Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 32: Ta đối tiền không có hứng thú
Chương 32: Ta không có hứng thú với tiền Hoàng mao đáng ghét bị tóm.
Đinh Hải Thanh kéo tay nhỏ của hoàng mao, nhẹ giọng thì thầm, giống như lão sói xám gặp tiểu hồng帽.
"Tiểu Bạch này. Ngươi thật là tuấn tú nha!"
"Dì ôm một cái được không?"
Đừng mà? Các ngươi những người phụ nữ này, động một chút lại đòi hôn hít, cái này ai mà chịu cho nổi? Ta vẫn còn là trai tân đấy.
Bạch Dã tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, không đáp ứng chính là cự tuyệt.
Đinh Hải Thanh dang tay ra ôm, kéo hụt một cái, lúng túng cười cười: "Vẫn rất có cá tính, ta thích."
"Đinh tỷ, chị tới vừa hay, tiện thể ký hợp đồng luôn."
Sầm Khả Khả rót trà cho Đinh Hải Thanh, ý cười trên khóe miệng còn chưa tan hết.
Nhớ tới cảnh tượng vừa nãy, suýt chút nữa không cười rớt đầu.
Đinh tỷ lại tới bắt hoàng mao.
"Ta chính là chạy đến vì chuyện này, ngươi... Cho là ta tới tìm ngươi à?"
Đinh Hải Thanh đối diện với Sầm Khả Khả thì lại nghĩ bão tố chửi tục, liếc qua Bạch Dã, chữ mắng thô tục lại nghẹn ứ nuốt xuống.
Đúng. Ngài không phải đến tìm ta. Mà là đến bắt hoàng mao.
Sầm Khả Khả thầm oán trong lòng, ngoài miệng thì lại nói: "Ngài nói vậy, ta thật là đau lòng, không vui một chút nào."
"Ha ha... Ha ha..."
"Ta thấy ngươi ước gì được chắp cánh bay đi thật xa đấy?"
Đinh Hải Thanh cười lạnh: "Ít ở trước mặt ta diễn kịch, kỹ xảo của ngươi quá kém."
"Tiểu Bạch cha mẹ đâu?"
"Lập tức tới ngay."
"Ừ."
Đinh Hải Thanh từ trong túi xách lấy ra một phần hiệp nghị đặt lên bàn.
Thật đúng là có chuẩn bị.
"Tiểu Bạch này. Con muốn xem không?"
Nàng hướng phía Bạch Dã ôn nhu cười hỏi.
Nhìn cái gì? Có gì đáng xem? Cũng không phải là đại mỹ nữ.
Bạch Dã lắc đầu: "Ta đối với tiền không có hứng thú."
"Phụt..."
Một bên Sầm Khả Khả đang uống trà không nhịn được phun cả nước, trợn to mắt, khó có thể tin nhìn Bạch Dã.
Nghe một chút, nghe một chút, đây là lời của người sao?
Từ lúc chào giá mười vạn, một đường tăng lên thành tám mươi vạn, chút tiền nào cũng không chịu bớt, thế mà giờ ngươi lại bảo không có hứng thú với tiền?
Thật là quá đáng, giỏi làm màu quá!
Gặp qua người không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi.
"Ngươi làm gì đấy? Hợp đồng bị ngươi làm ướt hết cả rồi."
Đinh Hải Thanh lau lau những giọt nước trên bản hợp đồng, mặt mày nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn dạy dỗ Sầm Khả Khả: "Lớn rồi mà cả ngày không đứng đắn, có ngày rồi sẽ sụp đổ cho xem."
"Làm một nghệ nhân, phải thường xuyên chú ý lời ăn tiếng nói của mình, nói với ngươi tám trăm lần rồi, có lọt tai không?"
Sầm Khả Khả nghịch ngợm le lưỡi, hướng về phía Bạch Dã bĩu môi, một mặt xem thường.
Trên mặt viết bốn chữ. Tin ngươi có ma.
Bạch Dã mặt không đỏ tim không đập, vẻ phong khinh vân đạm đúng chất bá đạo tổng tài.
Một thằng nhóc con há miệng ra đòi tám mươi vạn, Đinh Hải Thanh vậy mà tin thật.
Dù sao. Chỉ có người từng gặp đồng tiền lớn mới dám phô trương như vậy.
Thường thì những người này, lại không hề thiếu tiền.
Tiền đối với người có tiền chỉ là con số, vậy thì rốt cuộc Bạch Dã là thuộc kiểu gia đình nào? Siêu cấp phú hào? Nhìn kỹ cũng không giống, đồ đạc toàn là hàng lề đường rẻ tiền.
Lại sống ở khu chung cư cũ nát như vậy.
Ẩn mình quan đời thứ ba? Cái này ngược lại có khả năng.
Có thể tùy tiện xuất hiện trong nhà con gái của Phàn Minh Chí, bản thân nó đã mang ý nghĩa không hề đơn giản.
Người bình thường ai có thể bước chân vào căn nhà này? Không muốn sống nữa sao? Lão già kia nổi tiếng cưng con gái.
Lúc trước cô cố ý ký hợp đồng với Phàn Khả Hinh, Phàn Minh Chí gọi một cú điện thoại tới, dọa Đinh Hải Thanh nhảy dựng lên ba thước.
Lúc ấy đã vỗ ngực thề.
Tuyệt đối sẽ không để Phàn Khả Hinh tiến vào ngành giải trí, sẽ phong sát toàn bộ trên mạng.
Trong lúc nhất thời, Đinh Hải Thanh đoán không được bối cảnh của Bạch Dã, đối với cha mẹ của Bạch Dã sắp đến trong lòng lại cảnh giác.
Nếu như cha mẹ của Bạch Dã thật sự là quan nhị đại, vậy tiếp theo đây sẽ là một cuộc đàm phán khó khăn.
Mặc dù có thể cho tiền, nhưng con nít thì không có năng lực hành vi, làm việc không ra gì. Ký kết chuyện này, nhất định phải có người giám hộ đồng ý mới được.
Ca khúc Lướt sóng này đối với Sầm Khả Khả quá quan trọng. Đối với công ty quá quan trọng.
Nhất định phải có được nó, coi như phải thêm tiền, cô cũng không tiếc. Chỉ cầu đối phương có thể đưa bài hát cho cô.
Tương lai. Bài hát này tạo ra hiệu quả và lợi ích kinh tế tuyệt đối sẽ vượt quá trăm triệu.
Một hai trăm vạn đổi lấy một trăm triệu, món hời này đơn giản là quá hời có được không?
Trong lo lắng bất an chờ đợi, Bạch Thế Phong và Chu Hiểu Trang vội vã chạy tới.
Nghe nói muốn ký kết hợp đồng chính thức, Bạch Thế Phong ở nhà đã chuẩn bị đầy đủ. Nào là lên mạng hỏi cư dân mạng, nào là gọi điện thoại cho bạn bè luật sư để hỏi ý kiến.
Chuẩn bị đủ mọi thứ mới dám chạy tới, sợ đối phương đợi nóng ruột đổi ý hoặc ép giá.
Đây chính là tám mươi vạn nha! Xe cũng mua được rồi, không thể lui được!
Nhất định phải ký cho bằng được.
Hai bên gặp mặt, ai cũng đều có mục đích riêng cần phải đạt được. Một bên muốn mua, một bên thì muốn bán, vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch bình thường, nhưng mọi người lại tự não bổ quá mức, không hiểu sao lại khẩn trương cả lên.
Hai vợ chồng Bạch Thế Phong vừa nhìn liền thấy là loại cán bộ đơn vị, đặc biệt khi bọn họ vì khẩn trương mà biểu hiện nghiêm túc thì.
Càng đặc biệt có cái hương vị của quan nhị đại.
"Không hay rồi, đúng là đoán trúng."
Đinh Hải Thanh âm thầm thở dài, cô biết với kiểu "quan nhị đại" như Bạch Thế Phong thì không nên biểu hiện quá nhiệt tình, phải giữ phong độ, càng không thể nịnh nọt đưa tiền.
Tiền là cái thá gì? Chỉ là vật ngoài thân thôi, có biết không?
Nói về tiền thì có khác nào đang vũ nhục ta không? Hãy nói về lý tưởng, nói về tình cảm, nói về cầm kỳ thi họa, nói về cục diện thế giới, nói về sự phát triển của kinh tế các kiểu, những cái đó đều được hết.
Duy chỉ có nói về tiền thì quá tục khí.
Hai bên vừa gặp thì thăm hỏi, ai cũng đều cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu trò chuyện linh tinh đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nhưng nhất định là không nói chuyện chính.
Ngươi không nhắc tới. Ta cũng không nhắc tới.
Sầm Khả Khả rót nước trà mấy vòng rồi, đầu óc cũng có chút choáng váng.
"Đinh tỷ khi nào thì lại thích tán gẫu vậy?"
"Đây có phải là Đinh tỷ mà mình biết không?"
Bạch Thế Phong thì có chút hoang mang.
Tầm nhìn của hắn cũng khá rộng, mà rốt cuộc cũng chưa đi đến những tầng lớp xã hội vượt bậc hơn, nên cũng thiếu kiến thức. Đối phương kiến thức rộng, vừa nhìn đã biết kinh nghiệm bất phàm, mấy lần suýt nữa hắn bị lộ tẩy, may mà Đinh Hải Thanh lại giúp hắn lấp liếm cho qua.
Bạch Dã ngồi mông muốn tê, thật sự không thể nhịn được chen miệng vào: "Đừng tán gẫu nữa, nhanh ký đi, ta muốn về nhà tắm rửa."
"Đúng đúng đúng, vậy thì xem qua hợp đồng, chúng ta ký đi?"
Vừa nhắc đến hợp đồng, Đinh Hải Thanh phảng phất như thấy được cứu tinh, Tiểu Bạch thật sự quá đáng yêu nha!
"Vậy thì xem qua đi."
Bạch Thế Phong cầm lấy hợp đồng nhìn kỹ một lượt, lại đưa cho Chu Hiểu Trang.
Chu Hiểu Trang tỉ mỉ đọc từng chữ từng chữ một, cẩn thận còn hơn cả đọc bài thi của học sinh.
Đặc biệt là cột ghi số tiền kia, xem đi xem lại nhiều lần.
"Cả tám mươi vạn."
Thật sự là tám mươi vạn. Cả đời bà chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy.
Khổ não là, hơn phân nửa lại bị Bạch Dã lấy đi mua xe.
Vừa đau lòng lại vừa hưng phấn.
"Giá tiền... Không có vấn đề gì."
Bà đưa lại cho Bạch Thế Phong, tim đập loạn xạ cả lên.
Lúc nhắc đến hai chữ "giá tiền", Đinh Hải Thanh nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Trang, vẻ mặt căng thẳng, tim như treo trên dây.
Sợ Chu Hiểu Trang nói câu tiếp theo là, giá tiền không đúng.
Vậy thì mẹ nó chính là khó giải quyết rồi.
May mắn.
Tim của Đinh Hải Thanh rốt cuộc cũng thả lỏng, chật vật nở nụ cười.
Ký tên đóng dấu tay, toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Bài Lướt Sóng đã tới tay.
Âm thầm thở phào một hơi, cô thu hợp đồng lại, cười với Bạch Dã: "Tiểu Bạch này. Về sau có ca khúc mới còn bán cho dì nha có được không?"
Bạch Dã duỗi ngón tay ra, giơ lên số hai.
Đây là ý gì? Yeah?
Đồng ý sao?
"Dì ~~ ơi ~~"
Đinh Hải Thanh vừa mở miệng liền bị Sầm Khả Khả nhanh tay lẹ mắt che lại, hai chữ tốt bị chia thành hai bên.
Đây cũng không phải là ý tốt lành gì nha! Thủ thế này cô quá quen thuộc rồi.
Là ý gấp đôi đấy.
Tám mươi vạn gấp đôi, vậy chính là một trăm sáu mươi vạn. Nhạc sĩ nổi tiếng một bài cũng chỉ có giá này thôi.
"Ngươi cản ta làm gì?"
Đinh Hải Thanh oán trách Sầm Khả Khả không hiểu chuyện, ta đang mời nhạc cho con đấy, mẹ nó đang làm loạn cái gì?
Sầm Khả Khả sốt ruột cuống quýt lớn tiếng giải thích: "Đinh tỷ, Đinh tỷ, cái đó không phải là ý tốt đẹp gì."
"Mà là..."
"Gấp đôi!!!""
Bạch Dã lắc đầu, mỉm cười: "Ngươi nói sai rồi, là có dự định gấp đôi."
Đinh Hải Thanh kéo tay nhỏ của hoàng mao, nhẹ giọng thì thầm, giống như lão sói xám gặp tiểu hồng帽.
"Tiểu Bạch này. Ngươi thật là tuấn tú nha!"
"Dì ôm một cái được không?"
Đừng mà? Các ngươi những người phụ nữ này, động một chút lại đòi hôn hít, cái này ai mà chịu cho nổi? Ta vẫn còn là trai tân đấy.
Bạch Dã tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, không đáp ứng chính là cự tuyệt.
Đinh Hải Thanh dang tay ra ôm, kéo hụt một cái, lúng túng cười cười: "Vẫn rất có cá tính, ta thích."
"Đinh tỷ, chị tới vừa hay, tiện thể ký hợp đồng luôn."
Sầm Khả Khả rót trà cho Đinh Hải Thanh, ý cười trên khóe miệng còn chưa tan hết.
Nhớ tới cảnh tượng vừa nãy, suýt chút nữa không cười rớt đầu.
Đinh tỷ lại tới bắt hoàng mao.
"Ta chính là chạy đến vì chuyện này, ngươi... Cho là ta tới tìm ngươi à?"
Đinh Hải Thanh đối diện với Sầm Khả Khả thì lại nghĩ bão tố chửi tục, liếc qua Bạch Dã, chữ mắng thô tục lại nghẹn ứ nuốt xuống.
Đúng. Ngài không phải đến tìm ta. Mà là đến bắt hoàng mao.
Sầm Khả Khả thầm oán trong lòng, ngoài miệng thì lại nói: "Ngài nói vậy, ta thật là đau lòng, không vui một chút nào."
"Ha ha... Ha ha..."
"Ta thấy ngươi ước gì được chắp cánh bay đi thật xa đấy?"
Đinh Hải Thanh cười lạnh: "Ít ở trước mặt ta diễn kịch, kỹ xảo của ngươi quá kém."
"Tiểu Bạch cha mẹ đâu?"
"Lập tức tới ngay."
"Ừ."
Đinh Hải Thanh từ trong túi xách lấy ra một phần hiệp nghị đặt lên bàn.
Thật đúng là có chuẩn bị.
"Tiểu Bạch này. Con muốn xem không?"
Nàng hướng phía Bạch Dã ôn nhu cười hỏi.
Nhìn cái gì? Có gì đáng xem? Cũng không phải là đại mỹ nữ.
Bạch Dã lắc đầu: "Ta đối với tiền không có hứng thú."
"Phụt..."
Một bên Sầm Khả Khả đang uống trà không nhịn được phun cả nước, trợn to mắt, khó có thể tin nhìn Bạch Dã.
Nghe một chút, nghe một chút, đây là lời của người sao?
Từ lúc chào giá mười vạn, một đường tăng lên thành tám mươi vạn, chút tiền nào cũng không chịu bớt, thế mà giờ ngươi lại bảo không có hứng thú với tiền?
Thật là quá đáng, giỏi làm màu quá!
Gặp qua người không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi.
"Ngươi làm gì đấy? Hợp đồng bị ngươi làm ướt hết cả rồi."
Đinh Hải Thanh lau lau những giọt nước trên bản hợp đồng, mặt mày nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn dạy dỗ Sầm Khả Khả: "Lớn rồi mà cả ngày không đứng đắn, có ngày rồi sẽ sụp đổ cho xem."
"Làm một nghệ nhân, phải thường xuyên chú ý lời ăn tiếng nói của mình, nói với ngươi tám trăm lần rồi, có lọt tai không?"
Sầm Khả Khả nghịch ngợm le lưỡi, hướng về phía Bạch Dã bĩu môi, một mặt xem thường.
Trên mặt viết bốn chữ. Tin ngươi có ma.
Bạch Dã mặt không đỏ tim không đập, vẻ phong khinh vân đạm đúng chất bá đạo tổng tài.
Một thằng nhóc con há miệng ra đòi tám mươi vạn, Đinh Hải Thanh vậy mà tin thật.
Dù sao. Chỉ có người từng gặp đồng tiền lớn mới dám phô trương như vậy.
Thường thì những người này, lại không hề thiếu tiền.
Tiền đối với người có tiền chỉ là con số, vậy thì rốt cuộc Bạch Dã là thuộc kiểu gia đình nào? Siêu cấp phú hào? Nhìn kỹ cũng không giống, đồ đạc toàn là hàng lề đường rẻ tiền.
Lại sống ở khu chung cư cũ nát như vậy.
Ẩn mình quan đời thứ ba? Cái này ngược lại có khả năng.
Có thể tùy tiện xuất hiện trong nhà con gái của Phàn Minh Chí, bản thân nó đã mang ý nghĩa không hề đơn giản.
Người bình thường ai có thể bước chân vào căn nhà này? Không muốn sống nữa sao? Lão già kia nổi tiếng cưng con gái.
Lúc trước cô cố ý ký hợp đồng với Phàn Khả Hinh, Phàn Minh Chí gọi một cú điện thoại tới, dọa Đinh Hải Thanh nhảy dựng lên ba thước.
Lúc ấy đã vỗ ngực thề.
Tuyệt đối sẽ không để Phàn Khả Hinh tiến vào ngành giải trí, sẽ phong sát toàn bộ trên mạng.
Trong lúc nhất thời, Đinh Hải Thanh đoán không được bối cảnh của Bạch Dã, đối với cha mẹ của Bạch Dã sắp đến trong lòng lại cảnh giác.
Nếu như cha mẹ của Bạch Dã thật sự là quan nhị đại, vậy tiếp theo đây sẽ là một cuộc đàm phán khó khăn.
Mặc dù có thể cho tiền, nhưng con nít thì không có năng lực hành vi, làm việc không ra gì. Ký kết chuyện này, nhất định phải có người giám hộ đồng ý mới được.
Ca khúc Lướt sóng này đối với Sầm Khả Khả quá quan trọng. Đối với công ty quá quan trọng.
Nhất định phải có được nó, coi như phải thêm tiền, cô cũng không tiếc. Chỉ cầu đối phương có thể đưa bài hát cho cô.
Tương lai. Bài hát này tạo ra hiệu quả và lợi ích kinh tế tuyệt đối sẽ vượt quá trăm triệu.
Một hai trăm vạn đổi lấy một trăm triệu, món hời này đơn giản là quá hời có được không?
Trong lo lắng bất an chờ đợi, Bạch Thế Phong và Chu Hiểu Trang vội vã chạy tới.
Nghe nói muốn ký kết hợp đồng chính thức, Bạch Thế Phong ở nhà đã chuẩn bị đầy đủ. Nào là lên mạng hỏi cư dân mạng, nào là gọi điện thoại cho bạn bè luật sư để hỏi ý kiến.
Chuẩn bị đủ mọi thứ mới dám chạy tới, sợ đối phương đợi nóng ruột đổi ý hoặc ép giá.
Đây chính là tám mươi vạn nha! Xe cũng mua được rồi, không thể lui được!
Nhất định phải ký cho bằng được.
Hai bên gặp mặt, ai cũng đều có mục đích riêng cần phải đạt được. Một bên muốn mua, một bên thì muốn bán, vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch bình thường, nhưng mọi người lại tự não bổ quá mức, không hiểu sao lại khẩn trương cả lên.
Hai vợ chồng Bạch Thế Phong vừa nhìn liền thấy là loại cán bộ đơn vị, đặc biệt khi bọn họ vì khẩn trương mà biểu hiện nghiêm túc thì.
Càng đặc biệt có cái hương vị của quan nhị đại.
"Không hay rồi, đúng là đoán trúng."
Đinh Hải Thanh âm thầm thở dài, cô biết với kiểu "quan nhị đại" như Bạch Thế Phong thì không nên biểu hiện quá nhiệt tình, phải giữ phong độ, càng không thể nịnh nọt đưa tiền.
Tiền là cái thá gì? Chỉ là vật ngoài thân thôi, có biết không?
Nói về tiền thì có khác nào đang vũ nhục ta không? Hãy nói về lý tưởng, nói về tình cảm, nói về cầm kỳ thi họa, nói về cục diện thế giới, nói về sự phát triển của kinh tế các kiểu, những cái đó đều được hết.
Duy chỉ có nói về tiền thì quá tục khí.
Hai bên vừa gặp thì thăm hỏi, ai cũng đều cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu trò chuyện linh tinh đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nhưng nhất định là không nói chuyện chính.
Ngươi không nhắc tới. Ta cũng không nhắc tới.
Sầm Khả Khả rót nước trà mấy vòng rồi, đầu óc cũng có chút choáng váng.
"Đinh tỷ khi nào thì lại thích tán gẫu vậy?"
"Đây có phải là Đinh tỷ mà mình biết không?"
Bạch Thế Phong thì có chút hoang mang.
Tầm nhìn của hắn cũng khá rộng, mà rốt cuộc cũng chưa đi đến những tầng lớp xã hội vượt bậc hơn, nên cũng thiếu kiến thức. Đối phương kiến thức rộng, vừa nhìn đã biết kinh nghiệm bất phàm, mấy lần suýt nữa hắn bị lộ tẩy, may mà Đinh Hải Thanh lại giúp hắn lấp liếm cho qua.
Bạch Dã ngồi mông muốn tê, thật sự không thể nhịn được chen miệng vào: "Đừng tán gẫu nữa, nhanh ký đi, ta muốn về nhà tắm rửa."
"Đúng đúng đúng, vậy thì xem qua hợp đồng, chúng ta ký đi?"
Vừa nhắc đến hợp đồng, Đinh Hải Thanh phảng phất như thấy được cứu tinh, Tiểu Bạch thật sự quá đáng yêu nha!
"Vậy thì xem qua đi."
Bạch Thế Phong cầm lấy hợp đồng nhìn kỹ một lượt, lại đưa cho Chu Hiểu Trang.
Chu Hiểu Trang tỉ mỉ đọc từng chữ từng chữ một, cẩn thận còn hơn cả đọc bài thi của học sinh.
Đặc biệt là cột ghi số tiền kia, xem đi xem lại nhiều lần.
"Cả tám mươi vạn."
Thật sự là tám mươi vạn. Cả đời bà chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy.
Khổ não là, hơn phân nửa lại bị Bạch Dã lấy đi mua xe.
Vừa đau lòng lại vừa hưng phấn.
"Giá tiền... Không có vấn đề gì."
Bà đưa lại cho Bạch Thế Phong, tim đập loạn xạ cả lên.
Lúc nhắc đến hai chữ "giá tiền", Đinh Hải Thanh nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Trang, vẻ mặt căng thẳng, tim như treo trên dây.
Sợ Chu Hiểu Trang nói câu tiếp theo là, giá tiền không đúng.
Vậy thì mẹ nó chính là khó giải quyết rồi.
May mắn.
Tim của Đinh Hải Thanh rốt cuộc cũng thả lỏng, chật vật nở nụ cười.
Ký tên đóng dấu tay, toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Bài Lướt Sóng đã tới tay.
Âm thầm thở phào một hơi, cô thu hợp đồng lại, cười với Bạch Dã: "Tiểu Bạch này. Về sau có ca khúc mới còn bán cho dì nha có được không?"
Bạch Dã duỗi ngón tay ra, giơ lên số hai.
Đây là ý gì? Yeah?
Đồng ý sao?
"Dì ~~ ơi ~~"
Đinh Hải Thanh vừa mở miệng liền bị Sầm Khả Khả nhanh tay lẹ mắt che lại, hai chữ tốt bị chia thành hai bên.
Đây cũng không phải là ý tốt lành gì nha! Thủ thế này cô quá quen thuộc rồi.
Là ý gấp đôi đấy.
Tám mươi vạn gấp đôi, vậy chính là một trăm sáu mươi vạn. Nhạc sĩ nổi tiếng một bài cũng chỉ có giá này thôi.
"Ngươi cản ta làm gì?"
Đinh Hải Thanh oán trách Sầm Khả Khả không hiểu chuyện, ta đang mời nhạc cho con đấy, mẹ nó đang làm loạn cái gì?
Sầm Khả Khả sốt ruột cuống quýt lớn tiếng giải thích: "Đinh tỷ, Đinh tỷ, cái đó không phải là ý tốt đẹp gì."
"Mà là..."
"Gấp đôi!!!""
Bạch Dã lắc đầu, mỉm cười: "Ngươi nói sai rồi, là có dự định gấp đôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận