Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 06: Ai đồng ý, ai phản đối?

Các bạn học trong nháy mắt bị khí thế đại ca xã hội đen của Bạch Dã trấn áp, từng người sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn Bạch Dã, mười mấy cái đầu nhỏ như nai con đang r·u·n rẩy. Từ t·h·i Đình thật sự thấy tê cả da đầu. Khí tức trên người Bạch Dã bộc phát ra cực kỳ giống một tên lưu manh đầu lĩnh, nàng bắt đầu hoài nghi liệu gia trưởng của Bạch Dã có phải là một ông trùm vừa có thế lực trong giới chính trị vừa có quan hệ với thế giới ngầm hay không. Trừ phi mưa dầm thấm lâu, bằng không thì làm sao giải thích được việc một đứa bé sáu tuổi lại có loại khí tràng này? Đừng nói là đám bạn học, một người trưởng thành như nàng theo bản năng cũng cảm thấy hơi sợ, tim đập thình thịch. Cần phải điều tra thêm mới được! Chắc chắn không phải là diễn. Không nên đắc tội, Từ t·h·i Đình nghĩ bụng, trước khi làm rõ được bối cảnh gia đình của Bạch Dã thì tốt nhất đừng nên trêu chọc hắn, nàng cũng không muốn trên đường đi làm về bị mấy gã đầu trâu mặt ngựa che mặt nhét vào xe tải. "Tử Duệ, Lưu Địch, đừng k·h·ó·c mà!" Từ t·h·i Đình bước xuống từ bục giảng, an ủi hai bé đang mếu máo: "Không có Siêu Nhân Điện Quang thì vẫn còn nhiều siêu anh hùng khác mà." "Từ hôm nay trở đi chúng ta là học sinh tiểu học, phải cố gắng học thật giỏi, sau này lớn lên cũng có thể trở thành siêu anh hùng, cứu vớt thế giới, có được không nào?" "Dạ... dạ." "Thưa cô, sau này con nhất định sẽ trở thành siêu anh hùng giống như Người Nhện ạ." Mã Tử Duệ vừa khóc vừa sụt sịt, tựa hồ đã tìm thấy mục tiêu mới của mình. Việc an ủi đã có hiệu quả, tâm trạng của Mã Tử Duệ và Lưu Địch vừa mới ổn định lại, thì Từ t·h·i Đình lại nghe thấy Bạch Dã bên cạnh buông lời."(ˉ▽ ̄~) Xì!" Bạch Dã bĩu môi: "Người Nhện cũng là đồ giả, đó là phim khoa học viễn tưởng, lừa người lớn đến rạp chiếu phim." "Tin trên thế giới này có Người Nhện, không bằng tin Tôn Ngộ Không, gậy của hắn có thể lớn có thể nhỏ, có thể thô có thể mảnh, có thể mềm có thể c·ứ·n·g rắn, không phải là lợi h·ạ·i hơn Người Nhện sao?" "Nhện tinh nước ngoài? Ăn ta lão Tôn một gậy! Sính ngoại là không nên, Đông Đại mới là số một.""Oa..." "Cô giáo, hắn nói có thật không?" "Người Nhện cũng là giả sao?" Liên tiếp bị đả kích, Mã Tử Duệ kh·ó·c lớn hơn cả vừa rồi, mắt đẫm lệ nhìn Từ t·h·i Đình. Tức quá đi! Ta vừa mới dỗ dành xong, ngươi lại tới! Từ t·h·i Đình tức giận mà không dám nói gì, nàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mã Tử Duệ: "Đương nhiên là giả rồi..." "Cô ơi!" "Không thể nói dối đâu nha." Bạch Dã cười tươi rói với Từ t·h·i Đình. Còn cười được hả? Ngươi là ma quỷ đó à? Từ t·h·i Đình cảm thấy lòng mình nghẹn lại, lúng túng nói: "Ừ là giả." "Hả????" Mã Tử Duệ cuối cùng không nhịn được nữa, oà kh·ó·c, ngay cả cô giáo còn nói là giả, thì nhất định là giả rồi. "Tử Duệ ngoan, đừng khóc, đừng k·h·ó·c mà..." Từ t·h·i Đình cảm thấy đầu ong ong, không ngừng an ủi Mã Tử Duệ, lần đầu tiên cô cảm thấy làm giáo viên thật khó. "Ồn ào!" Bạch Dã liếc xéo Mã Tử Duệ một cái: "Không được phép k·h·ó·c, nam nhi không được dễ dàng rơi lệ, kh·ó·c sướt mướt chẳng khác gì đàn bà, mau nín cho ông!" Mấy đứa nhỏ đến trường này hoặc là con nhà giàu có hoặc là con nhà quyền thế, Mã Tử Duệ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, nào đã thấy qua bộ dạng này bao giờ, sợ hãi đến nỗi nín bặt cả nước mắt. "Thấy chưa, như vậy có phải tốt hơn không?" "Cô giáo phải dữ lên một chút, cô như vậy không được, học sinh không nghe lời thì phải đ·á·n·h, đứa nào mà còn k·h·ó·c trong lớp thì cứ nhằm vào đó mà đ·á·n·h, mau, làm mặt dữ cho ta xem thử nào." "..." Nhằm vào chỗ c·h·ết mà đ·á·n·h! Cũng uổng công ngươi nói được ra, ngươi mới thật sự h·u·n·g dữ đó, đừng quên là ngươi cũng đang là học sinh, học nhiều chút đi, thật sự có những người h·u·n·g dữ đến mức ngay cả mình cũng không tha đó. Gặp Bạch Dã, Từ t·h·i Đình cảm giác bản thân mình như đang bị tan nát dần ra, sự nghiệp của nàng đang đối mặt với một thử thách chưa từng có. Rốt cuộc ai mới là giáo viên đây hả? Tức c·h·ết mất! Ngươi thì hay rồi đó, còn bày ta làm giáo viên à? Này này... đưa giáo án cho ngươi đó, ngươi lên dạy đi là vừa. Các bạn học đều kinh ngạc ngây người. Một mặt sợ hãi nhìn Bạch Dã, tuy bọn nhỏ rất sợ nhưng nhất định không thể k·h·ó·c, k·h·ó·c là sẽ bị đánh c·h·ết mất thôi! Rốt cuộc là mình đã vào cái trường gì thế này? Mẹ ơi! Con muốn về nhà. Chỉ có Giang Trĩ Ngư là thấy Bạch Dã rất lợi h·ạ·i. Cũng trách sao ba ba luôn nói phải nghe theo Bạch Dã thúc thúc. Mà khoan đã. Tại sao lại là Bạch Dã thúc thúc? Ba ba gọi hắn là lão ca, vậy lẽ nào không phải gọi Bạch bá bá sao? Còn Bạch Dã lại còn kêu ta gọi hắn là cha nữa. Thật là loạn cả lên! Mình rốt cuộc nên gọi hắn là gì đây? Đầu óc nhỏ bé của Giang Trĩ Ngư gần như sắp bốc khói mà vẫn không nghĩ ra, những việc không hiểu thì cứ đợi đến khi lớn lên sẽ biết thôi, cái sự xưng hô giữa nam và nữ có gì mà phải dừng ở đây chứ? Bảo bối, ba ba, nữ vương, chó con... Gọi thế nào còn phải xem vào quan hệ và trạng thái của người đó nữa chứ. Cuối cùng thì Từ t·h·i Đình cũng không thể nào làm mặt h·u·n·g dữ được. Về chuyện này. Bạch Dã tỏ ra rất thất vọng. Binh yếu thì yếu một mình, tướng yếu thì yếu cả đám, cô giáo không đủ mạnh mẽ thì sau này làm sao mà dẫn dắt được cả đội ngũ? Cả ngày cứ hi hi ha ha thì còn gì là hệ thống nữa? Việc học hành là một chuyện vô cùng nghiêm túc, là một thành viên trong lớp, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. "Các bạn học, tiếp theo chúng ta sẽ bầu ra ban cán sự lớp, bao gồm lớp trưởng, lớp phó, ủy viên học tập, ủy viên đời sống, ủy viên thể dục, ủy viên kỷ luật, ủy viên văn nghệ, ủy viên lao động, ủy viên tin học, và đại diện môn Ngữ văn, đại diện môn Toán, đại diện môn Anh văn, đại diện môn Thể dục..." Từ t·h·i Đình thao thao bất tuyệt niệm một tràng dài các chức vụ ủy viên trong lớp, Bạch Dã đếm, không nhiều không ít, vừa vặn mười sáu người nhà hắn, sao? Trong tay mỗi người có một cái chức vụ ư? Cô đang chia kẹo đấy à? Sao lại không lo cho đều? Không hổ là trường quý tộc, chiêu này chơi ghê thật! Ai cũng có thể làm quan, ai ai cũng đều thuộc tầng lớp th·ố·n·g trị. "Đinh..." Một tiếng vang lên đột nhiên truyền đến trong đầu Bạch Dã. [Tin mới nhất: "Ngươi đã được Nh·iếp Mậu Tài giới thiệu vào làm việc tại một công ty lớn, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi chính thức đi làm, từ nay trở đi không làm trâu ngựa nữa."] [Nhiệm vụ: Cố gắng làm việc để trở thành lãnh đạo bộ phận, trở thành trâu ngựa cấp cao, mỗi lần thăng chức sẽ nhận được phần thưởng là tinh thông một loại ngôn ngữ (có thể lựa chọn)]. Nhìn bảng hệ th·ố·n·g trước mắt, trái tim đang bình lặng của Bạch Dã trở nên h·ồ·n hển. Ban đầu hắn còn lười cùng đám trẻ con tranh giành, nhưng mà hệ th·ố·n·g đã nói như thế thì các bạn học của hắn hãy xin l·ỗ·i đi. Không có ý tứ, cái chức lớp trưởng này ta nhất định sẽ giành lấy, cho dù Jesus có đến thì cũng vô dụng thôi, ta đã quyết định! "Chúng ta sẽ chọn lớp trưởng trước, bạn nào muốn làm lớp trưởng thì nhanh tay giơ tay lên nha!" Từ t·h·i Đình vừa dứt lời, ngoại trừ Giang Trĩ Ngư và Bạch Dã, thì tất cả các bạn học còn lại đều giơ tay thật cao, đôi mắt long lanh nhìn cô giáo. Đến đây thì Bạch Dã lại nhìn ra được điểm khác biệt. Bọn trẻ nhà giàu này có tinh thần tích cực và lòng hiếu thắng cao hơn hẳn so với đám trẻ nhà bình thường. Trong giấc mơ. Hắn học ở trường tiểu học c·ô·ng lập, mỗi khi đến lúc bầu lớp trưởng thì từng đứa đều như rùa rụt đầu, sợ cô giáo gọi trúng tên mình. "Oa..." "Các bạn học đều rất muốn làm lớp trưởng nè, nhưng mà chỉ có một vị trí lớp trưởng thôi, phải làm sao bây giờ đây?" Từ t·h·i Đình dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, vẻ mặt tỏ ra khó xử, diễn xuất của cô nàng vừa vụng về lại vừa khoa trương, nhưng mấy bạn học nhỏ thì lại rất thích trò này, cũng hùa theo lo lắng. "A! Có rồi!" Từ t·h·i Đình "Hình như" đã nghĩ ra được gì đó, cô vỗ tay một cái, kinh hỉ nói: "Chúng ta bỏ phiếu đi! Bạn nào có số phiếu cao nhất thì bạn đó sẽ là lớp trưởng của lớp mình, mọi người thấy thế nào?" "Vậy bầu ai trước đây ta?" Trong lúc Từ t·h·i Đình đang cố gắng tỏ ra khó xử thì một cánh tay nhỏ chậm rãi giơ lên trước mắt cô. Khi thấy rõ người giơ tay, da đầu của Từ t·h·i Đình bỗng nhiên r·u·n lên, không phải ngươi mới nãy còn như người hết hơi sao? Sao bây giờ đột nhiên lại muốn làm lớp trưởng rồi? Rốt cuộc ngươi muốn làm cái trò gì vậy? Nếu để hắn làm lớp trưởng thì mấy bạn nhỏ trong lớp còn ngày lành nào nữa không? Chắc không khéo từng người sẽ la oai oái muốn nghỉ học cho mà xem. Ngươi muốn làm lớp trưởng hay là muốn làm đại ca xã hội đen vậy hả?"Ta!" Bạch Dã đứng lên khỏi ghế, ánh mắt lần lượt nhìn thẳng vào từng bạn học, cánh tay nhỏ vừa giơ lên thì lại đột nhiên rụt về, cho đến cuối cùng chỉ còn mình Bạch Dã là vẫn còn giơ tay. Quả nhiên rồi. Hễ Bạch Dã mà giơ tay thì y như rằng mấy bạn học khác liền sợ rúm lại, trán của Từ t·h·i Đình đầy mồ hôi. "Ai muốn làm lớp trưởng thì cứ mạnh dạn giơ tay lên, c·ô·ng bằng cạnh tranh mà, không cần phải sợ hãi, các bạn cũng hiểu rõ ta rồi đó, kính già yêu trẻ, toàn hay vượt đèn đỏ chở bà nội thôi." Tin ngươi cái quỷ! Lúc nãy ngươi còn nói với cô giáo hễ ai mà không nghe lời là cứ nhằm vào chỗ c·h·ết mà đánh cơ mà, mà đi tranh với ngươi thì chắc không muốn s·ố·n·g nữa mất! Không ai dám lên tiếng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt của Bạch Dã, sợ lỡ không cẩn thận mà chọc giận hắn. "Được thôi!" Bạch Dã giả vờ đau khổ nói: "Vậy là không có ai muốn làm lớp trưởng hết hả? Vậy sau này Bạch Dã ta sẽ làm lớp trưởng của các bạn nha." "Ai đồng ý, ai phản đối?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận