Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 19: Trái với lời thề, ta cả một đời ở phía dưới

"Chương 19: Trái với lời thề, ta cả một đời ở phía dưới"
"Bạch Dã, ngươi trông có vẻ dễ nhìn hơn rồi."
Tan học trở về, Giang Trĩ Ngư ngồi cạnh Bạch Dã, nhìn hắn chơi game. Đáng tiếc, trò chơi này nàng không hiểu, thậm chí rất nhiều chữ trong đó nàng còn không biết.
Bạch Dã lại có thể ôm máy tính bảng chơi say sưa, thỉnh thoảng chân mày hơi nhíu lại, giống như chữ Vương trên trán con hổ, Giang Trĩ Ngư nhìn mà mê mẩn.
Quan sát kỹ, nàng phát hiện Bạch Dã có chút khác lạ, sống mũi hình như cao hơn một chút, mắt to hơn, bờ môi hồng hồng như viên anh đào, rất muốn cắn một cái.
"Thằng bé này!"
"Mới tí tuổi đã bắt đầu thích cái đẹp rồi hả?"
Bạch Dã thầm nhủ trong lòng, liếc Giang Trĩ Ngư, không nhịn được trêu nàng, cố ý mặt mày cau có: "Ý gì đây? Ý ngươi nói trước đây ta xấu xí?"
"Không, không có mà!"
Giang Trĩ Ngư nhất thời ngẩn người, mặt đỏ bừng, liên tục phủ nhận: "Đẹp mà đẹp mà."
"Vậy ta hiện tại đẹp trai hơn hay trước kia đẹp trai hơn?"
"Hiện tại."
Giang Trĩ Ngư còn không biết nói dối thế nào, thật thà trả lời.
"Vậy hóa ra trước đây ta không coi được rồi hả?"
"Đều...đẹp trai."
Chưa từng trải qua "CPU" bao giờ, Giang Trĩ Ngư nào chống đỡ được "XXN đại chiêu", một chiêu cố tình gây sự trực tiếp ép nàng "thoát xác chạy mạng".
"Cầu sinh" căng như dây đàn.
"Không được, chỉ được chọn một, là hiện tại đẹp trai, hay trước kia đẹp trai."
Bạch Dã cũng không định buông tha nàng dễ dàng vậy.
Giang Trĩ Ngư đáng thương đến phát khóc, cái này không phải lựa chọn, đây là câu hỏi muốn lấy mạng, nàng quay đầu nhìn về phía Nhiếp Mậu Tài, nháy mắt cầu cứu.
Nhiếp Mậu Tài nhìn hai đứa nhỏ liếc mắt đưa tình, trong lòng gọi là sung sướng, con gái thì ngốc nghếch, còn con rể thì thông minh hơn người, bù trừ cho nhau, đúng là tuyệt phối!
Ta thật sự là quá tài trí.
Hắn lắc đầu với Giang Trĩ Ngư, biểu thị mình cũng bất lực, thầm cười khổ, câu này nếu ta biết trả lời thế nào, năm xưa đã không ly hôn với mẹ con.
Con cũng sẽ không mang họ Giang.
Con gái à!
Mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt, chuyện tình cảm ba ba không giúp được, tự cầu phúc đi!
"Hiện tại..."
Không thể nhận được trợ giúp từ ba, Giang Trĩ Ngư nghe theo trái tim mình trả lời.
"À..."
Bạch Dã đưa tay nhẹ nhàng bóp lấy khuôn mặt nhỏ tròn vo của Giang Trĩ Ngư: "Rốt cuộc cũng chịu thừa nhận đúng không? Ngươi đúng là ghét bỏ trước kia ta không đẹp!"
"Ta không có ghét bỏ."
Giang Trĩ Ngư vội vàng giơ tay lên: "Ta thề, ta thật sự không ghét bỏ."
"Thề mà có ích thì cần gì đến cảnh sát?"
"Ngươi làm tim ta tan nát, còn có người khác lưu lại bóng hình..."
"Ta ta ta ta..."
Đang êm đẹp làm sao đột nhiên hát lên rồi?
Giang Trĩ Ngư cả người tê dại, nàng chưa bao giờ thấy Bạch Dã khó chơi như thế, đúng là mở rộng tầm mắt, đây là cái Bạch Dã lạnh lùng sao?
Nhất thời ngẩn người không biết phải làm gì.
"Có phải thấy câm nín không?"
Bạch Dã nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi nghe theo ta, cấm chỉ sử dụng "PUA" từ ngươi bắt đầu."
"Ta thề, về sau tuyệt đối không "PUA" ai, sẽ làm một mỹ thiếu nữ yên lặng, nếu trái với lời thề, ta cả đời ở dưới."
Hù chết ta rồi!
Hóa ra là đùa thôi.
Giang Trĩ Ngư, người vừa có vẻ mặt buồn rầu trong nháy mắt đã tươi cười trở lại, giơ tay thề: "Ta thề..."
"Đúng rồi... 'ở dưới' là có ý gì?"
"Ý của 'ở dưới' thôi..."
...
Bộ phận nghiên cứu của "Cũng mới huynh đệ nguồn năng lượng mới công ty trách nhiệm hữu hạn".
Tần Xuyên cau mày, nhìn bản yêu cầu phát triển mới trên máy tính mà rơi vào trầm tư, trong lòng hối hận không thôi.
Lúc trước không nên nghe theo sự sắp xếp của cấp trên đến cái nhà máy rách nát này, ông chủ là người ngoài ngành chẳng biết cái gì cả, còn đặt ra hạng mục phát triển lại càng hão huyền.
Mặc dù nói điều chuyển tạm, còn cho rất nhiều đãi ngộ, hạng mục phát triển xong về có thể thăng một cấp điều kiện rất dụ người, động lòng người trẻ tuổi có thời hạn, nghiên cứu khoa học càng là phải tranh thủ thời gian.
Hắn không phải là loại lừa gạt kinh phí nghiên cứu khoa học học thuật rác rưởi, là người thật tâm muốn làm nên sự nghiệp, bằng không đã không đến một cái xưởng rách nát rồi.
Thiết kế một viên pin lithium hình trụ có đường kính 46mm, cao 80mm, rồi ghép chúng lại với nhau, pin có dung lượng từ 55kWh đến 100kWh.
Mẹ nó, ngươi đang làm xe đạp điện đấy hả?
Xe đạp điện nào mà cần dung lượng lớn như vậy?
Người ngoài ngành vẫn là người ngoài ngành, có biết cái rắm gì đâu, há mồm ra là nói, 55kWh đã có thể kéo bốn bánh bay lên được rồi. . .
Khoan đã.
Tần Xuyên bỗng nhiên tim giật thót, lập tức hiểu ra mục đích thật sự của ông chủ.
Điên rồi, điên thật rồi.
Hắn muốn tạo pin bốn bánh xe?
Hắn đứng dậy một cái từ trên ghế, mặt biến sắc, dọa những đồng nghiệp xung quanh lo lắng nhìn vị tổng giám sát bộ khai thác mới đến này.
Sao thế?
Quan mới đến đốt ba bó củi?
Ai xui xẻo đến mức bị mắng vậy?
Cái công ty rách nát này một giây cũng không muốn ở thêm, Tần Xuyên hùng hổ xông vào văn phòng của Nhiếp Mậu Tài, hắn phải từ chức với Nhiếp Mậu Tài, "cuốn gói chạy lấy người".
Đùa cái gì!
Một cái nhà máy rách nát làm chuyện viễn vông gì vậy?
Ta là tới nghiên cứu đàng hoàng, không phải để ngươi nằm mơ giữa ban ngày.
Tần Xuyên tức giận đùng đùng bước vào văn phòng, trông thấy một bé gái đang gặm hạt dưa rồi từng hạt đút cho bé trai.
Ông chủ Nhiếp không làm chính sự, chuyên ngồi ở trên ghế sofa pha trà hầu hạ, không giống ông chủ mà như ông nô, thật khiến người ta cao huyết áp.
Cái nhà máy rách nát này mà không sập mới lạ!
"Ôi! Lão Tần đến đấy à, mời vào mau."
Nhiếp Mậu Tài liếc thấy Tần Xuyên đứng ở cửa, lập tức đứng dậy cười ha hả nghênh đón: "Vào ngồi đi, ta vừa pha trà mới, nếm thử."
Có thể nói Nhiếp Mậu Tài không có kiến thức, nhưng không thể coi thường cách đối nhân xử thế của ông ta, từ khi nghe lời mẹ, thu phục nhân tâm không ai bằng ông ta.
Cho nên một người mẹ tốt sẽ quyết định tương lai đứa con đạt được thành tựu lớn như thế nào.
"Nhiếp tổng, tôi không vào đâu, tôi đến để từ chức."
Người ta nói không đánh người mặt tươi cười, Nhiếp Mậu Tài dù gì cũng không hiểu cái gì, bỏ qua điểm đó, ông ta tuyệt đối là người tốt nhất mà mình từng thấy.
Hào phóng! Hiền lành! Nhiệt tình!
Chiêu hiền đãi sĩ, không có một chút kiêu ngạo.
Đáng tiếc, công ty khoa học kỹ thuật khác với ngành nghề truyền thống, có thể đi đến lâu dài hay không, không phải chỉ dựa vào ý chí nhất thời có thể thành công, mà cần người hiểu chuyên môn điều khiển con thuyền lớn này.
Bằng không, trong biển rộng bao la sẽ có ngày lật thuyền mà chết.
"Hả?"
Nhiếp Mậu Tài không ngờ Tần Xuyên lại nói ra câu này, ông tự nhận đã cho Tần Xuyên đãi ngộ tốt nhất và quyền lợi tuyệt đối, điều kiện ưu đãi như thế, vì sao còn muốn từ chức?
Nếu mà ở công ty bất động sản của ông ta, chắc chắn mọi người đã đánh nhau đổ máu tranh nhau làm, vậy mà ở đây lại có kẻ không biết tốt xấu.
"Gặp phải khó khăn gì sao?"
Nhiếp Mậu Tài không khỏi kéo Tần Xuyên vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
"Cậu nói với tôi, tôi có thể giúp cậu giải quyết, nếu không giải quyết được tôi sẽ tìm cách khác."
Tần Xuyên là nhân tài công nghệ cao mà Bạch Dã không biết tìm đâu ra, trình độ kỹ thuật ra sao Nhiếp Mậu Tài không hiểu, nhưng ông ta biết tuyệt đối không thể để Tần Xuyên trốn mất.
"Không có khó khăn gì, chỉ là tôi cảm thấy mình không đảm nhận được chức vị này, mong ngài tìm người tài khác."
Tần Xuyên có vẻ cứng đầu, rõ ràng là có việc không muốn nói, ông già này vẻ ngoài thì nhã nhặn, tính tình lại khó ưa.
Nghe nói dân nghiên cứu khoa học đa phần đều bướng bỉnh, quả không sai, gặp loại người này kỳ thật rất dễ, mục đích của bọn họ rất đơn thuần, tốt là tốt, không tốt là không tốt.
Chỉ cần thuận theo họ, nhẹ nhàng là có thể nắm được.
"Nói gì vậy, vị trí này trừ cậu ra thì ai có thể làm, tôi cực kỳ coi trọng cậu, trọng trách lớn trên trời rơi xuống là có ý trời đó. Phải cho hắn ăn no cái đã..."
Nhiếp Mậu Tài ba hoa một hồi những lời có cánh, nhưng đối với Tần Xuyên thì càng thấy thất vọng về ông ta, đúng là đồ vô học, đầu óc không cùng tần số.
Thật lòng thì ông coi thường Nhiếp Mậu Tài, một tên nhà giàu mới nổi, ông cảm thấy Nhiếp Mậu Tài có tiền mà không có chỗ tiêu, có lẽ là đang muốn lừa gạt tiền trợ cấp của quốc gia, đầu óc nóng lên làm bậy, không biết làm thế nào để được vào cái nhà máy rách nát này.
"Nhiếp tổng, ngài đừng khuyên tôi, ngược lại ngài nên tự khuyên mình đừng làm nguồn năng lượng mới, ngài xem yêu cầu của mình có hợp lý không, ai bảo ngài làm vậy?"
"Ta, có vấn đề gì sao?"
Bạch Dã nghiêng đầu nhìn Tần Xuyên: "Hoàng Triều Hoàng gia gia đã giới thiệu ngươi cho ta, nói ngươi là một trong những chuyên gia nguồn năng lượng mới giỏi nhất trong nước."
"Chỉ vậy thôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận