Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 64: Thị trường chứng khoán kiếm bộn không lỗ bí mật
Chương 64: Bí mật kiếm lời không lỗ trên thị trường chứng khoán Thứ bảy. Phát minh vĩ đại nhất thập niên 90.
Năm ngày cày cuốc chăm chỉ như trâu ngựa cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng vào ngày này.
Thức đêm, thức đêm. Nằm ườn, nằm ườn. Nằm dài, nằm dài. Chỉ cần không phải nhịn tiểu không được, thứ có thể khiến bọn họ động chỉ còn lại là con cọp cái hung dữ trong nhà.
Thật là chuyện kỳ quái. Tại sao cọp cái lại sử dụng chiêu sư tử hống?
Vượt giống loài sao?
Đối với vấn đề đã khiến đàn ông vùng Du bồn địa rối rắm mấy ngàn năm này, Bạch Dã trăm bề không tìm được đáp án.
Đáng sợ nhất là, không chỉ có đàn ông vùng Du bồn địa chịu ảnh hưởng, mà cái xu thế này còn có tính lây lan, nhanh chóng lan rộng ra toàn khu vực Đông Đại thậm chí trên toàn thế giới.
Theo một thống kê không đầy đủ! Chỉ cần có người Đông Đại, nơi đó liền có… “Ông đây đang ở núi Thục! “ “Còn không chịu dậy thì cái mông của ngươi sẽ nở hoa đấy!” Chu Hiểu Trang dựa vào khung cửa, huơ huơ cái mắc áo trong tay hù dọa Bạch Dã.
Bạch Dã từ đầu giường lăn xuống cuối giường, rồi từ cuối giường lăn lại về đầu giường, miệng thì la hoảng: “Mẹ, cứu con với!” “Con bị giường bắt cóc rồi!” “Phụt!” Chu Hiểu Trang thấy Bạch Dã bộ dạng vô lại kia thì vừa tức vừa buồn cười.
Đứa con nhà mình cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là thích nằm ườn, cũng không biết học cái thói hư tật xấu này từ đâu. Thời gian tốt đẹp, sao có thể lãng phí trên giường?
“Giường kia gan lớn, dám bắt cóc con trai ta, xem chiêu!” Chu Hiểu Trang cầm mắc áo quất ba ba vào nệm giường, khiến Bạch Dã lập tức bật dậy.
“Cảm tạ mẫu thân ân cứu mạng.” Bạch Dã co cẳng xông vào nhà vệ sinh, nếu không chạy, cái mắc áo sẽ đánh vào mông mất.
Chờ đến khi cậu rửa mặt xong bước ra phòng khách, vừa nhìn đã thấy cả nhà Vân Vĩnh An ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
“Tiểu Bạch dậy rồi à?” Phó Văn Quân nhìn Bạch Dã với vẻ mặt tươi cười: “Con xem xem ai về rồi nè?” Còn cần xem sao? Ta có bị mù đâu!
Vân Mộng dựa vào người Phó Văn Quân, vừa thấy Bạch Dã, cả người cô bé phút chốc thẳng đờ, hai con mắt to xinh đẹp chừng như né tránh.
Một tháng không gặp, Vân Mộng đã rám đen, ngoài ra dường như còn có chút sợ người lạ?
Bạch Dã mỉm cười: “Ngươi đi tây sơn đào than à?” “Hả?” Vân Mộng đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, cô bé không hiểu đào than là ý gì, bối rối giải thích: “Con không có đi đào than... Con đi nhà ông bà.” Một tháng, cũng không thể tùy tiện xóa đi ký ức ác mộng kia.
Bạch Dã nổ súng trong tích tắc. Người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng cô bé lại trơ mắt nhìn rõ ràng nhất.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt non nớt của cậu, lúc sáng lúc tối, trong nháy mắt nhìn thấy một nửa thiên sứ một nửa ác ma.
Cô bé đến nay vẫn chưa phân rõ, Bạch Dã nào mới là con người thật. Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Quen thuộc là vì Bạch Dã vẫn là Bạch Dã ấy, bề ngoài không có gì thay đổi, vẫn thích nằm ườn như vậy.
Xa lạ là vì Bạch Dã khiến cô cảm thấy sợ hãi. Đó là một loại hơi lạnh từ tận đáy lòng bốc lên. Rất sợ hãi nhưng lại hiếu kỳ, hai loại cảm xúc dây dưa lẫn nhau, khiến cô bé ngồi không yên.
Đôi mắt nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Bạch Dã, muốn đi nhưng không dám.
Nếu là trước đây, người gọi Bạch Dã rời giường không phải là Chu Hiểu Trang, mà là Vân Mộng.
Nhưng hôm nay. Chu Hiểu Trang gọi cô bé rất nhiều lần, cô đều lắc đầu cự tuyệt. Từ lúc bước vào cửa, cô bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phó Văn Quân, tay nhỏ nắm lấy ống tay áo mẹ. Căn phòng từng tùy ý ra vào lúc này có một ma lực khiến cô bé không thể cất bước.
Vừa nãy, cô bé đã mường tượng rất nhiều tình huống gặp lại, chỉ là không nghĩ tới Bạch Dã vừa đến lại hỏi cô câu đó.
"Bạch Dã, lại đây lại đây, nói với chú xem, cháu có chiêu nào đầu tư cổ phiếu không bao giờ lỗ vậy?"
"Dạy chú một chút được không?"
"Chờ chú kiếm được tiền, chú dẫn cháu đi khu vui chơi chơi cả mười ngày mười đêm."
Vân Vĩnh An một tay kéo Bạch Dã đến bên người, cười híp mắt hỏi.
Thị trường chứng khoán phát triển mạnh mẽ. Trên sân thượng mọc đầy rau hẹ. Đại liêm đao cắt hết lứa này đến lứa khác, thị trường chứng khoán kêu rên khắp nơi, vô cùng thê thảm.
Nhảy vào lúc này rõ ràng không phải là hành vi của rau hẹ.
Vân Vĩnh An và Bạch Thế Phong cả hai kẻ tám lạng người nửa cân, bình thường xem ai may mắn hơn ai, là loại rau hẹ tầm thường.
Nếu không phải có Bạch Dã, lúc này hai người đàn ông to xác có khi đã khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi.
Đàn ông trung niên.
Dành dụm được một chút tiền riêng đâu có dễ dàng?
Nhưng khổ nỗi mấy đồng bạc ít ỏi ngoài việc mua cổ phiếu, bọn họ cũng không biết phải làm gì khác. Mua nhà không đủ đóng thuế, mua vàng thì tiền ít không mua được nửa cái, đánh bạc thì lại phạm pháp. Thật là khiến người ta đau đầu.
"Lão Vân, cậu hỏi hay đấy."
Bạch Thế Phong trợn mắt: "Con trai tôi là thiên tài chứ có phải thần tiên đâu, thị trường chứng khoán trong nước cậu cũng biết mà, không phải chuyên tới để mà làm cho A cổ đều khóc ra ngoài đó à."
"Tình hình bây giờ, ai dám nhảy vào? Có phải chê mình chết không đủ thảm không?"
Mua cao bán cao, đó là bí kíp làm giàu chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ của rau hẹ.
"Tôi hỏi thử thôi, biết đâu Bạch Dã có."
Vân Vĩnh An xoa đầu Bạch Dã: "Dính chút tiên khí."
"Cái này còn không đơn giản sao?"
Bạch Dã đặt mông ngồi giữa hai người, cầm một cái bánh bao trên bàn trà lên cắn một miếng. Thơm thật!
Miệng đầy dầu mỡ, thơm nức răng, một mùi hành nồng đậm lan tỏa, kéo dài mãi. Nó xông thẳng lên hàm, vào thẳng trong miệng, khoang mũi, lồng ngực và bụng, tràn ngập cái mùi thơm nồng đó. Lại thêm một ngụm sữa bò đặc nữa. Mỹ vị như thế chỉ nên có trên trời, chốn nhân gian mấy khi có được.
Nếu không phải thử thì ai mà biết, một chiếc bánh bao hai tệ rưỡi.
Cuối tuần ăn bánh bao, đó là sự thống nhất ý kiến ngầm giữa Chu Hiểu Trang và chủ quán bánh bao ở khu tiểu khu.
Hai người thậm chí không cần nói nhiều. Vừa thấy Chu Hiểu Trang thì ông chủ đã tự động lấy mười chiếc bánh bao nhân thịt cho vào hộp rồi hỏi “Lão muội tới rồi à?”.
"Đơn giản?"
Vân Vĩnh An và Bạch Thế Phong trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo. Thị trường chứng khoán thực sự có cách kiếm lời không lỗ sao? Trong tiềm thức Vân Vĩnh An căn bản không nghĩ sẽ có đáp án. Nghe thấy Bạch Dã trả lời thì mừng rỡ khôn xiết.
"Này, làm ta còn chưa kịp phản ứng lại, sao con không nói sớm với chú a!"
Bạch Thế Phong vỗ đùi cái đét, không nhịn được oán giận nói: "Một ngày này chú mất biết bao nhiêu tiền?"
"Chú có hỏi đâu mà!"
"Không phải... Không hỏi thì con cũng không nói sao?"
"Chú không hỏi sao con nói?"
"..."
"Lão Bạch, cậu đừng so đo với con nít, lui ra một bên."
Vân Vĩnh An rút giấy ăn lau miệng cho Bạch Dã: "Bạch Dã, con nói cho chú nghe rõ ràng, rốt cuộc làm thế nào thì kiếm lời không lỗ?"
Bạch Dã rất hài lòng với sự phục vụ của Vân Vĩnh An.
"Chú, con thấy chú tham gia mấy nhóm đầu tư giao lưu các kiểu, cái này đúng đó, đầu tư cổ phiếu bước đầu tiên, cần học hỏi chăm chỉ các kiến thức đầu tư cổ phiếu, thu thập đủ loại tin tức nội bộ."
Cái này á?
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An hai mặt nhìn nhau.
Nhóm bọn họ thêm không ít. Có ở diễn đàn thêm vào, có ở trên nền tảng, có nhóm giao lưu địa phương, có cả do bạn bè với đồng nghiệp lập ra. Nhiều vô kể.
Nhưng vấn đề là.
Mấy cái nhóm này cho tin tức rất hạn chế, người trong đó phần lớn cũng giống như bọn họ, đều là rau hẹ.
Bạch Dã không phản ứng trước ánh mắt nghi hoặc của hai người, tiếp tục nói: "Khi thấy cổ phiếu của người trong nhóm tăng trần thì phải lập tức vào chúc mừng, phải bắt họ gửi lì xì chúc mừng!"
"Khi cổ phiếu người ta rớt giá thì phải kịp thời an ủi, phải bắt họ gửi lì xì chuyển vận, còn mình thì cứ im lặng mà đoạt lì xì thôi, tuyệt đối đừng có mua cổ phiếu."
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An lập tức trợn tròn mắt.
Không phải. Còn có thể chơi kiểu này á? Đúng là khó tin!
Nhưng đây quả thực là một con đường kiếm lời không lỗ. Đầu óc con nít đến tột cùng nghĩ kiểu gì vậy?
Một phen này dường như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới cho họ. Tình huống mà Bạch Dã nói, trong các nhóm thực sự đã xảy ra rồi, chỉ là không ai nghĩ có thể xem đây là con đường làm giàu.
Một nhóm đoạt được mấy đồng, mười nhóm là mấy chục, một trăm nhóm thì hơn trăm rồi. Ngay lúc hai người còn đang ngơ ngác, lại nghe Bạch Dã nói bổ sung: "Nhớ kỹ." "Đừng có chỉ đoạt mà không phát, thỉnh thoảng gửi một cái mười hay tám đồng, câu cá không cầu chú đánh ổ, nhưng ít nhất cũng phải thả mồi chứ?"
Tuyệt vời.
Đúng là nắm thóp tim gan người ta.
Vân Vĩnh An và Bạch Thế Phong nhìn nhau một cái, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.
【...Hôm nay sụt giảm là vì ngày mai tăng cao hơn, gửi cái lì xì chuyển vận, thứ hai chắc chắn tăng trần!!!】 Ấn gửi đi!
Năm ngày cày cuốc chăm chỉ như trâu ngựa cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng vào ngày này.
Thức đêm, thức đêm. Nằm ườn, nằm ườn. Nằm dài, nằm dài. Chỉ cần không phải nhịn tiểu không được, thứ có thể khiến bọn họ động chỉ còn lại là con cọp cái hung dữ trong nhà.
Thật là chuyện kỳ quái. Tại sao cọp cái lại sử dụng chiêu sư tử hống?
Vượt giống loài sao?
Đối với vấn đề đã khiến đàn ông vùng Du bồn địa rối rắm mấy ngàn năm này, Bạch Dã trăm bề không tìm được đáp án.
Đáng sợ nhất là, không chỉ có đàn ông vùng Du bồn địa chịu ảnh hưởng, mà cái xu thế này còn có tính lây lan, nhanh chóng lan rộng ra toàn khu vực Đông Đại thậm chí trên toàn thế giới.
Theo một thống kê không đầy đủ! Chỉ cần có người Đông Đại, nơi đó liền có… “Ông đây đang ở núi Thục! “ “Còn không chịu dậy thì cái mông của ngươi sẽ nở hoa đấy!” Chu Hiểu Trang dựa vào khung cửa, huơ huơ cái mắc áo trong tay hù dọa Bạch Dã.
Bạch Dã từ đầu giường lăn xuống cuối giường, rồi từ cuối giường lăn lại về đầu giường, miệng thì la hoảng: “Mẹ, cứu con với!” “Con bị giường bắt cóc rồi!” “Phụt!” Chu Hiểu Trang thấy Bạch Dã bộ dạng vô lại kia thì vừa tức vừa buồn cười.
Đứa con nhà mình cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là thích nằm ườn, cũng không biết học cái thói hư tật xấu này từ đâu. Thời gian tốt đẹp, sao có thể lãng phí trên giường?
“Giường kia gan lớn, dám bắt cóc con trai ta, xem chiêu!” Chu Hiểu Trang cầm mắc áo quất ba ba vào nệm giường, khiến Bạch Dã lập tức bật dậy.
“Cảm tạ mẫu thân ân cứu mạng.” Bạch Dã co cẳng xông vào nhà vệ sinh, nếu không chạy, cái mắc áo sẽ đánh vào mông mất.
Chờ đến khi cậu rửa mặt xong bước ra phòng khách, vừa nhìn đã thấy cả nhà Vân Vĩnh An ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
“Tiểu Bạch dậy rồi à?” Phó Văn Quân nhìn Bạch Dã với vẻ mặt tươi cười: “Con xem xem ai về rồi nè?” Còn cần xem sao? Ta có bị mù đâu!
Vân Mộng dựa vào người Phó Văn Quân, vừa thấy Bạch Dã, cả người cô bé phút chốc thẳng đờ, hai con mắt to xinh đẹp chừng như né tránh.
Một tháng không gặp, Vân Mộng đã rám đen, ngoài ra dường như còn có chút sợ người lạ?
Bạch Dã mỉm cười: “Ngươi đi tây sơn đào than à?” “Hả?” Vân Mộng đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, cô bé không hiểu đào than là ý gì, bối rối giải thích: “Con không có đi đào than... Con đi nhà ông bà.” Một tháng, cũng không thể tùy tiện xóa đi ký ức ác mộng kia.
Bạch Dã nổ súng trong tích tắc. Người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng cô bé lại trơ mắt nhìn rõ ràng nhất.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt non nớt của cậu, lúc sáng lúc tối, trong nháy mắt nhìn thấy một nửa thiên sứ một nửa ác ma.
Cô bé đến nay vẫn chưa phân rõ, Bạch Dã nào mới là con người thật. Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Quen thuộc là vì Bạch Dã vẫn là Bạch Dã ấy, bề ngoài không có gì thay đổi, vẫn thích nằm ườn như vậy.
Xa lạ là vì Bạch Dã khiến cô cảm thấy sợ hãi. Đó là một loại hơi lạnh từ tận đáy lòng bốc lên. Rất sợ hãi nhưng lại hiếu kỳ, hai loại cảm xúc dây dưa lẫn nhau, khiến cô bé ngồi không yên.
Đôi mắt nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Bạch Dã, muốn đi nhưng không dám.
Nếu là trước đây, người gọi Bạch Dã rời giường không phải là Chu Hiểu Trang, mà là Vân Mộng.
Nhưng hôm nay. Chu Hiểu Trang gọi cô bé rất nhiều lần, cô đều lắc đầu cự tuyệt. Từ lúc bước vào cửa, cô bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phó Văn Quân, tay nhỏ nắm lấy ống tay áo mẹ. Căn phòng từng tùy ý ra vào lúc này có một ma lực khiến cô bé không thể cất bước.
Vừa nãy, cô bé đã mường tượng rất nhiều tình huống gặp lại, chỉ là không nghĩ tới Bạch Dã vừa đến lại hỏi cô câu đó.
"Bạch Dã, lại đây lại đây, nói với chú xem, cháu có chiêu nào đầu tư cổ phiếu không bao giờ lỗ vậy?"
"Dạy chú một chút được không?"
"Chờ chú kiếm được tiền, chú dẫn cháu đi khu vui chơi chơi cả mười ngày mười đêm."
Vân Vĩnh An một tay kéo Bạch Dã đến bên người, cười híp mắt hỏi.
Thị trường chứng khoán phát triển mạnh mẽ. Trên sân thượng mọc đầy rau hẹ. Đại liêm đao cắt hết lứa này đến lứa khác, thị trường chứng khoán kêu rên khắp nơi, vô cùng thê thảm.
Nhảy vào lúc này rõ ràng không phải là hành vi của rau hẹ.
Vân Vĩnh An và Bạch Thế Phong cả hai kẻ tám lạng người nửa cân, bình thường xem ai may mắn hơn ai, là loại rau hẹ tầm thường.
Nếu không phải có Bạch Dã, lúc này hai người đàn ông to xác có khi đã khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi.
Đàn ông trung niên.
Dành dụm được một chút tiền riêng đâu có dễ dàng?
Nhưng khổ nỗi mấy đồng bạc ít ỏi ngoài việc mua cổ phiếu, bọn họ cũng không biết phải làm gì khác. Mua nhà không đủ đóng thuế, mua vàng thì tiền ít không mua được nửa cái, đánh bạc thì lại phạm pháp. Thật là khiến người ta đau đầu.
"Lão Vân, cậu hỏi hay đấy."
Bạch Thế Phong trợn mắt: "Con trai tôi là thiên tài chứ có phải thần tiên đâu, thị trường chứng khoán trong nước cậu cũng biết mà, không phải chuyên tới để mà làm cho A cổ đều khóc ra ngoài đó à."
"Tình hình bây giờ, ai dám nhảy vào? Có phải chê mình chết không đủ thảm không?"
Mua cao bán cao, đó là bí kíp làm giàu chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ của rau hẹ.
"Tôi hỏi thử thôi, biết đâu Bạch Dã có."
Vân Vĩnh An xoa đầu Bạch Dã: "Dính chút tiên khí."
"Cái này còn không đơn giản sao?"
Bạch Dã đặt mông ngồi giữa hai người, cầm một cái bánh bao trên bàn trà lên cắn một miếng. Thơm thật!
Miệng đầy dầu mỡ, thơm nức răng, một mùi hành nồng đậm lan tỏa, kéo dài mãi. Nó xông thẳng lên hàm, vào thẳng trong miệng, khoang mũi, lồng ngực và bụng, tràn ngập cái mùi thơm nồng đó. Lại thêm một ngụm sữa bò đặc nữa. Mỹ vị như thế chỉ nên có trên trời, chốn nhân gian mấy khi có được.
Nếu không phải thử thì ai mà biết, một chiếc bánh bao hai tệ rưỡi.
Cuối tuần ăn bánh bao, đó là sự thống nhất ý kiến ngầm giữa Chu Hiểu Trang và chủ quán bánh bao ở khu tiểu khu.
Hai người thậm chí không cần nói nhiều. Vừa thấy Chu Hiểu Trang thì ông chủ đã tự động lấy mười chiếc bánh bao nhân thịt cho vào hộp rồi hỏi “Lão muội tới rồi à?”.
"Đơn giản?"
Vân Vĩnh An và Bạch Thế Phong trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo. Thị trường chứng khoán thực sự có cách kiếm lời không lỗ sao? Trong tiềm thức Vân Vĩnh An căn bản không nghĩ sẽ có đáp án. Nghe thấy Bạch Dã trả lời thì mừng rỡ khôn xiết.
"Này, làm ta còn chưa kịp phản ứng lại, sao con không nói sớm với chú a!"
Bạch Thế Phong vỗ đùi cái đét, không nhịn được oán giận nói: "Một ngày này chú mất biết bao nhiêu tiền?"
"Chú có hỏi đâu mà!"
"Không phải... Không hỏi thì con cũng không nói sao?"
"Chú không hỏi sao con nói?"
"..."
"Lão Bạch, cậu đừng so đo với con nít, lui ra một bên."
Vân Vĩnh An rút giấy ăn lau miệng cho Bạch Dã: "Bạch Dã, con nói cho chú nghe rõ ràng, rốt cuộc làm thế nào thì kiếm lời không lỗ?"
Bạch Dã rất hài lòng với sự phục vụ của Vân Vĩnh An.
"Chú, con thấy chú tham gia mấy nhóm đầu tư giao lưu các kiểu, cái này đúng đó, đầu tư cổ phiếu bước đầu tiên, cần học hỏi chăm chỉ các kiến thức đầu tư cổ phiếu, thu thập đủ loại tin tức nội bộ."
Cái này á?
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An hai mặt nhìn nhau.
Nhóm bọn họ thêm không ít. Có ở diễn đàn thêm vào, có ở trên nền tảng, có nhóm giao lưu địa phương, có cả do bạn bè với đồng nghiệp lập ra. Nhiều vô kể.
Nhưng vấn đề là.
Mấy cái nhóm này cho tin tức rất hạn chế, người trong đó phần lớn cũng giống như bọn họ, đều là rau hẹ.
Bạch Dã không phản ứng trước ánh mắt nghi hoặc của hai người, tiếp tục nói: "Khi thấy cổ phiếu của người trong nhóm tăng trần thì phải lập tức vào chúc mừng, phải bắt họ gửi lì xì chúc mừng!"
"Khi cổ phiếu người ta rớt giá thì phải kịp thời an ủi, phải bắt họ gửi lì xì chuyển vận, còn mình thì cứ im lặng mà đoạt lì xì thôi, tuyệt đối đừng có mua cổ phiếu."
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An lập tức trợn tròn mắt.
Không phải. Còn có thể chơi kiểu này á? Đúng là khó tin!
Nhưng đây quả thực là một con đường kiếm lời không lỗ. Đầu óc con nít đến tột cùng nghĩ kiểu gì vậy?
Một phen này dường như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới cho họ. Tình huống mà Bạch Dã nói, trong các nhóm thực sự đã xảy ra rồi, chỉ là không ai nghĩ có thể xem đây là con đường làm giàu.
Một nhóm đoạt được mấy đồng, mười nhóm là mấy chục, một trăm nhóm thì hơn trăm rồi. Ngay lúc hai người còn đang ngơ ngác, lại nghe Bạch Dã nói bổ sung: "Nhớ kỹ." "Đừng có chỉ đoạt mà không phát, thỉnh thoảng gửi một cái mười hay tám đồng, câu cá không cầu chú đánh ổ, nhưng ít nhất cũng phải thả mồi chứ?"
Tuyệt vời.
Đúng là nắm thóp tim gan người ta.
Vân Vĩnh An và Bạch Thế Phong nhìn nhau một cái, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.
【...Hôm nay sụt giảm là vì ngày mai tăng cao hơn, gửi cái lì xì chuyển vận, thứ hai chắc chắn tăng trần!!!】 Ấn gửi đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận