Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 74: Nhiếp Mậu Tài sầu lo
Chương 74: Nh·i·ế·p Mậu Tài sầu lo
"Ngươi nói nhà ta rất náo nhiệt? Ngoại trừ đại bá ta ra còn có ai?"
"Nhiều lắm, rất nhiều người ta cũng không nhận ra, đi tới đi lui, còn náo nhiệt hơn cả chợ bán thức ăn."
"Bất quá a! Những thứ này đều không quan trọng."
Nh·iếp Mậu Tài vẻ mặt lo lắng nói: "Lão đệ ta ở đây chờ ngươi, thật ra là muốn nói với lão ca vài lời từ đáy lòng."
"Lão đệ là người từng trải."
"Sau này ngươi tìm lão bà nhất định phải cảnh giác cao độ!"
Bạch Dã dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Nh·iếp Mậu Tài.
Ta mẹ nó mới sáu tuổi a!
Ngươi nói chuyện cưới lão bà với ta có hơi sớm quá không?
Còn bảo ta cảnh giác cao độ?
Ngươi chê mắt ta mù hay sao?
"Đừng có mập mờ với ta nữa? Có chuyện thì nói thẳng, có rắm thì mau thả."
Nh·iếp Mậu Tài cười hì hì: "Lão ca vẫn sảng khoái như vậy, vậy ta xin nói thẳng nha!"
"Đàn ông thích phụ nữ đẹp là thật, nhưng mà cưới vợ thì khác, mẹ của Trương Vô Kỵ đã từng nói, phụ nữ càng đẹp thì càng biết gạt người."
"Đặc biệt là cái loại mọc ra một khuôn mặt quyến rũ, lại càng không thể cưới, Đát Kỷ biết không? Trụ Vương cũng bị mấy người phụ nữ quyến rũ hại chết đó."
Đệch mợ!
Càng nói càng thái quá!
Lại là Trương Vô Kỵ lại là Trụ Vương, kiến thức của ngươi ngoài Tam Quốc Diễn Nghĩa còn có Phong Thần Bảng với Ỷ Thiên Đồ Long Ký thôi à?
Lúc này.
Bạch Dã trong lòng đã biết Nh·iếp Mậu Tài muốn nói cái gì, hắn chắc chắn là nhìn thấy Vân Mộng!
Bên cạnh hắn mọc ra một cô gái có khuôn mặt quyến rũ, ngoài Vân Mộng ra thì còn ai nữa.
Má!
Tiểu lão đệ, ý thức nguy cơ của ngươi mạnh dữ vậy!
Điểm này không thể không bội phục Nh·iếp Mậu Tài.
Nhìn người thật là chuẩn.
"Nhất định phải tìm loại mặt tròn trịa, người mập mạp..."
"Khoan đã."
Mặt tròn trịa?
Dáng người mập mạp?
Sao ngươi không trực tiếp đọc mã số giấy chứng minh của Giang Trĩ Ngư đi?
Vừa nghĩ đến Giang Trĩ Ngư sau khi thuế biến, Bạch Dã lại muốn cười.
Khuôn mặt trái xoan, đôi chân dài, người đâu ra đấy, vừa đẹp vừa bốc lửa, khí khái anh hùng ngút trời...
Bạch Dã cắt ngang Nh·iếp Mậu Tài: "Đưa điện thoại cho ta."
"Điện thoại? Ừ ừ ừ ừ..."
Mặc dù không biết Bạch Dã muốn điện thoại làm gì, nhưng hắn vẫn lấy ra đưa cho Bạch Dã.
Bạch Dã mở camera lên, ấn thu hình, nhắm vào Nh·iếp Mậu Tài.
"Ngươi nói tiếp đi."
"Ta nói đến chỗ nào rồi?"
"Từ đoạn cưới vợ."
"Đúng đúng đúng, cưới vợ nhất định phải tìm người mặt tròn, thân hình đầy đặn, dễ sinh đẻ, da ngăm ngăm một chút cho khỏe mạnh, tốt nhất là hơi ngơ ngác, đừng quá hướng ngoại, làm vợ mà! Quan trọng nhất là giúp chồng dạy con..."
Nh·iếp Mậu Tài tha thiết nói một tràng, ngoài miêu tả bề ngoài Giang Trĩ Ngư, còn biến hết nhược điểm của nàng thành điểm sáng của người vợ tốt.
"Nói xong rồi?"
Bạch Dã tắt video.
"Nói xong rồi."
Nh·iếp Mậu Tài xấu hổ gãi mông.
"Được, ta đã ghi lại hết, nhất định sẽ giữ cẩn thận."
"A?"
"Lão ca, ngươi làm cái gì vậy?"
Nh·iếp Mậu Tài không nghĩ Bạch Dã lại coi trọng lời hắn nói như vậy, trong nháy mắt cả vành mắt đều đỏ, cảm động muốn khóc.
"Lưu lại chứng cứ tội của ngươi!"
Chờ sau này đem video này cho Giang Trĩ Ngư xem, ta xem ngươi còn dám động hay không?
Để Giang Trĩ Ngư xử lý ngươi là xong ngay.
Về đến nhà quả nhiên thấy cả nhà Vân Vĩnh An đều có mặt, Vân Mộng thì cứ đứng trước cửa đi tới đi lui nhìn, vừa nhìn thấy Bạch Dã thì bắt gặp ánh mắt của cậu.
Nàng đầu tiên là lộ vẻ vui mừng, vừa định gọi thì lại đột nhiên cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
Nàng đã rất lâu không nói chuyện với Bạch Dã rồi.
Từ khi Bạch Dã đi học ở Chính Nhã, hai người càng ngày càng ít cơ hội gặp mặt, vì Chính Nhã khá xa, mỗi ngày cậu luôn ra ngoài sớm hơn nàng.
Thỉnh thoảng nàng sẽ ở bên cửa sổ trông thấy Bạch Dã đeo cặp sách đi học.
Cha mẹ thỉnh thoảng cũng bảo nàng lên lầu tìm Bạch Dã chơi, nhưng nàng lại luôn tìm mọi lý do từ chối, dần dà, vợ chồng Vân Vĩnh An cũng không nhắc đến nữa.
Dù sao hai đứa nhỏ giờ còn bé, sau này lớn lên chưa biết chừng sẽ tự giác, ép quá thì không hay.
Có câu khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.
Tuy Bạch Dã rất ưu tú, nhưng con gái mình cũng đâu có kém, sao lại phải đi đẩy con gái mình cho người ta?
Như vậy ai mà làm!
Nh·iếp Mậu Tài: Này này này... Coi chừng tôi kiện ông tội phỉ báng đấy, hắn đang phỉ báng tôi đó!
Nhưng quan hệ của hai nhà thì vẫn phải giữ gìn, dù sao, Bạch Dã thật quá ưu tú.
Nhìn xem đám người tặng quà không dứt kia, nếu có thể có một đứa con rể như vậy, bọn họ nửa đêm cũng có thể cười tỉnh.
"A... Cuối cùng ngươi cũng chịu về à nha?"
Chu Hiểu Trang vừa quay đầu thấy Bạch Dã thì liền giả bộ giận nói: "Ngươi thì sướng rồi, sáng sớm người chạy đi đâu mất, cha mẹ con thì phải ở nhà thu quà cả ngày."
Lại giả bộ.
Cứ tiếp tục giả bộ.
Ngươi cũng không nhìn xem khóe miệng ngươi kìa, còn khó mà nén hơn cả AK, trong đầu không biết vui vẻ cỡ nào rồi ha.
"Phiền phức quá thì có thể vứt thùng rác."
Bạch Dã bĩu môi: "Lần sau ta sẽ bảo bọn họ đừng có đưa nữa, ai đưa ta sẽ chặn lại hết."
"Sao được! ! !"
Chu Hiểu Trang lập tức sốt ruột, trừng mắt: "Ngươi còn nhỏ không hiểu, qua lại ân tình rất quan trọng, cha mẹ đều phải nhớ kĩ cho con."
Bạch Dã là một đứa trẻ, cũng không thuộc biên chế, không phải công chức nhà nước, cậu nhận quà cũng không ai dám nói gì.
Người tặng quà cho cậu cũng không ngoài đám người trong Tân Liên Minh dệt nghiệp, đều trông chờ cậu dẫn dắt để kiếm tiền.
Quà này nhận thật thoải mái, Bạch Dã cũng không để bụng, thứ mình cho đi còn lớn hơn thứ này nhiều.
"Lâu rồi không thấy Tiểu Mộng đúng không?"
Chu Hiểu Trang vẫy tay ra hiệu: "Chào hỏi đi, ở đây không có chuyện của con, con với Tiểu Mộng vào phòng chơi đi."
Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi lại để hai đứa bọn ta vào phòng chơi?
Cái này không ổn đâu nha?
Có ai làm mẹ như ngươi không vậy?
"Chú Vân, dì Giao khỏe." Bạch Dã trong lòng tán thành vợ chồng Vân Vĩnh An, có lẽ do tâm tính thay đổi, hắn vốn có chút địch ý với Vân Mộng giờ cũng bình thản hơn.
Cũng có thể là do biết sau này mình và nàng không có khả năng có bất kỳ quan hệ gì, nên tâm tính mới có sự thay đổi.
"Vân Mộng, dạo này em có khỏe không?"
Bạch Dã mỉm cười hỏi.
Nghe Bạch Dã chủ động hỏi mình, Vân Mộng đột nhiên rùng mình, nàng lập tức ngẩng đầu lên, một mặt kinh ngạc nhìn Bạch Dã.
Nàng khó tin rằng Bạch Dã sẽ chủ động hỏi han mình.
Nàng là con gái, tâm tư cẩn thận, nhạy cảm, tự nhiên sẽ nghĩ nhiều hơn, bây giờ nàng lại đã lên tiểu học, không còn là em bé mẫu giáo.
Nàng có thể cảm nhận được sự xa cách của Bạch Dã đối với nàng.
Trước đây, dù mình có bắt nạt cậu thế nào, hôm sau cậu cũng sẽ cười hì hì xuất hiện trước mặt mình.
Bây giờ Bạch Dã tựa như đã biến thành người khác, cả khu dân cư đều là truyền thuyết về cậu, mấy bà cô, mấy ông bác dưới lầu nói chuyện phiếm đều nhắc đến cậu.
Thường xuyên có người đến nhà cậu tặng quà, cha mẹ cũng thường hay nhắc đến, đều nói cậu hiện tại lợi hại thật, nhỏ tuổi mà đã tài giỏi thế, Bạch gia sắp phát tài rồi...
Hình như cậu thích chơi với người lớn, xung quanh có mấy chị gái xinh đẹp, cũng không chơi cùng bạn bè nữa.
"Tớ, tớ tớ khỏe, bây giờ tớ là lớp trưởng."
Lớp trưởng.
Tựa như đây là thứ duy nhất mà nàng bây giờ có thể mang ra để có được sự quan tâm của Bạch Dã, có lẽ cậu sẽ xem trọng mình hơn một chút?
"Trùng hợp thế?"
"Tớ cũng là lớp trưởng."
Bạch Dã nhếch miệng, đếm ngón tay nói: "Ngoài ra, tớ còn là ủy viên học tập, ủy viên thể dục, ủy viên phụ trách đời sống..."
Chúc trai xinh gái đẹp, đông chí vui vẻ! Đoàn đoàn viên viên!
"Ngươi nói nhà ta rất náo nhiệt? Ngoại trừ đại bá ta ra còn có ai?"
"Nhiều lắm, rất nhiều người ta cũng không nhận ra, đi tới đi lui, còn náo nhiệt hơn cả chợ bán thức ăn."
"Bất quá a! Những thứ này đều không quan trọng."
Nh·iếp Mậu Tài vẻ mặt lo lắng nói: "Lão đệ ta ở đây chờ ngươi, thật ra là muốn nói với lão ca vài lời từ đáy lòng."
"Lão đệ là người từng trải."
"Sau này ngươi tìm lão bà nhất định phải cảnh giác cao độ!"
Bạch Dã dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Nh·iếp Mậu Tài.
Ta mẹ nó mới sáu tuổi a!
Ngươi nói chuyện cưới lão bà với ta có hơi sớm quá không?
Còn bảo ta cảnh giác cao độ?
Ngươi chê mắt ta mù hay sao?
"Đừng có mập mờ với ta nữa? Có chuyện thì nói thẳng, có rắm thì mau thả."
Nh·iếp Mậu Tài cười hì hì: "Lão ca vẫn sảng khoái như vậy, vậy ta xin nói thẳng nha!"
"Đàn ông thích phụ nữ đẹp là thật, nhưng mà cưới vợ thì khác, mẹ của Trương Vô Kỵ đã từng nói, phụ nữ càng đẹp thì càng biết gạt người."
"Đặc biệt là cái loại mọc ra một khuôn mặt quyến rũ, lại càng không thể cưới, Đát Kỷ biết không? Trụ Vương cũng bị mấy người phụ nữ quyến rũ hại chết đó."
Đệch mợ!
Càng nói càng thái quá!
Lại là Trương Vô Kỵ lại là Trụ Vương, kiến thức của ngươi ngoài Tam Quốc Diễn Nghĩa còn có Phong Thần Bảng với Ỷ Thiên Đồ Long Ký thôi à?
Lúc này.
Bạch Dã trong lòng đã biết Nh·iếp Mậu Tài muốn nói cái gì, hắn chắc chắn là nhìn thấy Vân Mộng!
Bên cạnh hắn mọc ra một cô gái có khuôn mặt quyến rũ, ngoài Vân Mộng ra thì còn ai nữa.
Má!
Tiểu lão đệ, ý thức nguy cơ của ngươi mạnh dữ vậy!
Điểm này không thể không bội phục Nh·iếp Mậu Tài.
Nhìn người thật là chuẩn.
"Nhất định phải tìm loại mặt tròn trịa, người mập mạp..."
"Khoan đã."
Mặt tròn trịa?
Dáng người mập mạp?
Sao ngươi không trực tiếp đọc mã số giấy chứng minh của Giang Trĩ Ngư đi?
Vừa nghĩ đến Giang Trĩ Ngư sau khi thuế biến, Bạch Dã lại muốn cười.
Khuôn mặt trái xoan, đôi chân dài, người đâu ra đấy, vừa đẹp vừa bốc lửa, khí khái anh hùng ngút trời...
Bạch Dã cắt ngang Nh·iếp Mậu Tài: "Đưa điện thoại cho ta."
"Điện thoại? Ừ ừ ừ ừ..."
Mặc dù không biết Bạch Dã muốn điện thoại làm gì, nhưng hắn vẫn lấy ra đưa cho Bạch Dã.
Bạch Dã mở camera lên, ấn thu hình, nhắm vào Nh·iếp Mậu Tài.
"Ngươi nói tiếp đi."
"Ta nói đến chỗ nào rồi?"
"Từ đoạn cưới vợ."
"Đúng đúng đúng, cưới vợ nhất định phải tìm người mặt tròn, thân hình đầy đặn, dễ sinh đẻ, da ngăm ngăm một chút cho khỏe mạnh, tốt nhất là hơi ngơ ngác, đừng quá hướng ngoại, làm vợ mà! Quan trọng nhất là giúp chồng dạy con..."
Nh·iếp Mậu Tài tha thiết nói một tràng, ngoài miêu tả bề ngoài Giang Trĩ Ngư, còn biến hết nhược điểm của nàng thành điểm sáng của người vợ tốt.
"Nói xong rồi?"
Bạch Dã tắt video.
"Nói xong rồi."
Nh·iếp Mậu Tài xấu hổ gãi mông.
"Được, ta đã ghi lại hết, nhất định sẽ giữ cẩn thận."
"A?"
"Lão ca, ngươi làm cái gì vậy?"
Nh·iếp Mậu Tài không nghĩ Bạch Dã lại coi trọng lời hắn nói như vậy, trong nháy mắt cả vành mắt đều đỏ, cảm động muốn khóc.
"Lưu lại chứng cứ tội của ngươi!"
Chờ sau này đem video này cho Giang Trĩ Ngư xem, ta xem ngươi còn dám động hay không?
Để Giang Trĩ Ngư xử lý ngươi là xong ngay.
Về đến nhà quả nhiên thấy cả nhà Vân Vĩnh An đều có mặt, Vân Mộng thì cứ đứng trước cửa đi tới đi lui nhìn, vừa nhìn thấy Bạch Dã thì bắt gặp ánh mắt của cậu.
Nàng đầu tiên là lộ vẻ vui mừng, vừa định gọi thì lại đột nhiên cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
Nàng đã rất lâu không nói chuyện với Bạch Dã rồi.
Từ khi Bạch Dã đi học ở Chính Nhã, hai người càng ngày càng ít cơ hội gặp mặt, vì Chính Nhã khá xa, mỗi ngày cậu luôn ra ngoài sớm hơn nàng.
Thỉnh thoảng nàng sẽ ở bên cửa sổ trông thấy Bạch Dã đeo cặp sách đi học.
Cha mẹ thỉnh thoảng cũng bảo nàng lên lầu tìm Bạch Dã chơi, nhưng nàng lại luôn tìm mọi lý do từ chối, dần dà, vợ chồng Vân Vĩnh An cũng không nhắc đến nữa.
Dù sao hai đứa nhỏ giờ còn bé, sau này lớn lên chưa biết chừng sẽ tự giác, ép quá thì không hay.
Có câu khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.
Tuy Bạch Dã rất ưu tú, nhưng con gái mình cũng đâu có kém, sao lại phải đi đẩy con gái mình cho người ta?
Như vậy ai mà làm!
Nh·iếp Mậu Tài: Này này này... Coi chừng tôi kiện ông tội phỉ báng đấy, hắn đang phỉ báng tôi đó!
Nhưng quan hệ của hai nhà thì vẫn phải giữ gìn, dù sao, Bạch Dã thật quá ưu tú.
Nhìn xem đám người tặng quà không dứt kia, nếu có thể có một đứa con rể như vậy, bọn họ nửa đêm cũng có thể cười tỉnh.
"A... Cuối cùng ngươi cũng chịu về à nha?"
Chu Hiểu Trang vừa quay đầu thấy Bạch Dã thì liền giả bộ giận nói: "Ngươi thì sướng rồi, sáng sớm người chạy đi đâu mất, cha mẹ con thì phải ở nhà thu quà cả ngày."
Lại giả bộ.
Cứ tiếp tục giả bộ.
Ngươi cũng không nhìn xem khóe miệng ngươi kìa, còn khó mà nén hơn cả AK, trong đầu không biết vui vẻ cỡ nào rồi ha.
"Phiền phức quá thì có thể vứt thùng rác."
Bạch Dã bĩu môi: "Lần sau ta sẽ bảo bọn họ đừng có đưa nữa, ai đưa ta sẽ chặn lại hết."
"Sao được! ! !"
Chu Hiểu Trang lập tức sốt ruột, trừng mắt: "Ngươi còn nhỏ không hiểu, qua lại ân tình rất quan trọng, cha mẹ đều phải nhớ kĩ cho con."
Bạch Dã là một đứa trẻ, cũng không thuộc biên chế, không phải công chức nhà nước, cậu nhận quà cũng không ai dám nói gì.
Người tặng quà cho cậu cũng không ngoài đám người trong Tân Liên Minh dệt nghiệp, đều trông chờ cậu dẫn dắt để kiếm tiền.
Quà này nhận thật thoải mái, Bạch Dã cũng không để bụng, thứ mình cho đi còn lớn hơn thứ này nhiều.
"Lâu rồi không thấy Tiểu Mộng đúng không?"
Chu Hiểu Trang vẫy tay ra hiệu: "Chào hỏi đi, ở đây không có chuyện của con, con với Tiểu Mộng vào phòng chơi đi."
Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi lại để hai đứa bọn ta vào phòng chơi?
Cái này không ổn đâu nha?
Có ai làm mẹ như ngươi không vậy?
"Chú Vân, dì Giao khỏe." Bạch Dã trong lòng tán thành vợ chồng Vân Vĩnh An, có lẽ do tâm tính thay đổi, hắn vốn có chút địch ý với Vân Mộng giờ cũng bình thản hơn.
Cũng có thể là do biết sau này mình và nàng không có khả năng có bất kỳ quan hệ gì, nên tâm tính mới có sự thay đổi.
"Vân Mộng, dạo này em có khỏe không?"
Bạch Dã mỉm cười hỏi.
Nghe Bạch Dã chủ động hỏi mình, Vân Mộng đột nhiên rùng mình, nàng lập tức ngẩng đầu lên, một mặt kinh ngạc nhìn Bạch Dã.
Nàng khó tin rằng Bạch Dã sẽ chủ động hỏi han mình.
Nàng là con gái, tâm tư cẩn thận, nhạy cảm, tự nhiên sẽ nghĩ nhiều hơn, bây giờ nàng lại đã lên tiểu học, không còn là em bé mẫu giáo.
Nàng có thể cảm nhận được sự xa cách của Bạch Dã đối với nàng.
Trước đây, dù mình có bắt nạt cậu thế nào, hôm sau cậu cũng sẽ cười hì hì xuất hiện trước mặt mình.
Bây giờ Bạch Dã tựa như đã biến thành người khác, cả khu dân cư đều là truyền thuyết về cậu, mấy bà cô, mấy ông bác dưới lầu nói chuyện phiếm đều nhắc đến cậu.
Thường xuyên có người đến nhà cậu tặng quà, cha mẹ cũng thường hay nhắc đến, đều nói cậu hiện tại lợi hại thật, nhỏ tuổi mà đã tài giỏi thế, Bạch gia sắp phát tài rồi...
Hình như cậu thích chơi với người lớn, xung quanh có mấy chị gái xinh đẹp, cũng không chơi cùng bạn bè nữa.
"Tớ, tớ tớ khỏe, bây giờ tớ là lớp trưởng."
Lớp trưởng.
Tựa như đây là thứ duy nhất mà nàng bây giờ có thể mang ra để có được sự quan tâm của Bạch Dã, có lẽ cậu sẽ xem trọng mình hơn một chút?
"Trùng hợp thế?"
"Tớ cũng là lớp trưởng."
Bạch Dã nhếch miệng, đếm ngón tay nói: "Ngoài ra, tớ còn là ủy viên học tập, ủy viên thể dục, ủy viên phụ trách đời sống..."
Chúc trai xinh gái đẹp, đông chí vui vẻ! Đoàn đoàn viên viên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận