánh mắt đó, giống như Cao Khải Cường hét to: "Nói cho lão Mặc ta muốn ăn cá."
Lần này xong thật rồi.
Trước có hổ, sau có sói, hắn muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Càng khiến hắn kinh hồn bạt vía cả người lạnh toát là, hắn căn bản không biết Bạch Dã đang trốn ở đâu.
Sau khi tách nhau ở tầng bốn, hắn làm theo lời của Bạch Dã, một mình chạy xuống lầu.
Lầu lớn như vậy, trời mới biết Bạch Dã đang trốn ở đâu.
Có còn ở trong tòa nhà này hay không còn chưa chắc, dù sao khách sạn đâu phải chỉ có một cửa ra.
Lưu Xuân vừa khóc vừa lóc khổ sở cầu xin: "Anh Bá, xin anh tha cho em, trên em có bà mẹ già tám mươi, dưới có đứa con ba tuổi, em thật sự không biết nó chạy đi đâu."
"Mẹ mày! ! !"
Vương Bá không có thời gian dài dòng với Lưu Xuân, hắn rút súng chĩa vào đầu Lưu Xuân, khàn giọng rít gào: "Tao hỏi mày một lần nữa, thằng nhóc ở đâu! ! !"
"Anh Bá, anh Bá, em thật sự không..."
"Đoàng..."
Một tiếng súng vang lên, phá tan bầu trời đêm đen kịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận