Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 92: Bảy tuổi, cũng nên lại thêm thêm trọng trách

Chương 92: Bảy tuổi, cũng nên gánh thêm trọng trách.
Mười bảy tháng mười một, thời tiết đẹp.
Ao Ngọc Tuyền.
"Mây đen kéo đến đỉnh đầu rồi, Niếp Niếp mau mau đem lá trà và thuốc lá của ta trong thư phòng cất đi."
Chủ tịch Trí Khố Hoàng Triều, Hoàng lão gia tử, đứng trước cửa nhà nhìn ra xa bầu trời, trong lòng nặng trĩu ưu tư.
"Ông ngoại đang nói mê sảng gì vậy?"
Đỗ Vãn Thu nhăn cái mũi ngọc xinh xắn, đôi mắt trong veo phản chiếu bầu trời xanh và mây trắng: "Rõ ràng là trời quang mây tạnh, làm gì có mây đen?"
"Cũng không phải thổ phỉ đến, tại sao phải cất lá trà và thuốc lá?"
"Ông có sao không vậy?"
Trong lòng nàng thầm nghĩ: "Ông ngoại không phải già rồi nên lú lẫn đấy chứ? Sáng sớm đã buồn vui thất thường, nói toàn những chuyện khó hiểu."
Hoàng Triều hừ một tiếng, bực mình nói: "Còn đáng sợ hơn cả thổ phỉ, ngươi có thấy thổ phỉ nào dám đến Ao Ngọc Tuyền cướp không?"
"Hắn thì dám!"
Nghĩ đến trà và t·h·u·ố·c lá của mình, Hoàng Triều lại đau lòng đến nghẹn thở.
"Ông ngoại đang nói ai thế? Đừng có dọa cháu mà!"
"Nếu người không khỏe thì mình đi tìm thầy Lưu khám xem..."
Đỗ Vãn Thu lo lắng hỏi.
"Còn có thể là ai?"
"Khắp thiên hạ này dám đến Ao Ngọc Tuyền làm càn, ngoài cái tên họ Bạch không sợ trời không sợ đất kia ra, còn ai vào đây nữa?"
"Ông ngoại nói thẳng ra là Bạch Dã hả? Hắn muốn đến sao?"
Đỗ Vãn Thu hai mắt sáng lên, danh tiếng của Bạch Dã như sấm bên tai, cả nhà đều biết hắn đã vét sạch trà và thuốc lá trong nhà, khiến ông ngoại mấy ngày ngủ không ngon.
Có thể làm cho ông ngoại thân cư địa vị cao tức giận thành ra như vậy, cả nhà âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng, sau đó lại đặc biệt tò mò.
"Hừ... Hắn đến thì ngươi hưng phấn cái gì chứ?"
Hoàng Triều liếc Đỗ Vãn Thu một cái, thở dài nói: "Đây chính là lý do ta gọi ngươi từ nước ngoài về gấp trong đêm đấy."
"Không phải người cũng kích động đến ngủ không yên sao? Sáng sớm đã bắt đầu thu dọn cái này, cất cái kia..."
"Khóe miệng cong hơn cả súng AK nữa, làm bộ ta không thấy à? Còn không biết xấu hổ nói ta?"
Đỗ Vãn Thu thầm lẩm bẩm.
Không ngờ việc này lại có liên quan đến mình, nàng bỗng cụt hứng: "Còn tưởng là ông nhớ cháu chứ, hóa ra cháu chỉ là công cụ thôi à!"
"Bất quá, mời lãnh đạo yên tâm, cháu đảm bảo lập trường vững vàng, đứng chung chiến tuyến với ông, cùng chung mối thù, sẽ giáo huấn hắn thật tốt."
"Hắn tìm ta làm gì?"
"Thổ phỉ vào làng, lát nữa ngươi sẽ biết."
Hoàng Triều nhìn chăm chú vào chiếc xe Hồng Kỳ màu đen chậm rãi dừng trước mặt mình, cửa kính xe từ từ hạ xuống, một loạt răng trắng đều tăm tắp hiện ra trước mắt.
Ông không nhịn được hít sâu một hơi.
Mẹ ơi!
Đáng sợ quá.
Không sợ Bạch Dã khóc, chỉ sợ Bạch Dã cười, hắn cứ cười là có chuyện không hay, có lẽ trà thuốc trong nhà mình lại bị vét sạch mất thôi.
"Hoàng gia gia, cháu đến rồi!"
Bạch Dã nhoài người ra cửa xe, nhiệt tình vẫy tay chào Hoàng Triều: "Cháu nhớ người quá trời, người có nhớ cháu không?"
Hoàng Triều: Không nhớ, một chút cũng không nhớ.
Ngây thơ vô số tội, người vô hại.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Đỗ Vãn Thu về Bạch Dã.
Một cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu, sạch sẽ đẹp trai, thuộc kiểu em trai mà cô ao ước.
Muốn ôm vào lòng xoa xoa~~~
"Đáng yêu thật."
Đỗ Vãn Thu không nhịn được thốt lên.
Ông ngoại thật là, đây không phải thổ phỉ gì hết, rõ ràng là một thiên thần bé nhỏ dễ thương mà?
Hắn còn là trẻ con mà! Uống chút trà của ông có sao đâu?
Lấy thuốc lá về hiếu kính người lớn có sao? Thế là hiếu thảo! ! !
Vừa thấy Bạch Dã lần đầu, Đỗ Vãn Thu đã lập tức phản bội, kiên định đứng về phe Bạch Dã.
"Đến rồi?"
Hoàng Triều xụ mặt, giả bộ cao ngạo hờ hững nói.
"Hả?... "
"Hoàng gia gia có vẻ không chào đón cháu thì phải? Uổng công cháu mang đặc sản quê hương đến cho người."
Bạch Dã tỏ vẻ tủi thân: "Vậy cháu đi?"
"Được rồi, chú ơi, làm phiền chú đưa cháu đến chỗ viện trưởng Trần đi, cháu muốn khiếu nại ông ấy..."
Hắn còn định kéo cửa xe lên thật.
Ngươi còn mặt mũi nào khiếu nại ta?
Thấy Bạch Dã định đi thật, khóe miệng Hoàng Triều giật giật, cũng không thể để hắn đến chỗ viện trưởng Trần được, việc này mà người khác làm là vượt cấp, còn hắn chỉ là một đứa bé sáu tuổi, ai mà trách mắng?
Chắc chắn sẽ bị xem là trẻ con làm nũng, ngược lại thành ra mình không đúng, vốn định cho hắn một cú tát nảy đom đóm, không ngờ lại bị hắn cho một vố.
Lần này đúng là dời đá ghè chân mình.
Tuổi còn nhỏ mà có đến tám trăm cái tâm nhãn, đừng hòng chiếm tiện nghi của hắn.
"Coi như ngươi còn chút lương tâm, biết mang đặc sản, đến rồi thì vào nhà ngồi đi."
Hoàng Triều biết làm sao bây giờ?
Chỉ còn cách nhận thua, chủ động mở cửa xe, hạ mình mời Bạch Dã xuống.
"Vậy cháu vào uống ngụm trà."
Vừa nghe thấy chữ trà, Hoàng Triều hận đến nghiến răng, thực tình muốn đóng cửa xe lại, nói một câu đi thong thả không tiễn.
Còn có ý gì nữa không hiểu sao?
Ngươi chỉ uống một ngụm à? Thật là ăn cướp đấy.
"Bạch Dã, chào cậu, tớ là Đỗ Vãn Thu."
Vừa xuống xe, Đỗ Vãn Thu đã cởi mở giơ tay ra với Bạch Dã.
"Vãn Thu tỷ tỷ, chào tỷ."
Bạch Dã lịch sự nắm tay Đỗ Vãn Thu lắc lắc.
Oa...
Cậu ấy ngoan và lễ phép quá, yêu ơi là yêu.
Đỗ Vãn Thu không ngừng cảm thán.
Xã hội bây giờ, toàn mấy đứa nhóc nghịch ngợm quá trời, tìm được một đứa bé ngoan ngoãn lễ phép như Bạch Dã quả thật khó khăn.
Mấy đứa nhỏ nhà bạn thân toàn một lũ trâu bò, nhìn người bằng nửa con mắt, đúng là muốn ăn đòn.
"Đặc sản của cậu đâu?"
Trong thư phòng.
Hoàng Triều thấy Bạch Dã hai tay trống trơn, bực bội hỏi.
"Cháu à?"
"Còn hỏi nữa, cháu chẳng phải là đặc sản quê hương sao?"
Bạch Dã giơ hai tay lên.
"Ý ngươi là ngươi đến tay không."
Hoàng Triều trợn mắt thở mạnh, quyết định mau chóng bàn chuyện xong, tống cổ cái vị ôn thần này đi, hít sâu một hơi: "Nói đi, ngươi muốn gì?"
"Kiếm tiền."
"Thật nhiều tiền."
Bạch Dã đã có sự chuẩn bị, cũng không hề giấu diếm hay làm ra vẻ bí hiểm với Hoàng Triều, hắn cần một người đến giúp, Hoàng Triều là sự lựa chọn tốt nhất.
"Hơn nữa, chuyện này còn phải có sự cho phép của viện trưởng Trần, nếu không cháu không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Ngươi có nghe nói đến đồng BT chưa?"
Đồng BT?
Nghe ba chữ này, tim Hoàng Triều chợt nhảy lên.
Cái thứ này ở nước ngoài đang có xu hướng tăng lên, ở trong nước thì chưa có ai để ý.
Bất quá.
Nó suy cho cùng không phải là tiền tệ chính thống.
Tóm lại chỉ có một chữ: Nguy hiểm.
Bạch Dã vậy mà lại nhắm đến đồng BT?
Thảo nào hắn phải đến tìm viện trưởng Trần xin phép, đầu óc của tên nhóc này thật đáng sợ, đi một bước đã tính đến mười bước rồi.
"Nói thử ý tưởng của ngươi xem."
Bạch Dã đã tìm đến cửa, chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị, mục đích chuyến đi này chính là để được viện trưởng Trần cho phép.
"Không có ý kiến gì, chỉ có một chữ: Làm."
Bạch Dã mỉm cười với Hoàng Triều: "Cháu dự định mua năm ngàn vạn đồng BT, tiền cháu đã chuẩn bị xong."
"Năm ngàn vạn? ? ?"
Hoàng Triều vẻ mặt cổ quái nhìn Bạch Dã: "Ngươi xem trọng đồng BT thế sao? Lợi nhuận ngươi muốn là bao nhiêu?"
"Một năm hai mươi, mười năm một trăm."
Bạch Dã nhớ không nhầm thì đầu năm nay nó sẽ bắt đầu tăng vọt một đợt, đến cuối năm sẽ từ một ngàn đô tăng lên thành hai vạn đô.
"Hai mươi phần trăm lợi nhuận mà đáng để ngươi đích thân đến đây à? Ngươi làm bừa chuyện gì cũng kiếm được nhiều hơn cái này đấy."
Hoàng Triều càng không hiểu.
"Là gấp hai mươi lần."
Bạch Dã nói.
"Cái gì? ? ?"
Hoàng Triều đột nhiên trừng mắt, đứng phắt dậy, nắm chặt tay Bạch Dã, mặt đầy vẻ kích động: "Thằng bé ngoan, năm ngàn vạn có phải hơi ít không?"
"Hả?"
Thấy mặt Hoàng Triều đỏ bừng, Bạch Dã chợt tỉnh ngộ.
Ghê thật.
Ta trực tiếp thấy ghê thật.
Định chơi trò ve sầu thoát xác, hoàng tước núp sau lưng ta đúng không?
"Trước khi đến, ta đã hỏi viện trưởng Trần rồi, ông ấy nói ngươi sắp bảy tuổi, cũng nên gánh thêm trách nhiệm rồi."
"Cũng không thể chỉ để mình ngươi kiếm tiền được, ngươi cũng phải vì đất nước đóng góp chút chứ?"
"Vãn Thu sẽ là người phát ngôn bí mật của ngươi ở nước ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận