Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 86: Dù sao ngươi lông lý, tóm lại khỉ thi đấu lôi

Chương 86: Dù sao ngươi lông lý, tóm lại khỉ t·h·i đấu lôi.
Trong phòng. Vu Mã Điền ngồi cạnh Bạch Dã, một lớn một nhỏ mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
"Ngươi nói là đem tìm người đ·ậ·p thành tiết mục?" Vu Mã Điền nghe xong đề nghị của Bạch Dã, lập tức hai mắt tỏa sáng.
Diệu a! Hắn cho rằng Bạch Dã sẽ dùng đạo đức b·ắt c·óc cái kia một bộ để uy h·iếp mình, không ngờ đề nghị vẫn rất đáng tin cậy.
"Đúng." Bạch Dã gật đầu: "Cái này không phải so với những nhiệm vụ cũ rích mà ngươi t·h·iết kế có đáng xem hơn sao?"
"Tiết mục hiệu quả chân thực, có ý nghĩa giáo dục, còn có thể cứu người, một mũi tên trúng ba con chim, cớ sao mà không làm?"
Nói đến rất hay, ta không phản bác được. Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, trăm lợi mà không có một hại. Cuộc làm ăn này có thể làm.
Vu Mã Điền hít sâu một hơi. Càng nghĩ, càng thấy khả thi. Rủi ro không phải không có, nhưng so sánh với hiệu quả chương trình thì sao? Khán giả chắc chắn vô cùng mong chờ manh em bé tìm được bà lão. Chiêu trò hút mắt. Vừa sợ hiểm vừa k·í·c·h t·h·í·c·h thật là thú vị, nếu cuối cùng manh em bé tìm được bà lão, vậy thật không thể tin được, tỷ lệ người xem chắc chắn bùng nổ. Nghĩ thôi đã k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g đến không khép chân lại được.
Hắn tỉ mỉ nghĩ lại, vấn đề lớn nhất là làm thế nào để đảm bảo manh em bé tìm thấy bà lão. Nếu cuối cùng không phải manh em bé tìm được, hiệu ứng chương trình sẽ giảm đi nhiều.
Đương nhiên. Muốn giải quyết vấn đề này không phải không có cách. Việc gì cũng do con người làm mà! Coi như đây là điều kiện trao đổi để tìm người? Bất kể ai tìm được bà lão, tổ chương trình sẽ gắn c·ô·ng lao này lên người manh em bé là đủ. Điều kiện tiên quyết là phải được tất cả mọi người đồng ý, trên ống kính không có bất kỳ vết tích dàn dựng nào.
Trong lúc Vu Mã Điền đang nghĩ cách mở lời, Bạch Dã nháy mắt mấy cái với hắn, ra hiệu hắn tiến lại gần. Mang trong lòng nghi ngờ, Vu Mã Điền ghé đầu lại, chỉ nghe Bạch Dã nhỏ giọng bên tai nói: "Người, nhất định là chúng ta tìm thấy trước."
Ta đi. Ngươi là con sâu trong bụng ta sao? Ta đang nghĩ gì mà ngươi biết vậy? Ngươi thế này dọa người quá đi!"
"Sao ngươi dám chắc người sẽ là chúng ta tìm thấy trước?" Vu Mã Điền liếc nhìn camera trên đỉnh đầu rồi nhỏ giọng hỏi.
"Dù sao ngươi lông lý, tóm lại khỉ t·h·i đấu lôi!" Bạch Dã thần thần bí bí: "Ngươi tin lời ta đi, tỷ lệ người xem kỳ này chắc chắn nổ tung."
Mặc dù không biết Bạch Dã có biện pháp gì. Nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của cậu, lại liên tưởng đến một bụng ý nghĩ x·ấ·u, hắn đã động lòng. Thật tội nghiệp cho bạn nhỏ Thượng Nhạc Ngữ trước mắt! Ai cũng thấy rõ ràng. Tiểu tử này rõ ràng đang làm chuyện x·ấ·u. Kỳ lạ là Thượng Nhạc Ngữ cứ như bị ma ám, ngu ngơ tin tưởng cậu. Đáng ghê t·ở·m nhất là đến cuối cùng ngươi không thể nào trách móc cậu được. Dù sao. Cậu ta thật sự chưa hề nói trực tiếp. Muốn trách chỉ có thể trách Thượng Nhạc Ngữ đầu óc không bình thường.
Giống như tối qua Bạch Dã trở về đã nói: "Ta nói chính là ngón tay mà, ai ngờ nó lại dùng Ngưu Ngưu! Thật mở rộng tầm mắt cho ta!" Không chỉ có ngươi mở rộng tầm mắt, chúng ta chẳng phải cũng vậy sao? Hỏi ngươi có tức hay không.
Bạch Dã đã thề son sắt cam đoan có thể "Đầu tiên" tìm được bà lão, Vu Mã Điền không tin hắn chỉ nói bừa. Chỉ là hắn nghĩ mãi mà không rõ, tìm người chuyện này, ngay cả cảnh s·á·t cũng không dám chắc chắn trăm phần trăm tìm được. Huống chi là tìm trước tiên. Những điều này không quan trọng, vẫn là câu nói đó, mọi việc đều do người.
"Được!" Vu Mã Điền vỗ đùi: "Ta có thể sắp xếp cho tất cả mọi người cùng xuất phát, nhưng ngươi phải đảm bảo, người nhất định là chúng ta p·h·át hiện trước."
"Bằng không mà nói. . ."
"Bằng không mà nói, Khả Khả tỷ nói sẽ từ bỏ phí quảng cáo, coi như bồi thường tổn thất cho tổ chương trình."
"Khả Khả tỷ nhà ta người Mỹ Tâm t·h·iện, bỏ ra chút ít tiền làm việc tốt, chị ấy vui lắm."
"Thật không? Khả Khả tỷ?" Bạch Dã tiếp lời, thuận tay bán luôn Sầm Khả Khả.
". . ."
"Đối cái đầu ngươi ấy." Sầm Khả Khả ngồi đối diện, mặt ngơ ngác, trong chớp mắt sững sờ, trong lòng gào thét: "Tôi có nói gì đâu!"
"Sao lại lôi tôi vào?" "Tôi còn chưa đồng ý mà!"
Bất quá những lời này nàng sẽ không nói ra. Bạch Dã đây là dương mưu, khi cậu ta đào hố Vu Mã Điền, thuận tay đá luôn Sầm Khả Khả xuống. Vu Mã Điền không thể từ chối, Sầm Khả Khả cũng vậy. Không thể b·ắt c·óc được Vu Mã Điền bằng đạo đức, dư sức để b·ắt c·óc Sầm Khả Khả.
Hút m·á·u người ta thì phải bỏ chút công sức chứ? Cũng là lúc xem nhân phẩm Sầm Khả Khả ra sao. Nếu nàng phẫn nộ từ chối, Bạch Dã quyết định tránh xa nàng ra. Ngược lại, nàng dù hám danh lợi mạnh mẽ, nhưng ít nhất vẫn còn chỗ đáng xem.
"Ha ha...ha ha..." Khóe miệng Sầm Khả Khả giật giật, cười còn khó coi hơn kh·ó·c.
"Còn một vấn đề cuối cùng, dù ta đồng ý, các kh·á·c·h mời khác không đồng ý, ta cũng không có cách nào!" Vu Mã Điền lo lắng nói.
"Ngươi cứ yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ đồng ý." Bạch Dã nhếch mép cười để lộ hàm răng trắng: "Mà còn, họ sẽ biểu hiện tích cực nhất, không tin, chúng ta cá cược?"
...
Tổ chương trình "Manh em bé tinh" dưới sự chủ trì của Vu Mã Điền đã có một cuộc họp ngắn. Đối tượng chủ yếu là các kh·á·c·h mời.
Đạo lý rất đơn giản. Nhân viên c·ô·ng tác là trâu ngựa, đạo diễn bảo làm thế nào thì làm thế nấy, không có quyền từ chối. Kh·á·c·h mời thì không giống vậy. Họ mang tâm lý vui chơi đến. Bây giờ thay đổi nội dung đi tìm người, phải có sự đồng ý của họ, nếu không chính là vi phạm thỏa thuận, họ có quyền không tham gia. Thậm chí là rời khỏi chương trình.
Nhưng. Sau khi Vu Mã Điền lo lắng bất an nói ra ngọn ngành câu chuyện, tất cả các kh·á·c·h mời đều im lặng, nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt giơ tay đồng ý. Còn tranh nhau giành lấy đi nữa. Biểu hiện đó chẳng giống như đi tìm người, mà giống như đi tìm báu vật hơn.
Thật là trò đùa quốc tế. Ống kính chĩa vào mặt, nếu dám không đồng ý, khán giả sẽ phun c·hết ngươi. Là một người của công chúng, nhất cử nhất động của họ đều bị cư dân m·ạ·n·g giám s·á·t. Những người tư lợi, không có lòng nhân ái chắc chắn sập nhà. Huống chi bây giờ loại chuyện này quan trọng, vì chút mặt mũi, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng phải c·ắn răng mà xông. Lùi lại nửa bước cũng có thể bị dư luận nhấn c·hết d·uối. Người có thể trụ được trong giới giải trí, có ai là đồ ngốc chứ? Tâm cơ còn nhiều hơn cả da của Yến T·ử.
Đây là cơ hội tốt để tích lũy nhân phẩm, tăng fan. Chỉ cần có thể tìm được người, có bỏ tiền của công sức cũng không tiếc.
Đây cũng là một trong những dương mưu của Bạch Dã. Cậu nắm bắt được tâm lý giả tạo của mọi người, phát huy đạo đức b·ắt c·óc đến mức tinh tế. Nếu họ mà biết Phàn Minh Chí, chắc chắn sẽ cùng chung chí hướng nói một câu: "Kẻ này tuyệt đối không thể giữ lại."
Nhìn thấy kh·á·c·h mời từng người đầy lòng k·í·c·h ·đ·ộ·n·g, hưng phấn. Tâm tình phức tạp Vu Mã Điền quay đầu nhìn Bạch Dã, không nhịn được mà nuốt nước bọt. Sự kh·i·ế·p sợ trong lòng liên tiếp ập đến, giống như hàng ngàn quả trứng cùng nổ trong người vậy. Thầm may mắn, may mà không cá cược với Bạch Dã, nếu không đợt này thua thảm rồi.
Cậu ta mới sáu tuổi thôi! Mà đã nắm bắt được lòng người chắc chắn như vậy. Nếu cậu ta mà trưởng thành thì còn ra gì nữa? Đây là lần đầu tiên Vu Mã Điền cảm thấy sợ hãi một đứa bé.
...
"Cổ gia gia, ông kể cho mọi người nghe, bà lão bắt đầu mất tích từ khi nào?"
Tại nhà Cổ Xuân. Bạch Dã đi lại khắp nơi, căn nhà không lớn, phòng khách bên trái là chính phòng, bên phải là căn phòng chứa đồ, bên cạnh là nhà bếp. Sân nhà cũng không có giếng, không giấu được người.
"Tối qua tôi uống hai chén rượu, cãi nhau với bà lão mấy câu, nửa đêm bà ấy ra khỏi g·i·ư·ờ·n·g đi nói là ra vườn rau bắt hắc gia, tôi cũng không để ý, ai ngờ đến sáng bà ấy vẫn chưa về."
"Hắc gia?" "Đó là vật gì?"
Nửa đêm đi bắt hắc gia? Vấn đề dường như nằm ở cái hắc gia này! Nghe như là đi bắt quỷ vậy. Ảnh đế Lãnh Cao Dương nhíu mày hỏi.
Vu Mã Điền thì ngay lập tức ngơ ngác. Hắn ở đây cũng khá lâu, biết "hắc gia" mà dân làng thường nhắc đến kỳ thật là nói l·ợ·n rừng. Ta x_ém_ch_ú_i ! Ngươi đang đùa ta chắc? Một bà lão nửa đêm đi bắt l·ợ·n rừng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận