Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 17: Thần ™ cha vợ
Chương 17: Thần ™ cha vợ Bạch Dã ăn một bữa cơm Tây, tâm tình vô cùng thoải mái.
"Sớm biết vậy đã gọi món đắt tiền rồi."
"Ngươi không phải ngại khó ăn sao? Vừa cứng vừa như củi, mà lại còn ít nữa chứ. . ."
"Im miệng."
Ở đâu có chuyện không thể ăn, nàng chỉ là đau lòng tiền.
Lão công vất vả kiếm tiền, một bữa tiêu hết hơn ngàn tệ, ăn mà không an lòng.
Bạch Dã thì không như vậy.
Thật là thơm.
"Con trai, vẫn phải là con, mấy câu liền đổi được một bữa cơm, con trai ta giỏi như trâu bò!!!” Cả nhà vừa lòng thỏa ý vừa ra đến bãi đỗ xe, một thân hình mập mạp chạy vội về phía bọn họ chặn lại.
"Thần đồng nhỏ, thần đồng nhỏ!!!"
"Ông không phải đi rồi sao?"
Bạch Dã nhìn Đại Kim Liên tay xách theo các loại túi lớn nhỏ đủ màu, trong lòng thầm nghĩ: “Quả đúng là kẻ có tiền."
"Ai nói?"
"Ta Nhiếp Mậu Tài có ơn tất báo, sao có thể đi luôn được? Đây là ta mua quà cho cậu đó."
Nhiếp Mậu Tài mặt đầy nịnh nọt đưa lễ vật lên: “Thần đồng nhỏ khí vũ hiên ngang, tuấn tú lịch sự, vừa thấy cậu ta liền nhớ đến câu thơ, 'Kim Lân há phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng.' "Hắc hắc, hắc hắc, Tiểu Tiểu lễ gặp mặt, kết giao bạn bè được không?” Ngươi gọi đây là Tiểu Tiểu lễ gặp mặt á?
Hai tay Nh·iếp Mậu Tài xách lên hai hộp quà, chỉ riêng rượu thôi đã hơn một vạn tệ.
Một túi Cửu Ngũ Chí Tôn đầy ắp, ít nhất cũng có mười mấy gói, lại thêm gần một vạn tệ.
Hai bộ áo vest xanh nước biển, gần hai vạn.
Còn có đủ loại đồ chơi, trái cây, sữa bò các kiểu linh tinh.
Xem bộ dạng Nhiếp Mậu Tài liền biết đây là người sành sỏi chuyện tặng quà.
Người lớn trẻ nhỏ đều có đủ.
Dù là Chu Hiểu Trang thấy tiền liền sáng mắt, khi nhìn thấy những thứ này cũng sửng sốt không dám đưa tay ra nhận.
Quá quý giá.
Với điều kiện của nhà bọn họ, những thứ này quá sức.
Chỉ riêng một bộ trang điểm, nàng còn chưa bao giờ dám nghĩ tới, bình thường chỉ dám mua mấy loại hàng nội địa, mấy trăm tệ cũng phải đợi đến khi giảm giá mới dám mua.
Đưa nhiều đồ tốt như vậy chỉ vì kết giao bạn bè?
Thật sự quá hào phóng.
Bạch Thế Phong háo sắc cùng thèm thuốc lá nuốt nước miếng cái ực, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Đáng tiếc là, người ta không phải đưa cho hắn, mà là đưa cho Bạch Dã, Bạch Dã không lên tiếng, hắn cũng không dám nhận.
Thật là thất bại mà!
Làm cha mà không bằng con trai.
"Trẫm chán ghét..."
Bạch Thế Phong đẩy quà trở về: "Lão ca, quà quá quý giá, bọn ta không thể nhận."
"Có thể nhận, có thể nhận, chút lòng thành."
Nhiếp Mậu Tài một mực nhét vào tay Bạch Thế Phong, Bạch Thế Phong không chịu nhận, hai người ngay tại bãi đỗ xe diễn ra một trận giằng co qua lại như đánh Vịnh Xuân.
“Ý của ông là sao?"
"Không có ý gì."
“Vậy thì không có ý tốt."
"Không có ý tứ gì khác."
"Như vậy cũng không được."
"Có chút ý tứ thôi."
Nhà Bạch Dã tuy nghèo, nhưng hai vợ chồng không phải là người ham của lợi nhỏ, bản chất bên trong bọn họ vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc không có công thì không nhận lộc.
Nên cầm một phần cũng không thiếu, còn không nên cầm thì quyết không động vào.
Nhiếp Mậu Tài đưa quà không đi được, sốt ruột đến mức mồ hôi nhễ nhại: “Lão đệ ơi! Có thể nhận được không?"
“Lão ca thật không có ý gì khác, thực lòng muốn kết giao bằng hữu với thần đồng nhỏ.” Nghe xem, nghe xem.
Một người đã hơn bốn mươi tuổi mà đòi kết bạn với một đứa trẻ sáu tuổi, thật lòng mà không có ý gì khác?
Mưu đồ của Tư Mã Chiêu ai cũng đều rõ.
“Ta không có đọc sách gì, bình thường thích nghe hát, thích nhất là Tam Quốc Diễn Nghĩa."
“Từ nhỏ mẹ ta đã nói, gặp được người tài giỏi thì kết giao, học Lưu Bị, đối xử thật lòng với mọi người thì có thể làm nên sự nghiệp."
"Không sợ nói với các cậu, những năm nay ta kiếm được không ít tiền, đều là nhờ có mắt nhìn người."
"Chỉ cần là người có năng lực hơn ta, ta từ tận đáy lòng cam tâm tình nguyện gọi một tiếng ca.” “Mấy cái loại phụ nữ hám của đó thì không tính, thần đồng nhỏ quả thực rất xứng đáng.” Nhiếp Mậu Tài nói chân thành tha thiết không giống nói dối.
Khá lắm.
Ngàn vàng mua cốt ngựa.
Bất quá chuyện này cũng quá vô lý đi?
Bạch Dã mới có sáu tuổi, đáng giá một ông trùm như ông hạ thấp mình đến nịnh bợ sao?
Bạch Thế Phong cùng Chu Hiểu Trang hai mặt nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía Bạch Dã.
Bạch Dã thật sự hết nói nổi với đôi vợ chồng này, đúng là mang tai quá mềm, loại chuyện hoang đường thế này mà cũng tin?
Thương nhân xuất thủ, chắc chắn là vì lợi nhuận.
Không thấy không có con thỏ thì không vung ưng chủ.
Hắn đây là để mắt tới con trai ngươi đấy.
Phải nói.
Mắt nhìn của Nhiếp Mậu Tài thật sự rất độc ác, nhìn theo góc độ khác, hắn cũng là một nhân tài.
Hơn nữa còn là nhân tài lớn, có con mắt nhìn xa, xuất thủ hào phóng, người như thế này mà không phất lên mới lạ.
“Có việc thì cứ nói, đừng gọi thần đồng nhỏ, khó nghe lắm.” Không trông cậy vào được cha mẹ ngốc nghếch, Bạch Dã đành đứng ra thay mình quyết định.
“Vậy lão ca lớn tuổi hơn cậu vài tuổi, gọi cậu là tiểu lão đệ nhé?” Nhiếp Mậu Tài mừng rỡ, tỏ vẻ thân thiết vô cùng.
“Càng khó nghe hơn, cứ gọi là anh đi!” Bạch Dã lần nữa dò xét giới hạn cuối cùng của Nhiếp Mậu Tài, để cho hắn biết khó mà lui.
"Ầy... Tiểu lão ca!"
Nhiếp Mậu Tài vừa thốt ra, thật sự là không có chút giới hạn cuối cùng nào.
Dựa dựa dựa...
Phục rồi.
Đã thấy qua da mặt dày, nhưng chưa thấy ai da mặt không cần luôn thế này.
Bạch Dã giơ ngón tay cái lên với Nhiếp Mậu Tài.
Cả người Bạch Thế Phong trong nháy mắt không ổn, mặt còn đen hơn đáy nồi: “Ông gọi tôi là lão đệ?"
“Gọi con trai tôi là lão ca?” Nhiếp Mậu Tài hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vỗ vỗ vai Bạch Thế Phong vui vẻ nói: "Việc ai nấy gọi thôi mà!"
"Đinh."
Trong đầu Bạch Dã đột nhiên vang lên một thanh âm.
【 thông tin mới nhất: Một lần gặp gỡ ngẫu nhiên, ngươi vô tình kết giao với Nhiếp Mậu Tài, trò chuyện vui vẻ, lại nhận được sự thưởng thức của cha vợ tương lai. Nhiệm vụ: Giúp giải quyết một khó khăn. Phần thưởng: Giỏi chơi đàn dương cầm (tinh thông nhạc lý)】 Vương Đức Phát? ? ? ? ? ?
Cha vợ tương lai? ? ? ? ?
Thanos mặt bự ca ca? ? ? ?
Cho dù chỉ số IQ 200, bộ não Bạch Dã cũng không gánh nổi, trong nháy mắt đứng máy.
Người như hắn, có thể sinh ra loại con gái như thế nào?
Một tiểu Thanos à?
Nghĩ đến đã thấy khó nuốt rồi.
Thần ™ cha vợ.
Bạch Dã hoàn toàn hỗn loạn trong gió.
Đùa cái gì vậy!
Dựa theo tin tức nhiệm vụ của hệ thống, vợ tương lai của mình không phải từ Vân Mộng biến thành Giang Trĩ Ngư sao?
Sao?
Hảo huynh đệ của ta không yêu ta nữa sao?
Thật là khiến người ta đau lòng mà.
Tự nhiên lại xuất hiện một ông cha vợ, trong lòng Bạch Dã hoàn toàn cự tuyệt.
Hắn còn muốn cùng hảo huynh đệ có một mối tình ngọt ngào.
Có thời gian rảnh thì lên weibo khoe vợ, bị cả ngàn người ghen tị.
Triệu hồi sự sung sướng mà ngươi không thể nào tưởng tượng được.
Rốt cuộc xảy ra lỗi ở chỗ nào?
Giờ phút này.
Bạch Dã đột nhiên hiểu ra một việc.
Tương lai của mình đầy biến số, không đơn giản chỉ là những nhiệm vụ của hệ thống.
Nghịch tập hệ thống...
Cho nên...
Ta rốt cuộc lại biến thành một con người mình không thể nào tưởng tượng nổi?
Đè nén muôn vàn sầu lo trong lòng, để hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Dã kiên trì hỏi: “Quà ta nhận, có chuyện gì thì nói đi!"
Ra cái thể loại cha vợ thế này.
Đạt Mị, Đạt Mị à!
"Hắc hắc..."
Nhiếp Mậu Tài đưa quà cho Chu Hiểu Trang, mừng rỡ đến mức không khép được miệng: “Cũng không có gì, lão đệ, bình thường ta rất thích đầu tư cổ phiếu, cậu nói thị trường chứng khoán có thật sự sắp sụp đổ không?"
"Ông mua rất nhiều sao?"
“Cũng không nhiều, cũng tầm số này.” Nhiếp Mậu Tài giơ lên một ngón tay tám.
"Tám trăm vạn mà còn không nhiều sao?"
Bạch Thế Phong nuốt nước miếng cái ực, nhận thức của hắn đã được mở mang.
Dưới 10 vạn coi là dân nhỏ lẻ, khoảng 20 vạn thì thuộc loại nghèo, 80 vạn trở lên là thuộc tầng lớp khá, 150 vạn trở lên là thuộc tầng lớp giàu có, còn 600 vạn trở lên thuộc tầng lớp đặc biệt.
Gặp được tay to thuộc hàng truyền thuyết trong giới nhỏ lẻ này rồi.
Vài vạn của mình so với người ta chỉ là chuyện nhỏ.
“Là tám ngàn vạn!” Nhiếp Mậu Tài gãi gãi đầu ha ha cười: “Gần đây thị trường chứng khoán đang lên ghê gớm, nên ta đem toàn bộ tiền nhàn rỗi trong tay đổ vào, liều một phen cho xe đạp thành môtô."
"Tám ngàn... Vạn!!!” “Còn là mẹ nó tiền nhàn rỗi!!!” Bạch Thế Phong cuối cùng cũng đã hiểu thế nào gọi là nhà giàu.
Hai vợ chồng hắn ăn tiêu dè xẻn mãi tiết kiệm được 10 vạn tệ cũng không bằng một con số lẻ của người ta.
Thật là tức điên mà.
“Lĩnh vực kinh doanh chính của ông là gì?"
Bạch Dã không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại về công ty của Nhiếp Mậu Tài.
“Bất động sản."
"Ta mười ba tuổi đã ra ngoài bươn chải, ở công trường nhặt sắt thép, về sau làm thợ, rồi lên thợ cả, sau lại làm chủ thầu, giờ thì tự mở công ty...” Nhiếp Mậu Tài không hề giấu giếm, mà như rót đậu kể hết trải nghiệm cuộc đời của mình.
Làm việc, lĩnh lương, bị đánh, làm việc, lĩnh lương, bị đánh...
Hai vợ chồng Bạch Thế Phong nghe xong cũng cảm khái không thôi, trong giới công chức bọn họ, căn bản không thể tưởng tượng nổi những gì mà Nhiếp Mậu Tài đã chịu đựng, và làm sao để có được ngày hôm nay.
Đáng đời hắn phát tài.
“Rút hết tiền ra, rồi lại đi vay ngân hàng, mua hết đất đai, xây lên mươi mười lăm cái tòa nhà cho ta."
Bạch Dã suy nghĩ rồi đưa ra đáp án.
Hai mươi năm tới sẽ là mùa xuân của bất động sản.
Là một nhân viên sale bất động sản “từng” trải qua, hắn quá rõ bất động sản đem lại lợi nhuận béo bở ở đâu.
Trong đó, quan trọng nhất chính là đất đai.
Hai mảnh đất kề nhau, mua ở thời điểm khác nhau thì giá cả cũng có thể chênh nhau vài lần, thậm chí gấp trăm lần, toàn bộ số tiền tiết kiệm từ việc mua đất đó đều là lợi nhuận.
“Hả? Tiểu lão ca, cậu xem trọng nhà đất sao?"
Nhiếp Mậu Tài vui mừng không thôi, thực ra hắn vẫn luôn xem trọng nhà đất, đầu tư cổ phiếu cũng chỉ là do có nhiều tiền không biết tiêu gì cho hết.
"Vậy chúng ta rút vốn vào cuối tháng 7."
Rõ ràng là.
Nhiếp Mậu Tài đã không bỏ sót một chữ nào cuộc nói chuyện giữa hai cha con Bạch Dã trong nhà hàng.
“Không.” Bạch Dã lắc đầu: "Ông không giống người khác, ông phải rút vốn sớm hơn."
"Thị trường chứng khoán sắp sụp đổ, một lượng lớn tiền nóng sẽ bỏ chạy, mục tiêu đầu tư của bọn chúng chỉ có hai.” “Một là vàng, hai là bất động sản."
"Ông nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, đón lấy một trận phú quý ngập trời.”
"Sớm biết vậy đã gọi món đắt tiền rồi."
"Ngươi không phải ngại khó ăn sao? Vừa cứng vừa như củi, mà lại còn ít nữa chứ. . ."
"Im miệng."
Ở đâu có chuyện không thể ăn, nàng chỉ là đau lòng tiền.
Lão công vất vả kiếm tiền, một bữa tiêu hết hơn ngàn tệ, ăn mà không an lòng.
Bạch Dã thì không như vậy.
Thật là thơm.
"Con trai, vẫn phải là con, mấy câu liền đổi được một bữa cơm, con trai ta giỏi như trâu bò!!!” Cả nhà vừa lòng thỏa ý vừa ra đến bãi đỗ xe, một thân hình mập mạp chạy vội về phía bọn họ chặn lại.
"Thần đồng nhỏ, thần đồng nhỏ!!!"
"Ông không phải đi rồi sao?"
Bạch Dã nhìn Đại Kim Liên tay xách theo các loại túi lớn nhỏ đủ màu, trong lòng thầm nghĩ: “Quả đúng là kẻ có tiền."
"Ai nói?"
"Ta Nhiếp Mậu Tài có ơn tất báo, sao có thể đi luôn được? Đây là ta mua quà cho cậu đó."
Nhiếp Mậu Tài mặt đầy nịnh nọt đưa lễ vật lên: “Thần đồng nhỏ khí vũ hiên ngang, tuấn tú lịch sự, vừa thấy cậu ta liền nhớ đến câu thơ, 'Kim Lân há phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng.' "Hắc hắc, hắc hắc, Tiểu Tiểu lễ gặp mặt, kết giao bạn bè được không?” Ngươi gọi đây là Tiểu Tiểu lễ gặp mặt á?
Hai tay Nh·iếp Mậu Tài xách lên hai hộp quà, chỉ riêng rượu thôi đã hơn một vạn tệ.
Một túi Cửu Ngũ Chí Tôn đầy ắp, ít nhất cũng có mười mấy gói, lại thêm gần một vạn tệ.
Hai bộ áo vest xanh nước biển, gần hai vạn.
Còn có đủ loại đồ chơi, trái cây, sữa bò các kiểu linh tinh.
Xem bộ dạng Nhiếp Mậu Tài liền biết đây là người sành sỏi chuyện tặng quà.
Người lớn trẻ nhỏ đều có đủ.
Dù là Chu Hiểu Trang thấy tiền liền sáng mắt, khi nhìn thấy những thứ này cũng sửng sốt không dám đưa tay ra nhận.
Quá quý giá.
Với điều kiện của nhà bọn họ, những thứ này quá sức.
Chỉ riêng một bộ trang điểm, nàng còn chưa bao giờ dám nghĩ tới, bình thường chỉ dám mua mấy loại hàng nội địa, mấy trăm tệ cũng phải đợi đến khi giảm giá mới dám mua.
Đưa nhiều đồ tốt như vậy chỉ vì kết giao bạn bè?
Thật sự quá hào phóng.
Bạch Thế Phong háo sắc cùng thèm thuốc lá nuốt nước miếng cái ực, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Đáng tiếc là, người ta không phải đưa cho hắn, mà là đưa cho Bạch Dã, Bạch Dã không lên tiếng, hắn cũng không dám nhận.
Thật là thất bại mà!
Làm cha mà không bằng con trai.
"Trẫm chán ghét..."
Bạch Thế Phong đẩy quà trở về: "Lão ca, quà quá quý giá, bọn ta không thể nhận."
"Có thể nhận, có thể nhận, chút lòng thành."
Nhiếp Mậu Tài một mực nhét vào tay Bạch Thế Phong, Bạch Thế Phong không chịu nhận, hai người ngay tại bãi đỗ xe diễn ra một trận giằng co qua lại như đánh Vịnh Xuân.
“Ý của ông là sao?"
"Không có ý gì."
“Vậy thì không có ý tốt."
"Không có ý tứ gì khác."
"Như vậy cũng không được."
"Có chút ý tứ thôi."
Nhà Bạch Dã tuy nghèo, nhưng hai vợ chồng không phải là người ham của lợi nhỏ, bản chất bên trong bọn họ vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc không có công thì không nhận lộc.
Nên cầm một phần cũng không thiếu, còn không nên cầm thì quyết không động vào.
Nhiếp Mậu Tài đưa quà không đi được, sốt ruột đến mức mồ hôi nhễ nhại: “Lão đệ ơi! Có thể nhận được không?"
“Lão ca thật không có ý gì khác, thực lòng muốn kết giao bằng hữu với thần đồng nhỏ.” Nghe xem, nghe xem.
Một người đã hơn bốn mươi tuổi mà đòi kết bạn với một đứa trẻ sáu tuổi, thật lòng mà không có ý gì khác?
Mưu đồ của Tư Mã Chiêu ai cũng đều rõ.
“Ta không có đọc sách gì, bình thường thích nghe hát, thích nhất là Tam Quốc Diễn Nghĩa."
“Từ nhỏ mẹ ta đã nói, gặp được người tài giỏi thì kết giao, học Lưu Bị, đối xử thật lòng với mọi người thì có thể làm nên sự nghiệp."
"Không sợ nói với các cậu, những năm nay ta kiếm được không ít tiền, đều là nhờ có mắt nhìn người."
"Chỉ cần là người có năng lực hơn ta, ta từ tận đáy lòng cam tâm tình nguyện gọi một tiếng ca.” “Mấy cái loại phụ nữ hám của đó thì không tính, thần đồng nhỏ quả thực rất xứng đáng.” Nhiếp Mậu Tài nói chân thành tha thiết không giống nói dối.
Khá lắm.
Ngàn vàng mua cốt ngựa.
Bất quá chuyện này cũng quá vô lý đi?
Bạch Dã mới có sáu tuổi, đáng giá một ông trùm như ông hạ thấp mình đến nịnh bợ sao?
Bạch Thế Phong cùng Chu Hiểu Trang hai mặt nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía Bạch Dã.
Bạch Dã thật sự hết nói nổi với đôi vợ chồng này, đúng là mang tai quá mềm, loại chuyện hoang đường thế này mà cũng tin?
Thương nhân xuất thủ, chắc chắn là vì lợi nhuận.
Không thấy không có con thỏ thì không vung ưng chủ.
Hắn đây là để mắt tới con trai ngươi đấy.
Phải nói.
Mắt nhìn của Nhiếp Mậu Tài thật sự rất độc ác, nhìn theo góc độ khác, hắn cũng là một nhân tài.
Hơn nữa còn là nhân tài lớn, có con mắt nhìn xa, xuất thủ hào phóng, người như thế này mà không phất lên mới lạ.
“Có việc thì cứ nói, đừng gọi thần đồng nhỏ, khó nghe lắm.” Không trông cậy vào được cha mẹ ngốc nghếch, Bạch Dã đành đứng ra thay mình quyết định.
“Vậy lão ca lớn tuổi hơn cậu vài tuổi, gọi cậu là tiểu lão đệ nhé?” Nhiếp Mậu Tài mừng rỡ, tỏ vẻ thân thiết vô cùng.
“Càng khó nghe hơn, cứ gọi là anh đi!” Bạch Dã lần nữa dò xét giới hạn cuối cùng của Nhiếp Mậu Tài, để cho hắn biết khó mà lui.
"Ầy... Tiểu lão ca!"
Nhiếp Mậu Tài vừa thốt ra, thật sự là không có chút giới hạn cuối cùng nào.
Dựa dựa dựa...
Phục rồi.
Đã thấy qua da mặt dày, nhưng chưa thấy ai da mặt không cần luôn thế này.
Bạch Dã giơ ngón tay cái lên với Nhiếp Mậu Tài.
Cả người Bạch Thế Phong trong nháy mắt không ổn, mặt còn đen hơn đáy nồi: “Ông gọi tôi là lão đệ?"
“Gọi con trai tôi là lão ca?” Nhiếp Mậu Tài hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vỗ vỗ vai Bạch Thế Phong vui vẻ nói: "Việc ai nấy gọi thôi mà!"
"Đinh."
Trong đầu Bạch Dã đột nhiên vang lên một thanh âm.
【 thông tin mới nhất: Một lần gặp gỡ ngẫu nhiên, ngươi vô tình kết giao với Nhiếp Mậu Tài, trò chuyện vui vẻ, lại nhận được sự thưởng thức của cha vợ tương lai. Nhiệm vụ: Giúp giải quyết một khó khăn. Phần thưởng: Giỏi chơi đàn dương cầm (tinh thông nhạc lý)】 Vương Đức Phát? ? ? ? ? ?
Cha vợ tương lai? ? ? ? ?
Thanos mặt bự ca ca? ? ? ?
Cho dù chỉ số IQ 200, bộ não Bạch Dã cũng không gánh nổi, trong nháy mắt đứng máy.
Người như hắn, có thể sinh ra loại con gái như thế nào?
Một tiểu Thanos à?
Nghĩ đến đã thấy khó nuốt rồi.
Thần ™ cha vợ.
Bạch Dã hoàn toàn hỗn loạn trong gió.
Đùa cái gì vậy!
Dựa theo tin tức nhiệm vụ của hệ thống, vợ tương lai của mình không phải từ Vân Mộng biến thành Giang Trĩ Ngư sao?
Sao?
Hảo huynh đệ của ta không yêu ta nữa sao?
Thật là khiến người ta đau lòng mà.
Tự nhiên lại xuất hiện một ông cha vợ, trong lòng Bạch Dã hoàn toàn cự tuyệt.
Hắn còn muốn cùng hảo huynh đệ có một mối tình ngọt ngào.
Có thời gian rảnh thì lên weibo khoe vợ, bị cả ngàn người ghen tị.
Triệu hồi sự sung sướng mà ngươi không thể nào tưởng tượng được.
Rốt cuộc xảy ra lỗi ở chỗ nào?
Giờ phút này.
Bạch Dã đột nhiên hiểu ra một việc.
Tương lai của mình đầy biến số, không đơn giản chỉ là những nhiệm vụ của hệ thống.
Nghịch tập hệ thống...
Cho nên...
Ta rốt cuộc lại biến thành một con người mình không thể nào tưởng tượng nổi?
Đè nén muôn vàn sầu lo trong lòng, để hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Dã kiên trì hỏi: “Quà ta nhận, có chuyện gì thì nói đi!"
Ra cái thể loại cha vợ thế này.
Đạt Mị, Đạt Mị à!
"Hắc hắc..."
Nhiếp Mậu Tài đưa quà cho Chu Hiểu Trang, mừng rỡ đến mức không khép được miệng: “Cũng không có gì, lão đệ, bình thường ta rất thích đầu tư cổ phiếu, cậu nói thị trường chứng khoán có thật sự sắp sụp đổ không?"
"Ông mua rất nhiều sao?"
“Cũng không nhiều, cũng tầm số này.” Nhiếp Mậu Tài giơ lên một ngón tay tám.
"Tám trăm vạn mà còn không nhiều sao?"
Bạch Thế Phong nuốt nước miếng cái ực, nhận thức của hắn đã được mở mang.
Dưới 10 vạn coi là dân nhỏ lẻ, khoảng 20 vạn thì thuộc loại nghèo, 80 vạn trở lên là thuộc tầng lớp khá, 150 vạn trở lên là thuộc tầng lớp giàu có, còn 600 vạn trở lên thuộc tầng lớp đặc biệt.
Gặp được tay to thuộc hàng truyền thuyết trong giới nhỏ lẻ này rồi.
Vài vạn của mình so với người ta chỉ là chuyện nhỏ.
“Là tám ngàn vạn!” Nhiếp Mậu Tài gãi gãi đầu ha ha cười: “Gần đây thị trường chứng khoán đang lên ghê gớm, nên ta đem toàn bộ tiền nhàn rỗi trong tay đổ vào, liều một phen cho xe đạp thành môtô."
"Tám ngàn... Vạn!!!” “Còn là mẹ nó tiền nhàn rỗi!!!” Bạch Thế Phong cuối cùng cũng đã hiểu thế nào gọi là nhà giàu.
Hai vợ chồng hắn ăn tiêu dè xẻn mãi tiết kiệm được 10 vạn tệ cũng không bằng một con số lẻ của người ta.
Thật là tức điên mà.
“Lĩnh vực kinh doanh chính của ông là gì?"
Bạch Dã không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại về công ty của Nhiếp Mậu Tài.
“Bất động sản."
"Ta mười ba tuổi đã ra ngoài bươn chải, ở công trường nhặt sắt thép, về sau làm thợ, rồi lên thợ cả, sau lại làm chủ thầu, giờ thì tự mở công ty...” Nhiếp Mậu Tài không hề giấu giếm, mà như rót đậu kể hết trải nghiệm cuộc đời của mình.
Làm việc, lĩnh lương, bị đánh, làm việc, lĩnh lương, bị đánh...
Hai vợ chồng Bạch Thế Phong nghe xong cũng cảm khái không thôi, trong giới công chức bọn họ, căn bản không thể tưởng tượng nổi những gì mà Nhiếp Mậu Tài đã chịu đựng, và làm sao để có được ngày hôm nay.
Đáng đời hắn phát tài.
“Rút hết tiền ra, rồi lại đi vay ngân hàng, mua hết đất đai, xây lên mươi mười lăm cái tòa nhà cho ta."
Bạch Dã suy nghĩ rồi đưa ra đáp án.
Hai mươi năm tới sẽ là mùa xuân của bất động sản.
Là một nhân viên sale bất động sản “từng” trải qua, hắn quá rõ bất động sản đem lại lợi nhuận béo bở ở đâu.
Trong đó, quan trọng nhất chính là đất đai.
Hai mảnh đất kề nhau, mua ở thời điểm khác nhau thì giá cả cũng có thể chênh nhau vài lần, thậm chí gấp trăm lần, toàn bộ số tiền tiết kiệm từ việc mua đất đó đều là lợi nhuận.
“Hả? Tiểu lão ca, cậu xem trọng nhà đất sao?"
Nhiếp Mậu Tài vui mừng không thôi, thực ra hắn vẫn luôn xem trọng nhà đất, đầu tư cổ phiếu cũng chỉ là do có nhiều tiền không biết tiêu gì cho hết.
"Vậy chúng ta rút vốn vào cuối tháng 7."
Rõ ràng là.
Nhiếp Mậu Tài đã không bỏ sót một chữ nào cuộc nói chuyện giữa hai cha con Bạch Dã trong nhà hàng.
“Không.” Bạch Dã lắc đầu: "Ông không giống người khác, ông phải rút vốn sớm hơn."
"Thị trường chứng khoán sắp sụp đổ, một lượng lớn tiền nóng sẽ bỏ chạy, mục tiêu đầu tư của bọn chúng chỉ có hai.” “Một là vàng, hai là bất động sản."
"Ông nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, đón lấy một trận phú quý ngập trời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận