Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 44: Long trời lở đất! ! !

"Chương 44: Long trời lở đất! ! !“Ngũ tinh trấn màu, chiếu sáng Huyền Minh. Ngàn thần vạn thánh, hộ ta Chân Linh. Cự trời m·ã·n·h thú, chế phục năm binh. Năm ngày ma quỷ, vong thân diệt hình. Vị trí, vạn thần phụng nghênh.” “Cung thỉnh tổ tiên, phù hộ t·ử tôn. Vô tai không ách, vạn sự đều linh.” “Cấp cấp như luật lệnh!” Lưu Càn Khôn mặc đạo bào màu vàng, miệng lẩm bẩm, tay khua kiếm gỗ đào, với một tư thế kỳ quái quay vòng quanh mộ phần đi tới đi lui. Trần Nguyên Minh q·u·ỳ gối trước mộ phần, toàn thân không chịu được run rẩy, khó chịu muốn nứt toác. Hắn bây giờ tuổi đã cao, lại đang có bệnh trong người, q·u·ỳ trên đất một tiếng đồng hồ, đầu gối cũng muốn nát, mà Lưu đại sư vẫn còn đang làm phép, ngay cả động đậy nhỏ cũng không dám, cắn răng nghiến lợi gắng gượng. Tiền kiếm được nhiều hơn nữa cũng vô ích, quan trọng là phải giữ được m·ạ·n·g. Vì kéo dài tính m·ạ·n·g, chút đau nhức này có đáng gì? “Mau nhìn, chỗ kia có thứ gì đang động!” Con trai của Trần Nguyên Minh là Trần Bảo Nước q·u·ỳ phía sau, vốn hắn không tin mấy thứ thần quỷ này, lúc Lưu đại sư làm phép thì đầu óc hắn chỉ nghĩ tối đến đi đâu tìm gái. Một đôi mắt gian xảo đảo qua đảo lại, ngược lại để hắn phát hiện điều kỳ lạ, một tảng đá trên mộ phần đang động, nhìn mà ghê cả người. Tiếng kinh hô của Trần Bảo Nước tức thì gây sự chú ý của mọi người, mọi người theo hướng ngón tay hắn nhìn, chỉ thấy một con rắn toàn thân vàng óng chui ra từ trong khe đá. Miệng phun lưỡi, dọc theo tảng đá bên trên mộ phần di chuyển. “Có rắn kìa! ! !” “Chạy mau chạy mau!” “Đánh c·h·ết nó đánh c·hết nó! ! !” Một đám người trẻ tuổi phía sau hô to gọi nhỏ, vứt bỏ Trần Nguyên Minh hoảng hốt chạy bừa tán loạn, Trần Nguyên Minh nhận ra là rắn hoa cỏ, biết nó không độc nên cũng không sợ hãi. “Không cần kinh hoảng, mau quay lại d·ậ·p đầu trước tiên tổ.” Lưu Càn Khôn tay cầm kiếm gỗ đào, vừa hô với đám người trẻ tuổi, vừa múa kiếm về phía rắn hoa cỏ. Rắn hoa cỏ bị làm phiền, quay đầu bơi về hướng khác, nhưng dù nó có di chuyển thế nào, Lưu Càn Khôn vẫn luôn xua nó đến chỗ mộ phần. “Đây là một con rắn đực, chính là cha ngươi biến thành, d·ậ·p đầu nó ba cái, bảo đảm cho ngươi bình an.” Trần Nguyên Minh có tiền thì có, nhưng hắn không đọc sách vở gì, mê tín cũng thuộc loại mê tín thật sự, nghe Lưu Càn Khôn nói rắn hoa cỏ là lão t·ử mình. Tức thì hốc mắt phiếm hồng kêu gào: “Cha! Con là con trai đây, người không nhận ra con sao? Thằng con bất hiếu, về thăm người đây.” “Cha ơi! Sao người lại có một mình vậy? Mẹ con đâu?” “Người cho con nhìn mẹ một chút, con nhớ mẹ lắm!” Trần Nguyên Minh thật sự đau lòng, khóc đến xé tâm rách phổi trước mộ cha mẹ, thật sự là người nghe đau lòng người thấy rơi lệ. Dường như nghe được tiếng gọi của Trần Nguyên Minh. Lại một con rắn hoa cỏ nữa từ khe đá trong mộ chui ra! ! ! Lúc này không cần Lưu Càn Khôn giải thích nữa. Trần Nguyên Minh nhận ra ngay là lão mụ mình. ┗|`O′|┛ Ngao ~~ một tiếng: “Mẹ! ! !” “Con là thằng con đây, con trai đây, người nghe thấy con gọi người đúng không? Con nhớ người lắm! Người nhìn con đi, nhìn con đi…”. Lưu Càn Khôn thầm thở dài một hơi. Hai con rắn này hắn đã bỏ đói nửa tháng, biết chắc bọn nó sẽ ra ngoài tìm ăn, giả thần giả quỷ lâu như vậy, chỉ là chờ rắn đào hang chui ra mà thôi. Chiêu này hắn làm mấy chục năm, có thể nói là cực kỳ có kinh nghiệm, không có chút lo lắng nào, lo duy nhất là cái thằng nhóc kia phá đám, làm hỏng đại sự của hắn. May mà. Thằng nhóc kia lại rất giữ lời, không có bắt rắn của hắn đi, nếu không thì hôm nay hắn coi như hết diễn được rồi. Chờ đến khi Trần Nguyên Minh khóc đến không sai biệt lắm, thoải mái trút hết cảm xúc rồi, Lưu Càn Khôn lúc này mới đưa tay một cái tóm lấy đầu rắn xách lên. “Mẹ nhà ngươi nhẹ tay chút, đừng làm t·h·ươ·n·g mẹ ta! ! !” Trần Nguyên Minh vội vàng chửi bới, thật sự xem rắn là mẹ của mình. Cũng không thể trách hắn không tin, là do Lưu Càn Khôn diễn quá giỏi, lại thêm rắn lại từ trong mộ chui ra, Trần Nguyên Minh cảm thấy thân thiết lạ thường, thấy vật nhớ người. Thời gian chớp mắt. Lưu Càn Khôn bắt được hai con rắn, từ trong n·g·ự·c móc ra một cái túi Càn Khôn bỏ vào. Sau đó lại vây quanh mộ phần niệm chú, mân mê một hồi rồi mới dừng lại nói với Trần Nguyên Minh: “Trần lão gia t·ử, bảo lệnh tôn d·ậ·p đầu tạ tội ba cái đi!” Trần Nguyên Minh nghe lời d·ậ·p đầu ba cái. Lưu Càn Khôn giơ kiếm gỗ đào lên loảng xoảng đ·ậ·p vỡ ba cái bát sứ trên đất, miệng thì hô to: “Phá! Phá! Phá!” Cùng lúc ba cái bát sứ vỡ tan, Lưu Càn Khôn đỡ Trần Nguyên Minh dậy, nhân cơ hội ghé vào tai hắn nói: “Trần lão gia t·ử, xong việc rồi.” Trần Nguyên Minh trong lòng mừng thầm, nhưng vẻ mặt thì không lộ ra, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Vất vả Lưu đại sư.” Lưu Càn Khôn gật gật đầu, ý nhị rời đi… … Đứng ở cách đó không xa, Bạch Kiến Quân tức giận đến run người. Nếu không có Bạch Dã ngăn cản thì hắn đã sớm xông lên đ·á·n·h cho Trần Nguyên Minh một trận. Vừa muốn kéo về, Bạch Dã buông tay ra, Bạch Kiến Quân đột nhiên như bay xông đến chỗ Trần Nguyên Minh. Lão già đúng là từng đánh hầu t·ử, ở trên đỉnh núi đi nhanh như gió, mấy người hậu bối ở phía sau theo không kịp. Thực ra Bạch Kiến Quân là bị Trần Nguyên Minh chọc tức điên lên. Hai đứa bạn thân từ nhỏ đ·á·n·h nhau đến lớn, muốn nói ngay lập tức đoạn tình cảm là không thể nào, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Bạch Kiến Quân càng muốn nổi điên. “Trần Nguyên Minh cái tên vương bát đản nhà ngươi! ! !” Bạch Kiến Quân xông lên, đấm thẳng vào mắt Trần Nguyên Minh một cú, đấm thủng con ngươi, đây là tuyệt chiêu của Bạch Kiến Quân, sát thương lớn lại mang tính vũ nh·ụ·c rất cao. Đợi đối phương mắt sưng vù như gấu trúc rồi lại có thể cười nhạo một phen. Trần Nguyên Minh bị đấm một cú đau điếng, vừa kịp phản ứng thì ôm lấy Bạch Kiến Quân, hai ông lão ngã nhào trên đất đánh nhau loạn xạ. Vừa đấm đá vừa mắng chửi không ngớt lời. Bao nhiêu lời bẩn thỉu đều được tuôn ra hết. “Thằng chó hôi nách, mày bị điên rồi sao? Không dừng lại phải không?” “Mộ của thúc thúc dì không đến d·ậ·p đầu mà còn đến đ·á·n·h tao hả?” Trần Nguyên Minh buổi sáng đã tức đến hộc máu, vốn nghĩ việc vui không thể trì hoãn, nên hắn gắng gượng từ bệnh viện trở về. Vốn cho rằng chuyện này đã xong, không ngờ Bạch Kiến Quân vẫn không chịu buông tha hắn, ba tuổi đã nhìn ra tính cách, cái tính bướng bỉnh của thạch hầu t·ử là không thay đổi cả đời. “Ăn một chiêu hầu t·ử trộm đào của lão t·ử đây!” Bạch Kiến Quân ra tay vô cùng tàn nhẫn, không thèm để ý võ đức. “┗|`O′|┛ Ngao ~~” Trần Nguyên Minh mắt trợn tròn, hai tay che lấy hạ bộ kêu t·h·ả·m liên hồi. “Trần Nguyên Minh cái đồ c·h·ết sớm nhà ngươi, cha mẹ mày dưới suối vàng có biết sớm muộn gì cũng bị mày làm cho tức ch·ế·t sống lại, mày lạy ai không lạy, lại lạy cái tên Trần Nhị động d·ậ·p đầu làm hiếu t·ử, hắn và cha mày là kẻ thù không đội trời chung, mày không biết sao?” “Ai?” Trần Nguyên Minh nghe xong lời của Bạch Kiến Quân thì ngay lập tức không kêu gào nữa, buông tay ra hoảng sợ nhìn Bạch Kiến Quân: “Mày mày mày… Mày nói rõ cho tao nghe một chút….” “Đậu má nhà mày!” Bạch Kiến Quân chỉ vào mộ phần mà mắng: “Đây là mộ của Trần Nhị động c·h·ế·t vì bệnh lao, đồ c·ẩ·u p·h·ế vô lương tâm, mộ của thúc thúc dì mày còn ở trên kia 50m nữa.” Long trời lở đất! ! ! Lời nói của Bạch Kiến Quân có tính đả kích quá lớn, như bom n·ổ dưới hồ bơi, những người xung quanh đều nát thành tro tàn. Một đời thông minh, phút chốc hồ đồ. Ai có thể ngờ tới chuyện này! Mẹ nhà hắn tính sai cả vị trí mộ. Hết đường chối cãi. Lưu Càn Khôn thoáng nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Trần Nguyên Minh, lập tức hai chân mềm nhũn, mắt trợn trắng ngã khuỵu xuống đất, mặt xám như tro tự lẩm bẩm: “Mả mẹ nó, xong xong, ba sô Q rồi, xong, xong…”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận