Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 95: Ta có một độc kế, các ngươi có dám nghe?

Chương 95: Ta có một độc kế, các ngươi có dám nghe?
Quá trình hội nghị rất thú vị.
Đầu tiên là thảo luận phương hướng, sau đó thảo luận chi tiết.
Phái chủ chiến vừa phát biểu đã nhận được cả hội trường lớn tiếng khen hay, phòng họp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hắn vừa ngồi xuống, lập tức một đám người đứng lên tranh nhau phát biểu, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Khung cảnh này.
Bất cứ vị giáo sư nào nhìn vào đều phải âm thầm rơi lệ, hâm mộ ghen tị đến phát tím mặt.
Nếu như học sinh trong lớp tích cực trả lời câu hỏi như vậy thì còn cần phải lo lắng sao? Quả thực là một lớp học kiểu mẫu!
Người chủ trì tiện tay chỉ một người: "Phó giáo sư, xin mời ngài phát biểu."
Những người khác mang vẻ mặt thất vọng ngồi xuống, chỉ còn lại một người mặc áo sơ mi trắng nhăn nhúm là Phó giáo sư đứng đó.
Người này tóc tai bù xù, lôi thôi lếch thếch, trên mặt bóng nhẫy dầu, có thể dùng để chiên được một chảo thức ăn.
Trên lông mày có một nốt ruồi đỏ, ngược lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc, hắn đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi: "Tôi có ý kiến phản đối về chuyện này."
"Không phải là không thể đánh, mà là đánh không được."
Phó chính chí nhíu chặt mày: "Ít nhất trong hai ba mươi năm tới là không đánh được."
"Đông Đại chúng ta bây giờ giống như một con cự long vừa mới thức tỉnh, cả thế giới từ chó sói, hổ báo, rắn rết, côn trùng, chuột, kiến đều đang nhìn chằm chằm."
"Chỉ cần chúng ta có chút động tĩnh, bọn chúng hận không thể xông vào mà đánh hội đồng, đây là cảm giác bị áp bức từ lịch sử văn minh năm ngàn năm."
"Hành vi của bạch tượng là đáng xấu hổ, cố ý chọc vào thần kinh của chúng ta, trong đó có lẽ còn có thế lực hải ngoại khác quấy phá cũng chưa chắc."
"Mượn đao giết người, nếu đổ tội thì có lẽ cũng đúng thôi, nhúng tay vào nội chính của nước khác thì xưa nay cũng đã quá quen rồi."
"Chúng ta tạm thời không thể rơi vào mưu kế của người khác, việc quan trọng trước mắt là giải quyết ổn định cục diện, cấp tốc phát triển kinh tế, dân giàu nước mạnh, củng cố quốc phòng mới là quan trọng nhất."
"Chờ thời cơ chín muồi, Long Phi cửu thiên há sợ Kháng Long Hữu Hối, quay người vươn lên đỉnh cao, hỏi ai không kinh sợ?"
"Rồng gầm một tiếng, thiên hạ khiếp sợ, hồn phi phách tán!"
"Một lũ cuồng vọng tự đại, chỉ biết cầu thần bái phật như lũ bạch tượng, còn sợ không bị dọa cho són tiểu à?"
Mặc dù là phái chủ hòa, nhưng những điều Phó chính chí nói rất có lý có theo, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
"Hay!"
"Phó giáo sư nói có lý."
"Đúng là như thế."
"Ta đồng ý với ý kiến của Phó giáo sư."
"Ta cũng đồng ý."
"Bọn bạch tượng bé nhỏ không đáng sợ, tăng cường phòng thủ biên giới, trước hết phải ổn định cục diện lớn, không thể cho thế lực đối địch có cơ hội lợi dụng."
". . ."
Những người ở dưới khán đài bàn tán xôn xao, còn Hoàng Triều ở trên đài thì mặt không biểu tình, từ đầu đến cuối hắn đều cau mày.
Rõ ràng là.
Vô luận là phái chủ chiến hay phái chủ hòa, biểu hiện của bọn họ đều khiến hắn hoàn toàn không hài lòng.
Đánh hay không đánh.
Toàn là lời sáo rỗng, chẳng có ý gì mới, phía dưới càng hoan hô bao nhiêu, Hoàng Triều trong lòng lại càng không có chút gợn sóng nào, thậm chí còn có chút tức giận.
Trong lòng thầm nghĩ: "Cần các ngươi để làm gì? Đây là vấn đề có đánh hay không đánh sao?"
"Vấn đề là làm thế nào để tìm ra con đường riêng, lặng lẽ không một tiếng động mà giải quyết sự việc, lại có thể khiến cả thế giới không nói được gì."
Đánh thì tuyệt đối không thể đánh, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không chiếm.
Không đánh thì lại tức giận đến điên người.
Tổ chức cuộc hội nghị này, hắn muốn chính là những ý tưởng mới mẻ, những đề nghị mới lạ.
Nhưng những người này chẳng khác nào cái túi rỗng, tầm nhìn thì quá hạn hẹp.
Không thể phủ nhận, trí thông minh của bọn họ rất cao, cũng có những ý tưởng tốt, nhưng quy mô vẫn quá nhỏ bé.
Hoàng Triều lặng lẽ thở dài một tiếng, quay đầu hỏi Dịch Dương Đức ở bên cạnh: "Dịch tham mưu trưởng, ý của ngươi thế nào?"
Dịch Dương Đức lại là quân đội tham mưu?
Bạch Dã nhịn không được liếc nhìn Dịch Dương Đức, khuôn mặt dữ tợn của gã thì thích hợp làm đồ tể chiến trường hơn, cái tên mày rậm mắt to này sao lại đi làm cái trò chơi đầu óc này chứ?
"Hoàng lão ngài đừng hỏi ta chứ?"
Dịch Dương Đức cười khổ nói: "Ta hôm nay đến đây là để nghe ý kiến, không phát biểu ý kiến."
"Nếu như chúng ta có ý tưởng rồi thì cũng đã không phải nhờ viện trợ của giới trí thức."
"Bất quá, đã Hoàng lão ngài hỏi ta ý kiến."
"Với tư cách là một quân nhân có huyết tính, cá nhân ta chắc chắn có khuynh hướng đánh một trận, nhưng, đây chỉ là quan điểm cá nhân của ta, không đại diện cho quân đội."
Ta tặc lưỡi một tiếng.
Bạch Dã nhìn Dịch Dương Đức mày rậm mắt to, trong lòng không khỏi kinh ngạc thán phục.
So với lúc nãy, hai người khác nhau một trời một vực.
Thảo nào người quân đội thích chơi trò đầu óc, thật là không kẽ hở.
"Nói cũng như không nói..."
Bạch Dã bĩu môi, mặt khinh thường nhìn Dịch Dương Đức.
Bị vạch trần ngay trước mặt rằng mình nói nhảm, Dịch Dương Đức lúng túng vô cùng, tiểu tử này thật quá coi thường người khác.
Thật muốn cho hắn ăn đòn quá đi.
Những người ở dưới lúc này vẫn đang tiếp tục phát biểu ý kiến, có người đề nghị chế tài bạch tượng về mặt kinh tế, loại lý luận này trong nháy mắt đã bị bác bỏ.
Chế tài bạch tượng?
Đúng là chuyện cười quốc tế.
Tập đoàn dược phẩm ngưu bức nhất thế giới là Y Nhiên, lưng dựa vào bá chủ thế giới mà cũng không làm gì được bạch tượng.
Bọn chúng muốn chế thuốc gì thì chế, mặc kệ ngươi là ai?
Thần minh nói có thể chế, thì sao? Ngươi còn lớn hơn thần minh chắc?
Không phục thì ngươi cứ đến mà đánh ta đi!
Nói về trò mánh khóe, thì không quốc gia nào sánh được với bạch tượng.
Có người đề nghị đàm phán hòa bình, có người đề nghị dùng vũ lực trấn áp, có người đề nghị lắp đặt lưới vây, có người đề nghị nuôi nhiều chó ngao Tây Tạng, bọn chúng dám đến thì thả chó ra cắn người.
Đủ các loại ý tưởng quái đản, trời ơi đất hỡi.
Toàn bộ hội trường dần dần chia thành ba phái, chủ chiến, chủ hòa, và những ý kiến khác.
Bầu không khí thảo luận rất náo nhiệt, nhưng không có chút ý mới mẻ nào, quá nhàm chán, Bạch Dã nghe mà mệt rã rời cả người.
Thân thể to lớn một chút chính là phiền, buổi trưa không ngủ, buổi chiều tinh thần uể oải.
Sau một tiếng đồng hồ, hắn cố nén đôi mắt sắp không chống đỡ được nữa.
Kệ mẹ nó.
Ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Bỏ cuộc, Bạch Dã nghiêng đầu một cái, bụp một tiếng gục xuống bàn.
Phòng họp đang ồn ào lập tức im lặng như tờ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, còn tưởng là Hoàng Triều đập bàn muốn lên tiếng.
Lại nhìn thấy Bạch Dã nằm thẳng đơ trên bàn ngáy o o, lập tức một ngọn lửa giận vô danh bốc lên.
Đây là cuộc họp đường đường chính chính, bàn chuyện quốc gia đại sự.
Ngươi một thằng nhóc con ngồi trên hội nghị ta đã nhịn rồi.
Ngươi ở trên này nằm ngáy o o chẳng phải là quá đáng sao?
Quá xem thường người khác!
Cho dù là người do Hoàng Triều mang đến, lúc này cũng có những người đầu óc nóng nảy lên tiếng chỉ trích:
"Uy uy uy! Tiểu bằng hữu, muốn ngủ thì về nhà ngủ, đây không phải chỗ ngủ."
"Đúng đó, đừng làm ảnh hưởng đến cuộc họp của chúng ta được không?"
"Thằng nhóc không coi ai ra gì, không biết điều."
"Chưa từng thấy ai nằm ngủ trên đài chủ tịch bao giờ! ! !"
"Còn ra thể thống gì nữa! Chúng ta đang họp mà ngươi đi ngủ, có phải là coi thường chúng ta không?"
". . ."
Phía dưới mọi người tranh nhau lên tiếng chỉ trích, khiến cho Bạch Dã tỉnh cả ngủ. Hắn ghét nhất là bị người khác làm phiền khi đang ngủ.
Tính tình hắn sau khi tỉnh ngủ trở nên nóng nảy đáng sợ.
Hắn đột ngột ngồi thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, liếc qua đám người đang ồn ào, hờ hững nói: "Ồn ào!"
Một tiếng ồn ào đã khiến toàn trường trong nháy mắt vỡ oà.
Nhất thời tức giận đến ngạt thở nhưng lại không biết phản bác như thế nào, lồng ngực có chút nhói đau.
"Các ngươi không tự nhìn lại mình, lại đi trách ta ngủ?"
Hay cho một câu cưỡng từ đoạt lý, ngươi đi ngủ thì ta phải tự nhìn lại mình?
Đây là cái trò cười Địa Ngục gì chứ!
"Còn không phục?"
"Ta hỏi các ngươi phim hay thì người xem sẽ ngủ sao?"
"Bài diễn thuyết hào hùng, gây xúc động thì người nghe sẽ ngủ sao?"
"Trò cười thú vị thì mọi người có ngủ không?"
"Ta đi ngủ là do tất cả tại các ngươi!"
Bạch Dã vừa ngáp dài vừa duỗi lưng một cái: "Tại ai bảo các ngươi nói chuyện nhàm chán như vậy? Không trách các ngươi thì trách ai?"
"Cái thằng nhóc này mồm mép lanh lợi, vậy thì ngươi cứ nói thử cái một hai ba bốn gì đó đi, để chúng ta xem thử ngươi có bản lĩnh gì."
"Nếu nói mà làm chúng ta tâm phục khẩu phục thì sau này ngươi có nằm trên đài chủ tịch để họp thì ta cũng không có ý kiến gì."
"Đúng đó! Ngươi nói đi! Nếu nói không nên lời thì đừng trách chú ta đánh vào mông ngươi."
"Quá coi thường người khác, ngay cả trẻ con phạm pháp thì ta cũng phải đánh cho ngươi một trận."
"Lúc đầu ta không muốn so đo với một đứa bé, có điều ngươi đúng là quá đáng thật, ta không tin một đứa con nít miệng còn hơi sữa như ngươi có thể nói ra được ý kiến gì hay."
"Cứ nói thử đi để ta tâm phục khẩu phục, sau này ta gọi ngươi bằng thầy!"
Bạch Dã liếc nhìn Phó giáo sư, không khỏi bật cười.
Sao? Còn có người muốn đến làm sư đệ của Phàn Minh Chí à?
Ngươi đã nói như vậy thì ta sẽ không buồn ngủ nữa.
"Sao mấy người lớn như các ngươi lại không bái ta làm thầy?"
"ε=(´ο`*))) Ai ~"
"Thật là hết cách với ngươi!"
Hai chân ngắn nhỏ co lại, Bạch Dã nhìn lướt qua đám người, tay nhỏ chống cằm cười tủm tỉm hỏi: "Ta có một độc kế, các ngươi có dám nghe không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận