Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 66: Tay không bắt sói
"Chương 66: Tay không bắt sói "Ngươi nói là các nàng là lừa đảo?"
Bạch Thế Phong nhỏ giọng kinh hô, sắc mặt kịch biến, lửa giận lập tức xông lên đỉnh đầu.
Ở ngay trước mặt ta gạt lão bà của ta, vậy ta khác gì vũ nhục trí thông minh của ta chứ?
"Không phải?"
"Các ngươi liền một chút cũng không có hoài nghi sao?"
Bạch Dã trong lòng cũng là chịu phục, phàm là có một chút tâm nhãn thôi cũng có thể nhìn ra được mà?
Người trong cuộc thì mê người ngoài thì tỉnh.
Ngẩng cái đầu nhỏ, nhìn xem Bạch Thế Phong lại nhìn xem Vân Vĩnh An, hai cái đại nam nhân hai mặt nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Tốt thôi!
đánh giá cao các ngươi.
Nhà này không có ta, sớm muộn gì cũng tan nát!
Người ta khi lúng túng luôn sẽ tìm chút chuyện để làm.
Bạch Thế Phong quen thuộc gãi gãi sau đầu, hắn ngượng ngùng cười nói: "Mà chậc, không thể là lừa đảo đâu ha? Ta cảm thấy nàng nói rất có đạo lý."
"Nếu không có dao đến, chẳng phải nàng đã nói đem tiền trả lại sao?"
Trách không được Chu Hiểu Trang có thể khóc lâu như vậy, chỉ sợ nơi này đầu cũng có một phần công lao của ngươi a?
Trí thông minh này cơ bản là tạm biệt với xe đạp.
"Nếu có dao đến thì sao?"
Bạch Dã hỏi lại.
"Có dao đến tự nhiên càng tốt hơn, chứng tỏ người ta lấy tiền làm việc, tiền này xài đáng."
Bạch Thế Phong mặt lộ vẻ nghi hoặc, vẫn không ý thức được vấn đề nằm ở đâu.
"Có khả năng không, việc có dao bên trong là vì mình gặp vận may? Mà không phải do thao tác ngầm gì cả?"
Một câu đánh thức người đang mơ màng.
Bạch Thế Phong trừng lớn mắt, lớp sương mù bao phủ trên mắt tan đi, hắn mơ hồ thấy được chân tướng.
"Kỳ thật nói thẳng ra, đây là điển hình thủ pháp lừa gạt tay không bắt sói."
"Lợi dụng tâm lý ám thị, để ngươi cảm thấy chuyện có dao trúng thăm là không thể, nên mới đưa tiền đi cửa sau để chiếm tiện nghi, có dao không trúng thì trả lại tiền, quả thực quá hợp lý."
"Nhìn thế nào cũng không có vấn đề gì."
"Có thể vấn đề lại nằm ở chỗ này."
"Nếu như bản thân mình vận khí tốt trúng thăm, nàng tương đương với việc không cần làm gì, tự nhiên có ba vạn khối."
"Nhiều phụ huynh học sinh như vậy, kiểu gì cũng sẽ có người gặp vận may thôi?"
"Không cần quá nhiều, trong số người bị lừa có mười mấy người trúng thăm, một tháng kiếm được đã bằng mấy năm thu nhập của các ngươi rồi."
Bạch Dã một hơi nói ra thủ pháp lừa đảo, Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An bừng tỉnh đại ngộ.
"Hắc hắc, con trai ngươi cũng thật là lợi hại, làm sao mà vừa liếc mắt đã nhìn ra được?"
Bạch Thế Phong sờ sờ đầu Bạch Dã, trong lòng tự nhiên có cảm giác tự hào.
Chậc chậc!
Cái này đúng là dòng giống nhà ta à?
Tổ tông nhà Lão Bạch có khi nào bị sét đánh trúng không, hay là đời trước ta đã cứu cả hệ ngân hà?
"Còn nhớ rõ thần côn Trương bị người ta đánh rụng răng không?"
Bạch Dã bĩu môi hỏi.
"Nhớ chứ, ông lão hay bày hàng vỉa hè đoán mệnh ở cổng khu dân cư chúng ta mà!"
"Tặc mi thử nhãn, sao quên được."
"Có người đến hỏi việc phụ nữ mang thai sinh con trai hay con gái, thần côn Trương cứ gặp ai cũng nói sinh con gái."
"Thường đến hỏi chuyện giới tính là những ông bà già trọng nam khinh nữ thôi."
"Lỡ sinh ra con gái, thì gặp ai cũng nói thần côn Trương tính chuẩn, còn nếu sinh con trai, vui còn không kịp, sớm quên chuyện này rồi."
"Cả hai đều có lợi."
"Cho nên hắn bị người ta đánh rụng răng là vì tính sai hả?"
Bạch Thế Phong kinh ngạc không thôi, không chút nghi ngờ tin lời Bạch Dã.
Bạch Dã từ nhỏ chơi ở dưới lầu khu dân cư, khó tránh khỏi nghe được chút chuyện thú vị từ miệng mấy ông bà già.
"Nghe Lưu gia gia nói, ông ta giả làm phụ nữ yêu online để lừa tiền, bị người yêu online cho ăn một trận."
". . ."
"Ta đi tìm bọn họ!"
Vân Vĩnh An kìm nén không được, quay người định đi vạch trần lừa đảo.
Bạch Dã kéo Vân Vĩnh An lại: "Chú Vân, cháu biết chú rất gấp, nhưng chú đừng vội."
"Bây giờ đi tìm lừa đảo không có ý nghĩa lớn đâu!"
"Nếu đã biết các nàng là lừa đảo, bọn họ cũng chẳng lừa được chúng ta thêm một đồng nào."
"Nhưng mà sau khi chúng ta đi, các nàng vẫn có thể tiếp tục đi lừa người khác."
"Lũ lừa đảo như vậy đáng để bọn họ phải trả giá bằng máu."
Vân Vĩnh An mặt lộ vẻ kinh hãi: "Đánh phụ nữ không hay lắm à?"
"Cháu có một kế!"
Bạch Dã thần thần bí bí nói: "Hai chú có muốn kiếm một chút tiền riêng không?"
Nghe đến kiếm tiền, hai mắt Vân Vĩnh An cùng Bạch Thế Phong tỏa sáng, liên tục gật đầu.
"Hai chú lại đây."
Bạch Dã ghé tai nhỏ giọng bàn giao.
Việc này hắn không làm được, tuổi còn quá nhỏ, bọn lừa đảo không tin hắn đâu.
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An thì lại rất phù hợp.
Nhìn hai người đàn ông chen vào đám phụ nữ, Bạch Dã liếc qua Vân Mộng.
Cô ta quá đỗi yên tĩnh.
Hoàn toàn khác với Vân Mộng líu ríu trước đây, bây giờ thì lại ngoan ngoãn như một người khác vậy.
Xem ra.
Vụ bắt cóc lần này gây tổn thương không nhỏ cho cô nàng.
Cũng tốt!
Con gái nhà lành nên như vậy đi?
Hy vọng sau khi có một lần trải nghiệm sinh tử này, lớn lên về sau cô nàng sẽ trở thành người tốt.
Đừng làm yêu.
Bắt gặp ánh mắt Bạch Dã, Vân Mộng đột nhiên cúi đầu xuống, thất kinh hỏi: "Ngươi... Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?"
Bạch Dã lật mắt: "Ai thèm nhìn chằm chằm ngươi, ta nhìn con long nhãn gà trên tóc ngươi thôi, cái mũi nó vừa đỏ vừa dài vừa thô."
"Long nhãn gà?"
Bây giờ Vân Mộng cứ nghe đến chữ "gà" là cả người run lên.
Ánh mắt của cô nàng trừng lên như chuông đồng, con ngươi trong nháy mắt giãn lớn, đột ngột nhảy dựng lên vung tay vỗ lên đỉnh đầu chỗ có côn trùng.
Long nhãn gà bị kinh động, vỗ cánh bay đến một cành cây trên đầu.
Bạch Dã ngẩng đầu nhìn chằm chằm con côn trùng nhỏ rất xinh đẹp này.
Xét về nhan trị, vật nhỏ này tuyệt đối là lão đại trong giới côn trùng, thuộc loại nhìn thoáng qua sẽ không quên được.
Cái mũi dài, đôi mắt đen lánh, cặp cánh trước màu xanh lá cây có các đường gân rõ ràng, còn có các đốm vàng tươi, bụng có một đôi cánh sau màu đen có viền vàng sáng, màu sắc ngũ thải ban lan khiến người ta bị thu hút.
Vân Mộng chưa hết hồn ngẩng đầu lên, hai bím tóc tự nhiên rủ xuống trên bờ vai, trong mắt viết đầy hiếu kỳ.
"Một con côn trùng thì có gì mà xem?"
"Đẹp, ăn ngon, giòn, vị gà!"
Bạch Dã chưa thỏa mãn liếm liếm môi, dọa đến mặt Vân Mộng trắng bệch, co rúm lại một cục.
Hắn thật ngày càng đáng sợ.
Đến côn trùng cũng muốn ăn.
Hoảng sợ, Vân Mộng không kiềm lòng được lùi lại hai bước, cách xa Bạch Dã.
Nhìn nàng như nai con bị hoảng sợ, Bạch Dã trong lòng thầm nghĩ: "Cũng có chút ý vị."
"Đinh."
Trong đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng của hệ thống.
【 Thông tin mới nhất: Sau khi ly hôn tính cách ngươi không còn nhu nhược, trở nên tích cực, thành công khiến Vân Mộng chủ động xa lánh ngươi. 】 【 Phần thưởng: Nhan trị +1. 】 【 Hệ thống đã tự động cấp cho. 】 Âm thanh trong đầu đột ngột biến mất, ngay sau đó ngũ quan lại ngứa lạ thường.
Bạch Dã xoa mặt, nghĩ có khi nào cần đi soi gương dưới nước xem mình không nhỉ?
Không ngờ còn có phần thưởng ẩn.
Hệ thống, ngươi đúng là tuyệt vời, điểm lợi nhỏ của Vân Mộng ngươi cũng lấy, được đấy!
Quá bất ngờ rồi.
Chỉ có điều hệ thống quá keo kiệt, +1 xem thường ai đấy?
Phải là tăng max mới đúng!
Phải tăng max cho ca ca tỷ tỷ thích đọc sách kia kìa!. . .
Một bên khác.
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An đã hòa mình vào đám phụ nữ kia rồi.
Đồ ngốc tự chui đầu vào rọ, không lừa ngươi thì lừa ai?
Quản Tịnh đeo kính gọng vàng, rõ ràng là người cầm đầu nhóm này, nghe Vân Vĩnh An nói nàng ta ra vẻ khó xử: "Có chút tiền thế này thì ta rất khó làm ăn đó!"
"Giúp đỡ chút đi mà, giúp đỡ chút!"
Vân Vĩnh An đau khổ cầu xin: "Cũng là vì con cái mà!"
"Ngài xem bọn tôi mặc thế này thì có phải nhà giàu đâu, toàn là công nhân bình thường, trên có già dưới có trẻ phải nuôi sống cả."
"Chúng tôi có thể kiếm ra năm vạn, ngài có thể giúp chúng tôi nài nỉ bạn ngài không?"
"Giảm chút nha!"
Phó Văn Quân cùng Chu Hiểu Trang cũng phụ họa theo: "Hai nhà chúng tôi chung nhau, giảm một chút được không?"
Ép giá loại chuyện này, phụ nữ bẩm sinh đã nhạy bén và nhiệt tình.
Thật không biết rằng.
Các nàng đang bị mấy ông chồng mình đánh lừa thôi.
Việc tích cực trả giá càng làm lũ lừa đảo cảm thấy phần thắng đang ở trước mắt.
Lừa đảo là lừa đảo mà.
Hiểu rõ lòng người cùng tố chất tâm lý của họ hơn người thường nhiều.
Lúc ác độc lên đến cả bản thân cũng bị lừa.
Nếu là người thường thì đã thu luôn năm vạn rồi.
Nhưng lũ lừa đảo ranh ma thì không qua loa vậy đâu, chúng còn hiểu phải chơi bài muốn lùi trước để tiến."
"Suỵt!"
"Các người nhỏ tiếng thôi."
Quản Tịnh hạ giọng: "Chuyện này cũng không được để người khác nghe thấy."
"Ta cũng vì thấy các ngươi có duyên mới nói thôi."
"Ba vạn một phần, không thể thiếu một xu, với giá đó ta còn phải bỏ vào một chút ân tình."
"Vậy bây giờ làm sao đây?"
"Tiền của tôi cũng không đủ a!"
Vân Vĩnh An khổ não nói: "Nhà tôi đã vét sạch rồi, còn thiếu một vạn nữa, còn phải để chút tiền sinh hoạt nữa, không lẽ nhịn ăn nhịn uống sao?"
"Vậy thì anh đi mượn bạn đi?"
Lúc này.
Bạch Thế Phong đột nhiên đứng ra giữ chặt Vân Vĩnh An: "Lão Vân, hay là thôi đi?"
"Gắng làm người tốt thì có ý gì?"
"Có phải đi học hết đâu mà, kiểu ham học là do bản chất rồi, hồi nhỏ ta cũng không có điều kiện a! Một bên chăn trâu một bên đi học, mà vẫn thi đậu đại học đó thôi?"
Vân Vĩnh An nghĩ ngợi, ủ rũ cúi đầu nói: "Thôi vậy, nếu anh đã nghĩ như thế thì bỏ đi."
"Vợ à, mình về nhà thôi!"
Bạch Thế Phong xoay người đưa lưng về phía đám người, giật nhẹ ống tay áo Chu Hiểu Trang, nháy mắt ra hiệu.
Chu Hiểu Trang ngơ ngác một lúc liền nhận ra ông chồng mình có việc đang giấu.
Phó Văn Quân nhận được tín hiệu của Chu Hiểu Trang, hai người phụ nữ không biết bọn họ đang muốn giở trò gì.
Giữ im lặng đi theo ra ngoài.
Ha ha, chẳng lẽ là cái chiêu mua quần áo?
Đi xa rồi mới kêu người ta quay lại?
Ông chồng nhà mình sao bỗng dưng thông minh vậy trời?
"Chờ một chút đã!"
Bạch Thế Phong nhỏ giọng kinh hô, sắc mặt kịch biến, lửa giận lập tức xông lên đỉnh đầu.
Ở ngay trước mặt ta gạt lão bà của ta, vậy ta khác gì vũ nhục trí thông minh của ta chứ?
"Không phải?"
"Các ngươi liền một chút cũng không có hoài nghi sao?"
Bạch Dã trong lòng cũng là chịu phục, phàm là có một chút tâm nhãn thôi cũng có thể nhìn ra được mà?
Người trong cuộc thì mê người ngoài thì tỉnh.
Ngẩng cái đầu nhỏ, nhìn xem Bạch Thế Phong lại nhìn xem Vân Vĩnh An, hai cái đại nam nhân hai mặt nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Tốt thôi!
đánh giá cao các ngươi.
Nhà này không có ta, sớm muộn gì cũng tan nát!
Người ta khi lúng túng luôn sẽ tìm chút chuyện để làm.
Bạch Thế Phong quen thuộc gãi gãi sau đầu, hắn ngượng ngùng cười nói: "Mà chậc, không thể là lừa đảo đâu ha? Ta cảm thấy nàng nói rất có đạo lý."
"Nếu không có dao đến, chẳng phải nàng đã nói đem tiền trả lại sao?"
Trách không được Chu Hiểu Trang có thể khóc lâu như vậy, chỉ sợ nơi này đầu cũng có một phần công lao của ngươi a?
Trí thông minh này cơ bản là tạm biệt với xe đạp.
"Nếu có dao đến thì sao?"
Bạch Dã hỏi lại.
"Có dao đến tự nhiên càng tốt hơn, chứng tỏ người ta lấy tiền làm việc, tiền này xài đáng."
Bạch Thế Phong mặt lộ vẻ nghi hoặc, vẫn không ý thức được vấn đề nằm ở đâu.
"Có khả năng không, việc có dao bên trong là vì mình gặp vận may? Mà không phải do thao tác ngầm gì cả?"
Một câu đánh thức người đang mơ màng.
Bạch Thế Phong trừng lớn mắt, lớp sương mù bao phủ trên mắt tan đi, hắn mơ hồ thấy được chân tướng.
"Kỳ thật nói thẳng ra, đây là điển hình thủ pháp lừa gạt tay không bắt sói."
"Lợi dụng tâm lý ám thị, để ngươi cảm thấy chuyện có dao trúng thăm là không thể, nên mới đưa tiền đi cửa sau để chiếm tiện nghi, có dao không trúng thì trả lại tiền, quả thực quá hợp lý."
"Nhìn thế nào cũng không có vấn đề gì."
"Có thể vấn đề lại nằm ở chỗ này."
"Nếu như bản thân mình vận khí tốt trúng thăm, nàng tương đương với việc không cần làm gì, tự nhiên có ba vạn khối."
"Nhiều phụ huynh học sinh như vậy, kiểu gì cũng sẽ có người gặp vận may thôi?"
"Không cần quá nhiều, trong số người bị lừa có mười mấy người trúng thăm, một tháng kiếm được đã bằng mấy năm thu nhập của các ngươi rồi."
Bạch Dã một hơi nói ra thủ pháp lừa đảo, Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An bừng tỉnh đại ngộ.
"Hắc hắc, con trai ngươi cũng thật là lợi hại, làm sao mà vừa liếc mắt đã nhìn ra được?"
Bạch Thế Phong sờ sờ đầu Bạch Dã, trong lòng tự nhiên có cảm giác tự hào.
Chậc chậc!
Cái này đúng là dòng giống nhà ta à?
Tổ tông nhà Lão Bạch có khi nào bị sét đánh trúng không, hay là đời trước ta đã cứu cả hệ ngân hà?
"Còn nhớ rõ thần côn Trương bị người ta đánh rụng răng không?"
Bạch Dã bĩu môi hỏi.
"Nhớ chứ, ông lão hay bày hàng vỉa hè đoán mệnh ở cổng khu dân cư chúng ta mà!"
"Tặc mi thử nhãn, sao quên được."
"Có người đến hỏi việc phụ nữ mang thai sinh con trai hay con gái, thần côn Trương cứ gặp ai cũng nói sinh con gái."
"Thường đến hỏi chuyện giới tính là những ông bà già trọng nam khinh nữ thôi."
"Lỡ sinh ra con gái, thì gặp ai cũng nói thần côn Trương tính chuẩn, còn nếu sinh con trai, vui còn không kịp, sớm quên chuyện này rồi."
"Cả hai đều có lợi."
"Cho nên hắn bị người ta đánh rụng răng là vì tính sai hả?"
Bạch Thế Phong kinh ngạc không thôi, không chút nghi ngờ tin lời Bạch Dã.
Bạch Dã từ nhỏ chơi ở dưới lầu khu dân cư, khó tránh khỏi nghe được chút chuyện thú vị từ miệng mấy ông bà già.
"Nghe Lưu gia gia nói, ông ta giả làm phụ nữ yêu online để lừa tiền, bị người yêu online cho ăn một trận."
". . ."
"Ta đi tìm bọn họ!"
Vân Vĩnh An kìm nén không được, quay người định đi vạch trần lừa đảo.
Bạch Dã kéo Vân Vĩnh An lại: "Chú Vân, cháu biết chú rất gấp, nhưng chú đừng vội."
"Bây giờ đi tìm lừa đảo không có ý nghĩa lớn đâu!"
"Nếu đã biết các nàng là lừa đảo, bọn họ cũng chẳng lừa được chúng ta thêm một đồng nào."
"Nhưng mà sau khi chúng ta đi, các nàng vẫn có thể tiếp tục đi lừa người khác."
"Lũ lừa đảo như vậy đáng để bọn họ phải trả giá bằng máu."
Vân Vĩnh An mặt lộ vẻ kinh hãi: "Đánh phụ nữ không hay lắm à?"
"Cháu có một kế!"
Bạch Dã thần thần bí bí nói: "Hai chú có muốn kiếm một chút tiền riêng không?"
Nghe đến kiếm tiền, hai mắt Vân Vĩnh An cùng Bạch Thế Phong tỏa sáng, liên tục gật đầu.
"Hai chú lại đây."
Bạch Dã ghé tai nhỏ giọng bàn giao.
Việc này hắn không làm được, tuổi còn quá nhỏ, bọn lừa đảo không tin hắn đâu.
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An thì lại rất phù hợp.
Nhìn hai người đàn ông chen vào đám phụ nữ, Bạch Dã liếc qua Vân Mộng.
Cô ta quá đỗi yên tĩnh.
Hoàn toàn khác với Vân Mộng líu ríu trước đây, bây giờ thì lại ngoan ngoãn như một người khác vậy.
Xem ra.
Vụ bắt cóc lần này gây tổn thương không nhỏ cho cô nàng.
Cũng tốt!
Con gái nhà lành nên như vậy đi?
Hy vọng sau khi có một lần trải nghiệm sinh tử này, lớn lên về sau cô nàng sẽ trở thành người tốt.
Đừng làm yêu.
Bắt gặp ánh mắt Bạch Dã, Vân Mộng đột nhiên cúi đầu xuống, thất kinh hỏi: "Ngươi... Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?"
Bạch Dã lật mắt: "Ai thèm nhìn chằm chằm ngươi, ta nhìn con long nhãn gà trên tóc ngươi thôi, cái mũi nó vừa đỏ vừa dài vừa thô."
"Long nhãn gà?"
Bây giờ Vân Mộng cứ nghe đến chữ "gà" là cả người run lên.
Ánh mắt của cô nàng trừng lên như chuông đồng, con ngươi trong nháy mắt giãn lớn, đột ngột nhảy dựng lên vung tay vỗ lên đỉnh đầu chỗ có côn trùng.
Long nhãn gà bị kinh động, vỗ cánh bay đến một cành cây trên đầu.
Bạch Dã ngẩng đầu nhìn chằm chằm con côn trùng nhỏ rất xinh đẹp này.
Xét về nhan trị, vật nhỏ này tuyệt đối là lão đại trong giới côn trùng, thuộc loại nhìn thoáng qua sẽ không quên được.
Cái mũi dài, đôi mắt đen lánh, cặp cánh trước màu xanh lá cây có các đường gân rõ ràng, còn có các đốm vàng tươi, bụng có một đôi cánh sau màu đen có viền vàng sáng, màu sắc ngũ thải ban lan khiến người ta bị thu hút.
Vân Mộng chưa hết hồn ngẩng đầu lên, hai bím tóc tự nhiên rủ xuống trên bờ vai, trong mắt viết đầy hiếu kỳ.
"Một con côn trùng thì có gì mà xem?"
"Đẹp, ăn ngon, giòn, vị gà!"
Bạch Dã chưa thỏa mãn liếm liếm môi, dọa đến mặt Vân Mộng trắng bệch, co rúm lại một cục.
Hắn thật ngày càng đáng sợ.
Đến côn trùng cũng muốn ăn.
Hoảng sợ, Vân Mộng không kiềm lòng được lùi lại hai bước, cách xa Bạch Dã.
Nhìn nàng như nai con bị hoảng sợ, Bạch Dã trong lòng thầm nghĩ: "Cũng có chút ý vị."
"Đinh."
Trong đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng của hệ thống.
【 Thông tin mới nhất: Sau khi ly hôn tính cách ngươi không còn nhu nhược, trở nên tích cực, thành công khiến Vân Mộng chủ động xa lánh ngươi. 】 【 Phần thưởng: Nhan trị +1. 】 【 Hệ thống đã tự động cấp cho. 】 Âm thanh trong đầu đột ngột biến mất, ngay sau đó ngũ quan lại ngứa lạ thường.
Bạch Dã xoa mặt, nghĩ có khi nào cần đi soi gương dưới nước xem mình không nhỉ?
Không ngờ còn có phần thưởng ẩn.
Hệ thống, ngươi đúng là tuyệt vời, điểm lợi nhỏ của Vân Mộng ngươi cũng lấy, được đấy!
Quá bất ngờ rồi.
Chỉ có điều hệ thống quá keo kiệt, +1 xem thường ai đấy?
Phải là tăng max mới đúng!
Phải tăng max cho ca ca tỷ tỷ thích đọc sách kia kìa!. . .
Một bên khác.
Bạch Thế Phong và Vân Vĩnh An đã hòa mình vào đám phụ nữ kia rồi.
Đồ ngốc tự chui đầu vào rọ, không lừa ngươi thì lừa ai?
Quản Tịnh đeo kính gọng vàng, rõ ràng là người cầm đầu nhóm này, nghe Vân Vĩnh An nói nàng ta ra vẻ khó xử: "Có chút tiền thế này thì ta rất khó làm ăn đó!"
"Giúp đỡ chút đi mà, giúp đỡ chút!"
Vân Vĩnh An đau khổ cầu xin: "Cũng là vì con cái mà!"
"Ngài xem bọn tôi mặc thế này thì có phải nhà giàu đâu, toàn là công nhân bình thường, trên có già dưới có trẻ phải nuôi sống cả."
"Chúng tôi có thể kiếm ra năm vạn, ngài có thể giúp chúng tôi nài nỉ bạn ngài không?"
"Giảm chút nha!"
Phó Văn Quân cùng Chu Hiểu Trang cũng phụ họa theo: "Hai nhà chúng tôi chung nhau, giảm một chút được không?"
Ép giá loại chuyện này, phụ nữ bẩm sinh đã nhạy bén và nhiệt tình.
Thật không biết rằng.
Các nàng đang bị mấy ông chồng mình đánh lừa thôi.
Việc tích cực trả giá càng làm lũ lừa đảo cảm thấy phần thắng đang ở trước mắt.
Lừa đảo là lừa đảo mà.
Hiểu rõ lòng người cùng tố chất tâm lý của họ hơn người thường nhiều.
Lúc ác độc lên đến cả bản thân cũng bị lừa.
Nếu là người thường thì đã thu luôn năm vạn rồi.
Nhưng lũ lừa đảo ranh ma thì không qua loa vậy đâu, chúng còn hiểu phải chơi bài muốn lùi trước để tiến."
"Suỵt!"
"Các người nhỏ tiếng thôi."
Quản Tịnh hạ giọng: "Chuyện này cũng không được để người khác nghe thấy."
"Ta cũng vì thấy các ngươi có duyên mới nói thôi."
"Ba vạn một phần, không thể thiếu một xu, với giá đó ta còn phải bỏ vào một chút ân tình."
"Vậy bây giờ làm sao đây?"
"Tiền của tôi cũng không đủ a!"
Vân Vĩnh An khổ não nói: "Nhà tôi đã vét sạch rồi, còn thiếu một vạn nữa, còn phải để chút tiền sinh hoạt nữa, không lẽ nhịn ăn nhịn uống sao?"
"Vậy thì anh đi mượn bạn đi?"
Lúc này.
Bạch Thế Phong đột nhiên đứng ra giữ chặt Vân Vĩnh An: "Lão Vân, hay là thôi đi?"
"Gắng làm người tốt thì có ý gì?"
"Có phải đi học hết đâu mà, kiểu ham học là do bản chất rồi, hồi nhỏ ta cũng không có điều kiện a! Một bên chăn trâu một bên đi học, mà vẫn thi đậu đại học đó thôi?"
Vân Vĩnh An nghĩ ngợi, ủ rũ cúi đầu nói: "Thôi vậy, nếu anh đã nghĩ như thế thì bỏ đi."
"Vợ à, mình về nhà thôi!"
Bạch Thế Phong xoay người đưa lưng về phía đám người, giật nhẹ ống tay áo Chu Hiểu Trang, nháy mắt ra hiệu.
Chu Hiểu Trang ngơ ngác một lúc liền nhận ra ông chồng mình có việc đang giấu.
Phó Văn Quân nhận được tín hiệu của Chu Hiểu Trang, hai người phụ nữ không biết bọn họ đang muốn giở trò gì.
Giữ im lặng đi theo ra ngoài.
Ha ha, chẳng lẽ là cái chiêu mua quần áo?
Đi xa rồi mới kêu người ta quay lại?
Ông chồng nhà mình sao bỗng dưng thông minh vậy trời?
"Chờ một chút đã!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận