Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 53: Đều trọng sinh ai còn yêu đương? Yêu đương chó đều không nói!

Chương 53: Đều trọng sinh ai còn yêu đương? Yêu đương chó cũng không nói! Tuổi dậy thì của nam hài từ trên xuống dưới toàn thân tản ra mùi hormone nồng đậm, khạc một bãi nước bọt xuống đất, đến con gián bò qua cũng phải có thai.
Ai mà không phải cậu ấm, khi còn nhỏ ai chẳng ngông cuồng? Tuổi trẻ ai chẳng động lòng?
Mười tám tuổi, cái tuổi đáng sợ có thể mặc được cả thép tấm.
Phàm là cô gái nào nhìn hắn nhiều hơn hai lần, hắn sẽ giả vờ như không để ý nhưng trong lòng thì mừng thầm không thôi, đến tên cháu trai cũng đã nghĩ xong.
Đó là lẽ thường tình.
Tam Tự Kinh có câu: Nhân chi sơ, tính bản thiện.
Dịch ra thì có ý là: Bắt đầu ai cũng thích gái đẹp.
Người xưa nói thế, chắc chắn là có đạo lý.
Đó là một mùa thu đẹp trời, tháng chín ở miền nam mặt trời rực rỡ như lửa, hoa phượng đua nhau khoe sắc.
Nhậm Nhu Cẩn mặc áo sơ mi trắng, đội mũ lưỡi trai đỏ, mái tóc đuôi ngựa dài từ phía sau mũ khẽ nhún nhảy, đi trên đường trông rất sống động.
Khuôn mặt không chút son phấn, làn da mịn màng như có thể búng ra nước, thấy rõ cả những đường gân xanh.
Trán lấm tấm mồ hôi, hai má ửng hồng.
Rõ ràng rất mệt nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ nói mình có thể khiêng được đồ nặng.
Xinh đẹp, hiền lành, kiên cường.
Ba điều này cộng lại thực sự là vô địch, phù hợp với mọi hình mẫu lý tưởng trong lòng các nam sinh vừa bước vào cánh cổng đại học.
Tiểu nam sinh nào mà không muốn một cô học tỷ xinh đẹp, biết quan tâm chứ?
Trái tim của Bạch Dã trong nháy mắt liền bị...
Chết tiệt! ! !
Chết tiệt! ! !
Chết tiệt! ! !
Mẹ kiếp! Toàn là hồi ức vớ vẩn!
Muốn giữ chút thể diện không được à?
Thầm mến là thứ xấu hổ lắm à?
Đã trọng sinh rồi ai còn yêu đương nữa? Yêu đương chó nó còn chẳng thèm nói.
Kiếm tiền không thích hơn sao?
Không đúng.
Ta đâu có trọng sinh.
Bất quá.
Kệ đi, ý là như thế.
Bạch Dã nhìn bảng hệ thống trước mặt, rơi vào trầm tư.
Từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo.
Giang Trĩ Ngư không biết ở đâu, nhiệm vụ tìm người quay phim không tìm được cơ hội, vẫn luôn bị treo ở trên.
Vân Mộng bị kinh sợ, trực tiếp bị đưa về quê ở với ông bà, đến buổi lễ tốt nghiệp cũng không về tham gia.
Cứ ngỡ hệ thống đã vào trạng thái ngủ đông.
Thế nhưng.
Sự xuất hiện của Nhậm Nhu Cẩn lại vượt ngoài dự đoán của hắn.
Nhiệm vụ trước chưa hoàn thành mà nhiệm vụ tiếp theo đã được kích hoạt?
Hệ thống này trượng nghĩa thật đấy.
Có Thống Tử ca thế này, ta không phát tài ai phát tài?"
"Trao đổi tên là bạn tốt nha!"
Phàn Khả Hinh cười như bà dì: "Lát nữa, Bạch Dã đánh đàn, Nhu Cẩn hát, đúng là một cặp trời sinh!"
Nhậm Nhu Cẩn hiển nhiên không hiểu một cặp trời sinh là có ý gì.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, trông giống như con chim cút đáng yêu.
Bạch Dã không nhịn được trợn mắt, ai bảo ngươi loạn điểm uyên ương phổ?"
"Chậc chậc. . ."
Sầm Khả Khả bĩu môi trêu chọc Phàn Khả Hinh: "Nhanh tranh thủ đi tìm bạn trai đi?"
"Mấy đứa trẻ con cũng muốn ghép cặp, ngươi có được coi là người không vậy?"
"Nếu như ngươi thực sự không tìm được ai, thì tối nay chị đây chịu chút thiệt thòi, để ngươi thoải mái một chút, coi như là trả tiền phòng."
Sầm Khả Khả liếc mắt đưa tình, thè lưỡi liếm môi, khiêu khích nhìn Phàn Khả Hinh.
"Muốn chết hả ngươi!"
Phàn Khả Hinh nào chịu được Sầm Khả Khả trêu chọc, đưa tay bóp tay nàng một cái cho hả giận.
"Ưm hừ. . . Mạnh hơn chút nữa đi, người ta vẫn muốn mà. . ."
"Ngươi. . ."
Tính cách của khuê mật thế nào thì Phàn Khả Hinh còn hiểu rõ hơn cả mẹ cô ta, càng phản ứng lại thì cô ta càng mạnh miệng.
"Trông coi Bạch Dã và Nhu Cẩn cho tốt, tớ có việc gấp phải đi trước đây."
Phàn Khả Hinh giậm chân một cái, mặt đỏ tới mang tai chạy trối chết.
"A a a ha ha ha. . ."
Sầm Khả Khả cười đến cả người run rẩy, nhiệm vụ trêu chọc Khả Hinh hằng ngày đã hoàn thành +1.
"Nhậm Nhu Cẩn, tới đây!"
Một phụ nữ ăn mặc tinh tế vội vã đi tới, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nhậm Nhu Cẩn, giọng nói có chút quát mắng: "Đã bảo con đừng có chạy lung tung, đừng có nói chuyện với người lạ, lại không nghe lời ta rồi?"
Giữa đôi lông mày của bà và Nhậm Nhu Cẩn có đến bảy phần giống nhau, ba phần còn lại Nhậm Nhu Cẩn có vẻ ngơ ngác, còn phụ nữ thì cay nghiệt.
Là loại người vừa nhìn đã biết không dễ chung sống.
Tướng do tâm sinh.
Câu nói này chẳng hề sai chút nào.
"Mẹ ơi, con sai rồi, lần sau con không dám nữa."
Nhậm Nhu Cẩn cúi đầu, cẩn trọng xin lỗi.
Ông nội bảo cô theo chị Khả Hinh nên cô mới tới.
Lời này cô giấu ở trong lòng không dám nói.
Nói tức là cãi lời.
Nhận sai xin lỗi mới là đúng, cô đã quen rồi.
"Ừm!"
Diêm Mộ Tình hài lòng gật đầu: "Mẹ dẫn con đi tìm anh Gia Ý, hai đứa nhiều năm không gặp rồi, còn nhớ anh ấy không?"
Tay nhỏ của Nhậm Nhu Cẩn đột nhiên rụt lại, cô gật gật đầu, chỉ có Bạch Dã mới thấy rõ, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh hoảng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Bạch Dã ngẩng đầu, nhìn Diêm Mộ Tình, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn ngủi, trong lòng Bạch Dã đã ngay lập tức đánh giá bà ﹣99999999 điểm.
Làm mẹ kiểu này thật sự không còn gì để nói.
Có người mẹ như vậy, chẳng trách Nhậm Nhu Cẩn lại mắc chứng sợ xã giao.
Mẹ cô như thế này ai dám kết giao với cô?
Mẹ cô như thế này ai dám cùng cô kết giao bạn bè chứ?
Thấy Bạch Dã nhìn chằm chằm mình, Diêm Mộ Tình cũng một lần nữa đánh giá Bạch Dã.
Một thân đồ hàng chợ rẻ tiền, cả trên người cũng không có nổi hai trăm đồng.
Chỉ có thế thôi sao? Mà cũng dám để mắt đến con gái bà?
Nằm mơ giữa ban ngày hả?
Diêm Mộ Tình không biết bố mẹ chồng nghĩ thế nào, gia đình như vậy thì làm sao xứng với Nhậm Nhu Cẩn?
Gia sản không có đến trăm triệu, mời sang một bên.
Cám ơn nha!
Đầu tiên đương nhiên là con trai tập đoàn trăm tỷ như Hoàng Gia Ý, tuy Hoàng Gia Ý lớn tuổi một chút nhưng cũng không phải là không có cơ hội mà!
Dù sao thì hắn còn có em trai nữa.
Tóm lại.
Xâm nhập vào vòng xã giao của người ta, tương lai tìm một con rùa vàng gả vào thì dễ như trở bàn tay.
Mẹ thông minh, ngay từ khi con gái vừa chào đời, đã vạch ra xong tương lai của nó rồi.
Gia đình quyền quý, hào môn cao sang, giấc mộng cuối cùng của người phụ nữ.
Bà cả đời leo lên được cành cây nhỏ, con gái đứng trên vai bà, bay lên đầu cành hóa phượng thì đâu phải là mơ.
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Diêm Mộ Tình lẩm bẩm một câu, ghét bỏ liếc Bạch Dã một cái, giẫm giày cao gót lộp cộp đi.
" . ."
" . ."
Sầm Khả Khả nhìn Bạch Dã, Bạch Dã nhìn Sầm Khả Khả, hai người đồng loạt quay đầu nhìn theo Diêm Mộ Tình và Nhậm Nhu Cẩn đang đi xa.
"Phốc phốc!"
Sầm Khả Khả dẫn đầu không nhịn được, che miệng cười phá lên.
Thật là quá buồn cười.
Lại có người coi Bạch Dã như cóc?
Một khối bảo bối di động thế này mà cũng không biết trân trọng, mù thật rồi à?
Động ngón tay viết một ca khúc thôi, hắn đã có thể kiếm được trăm vạn rồi, còn mắng hắn là cóc?
Đại lão gia tài tỷ tỷ gọi hắn là anh trai, còn mắng hắn đòi ăn thịt thiên nga?
Đại lão nửa bước lên trời còn là đồ đệ của hắn, đến cùng thì ai là thiên nga ai là cóc?
Trời ơi!
Muốn cười c·h·ế·t tớ để còn thừa kế món nợ kiến của tớ sao?
"Cóc à, đi, ăn chút gì đi."
Sầm Khả Khả cười đến thở không ra hơi, chuyến này đến thật đúng là đáng.
Chuyện này, cô có thể cười Bạch Dã cả đời.
Bạch Dã không đáng vì chút chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tình, tầm nhìn thiển cận của kẻ nịnh bợ mà thôi.
Đáng tiếc cho học tỷ, chắc chắn cuộc sống vất vả lắm đây?
Lắc đầu, mặc niệm một phút cho học tỷ đáng thương.
Đã có một chút khổ sở thì hóa bi thương thành động lực, ăn ăn ăn!
Bên chịu trách nhiệm chính là Cục Xúc tiến Thương mại.
Người bỏ tiền ra chính là mấy ông chủ xưởng may.
Lấy danh nghĩa tài trợ rất mỹ miều.
Nơi đây đầu môi mánh khóe, ai cũng hiểu.
Nếu đã là xúc tiến thương mại, thì cách cục nhất định phải hoành tráng.
Tiệc đứng gọi là một cái xa hoa lộng lẫy, gần như tất cả những món ngon nhất của Úc Long Đô đều có hết.
Còn hải sản thì không cần phải nói nữa.
Đa dạng, sơn hào hải vị, cái gì cũng có.
Chỉ riêng mấy món ăn này thôi, chuyến này tới không lỗ rồi.
Ăn đồ do Sầm Khả Khả làm hai ngày, bây giờ lại ăn tiệc đứng của khách sạn năm sao.
Giống như hạn hán gặp mưa rào.
Bạch Dã ăn như gió cuốn, ăn đến thoải mái vô cùng.
Sầm Khả Khả bóc tôm cho Bạch Dã, thỉnh thoảng lại nhét vào miệng hắn: "Ăn nhiều vào nhé, con vẫn còn bé, phải bổ sung nhiều protein mới cao lớn được."
Bóc xong tôm, cô lại bắt đầu cắt bít tết, dùng nĩa đút cho hắn ăn: "Thịt bò cũng nhiều chất đạm."
Ăn xong bít tết, cô lại tiếp tục xới hàu nướng: "Hàu bổ dương, ăn nhiều vào."
Bóp vai luôn nè! (xem ai còn nói tác giả là người Hẹ nữa chứ (*^▽^*))
Ta mới sáu tuổi thôi, bổ cái gì dương chứ?
Người phụ nữ này có bình thường không vậy! ! !
Bạch Dã từ chối ăn hàu sống, hàu nướng thì có mùi tỏi nồng đậm, hắn không thích mùi tỏi.
Sầm Khả Khả mặc váy liền thân màu đen, hắc sa như mực bình thường nhẹ nhàng trong suốt, váy chồng lên nhau, lúc giơ tay nhấc chân lại tạo nên những vệt màu mực đậm nhạt khác nhau.
Cộng thêm vóc dáng yểu điệu đầy đặn, khuôn mặt xinh đẹp, toát ra vẻ vũ mị quyến rũ.
Ngồi ở đó cùng Bạch Dã cười cười nói nói, đích thực là một con yêu tinh.
Một người phụ nữ xinh đẹp và gợi cảm như thế.
Rất khó mà không bị người khác để ý.
Hoàng Gia Ý trước giờ vốn không thèm để mắt tới ai đã chú ý đến Sầm Khả Khả ngay.
Nhìn toàn bộ hội trường, Sầm Khả Khả mặc kệ là vẻ đẹp hay khí chất, đều nổi bật như hạc giữa bầy gà ở nơi này.
Điều khiến Hoàng Gia Ý khó chịu chính là, Sầm Khả Khả lại đang tự tay đút cho cái tên nhóc kia ăn cơm.
Nhưng không sao cả.
Chỉ là vui đùa mà thôi.
Khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười tà mị, bá đạo tổng tài Hồn Hoàn thức tỉnh, thầm nghĩ trong lòng: "Người phụ nữ, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận