Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 07: Thời đại Đại hàng hải bắt đầu

"Cái gì?" Bạch Thế Phong đang ngồi trước máy vi tính, đầu óc chứa đầy đồ thị K, chẳng hề quan tâm.
"Dạy ta đầu tư cổ phiếu." Bạch Dã đưa tiền trong tay đến trước mặt Bạch Thế Phong.
Thấy một xấp tiền giấy có cả tiền chẵn lẫn tiền lẻ trước mắt, Bạch Thế Phong ngây người.
"Cái thứ gì đây?"
"Dạy ngươi đầu tư cổ phiếu?" Bạch Dã gật đầu: "Cha, con muốn học đầu tư cổ phiếu."
"Này!"
"Đừng có nhảy nhót." Bạch Thế Phong trợn mắt quay đầu hét lớn với Chu Hiểu Trang: "Con của ngươi bị điên rồi." Sờ sờ trán Bạch Dã, Bạch Thế Phong khẩn trương: "Thật sự là bị cháy đầu óc rồi."
"Con biết cái gì là cổ phiếu không?" Chu Hiểu Trang mặt đỏ bừng, thở hổn hển đi tới, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, cũng kinh ngạc nhìn Bạch Dã.
"Biết chứ!" Bạch Dã nhón chân, ngón tay gõ vào đồ thị K: "Màu đỏ là lên, màu xanh lá là xuống."
"Lên thì kiếm tiền, xuống thì mất tiền."
Một đạo lý đơn giản thô bạo.
Hắn nói đúng.
Hai vợ chồng Bạch Thế Phong nhìn nhau, nhất thời không thể phản bác.
Bất quá.
Nếu đầu tư cổ phiếu thật đơn giản vậy thì tốt rồi.
Chịu ảnh hưởng từ thị trường quốc tế, tình hình thế giới, chính sách trong nước, giá cả thị trường, bản thân doanh nghiệp, kinh tế vĩ mô và quá nhiều yếu tố khác.
Người chơi nghiệp dư gặp may thì theo người ta húp được chút cháo.
Gặp xui thì bị cắt lỗ hết lớp này đến lớp khác.
Nói thẳng ra. Người bình thường đầu tư cổ phiếu, yếu tố may mắn lớn hơn cả nhận thức.
Nhưng. Cũng không phải là chuyện mà đứa bé sáu tuổi có thể chơi a!
"Nói bậy." Chu Hiểu Trang xoa đầu Bạch Dã: "Nghe cha ngươi kiếm tiền, nên con cũng muốn kiếm tiền đúng không?"
"Cái đầu nhỏ con đang nghĩ gì vậy? Cha con thua lỗ đến giờ còn chưa về được vốn đâu."
"Tự dưng lôi ta vào làm gì?" Mặt Bạch Thế Phong đỏ lên, trước sau tổng cộng bỏ ra năm vạn đồng, chơi hai năm, lỗ mất một vạn rưỡi.
Đúng là số mệnh người chơi nghiệp dư.
Không nhiều lắm.
Xem như là giải trí thôi.
Bạch Dã gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Ba ba vận khí không tốt, vận khí của con tốt."
"Thằng nhóc thối tha, sao lại nguyền rủa lão tử thế?" Bạch Thế Phong gõ đầu Bạch Dã: "Đi ra chỗ khác chơi đi."
"Hai người nói tiền mừng tuổi của con có thể tự mình làm chủ." Bạch Dã không đi, ngược lại trịnh trọng nói: "Chẳng lẽ là muốn đổi ý sao?"
Tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn của Bạch Dã, hai vợ chồng Bạch Thế Phong chưa từng động vào, đều nhét hết vào con mèo tiết kiệm tiền của Bạch Dã.
Mấy đứa trẻ khác bị lừa lấy mất tiền bằng nhiều cái lý do khác nhau, không thấy được mấy ông bố bà mẹ tốt bụng như Bạch Thế Phong.
Sáu năm cộng lại, từng chút từng chút góp thành một chồng dày, tầm hơn một vạn đồng. Không ít đâu.
"Không có đổi ý mà!" Chu Hiểu Trang dở khóc dở cười: "Cái này không phải vẫn luôn để chỗ con đó sao?"
"Nhưng số tiền này không phải để con mang đi đầu tư cổ phiếu, là để con dùng tiêu xài vui chơi, lớn lên mua văn phòng phẩm nha!"
"Nếu là tiền của con thì để con tự làm chủ, vậy con muốn mua gì thì mua nấy, không đúng sao?" Bạch Dã nói chuyện có lý lẽ, logic rõ ràng: "Mua cổ phiếu cũng là mua một loại hàng hóa, con thích cổ phiếu, giống như trước kia con thích đồ chơi vậy."
"Coi như nó lỗ, cũng coi như đồ chơi bị hư mất!"
Một phen nói thẳng làm cho CPU của Chu Hiểu Trang bị bốc khói.
Hai vợ chồng đều được học hành đầy đủ, luôn tuân thủ theo những quan niệm giáo dục dân chủ, tự do. Trước kia không thu tiền mừng tuổi của con, cũng là vì nguyên nhân này.
Bọn họ cho rằng số tiền này là do người lớn cho trẻ con, vậy thì nó thuộc về trẻ con.
"Thế nhưng mà..."
"Mua cổ phiếu đâu phải chuyện đơn giản." Bạch Thế Phong ý định khuyên Bạch Dã từ bỏ: "Con là một thằng nhóc làm sao hiểu được."
"(ˉ▽ ̄~) xí xí..." Bạch Dã bĩu môi: "Giống như cha kiếm được lời lắm."
biubiu~~
Ngực Bạch Thế Phong bị đâm hai dao.
Mặt lúc trắng lúc xanh.
Tức giận. Lúc trước đáng lẽ nên bắn lên tường thì hơn.
"Phụt... ha ha ha..." Chu Hiểu Trang thấy con trai chế nhạo chồng mình, không hiểu sao lại buồn cười.
Nàng nhịn không được bật cười thành tiếng.
Gần một vạn đồng. Đối với nhà bọn họ mà nói, chỉ là thu nhập một tháng.
Nói nhiều thì không nhiều, nói ít thì không ít.
Nếu toàn bộ lỗ hết thì cũng hơi xót ruột.
Nhưng. Vì giữ lời hứa của mình, hai vợ chồng nhỏ giọng bàn bạc rồi quyết định tôn trọng ý kiến của Bạch Dã.
Dùng lời của Chu Hiểu Trang nói: "Dù sao cũng không phải tiền của ta."
Chu Hiểu Trang thật cơ trí.
"Được thôi!"
"Thua hết cũng đừng khóc nhè đấy."
"Hỏi lại con một lần nữa, xác định lấy toàn bộ đi mua cổ phiếu?" Chu Hiểu Trang cầm điện thoại quay video: "Đây chính là bằng chứng, sau này không được đổi ý."
"Xác định." Bạch Dã thầm thở dài một hơi, thật nhiều cha mẹ đáng yêu cởi mở a.
Kỳ quái là. Sao ngược lại lúc về già, cứ đụng đến Vân Mộng là chỉ số thông minh bị rớt mạng thế này?
Cũng không biết Vân Mộng đã cho họ uống thuốc mê gì.
"Lão Bạch, dùng chứng minh thư của anh mở tài khoản cho Tiểu Bạch."
Mọi chuyện đã xong, Chu Hiểu Trang lại cảm thấy rất thú vị, con trai sáu tuổi mua cổ phiếu, thua lỗ cười ha hả, nếu như không cẩn thận mà gặp may. Kiếm được ba năm một trăm đồng.
Ha ha ha...
Cô ta có thể khoe với đồng nghiệp cả đời.
Bạch Thế Phong cũng nghiêm túc, cùng Bạch Dã đếm kỹ tiền, tiền lẻ còn lại thì cho Bạch Dã, cuối cùng lấy một vạn hai tiền chẵn.
Lại dùng điện thoại đăng ký cho hắn một cái tài khoản, cũng nạp ngay vào một vạn hai tiền vốn.
Đến tận đây. Bạch Dã rốt cục có được một tài khoản cổ phiếu thuộc về riêng mình.
"Lại cho con một thẻ ngân hàng trống." Để hợp thức hóa số tiền mà hệ thống cho, Bạch Dã xem như hao hết tâm tư, thẻ trống này là bước mấu chốt nhất.
Đến lúc đó ghi nhận số tiền vào, thì có chỗ giao dịch.
"Con muốn thẻ ngân hàng làm gì?" Bạch Thế Phong kinh ngạc hỏi.
"Để con kiếm tiền chuyển ra chứ sao!" Bạch Dã chắc nịch nói.
"Ôi ôi ôi!" Bạch Thế Phong liên thanh kinh hô: "Con trai của anh còn tinh hơn cả anh."
"Thấy tiền sáng mắt, chỉ có vào chứ không có ra, Tỳ Hưu chuyển thế."
"Đi anh."
"Nhẹ tay nhẹ tay thôi, đau đau đau..."
Chu Hiểu Trang vừa bóp eo Bạch Thế Phong trêu chọc, Bạch Dã đã lấy được thẻ ngân hàng, còn bị nhồi đầy miệng thức ăn cho cẩu...
...
Chín giờ tối.
Bạch Dã ghé vào cửa sổ phòng.
Vị trí này vừa vặn đối diện với tòa nhà 701, có thể nhìn thấy lờ mờ mấy ánh đèn trong hành lang đang lung lay.
Thời đại Đại hàng hải bắt đầu.
Bạch Dã từ trong thùng đồ chơi dưới gầm giường lấy ra một cái kính viễn vọng, lặng lẽ quan sát.
Ánh đèn trong hành lang dừng lại chừng mười phút, cuối cùng cũng đi vào trong nhà.
Cũng không biết bọn họ dùng phương pháp gì để mở khóa, nhưng mấy chuyện này không quan trọng, một cái khóa thì làm sao làm khó được Tiểu Bá Vương có thể lên trời xuống đất.
Lại đợi chừng mười phút, Bạch Dã đoán bọn chúng chắc đã mò đến chỗ bảo tàng rồi.
Hắn lấy cớ đi đổ rác giúp gia đình, chạy xuống dưới lầu, tìm được hai bảo vệ còn lại: "Chú Chung, có trộm..."
...
Ở một nơi khác.
Tòa nhà 701.
Hai mươi phút trước.
"Mà đấy mà đấy hố nồ, yêu ma quỷ quái mau mau hiện hình!" Lữ Minh cầm kiếm gỗ đào trong tay, vung vẩy với cánh cửa vừa cạy mở.
Trong phòng tối đen như mực, đồ dùng trong nhà đầy đủ, tiếc là không có con quỷ nữ mà hắn đang mong chờ.
Lâu ngày không người ở, căn phòng có một mùi nấm mốc khó ngửi.
Lữ Minh mang theo chó săn, có người cầm bùa vàng lẩm bẩm, có người cầm gương Bát Quái che trước người, có người cầm Đèn Điện Quang của Siêu Nhân Tiga.
Mặt ai nấy khác nhau, đều là một bộ mặt hoảng sợ.
Không phải là đang đùa.
Trong phòng từng chết nhiều người thật, bọn chúng thật sự sợ.
Sau một hồi nhảy nhót cúng bái ở cửa ra vào, Lữ Minh không thấy nữ quỷ, hung hăng nói: "Mẹ nó, quỷ đâu rồi?"
Chó săn bên cạnh thở dài một hơi: "Minh ca ghê gớm quá, quỷ nữ nhìn thấy Minh ca đều trốn đi á!"
"Đúng đúng đúng! Minh ca vô địch thiên hạ."
"Minh ca quá ngầu luôn á!"
"Minh ca uy vũ!"
Một đám chó săn nịnh bợ, Lữ Minh trong lòng đắc ý.
"Đợi tìm được bảo tàng, ta mời mọi người uống nước ngọt, ăn kẹo mút tùy ý."
"Cảm ơn Minh ca." x4
"Đi, cuộc tầm bảo chính thức bắt đầu!" Lữ Minh vung tay lên, dẫn đầu xông vào, lục tung tìm kiếm bảo tàng.
701 là căn hộ song lập của nhà giàu, diện tích tầm hai trăm tám mươi mét vuông.
Mặc dù rất lớn, nhưng cũng không chịu nổi sự giày vò của năm đứa nhóc.
Không bao lâu, bọn chúng đã tìm được bảo tàng.
Nhìn chồng tiền trước mắt, năm cậu bé trố mắt.
Phía dưới phòng trà Tatami, chất đầy tiền mặt, cao khoảng một thước.
"Bảo tàng!"
"Đại bảo tàng!"
"Tiểu Bạch không có gạt người, thật sự có bảo tàng."
"Phát đạt rồi!" Lữ Minh và lũ chó săn vui sướng như điên.
Căn nhà không người ở, chứa đầy tiền trong nhà.
Đây không phải bảo tàng thì là gì?
"Ca, anh véo em một cái, có phải em đang mơ không?"
"Không phải đang mơ, là thật đó."
"Về sau chúng ta sẽ có nước ngọt uống không hết, ăn kẹo mút không hết, mua đồ chơi không hết á!"
"Minh ca thật lợi hại, về sau anh em đều nghe theo anh."
Một đám chó chân hưng phấn đến kêu gào, bọn chúng không có khái niệm bao nhiêu tiền, chỉ cần một tờ trong số đó, đã đủ cho bọn chúng xài mấy ngày.
Không đếm xuể, căn bản là đếm không hết.
Dù Lữ Minh gan lớn bằng trời, lúc này cũng không nhịn được run rẩy.
Hắn cũng coi như là đã thấy tiền lớn, thế nhưng so với cả rương tiền, thì cả căn phòng tiền thật sự quá chấn động.
"Ta đã nói đi theo ta, chắc chắn không bạc đãi các người."
"Hiện tại thấy được thực lực của ta chưa?" Lữ Minh dương dương tự đắc: "Lấy túi sách ra đây, mỗi người chứa một túi, còn lại thì mai đến mang tiếp."
"Nhiều thế này, mai cũng không mang hết." Chó săn đang cầm gương Bát Quái nuốt nước miếng nói.
"Ngươi bị ngốc à? Mai mang không hết, mốt mang tiếp, kiến dời nhà biết không?"
"Có một ngày sẽ chuyển hết được thôi." Chó săn đang cầm Đèn Điện Quang của Siêu Nhân thay Lữ Minh nói hùa.
"Tiểu Hắc nói không sai, đây đều là bảo tàng không có ai muốn, bây giờ nó là của chúng ta."
Giờ phút này.
Lữ Minh trong lòng chúng giống như thần thánh.
Nói gì thì chính là cái đó.
Năm người cười toe toét vừa đùa giỡn vừa nhét tiền vào túi xách. Không hề hay biết ông Chung đứng ở phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận