Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 62: Mẹ ta không cho ta cùng đồ đần cùng nhau chơi đùa

"Chương 62: Mẹ ta không cho ta chơi với đồ ngốc"
"Nhâm gia gia, con về nhà đây ạ!"
Bạch Dã vẫy vẫy tay với Mặc cho Khôi Phục.
Mặc cho Khôi Phục đứng lên cười ha hả hỏi: "Đêm nay chơi có vui không?"
Bạch Dã toe miệng cười, lộ ra một hàm răng sữa trắng: "Tạm được."
"Trên đường chú ý an toàn, Nhâm gia gia rảnh thì đến nhà con chơi."
"Lần sau nhớ mang quà nha! Nhiều quà một chút thì không ai trách đâu, đừng có keo kiệt như lần trước."
"Thằng nhóc thối tha!"
Trước mặt mọi người mà quở trách Bí thư thị ủy hẹp hòi, nhìn khắp Mạc Giang cũng chẳng có ai dám làm vậy.
Mặc cho Khôi Phục lại nghe ra một ý khác.
Thằng nhóc này ranh mãnh quá mức.
Hắn không phải bảo mình mang quà, hắn đây là đang hỏi mình muốn cái gì đó.
"┏(^0^)┛ bye bye. . ."
Bạch Dã lại vung vẩy tay nhỏ.
"Tạm biệt!"
Mặc cho Khôi Phục đầy vẻ yêu thương nhìn theo, những hành động của một đứa trẻ và một ông lão khiến những người xung quanh thấy nóng mắt.
Đến lúc này.
Ai còn xem Bạch Dã là một đứa trẻ bình thường thì người đó đúng là đồ ngốc không thuốc chữa.
Nhìn thái độ của Nhâm bí thư đối với hắn mà xem, rõ ràng còn thân hơn cả cháu ruột.
Tiếp đến là Nh·iếp Mậu Tài dưới trướng hắn, một ông trùm giàu có bậc nhất.
Cuối cùng đứng bên cạnh là chàng trai trẻ đẹp như hoa.
Cho dù là ai, đều không phải là những người mà người thường có thể nhận được đãi ngộ như thế.
Nhưng mà.
Những điều này đều không phải là quan trọng nhất.
Điều khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc nhất là, Bạch Dã liếc qua điện thoại của Nh·iếp Mậu Tài, chỉ bằng mấy tấm ảnh chụp mà đã có thể tìm ra cơ hội làm ăn.
Dễ như trở bàn tay giải quyết được cuộc khủng hoảng kéo dài mười năm của bọn họ.
Ánh mắt này, kiến thức này.
Năng lực tư duy siêu cường, khứu giác thương mại đỉnh cao.
Thật đáng sợ!
Một thằng nhóc bình thường, lại ẩn chứa một nguồn năng lượng to lớn.
Bạch Dã tựa như một tia sáng, soi sáng tương lai u ám của bọn họ.
Giống như Thượng Đế, Phật Như Lai, đến cứu vớt bọn họ vậy.
Tuyệt đối không thể cứ để hắn đi như vậy được!
Nếu hắn đi rồi, thì đi đâu tìm hắn đây?
"Bạch lão sư, ngài không thể đi được! Chúng tôi còn muốn nghe ngài chỉ dạy."
"Đúng đấy Bạch lão sư, tôi mua một bàn đồ ăn ngon ở trên lầu, ngài nói nhiều như vậy, chắc chắn là đói rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
"Bạch lão sư, ngài thích đồ chơi gì? Ngày mai tôi sẽ mang đến nhà cho ngài."
"Bạch lão sư cứ nói thêm hai câu nữa đi, cứ nói thêm hai câu, ngài buồn ngủ thì nằm mà nói cũng được."
"Bạch lão sư có thể mời ngài đến xưởng của tôi chỉ đạo không? Tôi nguyện ý bỏ tiền ra!"
"Cút sang một bên! Cứ như mình có tiền ấy nhỉ? Bạch lão sư, tôi sẽ cho ngài cổ phần, đến chỗ tôi!"
"Nh·iếp lão bản, anh ruột tôi, xin anh khuyên nhủ Bạch lão sư đi..."
Nh·iếp Mậu Tài chở Bạch Dã mà nửa bước cũng khó di chuyển.
Có mấy gã còn ôm chặt lấy chân Nh·iếp Mậu Tài, khiến hắn không nhúc nhích được.
"Này này này!"
"Mấy người không nghe thấy tôi nói à?"
"Chậm trễ việc lớn của hắn thì các người gánh nổi trách nhiệm không?"
Miệng thì hùng hổ, thực ra Nh·iếp Mậu Tài trong lòng thì cực kỳ thoải mái.
Cả đời này.
Hắn còn chưa bao giờ được nhiều ông chủ vây quanh lấy lòng, khẩn cầu, cảm giác được mọi người nâng đỡ như vậy quả thực không thể tả xiết.
Cả người đều như đang bay lên.
Thật thoải mái!
Đi theo lão ca mình quả nhiên không sai, một ngày ăn chín bữa cơm cũng không thành vấn đề. Kiếm tiền hay không cũng là thứ yếu, cảm xúc giá trị trực tiếp tăng vọt.
Bọn họ cầu xin thế nào, Bạch Dã cũng lờ đi.
Trên đời này đâu có ai được ăn không.
Đặc biệt là đám người hai mặt ba phải này, Bạch Dã trong lòng coi thường bọn chúng.
Không đáng để dạy một chút nào.
Phái bảo thủ thì có thể cân nhắc, bất quá, còn phải xem biểu hiện của bọn chúng.
Bạch Dã căn bản không cần lo lắng liệu bọn họ có tìm được mình hay không.
Nếu đối phương đủ thông minh, tự nhiên sẽ tìm ra biện pháp.
Mặc cho Khôi Phục đã biểu thị rõ ràng rằng sẽ đứng ra chủ trì từ phía thị ủy.
Nếu lời này mà còn không hiểu được ý tứ gì thì thôi vứt cái đầu xuống đất cho cương thi gặm hết đi.
"Được rồi, các người đừng vây lấy hắn nữa, để Bạch Dã về nhà nghỉ ngơi đi."
Mặc cho Khôi Phục lên tiếng, dù bọn họ không cam tâm đến đâu cũng không dám ngăn cản nữa.
Giờ khắc này.
Những kẻ thuộc phái suy giảm trong đầu gọi là hối hận không kịp!
Hận không thể tự tát vào mặt mình mấy chục cái.
Lúc Bạch Dã đưa ra đề nghị, bọn họ một mặt khinh thường, coi rẻ, thậm chí còn vụng trộm chế giễu.
Sợ hãi Bạch Dã vì thế mà ghi hận trong lòng.
Nếu như vậy thật thì Bạch Dã sẽ không thèm chơi với mình nữa, nhìn đối thủ kiếm tiền, còn khó chịu hơn cả bị thiên đao vạn quả.
Sẽ xuất hiện một loại ảo giác "Đấy cũng là tiền của mình mà!"
"Tiểu hữu xin dừng bước!"
Hoàng Càn đột nhiên đứng dậy, cười ha hả bước xuống từ đài chủ tịch, chống gậy đi đến.
Mẹ nó! Đi nhanh thế kia, ông cầm gậy làm gì vậy?
Chém gió một hồi nữa thì có mà là ông lão này đấy.
Người khác thì có thể bỏ qua, chứ Hoàng Càn thì khó đối phó đây.
Bạch Dã ngẩng mắt lên, liếc nhìn Hoàng Càn: "Có chuyện gì?"
Hoàng Càn cười ha ha một tiếng, vuốt vuốt chòm râu dê đã được cắt tỉa kỹ lưỡng: "Tiểu hữu thiên tài tuyệt đỉnh, không ai có thể so sánh được, lão hủ không ngờ ở Mạc Giang lại có nhân vật như vậy!"
"Hôm nay được gặp tiểu hữu, trong lòng sinh ra cảm giác thân thiết, Bạch Dã tiểu hữu, không biết lão hủ có vinh hạnh được kết giao bạn bè không?"
Mới nãy ta đã khinh bỉ cháu trai ông như vậy, ông bị mù mắt hay sao mà không thấy?
Sao lại có thể như thế?
Việc gì cũng có nguyên do.
Lão già này chắc chắn là đang toan tính cái gì đó xấu xa.
"Không muốn!"
Bạch Dã thẳng thừng từ chối.
Không hề nể mặt mũi một chút nào.
Hoàng Càn trở nên lúng túng.
Trong mười năm trở lại đây.
Vẫn chưa có ai dám công khai làm bẽ mặt Hoàng Càn như thế.
Mình nhẫn nhịn nuốt cục tức xuống hạ mình chủ động làm quen, vậy mà thằng nhóc này thật sự là quá mất lịch sự!
"Vì... Vì sao?"
Hoàng Càn kinh ngạc hỏi vô thức.
"Mẹ ta nói, không được kết giao bạn bè với người lạ."
"Đặc biệt là người lớn tuổi."
Bạch Dã bĩu môi, nhìn Hoàng Càn từ trên xuống dưới: "Trông ông có vẻ lớn tuổi rồi đấy, sắp xuống đất rồi còn gì."
"Người lạ thì ta có thể hiểu được, nhưng tại sao lớn tuổi lại không được?"
Hoàng Càn lần đầu tiên nghe được cái lý do như vậy.
"Bởi vì..."
"Ông là đồ hư."
Bạch Dã ôm eo, bực tức nói, vẻ giận dỗi ấy đặc biệt đáng yêu.
"Ta xấu ở chỗ nào?"
Hoàng Càn tự thấy mình không làm gì sai cả.
Tán dương, lấy lòng, muốn kết giao bạn bè, thì có gì là xấu?
"Đã xem Tây Sương Ký chưa?"
Bạch Dã cảnh giác: "Trong đó có câu nói, hễ vô sự mà nhiệt tình thì không gian thì đạo tặc."
"Ông khen tôi một tràng như vậy, nhất định là muốn cái gì đó ở tôi chứ gì! Có phải đang tính kế hãm hại tôi không?"
"..."
Thì ra khen người cũng khen sai cách?
Hoàng Càn cuối cùng đã tự mình lĩnh giáo được sự sắc bén của Bạch Dã.
Bất quá.
Mấy lời công kích như thế này đối với hắn mà nói thì cũng chỉ như nước chảy mây trôi mà thôi.
Công phu dưỡng khí đã luyện đến mức thượng thừa rồi, nên vẫn có thể chịu nhục.
Ông ta nheo mắt lại, không những không tức giận mà còn tỏ ra mừng rỡ: "Nói hay lắm, nói hay lắm!"
Tiếp lời Bạch Dã: "Lão hủ thực sự có chuyện muốn nhờ tiểu hữu giúp, mong tiểu hữu tạo điều kiện."
"Không phải ông muốn hợp tác với tôi chứ?"
Bạch Dã ra vẻ kinh hỉ hỏi.
"Đúng! Đúng!"
Hoàng Càn cười ha hả: "Tiểu hữu thật là thông minh lanh lợi, lão hủ và tiểu hữu quả là tâm đầu ý hợp, vừa nghe là hiểu ngay!"
"Thế nào? Có hứng thú không?"
Bạch Dã trợn mắt: "Không có."
"Mẹ ta không cho ta chơi cùng đồ ngốc."
"Ngươi..."
Dù là Hoàng Càn thâm trầm đến mấy thì giờ bị mắng là kẻ ngốc cũng bị Bạch Dã làm cho tức giận đến dựng râu trừng mắt.
"Đừng kích động!"
Bạch Dã cười hắc hắc: "Tôi đâu có nói ông."
"Hả...?"
Hoàng Càn mỉm cười, mặt mo biến thành một đóa hoa cúc.
Ông ta thực tâm muốn hợp tác, ý tưởng làm đồ lót QQ mà Bạch Dã đưa ra đặt ở Mạc Giang quả thực quá lãng phí.
Nếu tập đoàn Cảnh Sơn có thể chạm tay đến thì không phải so với việc thôn tính hết ngành dệt may ở Mạc Giang tốt hơn sao.
Nói đúng hơn là, có tiềm năng phát triển hơn.
Dù biết Bạch Dã có ý muốn gây khó dễ cho Hoàng Gia Ý, ông ta vẫn trơ tráo mà đến cầu hợp tác.
Là một thương nhân.
Vì tiền.
Chịu một chút tủi hờn cũng có hề gì.
Chỉ cần có thể khiến Bạch Dã vui vẻ, ông ta cũng có thể giống như Nh·iếp Mậu Tài, để Bạch Dã ngồi lên cổ mình cũng được.
Bạch Dã tìm a tìm trong đám người, tay chỉ Hoàng Gia Ý: "Tôi nói là hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận