Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 89: vocal! Để lão đăng nhặt được cái đại tiện nghi

Chương 89: vocal! Để lão đăng nhặt được món hời lớn
Vì sao Bạch Dã chắc chắn nàng còn ở trên núi? Bởi vì một bà lão không có giá trị kinh tế, bị bắt cóc là điều không thể.
Rừng cây tươi tốt, đánh du kích là lựa chọn tốt nhất. Cho nên Cổ Xuân tìm không thấy, người đi vào như ẩn thân, không phát ra động tĩnh rất khó bị người phát hiện. Trừ phi áp dụng hình thức tìm kiếm kiểu thảm.
Hơn một trăm nhân viên công tác cùng mấy chục người dân thôn, từ vị trí đặt bẫy lợn rừng, tạo thành một lưới lớn hình tròn vung ra. Phía trên đỉnh đầu máy bay không người lái đang bay lượn. Còn có không ngừng dân mạng tràn vào, bỗng nhiên, cả ngọn núi đều vang lên những tiếng kêu lớn liên tiếp.
Vu Mã Điền luôn đi theo sau lưng Bạch Dã. Hắn rất hiếu kỳ. Bạch Dã tự tin đến tột cùng là từ đâu mà có? Thậm chí hắn còn nghi ngờ đây có phải là tất cả đều do Bạch Dã sắp xếp. Mang theo thành kiến, lúc này hắn nhìn mọi hành vi của Bạch Dã đều thấy kỳ quái.
"Ngươi cứ đi theo ta làm gì?" Bạch Dã che mông nhỏ, một mặt cảnh giác nhìn Vu Mã Điền.
"Ta muốn hỏi ngươi có cần giúp gì không?"
"Thật sự là có!" Đánh giá Vu Mã Điền một chút từ trên xuống dưới, gia hỏa này vóc dáng thật cao, đoán chừng tầm 1m9. Đúng là một tọa kỵ tuyệt hảo.
Bạch Dã nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi có thể để ta cưỡi lên đầu ngươi không?"
"Hả?" Vu Mã Điền lập tức trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, ngươi thật sự làm à?"
"Đứng được cao, nước tiểu được xa!"
"Không phải, là đứng ở trên cao thì nhìn được xa."
Thấy Vu Mã Điền do dự, Bạch Dã bĩu môi: "Không muốn thì thôi, tọa kỵ của ta có giá trị bản thân ức vạn đó."
"Giá trị bản thân ức vạn? Ngựa gì mà đắt như thế?" Nhìn không ra a! Gia thế của Bạch Dã mà khủng bố như vậy, hắn còn tưởng rằng Bạch Dã chỉ là một đứa trẻ có chút tiền. Thật quá dọa người.
"Thật hay giả?"
"Không tin ngươi hỏi tỷ Khả Khả." Bạch Dã một mặt khinh thường.
Vu Mã Điền quay lại nhìn Sầm Khả Khả, Sầm Khả Khả với vẻ mặt cổ quái gật gật đầu: "Nói chính xác, giá trị bản thân mười ức chắc là có."
Vương Đức phát! ! !
Trẻ con có thể sẽ không nói dối, nhưng bọn chúng sẽ nói lung tung. Hắn không tin Bạch Dã, nhưng hắn tin tưởng Sầm Khả Khả.
Tọa kỵ giá trị bản thân mười ức? Vậy giá trị bản thân của Bạch Dã được bao nhiêu? ? ? Không dám nghĩ.
Giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng không còn là một tổng đạo diễn cao cao tại thượng nữa. Mình mới là chân chính tọa kỵ.
Muốn khóc quá! Làm trâu làm ngựa nửa đời người, vẫn chưa có người nào nhà mà một con tọa kỵ số lẻ nhiều như vậy.
"Lên đây đi!"
Vu Mã Điền bị đả kích sâu sắc, hai đầu gối mềm nhũn, không kìm được ngồi xổm xuống.
"Vu đạo, ngươi thật tốt." Bạch Dã cưỡi trên cổ Vu Mã Điền, vui tươi hớn hở khen ngợi. Vừa nghĩ tới bình thường Bạch Dã cưỡi đều là tọa kỵ mười mấy ức, Vu Mã Điền bất đắc dĩ tự giễu: "Không có tọa kỵ của ngươi tốt."
"Thế thì cũng không cần tự oán trách, tọa kỵ của ta đâu phải ai cũng làm được." Bạch Dã an ủi.
" ? ?" Sao lời này nghe không đúng vị gì hết vậy?
Vu Mã Điền chở Bạch Dã từ dưới đi lên, vừa đi tới giữa sườn núi liền nghe cách đó không xa có người hô to gọi nhỏ.
"Tìm được rồi!"
"Tìm được rồi! ! !"
"Người còn sống!"
Nghe thanh âm tựa như của Lãnh Cao Dương. Một tiếng hú này trong nháy mắt khiến tất cả mọi người dừng bước chân, ngay sau đó ào một tiếng chạy về phía đó.
Đôi chân dài của Vu Mã Điền lúc này phát huy được ưu thế của mình. Một bước bằng người khác hai bước, rất nhanh hắn liền chở Bạch Dã xông tới phụ cận, từ xa nhìn thấy một đám người của Lãnh Cao Dương đang đứng tại một khe núi nhỏ.
Lãnh Cao Dương kích động đến mặt mày đỏ bừng, đang cùng người bên ngoài nói khoác về việc mình đã tìm ra bà lão như thế nào.
"Không giấu gì các ngươi, ta trước khi làm diễn viên từng làm điều tra binh, rừng cây ta không thể nào quen thuộc hơn được."
"Con kiến trên mặt đất bò qua, ta đều có thể phát giác được."
"Huống chi là một người sống sờ sờ, ta lần theo dấu chân giẫm cỏ dại cùng cành cây gãy, một đường tìm tới nơi này."
"Lúc đầu ta còn lo là lợn rừng, cũng coi như là vận khí tốt, thật sự bị ta tìm được. . ."
Giờ khắc này. Lãnh Cao Dương không còn là vua màn ảnh, chỉ là một người đàn ông trung niên thích khoác lác. Ngay cả lúc nhận giải thưởng, hắn cũng chưa từng kích động đến như vậy. Đó là một loại cảm giác thoải mái từ bàn chân bay thẳng lên đỉnh đầu. Toàn thân lỗ chân lông đang hô hấp, da đầu run lên, linh hồn thăng hoa. Đây không phải vật chất mang lại, mà là sự thỏa mãn từ tâm hồn.
Có người sẽ hiếu kì. Vì sao mỗi thành phố đều có đội cứu viện màu xanh. Khi nguy nan thì dám xông lên phía trước vì người, giải nguy cứu tế, xuống sông vớt người vân vân. Hiếm có nhất là, bọn họ là tổ chức tư nhân thuần túy có tính công ích, bỏ tiền bỏ sức, họ mong cầu điều gì? Chính là sự thăng hoa của linh hồn.
Lãnh Ly Nhi sau khi bị gạt ra khỏi vòng, nghe vậy thì không khỏi trợn mắt. Cái gì vậy! Nói cứ như thật ấy. Rõ ràng là do ngươi chạy đến chỗ vắng vẻ này đi tiểu rồi vô ý tìm thấy thôi mà. Thật không phát hiện ra là ba mình lại còn có một sở thích khoác lác nhỏ.
Nhìn thấy Bạch Dã cưỡi trên đầu Vu Mã Điền, Lãnh Ly Nhi đầu tiên là ngẩn người một chút, lập tức hai mắt phát sáng.
"Sao ta không nghĩ ra điều này nhỉ?"
"Muốn được cưỡi quá!"
"Tiểu đệ đệ thật biết chơi."
Cô nàng nhanh nhẹn hướng về Bạch Dã gọi: "Bạch Dã, mau tới đây, chúng ta tìm thấy bà rồi!"
Thấy cảnh này, Vu Mã Điền vừa mừng vừa lo. Vui vì người đã được tìm thấy, là do khách quý tìm được. Lo là người không phải do Tiểu Manh em bé tìm ra, hiệu quả chương trình chắc chắn sẽ không tốt bằng cách thứ hai. Bất quá điều này quá khiến người ta khó tin. Bạch Dã làm sao làm được vậy? Dù sao chuyện này Lãnh Cao Dương chắc chắn không có khả năng cùng hắn hát đôi được. Cho nên. Người chắc chắn là Lãnh Cao Dương tìm được.
Bên trong có quá nhiều nghi vấn, Vu Mã Điền không nghĩ ra. Dù cho hắn mười cái đầu cũng không nghĩ ra, mọi việc không có chút sai lầm nào, toàn bộ đều theo những gì Bạch Dã nói mà thực hiện. Điều này quá quỷ dị. Giống như Bạch Dã đã biết trước rồi vậy. Hắn ngơ ngác gãi đầu nhìn Bạch Dã, mặt mày tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Ngươi đã làm thế nào vậy?"
Bạch Dã mỉm cười: "Muốn biết không?"
Muốn biết! Quá là muốn biết đi! Nếu như ngươi không nói chắc cả đời này ta không thể ngủ ngon mất. Vu Mã Điền trịnh trọng gật gật đầu.
"Vậy ngươi cõng ta xuống núi, ta sẽ cho ngươi biết." Điều kiện này cũng quá đơn giản đi. Vu Mã Điền không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng ngay.
Nhìn Lãnh Cao Dương xông lên nhận nhiệm vụ cõng bà lão đang hôn mê lên, giữa tiếng reo hò và vây quanh của mọi người xuống núi. Bạch Dã âm thầm thở dài một hơi, khóe miệng có chút cong lên, trong lòng thầm nghĩ: "vocal! Để lão đăng nhặt được cái món hời lớn."
Một đường đi. Một đường đều là tiếng vỗ tay và reo hò. Anh hùng khải hoàn trở về. Đây không phải là đang đóng phim, mà là chân chân thật thật đang cứu người. Lãnh Cao Dương bước chân nhẹ nhàng, không hề cảm thấy chút trọng lượng nào, bởi vì cả người hắn đều đang lâng lâng. Một hơi từ giữa sườn núi cõng đến chân núi trên đất bằng. Đoàn làm phim cùng nhân viên y tế cấp tốc đưa bà lão đặt lên cáng cứu thương, lấy ra đủ loại dụng cụ kiểm tra thân thể. Thấy bác sĩ càng nhíu mày chặt, lòng mọi người cũng đi theo mà lo lắng theo, đứng ở một bên âm thầm cầu nguyện cho bà lão.
"Người có sao không? Ngươi nói gì đi chứ?" Cả đoàn làm phim cũng chỉ có Vu Mã Điền dám lớn tiếng hò hét với bác sĩ như vậy. Bác sĩ liếc nhìn Vu Mã Điền đang chở Bạch Dã, giấu kinh ngạc ở đáy mắt, mặt mày ủ rũ nói: "Một chút vết thương ngoài da không có gì đáng ngại, nhưng mà có chút kỳ lạ là làm sao lại hôn mê?"
"Ngủ thiếp đi." Bạch Dã đang ở trên đầu cười nhạt một tiếng: "Ngươi ở trên núi xoay một đêm, ngươi cũng sẽ mệt mỏi mà nằm xuống thôi." Nghe Bạch Dã giải thích, mọi người nhất thời bừng tỉnh ngộ, trong phút chốc dở khóc dở cười. Một trận hoạt động tìm người ầm ĩ, Vu Mã Điền vốn nghĩ là sẽ kéo dài rất lâu, không ngờ là lại còn kịp ăn trưa.
"Hiện tại."
"Ngươi có thể nói cho ta biết, sao ngươi làm cho người của chúng ta tìm thấy trước được?" Vu Mã Điền đặt Bạch Dã xuống đất, mặt mày tràn đầy mong chờ hỏi.
"Ai tìm thấy có quan trọng không?" Bạch Dã ngẩng đầu cười hỏi.
"Không quan trọng sao?" Vu Mã Điền nghĩ thầm, Bạch Dã lúc trước đã từng thề son sắt làm ra cam đoan. Đồng thời lấy tiền quảng cáo của Sầm Khả Khả ra để đánh cược. Bây giờ ngươi nói không quan trọng sao?
"Có quan trọng không?"
"Không quan trọng sao?" Bạch Dã dùng ánh mắt hài hước nhìn Vu Mã Điền: "Từ đầu đến cuối, ta đều không cân nhắc đến vấn đề này."
"Ta chỉ cân nhắc đến một người, chính là làm sao thuyết phục ngươi."
"Về phần những cái cam đoan đằng sau kia, bất quá chỉ là ta vẽ bánh cho ngươi thôi."
"Ngươi rất may mắn, thật mẹ nó là ngươi đã ăn được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận