Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 47: Người đỏ không phải là nhiều

Ở giữa hai nhóm người, đứng đó hai cái thân ảnh nhỏ bé, một người là Âu Dương Minh Húc lớp hai, một người là Bạch Dã lớp một.
Âu Dương Minh Húc cùng Bạch Dã mặt đối mặt đứng, rõ ràng so với Bạch Dã cao hơn hơn nửa cái đầu, đánh nhau thì Bạch Dã chắc chắn sẽ bị thiệt.
Nhưng mà tình huống hiện tại là Bạch Dã đang túm cổ áo Âu Dương Minh Húc, Âu Dương Minh Húc bị hắn nhấc bổng lên, hai chân lơ lửng trên không trung! ! !
Sức mạnh thật kinh người.
Một tay thôi đó!
Ngươi là Thủy Thủ Popeye chuyển thế à?
"Mau buông tay, mau buông tay, các ngươi đang làm cái gì vậy hả?" Bò Kêu sau khi hết hồn thì cả người sợ hãi, lao đến giữa hai người kéo Âu Dương Minh Húc ra.
"Là hắn nhất định đòi tỷ thí, lớp trưởng không để ý đến, hắn ở bên cạnh sủa gâu gâu như chó ghẻ, lớp trưởng bảo hắn cút xéo, hắn giận quá hóa hổ lao vào hất đổ cơm của Giang Trĩ Ngư..." Mã Tử Duệ đứng sau lưng Bạch Dã, ngẩng đầu giận dữ kể lại đầu đuôi sự việc, lớn giọng hệt như một cái loa phóng thanh.
Bò Kêu liếc qua Giang Trĩ Ngư đang đứng sau lưng Bạch Dã, chỉ thấy cô bé đang cầm bàn ăn, nàng không khóc, mà trợn tròn mắt.
Vẻ mặt như muốn phát động công kích hung ác, tựa như một giây sau là muốn nện vào đầu Âu Dương Minh Húc.
Nhìn ra sau một chút nữa, từng học sinh trong lớp ai nấy đều cầm "vũ khí" trong tay.
Có người cầm đũa, người cầm thìa, người cầm bàn ăn, người cầm dĩa...
Không phải định đánh nhau thì là gì? Đây chính là muốn đánh nhau đó!
Nghe nói các lớp đoàn kết, ai mà ngờ được ngay cả đánh nhau chúng nó cũng cùng nhau xông lên.
Chuyện này thật là khiến người ta không biết nên nói sao cho phải.
Bò Kêu càng thấy đau trứng.
Âu Dương Minh Húc là con trai của nhà giàu nhất vùng, không đắc tội được, chuyện này chỉ có thể xử lý qua loa.
Hắn đảo mắt nhìn hai người rồi hỏi: "Thật là như vậy sao?"
"Bò Kêu, tôi không cố ý." Âu Dương Minh Húc vẫn còn sợ hãi, cảm giác bị nhấc bổng lên thật đáng sợ, chút nữa là tè ra quần.
Hắn ghen ghét Bạch Dã, nguyên nhân rất đơn giản, thân là con nhà giàu có, trong nhà có tiền đương nhiên khỏi phải nói, dáng dấp lại cao lại đẹp trai, học hành lại giỏi.
Từ nhỏ đến lớn đi đâu chẳng được mọi người tung hô như sao trên trời?
Nhưng hết lần này đến lần khác vào Nhã Chính, hắn lại bị một thằng nhóc vô danh đoạt mất sự chú ý.
Thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhịn.
Các lớp mỗi ngày vui vẻ thế nào, trong lòng hắn không có chút thoải mái nào, nhất là hôm nay thấy đám bạn học vây quanh Bạch Dã líu ríu, người thì gắp đùi gà cho hắn, người thì bóc vỏ tôm cho hắn…
Đãi ngộ này đến cả con trai thủ phủ như hắn còn không được hưởng, thằng nhãi đó dựa vào cái gì?
Ngay lúc này, Âu Dương Minh Húc ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Hắn quyết phải so tài với Bạch Dã một lần.
Nhưng điều khiến hắn bực mình là mặc cho hắn khiêu khích thế nào, Bạch Dã ngay cả liếc mắt cũng không thèm, coi như hắn là không khí.
Âu Dương Minh Húc có thể chấp nhận thất bại, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận bị phớt lờ, quá đả kích đến lòng tự trọng, hắn quen là tâm điểm của mọi người rồi, cảm giác bị coi như không khí còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Trong cơn tức giận hắn cố ý hất đổ bàn ăn của Giang Trĩ Ngư, thấy Giang Trĩ Ngư đang bóc tôm để cho Bạch Dã ăn giật mình, hắn đã đạt được mục đích là chọc tức Bạch Dã.
Nếu hắn làm đổ bàn ăn của Bạch Dã, Bạch Dã có thể bụng dạ lớn không thèm chấp hắn, nhưng hắn lại khi dễ Giang Trĩ Ngư, chuyện này Bạch Dã không thể nhịn được.
"Được rồi được rồi." Bò Kêu tách hai đứa nhóc ra, trách mắng: "Ở trường không được đánh nhau, không đúng, trẻ con không được đánh nhau, không đúng, là không được đánh nhau!"
"Đánh thua vào bệnh viện, đánh thắng vào đồn công an."
"Đừng xem nữa đừng xem nữa, giải tán hết đi."
Nghe theo lời của Bò Kêu, đám học sinh đang vây xem luyến tiếc rời đi, Bò Kêu sợ hai đứa nhóc lại xung đột lần nữa nên trực tiếp kéo Âu Dương Minh Húc đi.
"Bạch Dã."
"Ngày mai đại hội thể thao chúng ta lại so tài cao thấp."
"Ta chờ ngươi." Trước khi rời đi, Âu Dương Minh Húc mặt lộ vẻ đắc ý, không quên hung hăng khiêu khích Bạch Dã.
Bạch Dã không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn làm màu.
ε=(´ο`*)))ai!
Thật là ứng với câu nói, người nổi tiếng sợ tai tiếng, heo sợ béo.
Người nổi tiếng thì rắc rối thật là nhiều.
Làm nhân vật chính giống như Conan, đi đến đâu cũng gây ra chuyện, thật là phiền phức quá đi.
Không có cách nào.
Là ngươi ép ta ra tay đó, đến lúc đó ngươi đừng có khóc...
Túi sách kéo một cái, một ngày lại trôi qua.
Về đến nhà hai cha con mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Chu Hiểu Trang ngày mai mới về, trong nhà chỉ còn hai cha con Bạch Thế Phong, việc ăn cơm thành vấn đề khó nhằn.
Bạch Thế Phong nấu ăn đến chó còn chê.
"Nghĩ gì đó? Chắc không phải là con muốn nấu cơm cho ta ăn chứ?" Bạch Dã liếc nhìn Bạch Thế Phong đang nhấp nhổm trong bếp.
"Mẹ con ngày mai mới về, không nấu cơm thì chúng ta còn cái gì để ăn chứ?" Bạch Thế Phong gãi đầu lúng túng nói.
Tay nghề của hắn đến chính hắn còn thấy ghét.
"Ngươi muốn làm thì tự mình ăn, ta không ăn." Bạch Dã nhặt chiếc máy tính bảng trên ghế sô pha lên, bấm liên tục.
"Hay là ta nấu mì tôm nhé?" Bạch Thế Phong thăm dò hỏi.
"Ta gọi điện thoại cho mẹ ngay bây giờ, nói ba không cho ta ăn cơm, để cho ta ăn mì tôm, xem ba có đồng ý không."
"Đừng đừng đừng, hay là mình gọi đồ ăn ngoài nhé?" Gọi đồ ăn ngoài là sự thỏa hiệp cuối cùng của Bạch Thế Phong, trong túi ông còn không có mấy đồng, ra ngoài ăn mấy ngày tiếp theo ông lại gánh một đống nợ.
"Alo... Mẹ ơi, cha con bắt con ăn dầu cống..."
"Ra... Ra ngoài ăn! Thế này tổng được chưa?" Bạch Thế Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong lòng không ngừng rên rỉ: "Nghĩ giấu mấy đồng tiền mà khó thế này."
Nhưng mà, Bạch Thế Phong vạn vạn không ngờ đến, chuyện đau lòng còn ở phía sau.
Đến quán ăn ven đường Bạch Dã cũng không chịu ăn, còn không chịu đi ăn nhà hàng bình dân, đòi đi ăn tiệc.
Bạch Thế Phong nhìn cả một bàn đầy ắp thức ăn, năm món mặn một món canh đau lòng đến không thở nổi, chỉ có bát canh rắn kia đã ngốn mất của ông bốn trăm chín mươi tám tệ! ! !
Bạch Thế Phong đau lòng uống liền ba bát to mới cảm thấy dễ chịu một chút, một bát bảy tám chục mà không uống cho hết thì ông không có ý định về nhà.
"Ông chủ là người nơi khác hả? Lòng heo xào làm dở quá, không có chút chính tông nào."
"Trong lòng heo lại còn cho giá đỗ, thất bại, vừa ăn đã thấy mùi đậu tanh, phải cho mầm đậu xanh mới đúng."
"Phở không có mùi chảo, mềm nhũn, không có độ dai, thất bại."
"Hạt vừng cũng không có một hạt, thất bại."
"Nước sốt vịt quay thì dở khỏi bàn, lại còn có mùi tanh, lòng heo xào phải ăn với ngũ vị hương thì mới ngon, tuyệt cú mèo."
Bạch Dã dùng đũa gắp đĩa lòng heo trước mặt lên, chỉ nếm một miếng đã không ăn tiếp.
Thằng nhóc thối tha, miệng đúng là kén ăn!
"Ngươi không ăn thì ta ăn." Bạch Thế Phong bưng bát lòng heo đến trước mặt mình ăn như gió cuốn, mấy quán ăn sáng ở ngoài đường chỉ bán một tệ một cái, cái nhà hàng dỏm này dám bán ba tệ một cái, sao không đi ăn cướp luôn đi.
Biến đau thương thành động lực, Bạch Thế Phong quét sạch bàn ăn, một tay hài lòng vỗ bụng, một tay nhận lấy hóa đơn từ người phục vụ.
"Tổng cộng hết 698 tệ."
"..."
Bạch Thế Phong im lặng móc bóp lấy ra bảy trăm tệ đưa cho phục vụ, còn lườm Bạch Dã một cái.
Bạch Dã giả vờ không nhìn thấy gì, ăn no uống đủ liền đứng dậy ra cửa.
"Đây là tiền thối của ngài hai tệ, cảm ơn đã ủng hộ, hẹn gặp lại lần sau."
Bà xã cho một nghìn tệ.
Thua rồi.
Lại phải mượn một nghìn tệ.
Cố lên ba trăm tệ, còn lại bảy trăm.
Vốn cho rằng có thể giấu đi, ăn từng bữa cho đến hết số tiền, lần này thật sự chỉ còn hai đồng.
Thằng nhãi thối tha nhất định là cố ý! ! !
Nếu không thì làm sao có thể tính toán chuẩn như vậy chứ?
Trời ạ con trai ơi, đến cha ruột cũng hố sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận