Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 56: Ngươi cho ta đào hố, vậy đợi lát nữa cũng đừng khóc

"Chương 56: Ngươi đào hố cho ta, vậy lát nữa cũng đừng khóc"
"Nói cái gì?" Hoàng Gia Ý mờ mịt trong mờ mịt. Suy nghĩ của hắn đã bị Bạch Dã xoay vòng vào rồi.
"Xin lỗi a!"
"Ngươi không phải nói muốn nói xin lỗi sao?" Bạch Dã tức giận nói: "Ngươi, người làm anh trai mà lại không giữ lời sao?"
"Vừa rồi là ngươi một mực la hét muốn nói xin lỗi, bây giờ còn nói kiểu này?"
"Giả ngốc đúng không?" Linh hồn tam liên hỏi.
Hoàng Gia Ý cả người đều tê rần.
Không phải.
Vừa rồi ngươi không phải nói không cần xin lỗi sao?
Sao tự nhiên...
Hoàng Gia Ý hoàn toàn tỉnh ngộ, đ*t m* nó mình lại bị thằng nhóc này lừa rồi.
Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn so chết mẹ còn khó coi hơn. Tức giận đến toàn thân phát run, cái cằm không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào Bạch Dã. Nếu không phải hắn đang cưỡi trên đầu Nhiếp Mậu Tài, thật muốn một tát vả cái mũi nhỏ của hắn lên trời.
"Nên phối hợp diễn xuất của ngươi, ta giả vờ như không thấy, đang ép một người hận ngươi nhất phải ngẫu hứng biểu diễn..." Bạch Dã vừa hát vừa cười hì hì nhìn Hoàng Gia Ý: "Sao? Không muốn thì thôi."
"Ta thật không phải loại người nhỏ nhen, con người ta rất hào phóng."
"Về sau đừng như vậy nữa, thay đổi làm người mới vẫn là một đứa trẻ ngoan."
Hắn vậy mà đang giáo huấn ta!!!
Vô cùng nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã!!!
Hoàng Gia Ý từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai cùng trang lứa làm nhục, chỉ có hắn ức hiếp người khác, làm gì có ai dám ức hiếp hắn cái vị thái tử gia này? Huống chi lại là một thằng nhóc con.
"Được rồi!" Hoàng Càn dùng đầu gậy rồng gõ xuống đất, sắc mặt không còn vẻ thong dong vừa rồi, mặt hắn cũng đen lại: "Gia Ý, xin lỗi tiểu bằng hữu."
Cái trò hề này hắn thật sự đã nhìn quá đủ. Chịu không nổi người này. Một người trưởng thành, du học sinh hải ngoại tài giỏi, bị một đứa bé sáu tuổi xoay cho chóng mặt, mất hết thể diện. Làm trò hề cho thiên hạ! Với cái trí thông minh này, sao có thể cầm lái con thuyền Cảnh Sơn trị giá hàng chục tỷ? Hoàng Càn không thể không nghi ngờ năng lực của Hoàng Gia Ý, trước kia hắn quá cưng chiều đứa cháu này, cảm thấy hắn nhu thuận nghe lời, quả thật là người thừa kế không ai có thể thay thế.
So với Bạch Dã như này.
Lập tức phân cao thấp.
Một người trên trời, một người dưới mười tám tầng địa ngục. Căn bản không thể so sánh.
Hắn bắt đầu nghi ngờ con mắt mình có vấn đề hay không. Việc người thừa kế, còn cần cân nhắc kỹ càng.
"Thật xin lỗi!" Hoàng Gia Ý thấy sắc mặt ông nội, lập tức cảm thấy không ổn, mặt xám như tro khom người xin lỗi. Nếu như hắn sớm xin lỗi, việc này cùng lắm thì hắn chịu chút ấm ức.
Hiện tại.
Người ở đây đều phân biệt ra được mùi vị không giống.
Hoàng Gia Ý dáng vẻ chó hình người, kỳ thật cũng chỉ là công tử bột. Chịu ủy khuất thì thôi đi, trí thông minh thì đáng lo.
Kỳ thực chuyện này không trách Hoàng Gia Ý, hắn vốn là một người rất thông minh, nếu không cũng không thể lấy được niềm vui của Hoàng Càn, con cáo già này.
Chỉ trách vận của hắn không tốt! Gặp vận đen tám đời. Gặp ai không tốt, hết lần này tới lần khác gặp phải Bạch Dã, người có trí thông minh cao tới 200. Treo lên đánh hắn dễ như chơi không?
Đây chẳng phải tự tìm đường chết sao?
"Ngoan lắm!" Bạch Dã cười cười, từ trong túi quần móc ra miếng dán giấy: "Tặng cho ngươi một bông hoa hồng nhỏ." Không nói lời nào dán lên trán Hoàng Gia Ý.
Buồn cười. Buồn cười. Người khác còn chẳng tìm được lý lẽ đâu. Toàn bộ chuyện là do Hoàng Gia Ý khơi lên, muốn quay ngược lại tìm lỗi sai, thật đúng là hắn. Bạch Dã chửi người không đúng, đáng lẽ phải đánh mỗi người năm mươi gậy.
Vấn đề là. Hành vi của hắn rất khó phán xét.
Bạch Dã là một thằng nhóc con, ngươi cũng không thể dùng tiêu chuẩn của người lớn mà đòi hỏi hắn được chứ? Hắn cũng coi như vì Sầm Khả Khả mà bênh vực lẽ phải, cùng lắm thì là cách thức phương pháp không đúng mà thôi. Lên mặt giáo huấn người khác thì người lớn lại có vẻ không có khí lượng, lấy lớn hiếp nhỏ.
Cái bồ hòn này, Hoàng Gia Ý nuốt vào gọi là một cái ấm ức.
Rất nhiều người cảm thấy không đáng thay cho Hoàng Gia Ý, thấy hắn bị oan ức, nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ. Chỉ có thể dùng ánh mắt thương hại mà nhìn hắn.
Hoàng Gia Ý cả người muốn hỏng mất. Hắn không cần thương hại, được không? Hắn muốn là sùng bái! Sùng bái, hiểu chưa?
Xin lỗi cũng đã nói rồi, ta nhịn.
Hoàng Gia Ý cắn răng, cố nở nụ cười: "Cảm ơn ngươi, bông hồng nhỏ."
Bạch Dã vui vẻ nói: "Không cần khách khí! Cún con nhà ta cũng có một bông!"
Trời đất quay cuồng, hai mắt tối sầm lại. Nụ cười trên mặt Hoàng Gia Ý đột nhiên biến mất, lửa giận bốc lên, suýt nữa đứng không vững.
"Ngươi..." Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị phát động công kích với Bạch Dã, liếc thấy Hoàng Càn nhẹ nhàng lắc đầu, tâm hắn như thần tỉnh ngộ lại, lộ ra nụ cười: "Chúng ta sẽ trở thành bạn tốt."
Nói xong. Quay người đi về phía Hoàng Càn, im lặng đứng ở sau lưng, không nói một lời.
Mắng thật bẩn!
Người có tâm một lần nữa cảm nhận được sự đáng sợ của Bạch Dã. Hành động nhìn như vô tình, tinh tế tỉ mỉ, có thể thô, có thể mịn, có thể mềm, có thể rắn, địa sát 72 biến, hay lắm hay lắm!
Cuối cùng còn mắng người ta là chó, ngươi nói hắn vô tình gây nên, đồ đần cũng không tin.
Đùa bỡn lòng người đến cực hạn.
Cái này là đứa bé sáu tuổi à? Ngươi gọi cái này là sáu tuổi à? Yêu nghiệt cũng chỉ như thế này thôi.
"Tốt, tốt." Nhậm Khôi Phục lúc này cười tủm tỉm đứng ra hòa giải: "Tiếp theo, chúng ta chính thức đi vào chủ đề hôm nay, Khả Hinh, cô lên giới thiệu với mọi người một chút."
Một màn náo kịch cứ như vậy mà kết thúc sao? Hoàng Gia Ý vậy mà không nổi khùng ngay tại chỗ! Mà lại làm cho người ở đây lau mắt nhìn, suy bụng ta ra bụng người, đổi vị suy nghĩ, nếu là mình, có thể chịu được không? Phỏng chừng là đã đại náo cả hội trường rồi chứ? Hoàng Gia Ý tuổi còn trẻ, mà có phần tâm cơ này, sau này thành tựu tất nhiên không nhỏ. Bọn họ lại càng thêm tin tưởng vào Hoàng Gia Ý.
"Các vị khách quý thân mến, hoan nghênh các vị đã đến tham gia hội nghị chiêu thương Mạc Giang do Cục Chiêu Thương tổ chức, lần này..."
Phàn Khả Hinh đi về phía bục chủ tịch, ba hoa một tràng những lời sáo rỗng.
Không có cách nào.
Đây là quá trình bắt buộc phải có.
Bạch Dã vẫn như cũ đang ngồi trên cổ Nhiếp Mậu Tài. Ai bảo hắn dễ chịu chứ. Nhiếp Mậu Tài lại vừa béo vừa khỏe, cưỡi ở trên đó phong cảnh không tệ, không khí cũng trở nên trong lành hơn, dễ chịu phi thường.
Cúi đầu.
Phong cảnh trong khe ngực của Sầm Khả Khả nhìn không sót một thứ gì, dưới chân ngọn núi lớn kia có một Tiểu Thủy Trì lờ mờ có thể nhìn thấy được.
Dáng cao chính là tốt, phong cảnh phía trên đúng là khác biệt. Thật sự là hâm mộ mấy người cao một mét tám hai trở lên.
Miệng của mấy người kín như bưng vậy.
Bạch Dã nghe thấy mà buồn ngủ. Phàn Khả Hinh nói xong, đến lượt lãnh đạo Cục chiêu thương tiếp tục ba hoa, sau đó lại là hội trưởng hiệp hội dệt may, khách quý Hoàng Càn phát biểu, cuối cùng lại đến nhậm chức, Nhậm Khôi Phục tổng kết. Ba hoa lải nhải nửa giờ.
Bạch Dã đang ôm đầu Nhiếp Mậu Tài và ngủ gà ngủ gật. Bây giờ hắn đang trong độ tuổi lớn, ăn no xong liền dễ dàng mệt mỏi.
Nhiếp Mậu Tài cẩn thận từng li từng tí cõng Bạch Dã, mệt chết mẹ cũng không dám kêu ca, không dám hé răng một tiếng. Có thể cõng lão đại ở trên đầu, đó là vinh quang của mình! Đó là việc lão đệ phải làm.
Vất vả lắm mới có được cơ hội thân cận với Bạch Dã, thắt lưng có đau đến gãy đi chăng nữa, Nhiếp Mậu Tài cũng sẽ không nỡ.
"Bạch Dã! Bạch Dã!" Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, Bạch Dã mở to mắt trông thấy Nhậm Khôi Phục đang cười ha ha vẫy tay với mình: "Tới tới tới, cháu lên nói hai câu đi."
"Ta?" Bạch Dã có chút mờ mịt.
Sớm biết hội nghị chiêu thương của mấy người nhàm chán thế này, ta đã không đến. Còn tưởng có thể học được chút gì đó hữu ích, kết quả, chẳng có gì cả.
"Đúng a!" Nhậm Khôi Phục cười cười: "Chúng ta cũng nên nói xong rồi, bây giờ là thời gian phát biểu tự do, nghe nói cháu có cái nhìn đặc biệt về kinh tế, lên nói với mấy bác mấy cô một chút đi."
"Mọi người vỗ tay hoan nghênh!"
Không phải chứ! Bí thư Nhậm đang đùa đấy à?
Người ở dưới đài hai mặt nhìn nhau, ngươi để một đứa trẻ sáu tuổi nói cái gì? Hài hước à? Trong lòng tuy bất mãn, nhưng vẫn phải nể mặt Nhậm Bí thư, vẫn phải vỗ tay cổ vũ, còn phải cố vỗ thật to.
Nhiếp Mậu Tài cõng Bạch Dã đi lên bục chủ tịch, Phàn Khả Hinh nhanh chóng đưa microphone cho Bạch Dã.
Nhậm Khôi Phục cười ha ha: "Cứ tự nhiên nói, không có việc gì, cứ coi như trò chuyện thôi."
Tin ông thì có quỷ ấy.
Thảo nào vợ con đồ đệ không cho ta tới, thì ra là đang lừa ta đây mà?
Nói gì cho phải bây giờ? Bạch Dã không có chút đầu mối nào, liếc mắt qua thấy Nhiếp Mậu Tài đang chơi điện thoại, lập tức hai mắt sáng lên.
Có rồi. Nhậm bí thư à Nhậm bí thư. Ngươi đào hố cho ta thì lát nữa đừng khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận