Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 78: Không nghĩ tới a? Hắn là cha ta

Chương 78: Không ngờ tới a? Hắn là cha ta
Mọi người trong nhà. Ai hiểu cho chứ? Ta mang vợ con đi xem buổi hòa nhạc, lúc đầu thấy đâu vào đấy, đột nhiên có tên ngốc bỏ ra 2.888.000 tệ muốn mua chỗ ngồi của ta. Mẹ kiếp. Chúng ta đều choáng váng. Sống hơn ba mươi năm lần đầu gặp phải chuyện tốt thế này. Đột nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy, thật khiến người ta phiền não, cũng không biết tiêu kiểu gì. Thật là phiền phức nha! Tiền trên trời rơi xuống.
Bạch Thế Phong cả đời trèo cột điện, tài khoản của hắn chưa bao giờ thấy nhiều tiền như thế, đầu óc trống rỗng, đơn giản không thể tin đây là sự thật. Cứ như mơ như ảo. Hóa ra kiếm tiền dễ vậy sao? Vậy mà ta trèo cột điện bao nhiêu năm qua thì tính là cái gì chứ?
"Cha, cha mừng hơi sớm rồi."
Bạch Dã bĩu môi, liếc Dư Quang nhìn Chu Hiểu Trang: "Con khuyên cha mau chóng giao nộp đi, nếu không hậu quả khó lường đấy."
Một cái thẻ lương cũng giữ không nổi, mà cha còn muốn một nửa à? Đồng chí Thế Phong, gan của cha càng ngày càng lớn rồi đó! Con nhìn cha có vẻ nhẹ nhõm nhỉ? Sao cha dám làm vậy? Tự lượng xem vị trí của mình trong nhà đi!
Một gáo nước lạnh như dội vào tim. Bạch Thế Phong chợt tỉnh ngộ, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng gật gật đầu, lặng lẽ trở lại trước mặt Chu Hiểu Trang. Đưa điện thoại, mặt mày cầu xin: "Lão bà, cho anh xin hai trăm có được không?"
Nói không xót ruột là giả. Hơn hai trăm vạn biến thành hơn hai trăm tệ, chênh lệch quá lớn, một cái ở trên thiên đàng, một cái dưới địa ngục. Nhưng mà con trai nói đúng. Trừ phi lão bà không thấy, mà sự việc lại xảy ra ngay trước mắt Chu Hiểu Trang, khoản tiền này hắn thực sự không cầm được. Trước mắt bao người, Chu Hiểu Trang không nhận điện thoại, ra ngoài vẫn phải cho đàn ông giữ mặt mũi, tức giận lườm Bạch Thế Phong một cái: "Về nhà rồi nói."
Xong! Về nhà đến hai trăm cũng không có. Theo tính tình của Chu Hiểu Trang, một khi hứng lên là xong, có khi hắn còn phải tăng ca cả đêm, cả người lẫn của đều chẳng còn gì. Khóe miệng Bạch Thế Phong giật giật, cười mà còn khó coi hơn khóc. . .
Hóa ra hai cha con nhà ngươi diễn tuồng nửa ngày à? Cố tình gài bẫy người ta soái ca hơn hai trăm vạn. . . Cái kiểu thao tác này ai gặp phải cũng phải tối tăm mặt mũi. Một tiếng "nhi tử" khiến người xung quanh trố mắt nhìn. Ai mà nghĩ được bọn họ là hai cha con chứ! Người một nhà mà không ngồi chung với nhau à? Có ai làm cha mẹ như các người không vậy? Đem con cái giao cho một mỹ nữ chăm sóc. . .
Hoàng Gia Ý có đập đầu cũng không nghĩ ra "Ca Môn" lại là ba của Bạch Dã, bình thường cả nhà có ai ngồi thế này đâu? Ngậm bồ hòn làm ngọt, lửa giận ngập trời không sao nói được, nén đến đỏ bừng cả mặt, quá mẹ nó bực bội. Đánh cũng đánh không được, mắng cũng chửi không xong, ai bảo giờ mình đóng vai một công tử văn nhã, tiêu tiền như rác thần hào chứ. Hiện tại trở mặt chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Tức thì tức.
Dù sao thì hắn cũng không bùng nổ ngay tại chỗ, công phu dưỡng khí lên đến cảnh giới, tuy rằng mất mặt mũi, nhưng ít ra vị trí đã có trong tay. Đạt được mục đích là tốt rồi. Hoàng Gia Ý tự an ủi mình. Vừa mới quay đầu chuẩn bị sử chiêu tán gái đại pháp, kết quả màn tiếp theo xảy ra suýt nữa làm hắn hộc máu. Chỉ thấy Bạch Dã nói với Phàn Khả Hinh:
"Tỷ Khả Hinh, ta đổi chỗ ngồi với tỷ được không?"
"Được." Phàn Khả Hinh đứng dậy ôm Bạch Dã qua vị trí của mình, rồi lại dời cái "bàn" trước mặt qua, mình thì ngồi vào chỗ cũ của Bạch Dã. Tình huống hiện tại là như vậy. Bên trái Chu Hiểu Trang ngồi Hoàng Gia Ý, bên trái Hoàng Gia Ý ngồi Bạch Dã, bên trái Bạch Dã ngồi Phàn Khả Hinh.
Đáng thương Bạch Thế Phong một mình đứng đấy. Treo cờ rủ vì sự đau khổ của người đàn ông trung niên.
"Không nghĩ tới a?" "Hắn là cha ta." Bạch Dã nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói với Hoàng Gia Ý: "Không thể trách anh được, mọi người đều nói ta lớn lên giống mẹ, vừa đẹp trai lại đáng yêu. . ."
Mẹ nó! ! ! Khinh người quá đáng! ! ! Dù là Phật bằng đất cũng có ba phần nóng giận, huống chi Hoàng Gia Ý là cái tên phú nhị đại ngang ngược. Lừa tiền coi như xong, ngươi còn đổi chỗ? Đổi chỗ xong còn đá đểu, trào phúng? Hoàng Gia Ý trừng mắt giận dữ, hận không thể đánh cho Bạch Dã một trận cho hả, tiểu quỷ thật quá đáng khinh. Người xem phía sau thấy cảnh này thì đầu lại ong ong.
Một đám người không nhịn được hít sâu một hơi. Còn có thể như vậy sao? Bỏ ra nhiều tiền như vậy, kết quả đến gấu áo của cô gái còn chưa chạm được, tiền chẳng phải là mất trắng sao? Cái này thì đi đâu mà nói lý cho rõ ràng? Cũng không thể lại cùng thằng nhóc con này mua thêm lần nữa chứ! Oan đầu cũng không phải kiểu này, những người không hiểu chuyện thì nhao nhao cảm thấy Hoàng Gia Ý quá bất công. Bọn họ dùng ánh mắt thương hại nhìn Hoàng Gia Ý.
"Ngươi... Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Hắn hít sâu một hơi, cố nén lửa giận hỏi. Không thể phủ nhận, về năng lực thì mình kém hắn một bậc, nhưng Bạch Dã chung quy cũng chỉ là một thằng nhóc sáu tuổi, Hoàng Gia Ý chưa bao giờ xem hắn là đối thủ cạnh tranh trong tình yêu. Hiện tại, gia tộc tập đoàn núi của bọn họ đã từ bỏ thị trường cạnh tranh ngành dệt Mạc Giang, chắp tay dâng cho Tân Liên Minh, thất bại thảm hại mà quay về. Ta đã nhận thua rồi mà ngươi vẫn cứ nhây với ta? Ta cua gái của ta, một thằng nhóc như ngươi hết lần này đến lần khác phá đám, rốt cuộc là có ý gì? Hoàng Gia Ý nghĩ mãi cũng không thông.
"Vị trí này tầm nhìn tốt hơn." Bạch Dã hỏi một đằng, trả lời một nẻo. "Đều là người thông minh, anh biết em đang hỏi gì mà, nói thẳng ra đi."
"Này. . ." "Người trẻ tuổi đúng là không giữ nổi bình tĩnh, ta muốn làm gì ư? Đợi khi nào anh đến tuổi ta, nếm đủ vị đắng tình yêu rồi sẽ hiểu." Bạch Dã thở dài một hơi, thấm thía nói với Hoàng Gia Ý: "Ta là đang khuyên anh đấy."
"Khuyên ta?" Hoàng Gia Ý trừng mắt, vẻ mặt đầy hồ nghi, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi có lòng tốt đó hả? Trừ phi mặt trời mọc từ phía tây."
"Đương nhiên, ta làm vậy là muốn tốt cho anh." Bạch Dã nhẹ nhàng vỗ vai Hoàng Gia Ý: "Nam nhi chí ở bốn phương, đàn bà chỉ cản trở chúng ta rút kiếm nhanh thôi, anh còn trẻ, phải để tâm vào sự nghiệp mới đúng."
"Yêu đương nhăng nhít không có ra cơm mà ăn." "Xây dựng sự nghiệp riêng, đánh một mảnh giang sơn của chính mình, đó mới là việc mà một người đàn ông phải làm, anh hiểu không?" ". . ."
"Sao lời này của ngươi lại giống hệt ông nội ta nói vậy? Ngươi nghe lén hai ta nói chuyện hả?" Hoàng Gia Ý trong lòng hoảng hốt, cảnh giác nhìn Bạch Dã.
"Ấy ấy này này. . ." Bạch Dã đột ngột đứng dậy khỏi ghế, chỉ tay vào Hoàng Gia Ý: "Ta hảo tâm khuyên anh, anh đừng có mà vu khống linh tinh, ai là ông nội anh? Ta không có cái loại cháu trai như anh."
"Anh không ngại mất mặt, chứ ta còn ngại mất mặt đấy."
"Ta. . ." Hoàng Gia Ý tức đến nghẹn lời. Định bụng cãi tay đôi với Bạch Dã, nhưng khi nghĩ đến biểu hiện của Bạch Dã trong hội trường, người ta không thể vấp ngã cùng một chỗ hai lần được, hắn liền lập tức sụp đổ.
"Biết ngươi miệng lưỡi lanh lợi rồi, ta nhận nói không lại ngươi, ngoài miệng chiếm lợi có ích gì chứ?" Bạch Dã thần thần bí bí cười cười, ghé vào tai Hoàng Gia Ý: "Chẳng lẽ không có ý nghĩa? Vừa rồi ta kiếm của anh gần ba triệu rồi còn gì, anh không quên chứ?"
Ngươi còn nhắc nữa! Bị người ta dắt mũi trêu đùa, mặt Hoàng Gia Ý lúc thì trắng, lúc thì xanh, thở từng hơi từng hơi nặng nề, gắt gao trừng mắt Bạch Dã. Trong lòng hắn âm thầm quyết định, chờ khi mình có trong tay Cảnh Sơn tập đoàn, có liều mạng cũng phải dạy dỗ thằng nhóc này một trận mới được.
"Chậc chậc. . . Chẳng lẽ anh định xuống tay với trẻ con hả? Đừng có nhìn tôi như thế, tôi sợ đấy." Bạch Dã nhếch mép cười một tiếng: "Ta thành thật khuyên anh, đừng làm liếm chó, làm liếm chó không có tương lai đâu." "Anh chưa nghe câu này à?" "Liếm chó liếm chó, liếm đến cuối cùng chẳng còn cái gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận