Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 53: Chân nam nhân sẽ không quay đầu lại nhìn bạo tạc!

"Ầm ~~~"
"Ban trưởng, ta khâm phục ngươi như nước sông cuồn cuộn không ngừng, lại như Hoàng Hà vỡ đê không thể ngăn cản." Mã Tử Duệ đi theo sau lưng Bạch Dã, xu nịnh nói.
"Ngươi có tài ăn nói như vậy, định thi vào nghiên cứu sinh sao?" Bạch Dã liếc nhìn Mã Tử Duệ, trong lòng thầm nghĩ: "Nịnh nọt quả là trời sinh, người này mà vào làm trong cơ quan nhà nước chắc chắn sẽ có chỗ thi thố."
"Hắc hắc... Thi nghiên cứu là cái gì?" Mã Tử Duệ mới học năm nhất, thi nghiên cứu đối với hắn mà nói là một từ ngữ xa lạ.
"Ban trưởng, ngươi lợi hại như vậy có phải là Tôn Ngộ Không đầu thai không? Ngươi có thể cho bọn ta xem Kim Cô Bổng một chút không?" Cái quỷ gì mà câu bát đồ chơi? Ta sao lại thành thiên mệnh chi tử rồi? Bạch Dã nghi hoặc nhìn Mã Tử Duệ.
Bất quá ngẫm lại. Mình không phải là cũng là một dạng thiên mệnh chi tử sao?
"Ngươi đã hỏi vậy, có lẽ ta thật là thiên mệnh chi tử, bất quá, ngươi hỏi Kim Cô Bổng thì không có."
"Sao có thể!"
"Tôn Ngộ Không khẳng định có Kim Cô Bổng, đừng keo kiệt vậy chứ, cho chúng ta chơi một chút đi." Lưu Địch đứng bên cạnh ồn ào.
"Này lũ trẻ con, cút qua một bên." Lúc này, Giang Trĩ Ngư đi tới kéo nhẹ vạt áo Bạch Dã, trừng mắt hỏi: "Bạch Dã, ngươi thật sự là Tôn Ngộ Không chuyển thế sao? Sao ta chưa từng thấy Kim Cô Bổng của ngươi?"
Bạch Dã quay đầu nhìn Giang Trĩ Ngư, đột nhiên nhếch miệng cười: "Sau này ta chỉ cho riêng mình nàng xem."
"Thật sao?" Giang Trĩ Ngư hai mắt sáng rỡ, trong lòng ngọt ngào, khuôn mặt bầu bĩnh phút chốc nở ra nụ cười tươi như hoa.
"Ban trưởng!"
"Thiên vị quá rồi, chỉ cho Trĩ Ngư xem, chúng ta cũng muốn xem, ban trưởng, cho bọn mình xem với, van xin ngươi đó." Tô Mị tức giận nói.
"Đúng đó, ban trưởng thiên vị quá, chỉ vì Trĩ Ngư là con gái nên mới bất công, bọn mình cũng là con gái mà, bọn mình cũng muốn xem." Tô Mộc Hàm phụ họa theo.
Thì keo kiệt đấy thì sao? Kim Cô Bổng là đồ trân quý sao có thể mang ra khoe khoang được? Bạch Dã bị cuốn lấy, bất đắc dĩ thở dài: "Rồi sẽ có một ngày các ngươi gặp được người đạp thất thải tường vân, khoác kim giáp thánh y, người có Kim Cô Bổng của riêng mình."
"Oa... Ban trưởng cũng xem Đại Thoại Tây Du sao?"
"Tớ siêu thích xem đó, thích nhất Tử Hà tiên tử..."
"Tớ cũng vậy, Đại Thoại Tây Du quá hài hước..."
Mấy nữ sinh dường như tìm được chủ đề mới, bỏ qua Kim Cô Bổng, líu ríu bàn tán về câu chuyện tình yêu của Chí Tôn Bảo.
Không phải chứ. Mấy nữ sinh bây giờ đã trưởng thành sớm vậy sao? Năm nhất đã bàn chuyện yêu đương rồi? Chúng ta là con trai ở cái tuổi này chỉ biết nhìn mấy con khỉ thôi!...
Một đám người đi theo Bạch Dã đến hiện trường thi đấu nhảy cao.
Lúc này.
Vòng loại cấp hai vừa kết thúc, học sinh vẫn chưa rời đi hết, thấy một đám học sinh nhốn nháo kéo đến, giật mình kêu lên, vô thức tưởng đám Cổ Hoặc Tử đến đánh nhau.
Bọn họ vây quanh một cậu bé tí hon làm trung tâm, vui vẻ xúm vào nghị luận ầm ĩ. Sau khi nghe ngóng một hồi mới biết, hóa ra cậu bé tí hon trước mắt là tuyển thủ phá kỷ lục lừng danh Bạch Dã. Vậy thì phải nán lại xem mới được.
Sao đột nhiên có nhiều người đến vậy? Từ khi nào nhảy cao lại được hoan nghênh đến thế? Không phải là đến xem ta đó chứ?
Trọng tài là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, anh ta lau lau cái đầu trọc lóc bóng lưỡng, dốc hết tinh thần. Điểm danh, đánh dấu, giải thích quy tắc thi đấu. Còn muốn cởi quần kiểm tra xác minh, khiến cho không khí trang nghiêm hơn vừa rồi gấp trăm lần, không biết còn tưởng rằng đang ở thế vận hội Olympic.
"Mức xà ban đầu là 70cm, muốn nâng lên thì báo trước, mỗi người ba lần nhảy, lấy thành tích tốt nhất..."
"Các em có thể thử sức với mức xà trước."
"Tuyển thủ đầu tiên, học sinh Bạch Dã lớp XX, xin chuẩn bị."
Bạch Dã đi đến cột xà thử, mức 70cm đã cao đến dưới cổ hắn. Chưa học kỹ thuật nhảy cao lưng vọt, độ cao này với bọn trẻ bình thường quả thực là địa ngục.
Trường học điên rồi sao? Đặt cao như vậy là định làm gì! Nhìn kỹ lại thì thấy, các tuyển thủ khác mỗi người cao hơn hắn ít nhất mười cái đầu, người ta đứng thẳng thì cao đến ngực, chẳng phải cố ý bắt nạt hắn chân ngắn hay sao? Đểu cáng thật. Hóa ra không phải do cột cao, mà do ta thấp thôi! Vậy thì không sao.
Bất quá, Bạch Dã không hề lo lắng, có hệ thống trong người, nếu mười tám tuổi không cao được một mét tám hai thì cùng lắm ôm hệ thống mà cùng nhau diệt vong.
"Ha ha ha, thằng nhóc kia còn chưa cao bằng cái cột, nó nhảy qua nổi không vậy?"
"Cười chết mất, tao cá với mày nó nhảy không qua đâu, nếu nó nhảy qua tao ăn cái cột này."
"Mày khẩu vị nhỏ quá, nếu nó nhảy qua tao ăn luôn miếng đệm bọt biển này!"
"Này nhóc con, nói nhỏ cho mà biết, nếu không nhảy qua được thì có thể chui qua..."
"Ha ha ha..."
Lời này lập tức khiến đám học sinh lớn đứng bên cạnh chế giễu điên cuồng, bọn chúng vốn dĩ định đến xem Bạch Dã trò hề.
"Chuẩn bị xong chưa?" Trọng tài cầm sổ tay liếc nhìn Bạch Dã hỏi.
"Thưa thầy, xin hỏi kỷ lục nhảy cao của trường mình là bao nhiêu ạ?" Bạch Dã không có thời gian dây dưa ở đây, hắn còn rất nhiều hạng mục cần hoàn thành, ít tham gia một hạng mục nghĩa là ít đi một tấm huy chương, mà ít đi một tấm huy chương tương đương với thiếu đi một cái rương báu thần bí. Đi nhổ lông dê của hệ thống mới là đồ ngốc. Huy chương không thể thiếu một cái.
"Khối năm nhất là 88cm." Trọng tài nghi hoặc trả lời.
"Vậy phiền thầy điều cột xà lên 1m." Bạch Dã nói xong liền đi về phía xa.
"Hả?" Trọng tài ngạc nhiên đến nỗi suýt chút nữa nghĩ mình nghe lầm: "Cậu muốn nâng lên 1m?" Chiều cao của cậu có 1m1 thôi mà? Nhảy cao không giống nhảy xa, nhảy cao là một môn kỹ thuật vận động, vận động viên khi học đều là từ lớp 4, lớp 5 bắt đầu. Học sinh lớp 3 trở xuống quá nhỏ, không hiểu kỹ thuật, không nhảy nổi, 70cm không sai biệt lắm đã là cực hạn của học sinh rồi, đủ để loại phần lớn người chơi. Có lực bật tốt thì nhảy qua được, cũng đủ để nổi tiếng, còn người có thiên phú dị bẩm có thể nhảy đến 80cm, cơ bản sẽ khóa chặt quán quân. Tư thế nhảy cao của học sinh tiểu học rất đơn giản thô bạo, dùng kiểu vượt rào cản, sự chênh lệch giữa các tuyển thủ cũng không quá 10cm.
"Ừm, làm nhanh lên, giải quyết nhanh gọn, ta còn phải đi tham gia môn khác nữa." Tuy không thể hiểu nổi, trọng tài vẫn nghe theo quyết định của Bạch Dã, nâng xà lên 1m.
"Cậu có thể bắt đầu."
Lời vừa dứt, gần như ngay lúc xà vừa được điều chỉnh xong, Bạch Dã nhảy hai lần tại chỗ, gần như giống y hệt lúc nhảy xa, như một cơn gió lao thẳng về phía xà.
Móa móa móa! Nó định làm gì vậy? Học sinh vây xem trong nháy mắt mắt tròn mắt dẹt, ai bảo cậu chạy lấy đà như vậy? Người khác đều chạy theo đường vòng, má nó, cậu ta không lẽ định chui qua thật đó chứ?
Trong chớp mắt.
Bạch Dã đã lao đến trước xà, một lần nữa như một quả đạn pháo bắn lên trời, chỉ thấy hắn chắp tay trước ngực, như một vận động viên nhảy cầu, dùng động tác lộn mèo qua xà.
Cả người như cá chép vượt Long Môn, nặng nề ngã trên tấm đệm bọt biển. Hắn phủi phủi người chỗ không có bụi bẩn, không nói một lời, cứ vậy không quay đầu lại mà đi, hướng về phía hạng mục tiếp theo.
Đàn ông chân chính sẽ không quay đầu lại nhìn vụ nổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận