Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 79: Nàng giống một cái nho nhỏ mặt trời
"Chương 79: Nàng giống một cái mặt trời nhỏ"♪ Đi trên con đường nhỏ về quê, bóng chiều cùng lão trâu là bạn, trời xanh hòa cùng ánh chiều tà trong lồng ngực, rực rỡ mây trời tựa xiêm y ráng đỏ…” Tiếng hát lười biếng, yếu ớt, đôi khi quên cả lời, thậm chí còn lạc điệu. Thế nhưng, đám người vây quanh Bạch Dã đều lắng tai nghe chăm chú, cảm thấy có ý vị riêng. Bạch Dã càng tỏ ra lười biếng, chất trẻ con càng thêm đậm. Phía trước, Cổ gia gia dắt trâu đi. Hắn như một đứa trẻ nghịch ngợm, ngồi trên lưng lão trâu cất tiếng hát đồng dao. Một già một trẻ một trâu, khung cảnh điền viên thật bình dị. “Bài gì vậy? Sao ta chưa từng nghe?” “Hay thật đấy”. Tiếng hát tựa hồ có thể chữa lành tâm hồn, khiến mọi người không kìm được nở nụ cười, bao mệt nhọc trên đường cũng tan biến gần hết. Khung cảnh này, giai điệu và ca từ dường như được viết nên ngay tại chỗ. “Ta nói này! ! !” Trong phòng stream, Vu Mã Điền hất văng tên trợ lý bên cạnh, giành lấy bảng điều khiển. Gã điên cuồng ấn nút bộ đàm gào lên: “Mấy người mau tránh ra hết cho lão tử, lùi xa ra, nhường hết khung hình cho Bạch Dã!” “Hàng quay phim số 1, mẹ nó anh bị mù à? ? ?” “Biết chụp hình không vậy?” “Kéo ống kính ra xa, mẹ kiếp, mau kéo ra xa cho lão tử!” “Quay toàn cảnh, người, trâu, ruộng đồng, cả Đại Sơn nữa cho hết vào ống kính.” “Những người khác tắt mic đi, ta chỉ cần tiếng hát của Bạch Dã thôi!” Sau một trận gào thét điên cuồng của Vu Mã Điền, trong màn hình chỉ còn lại cảnh một già một trẻ một trâu đi giữa núi rừng. Lời dẫn chỉ còn tiếng hát của Bạch Dã. Người và thiên nhiên lúc này hòa làm một thể, cảm giác ấm áp lan tỏa qua màn hình. Ống kính của một chương trình tạp kỹ hỗn tạp, cứng rắn chuyển thành một thước phim nhân văn nghệ thuật. Đến lúc này. Nghệ thuật đã thành. Vu Mã Điền lau mồ hôi trán, thở dài một hơi, khóe miệng nhếch lên một cách khó kìm. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn. “May mà phản ứng nhanh, suýt nữa bỏ lỡ một khung hình tuyệt đẹp.” “Thần bút!” Tên trợ lý bên cạnh nhìn khung hình một khắc, vừa hổ thẹn vừa không nhịn được nịnh hót. Không trách Vu đạo làm được tổng đạo diễn, còn mình chỉ là một tên trợ lý gà mờ. “Hừ…” Vu Mã Điền trong lòng rõ ràng sảng khoái, nhưng cố tình nghiêm mặt mắng: “Bảo cậu trông chừng thì cậu trông kiểu đó hả?” “Có biết động não không?” “Quay đơ kiểu đó thì chẳng có tiền đồ đâu.” “Tuy chúng ta quay chương trình tạp kỹ, nhưng ai nói tạp kỹ không thể mang tính cao cả?” Vừa dứt lời. Cửa phòng stream bị đẩy ra. Một người mặc trang phục công sở, đi giày cao gót, một phụ nữ xinh đẹp đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng cũng không che giấu được sự giận dữ. Đôi mắt phượng hằn lên sát khí, ngữ khí không hề thân thiện: “Vu đạo, anh có ý gì?” “Cái gì có ý gì?” Vu Mã Điền vừa nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Tứ, bản năng mách bảo có chuyện chẳng lành. Thôi xong. Người đến gây sự rồi. Để kế hoạch hôm nay trót lọt, chỉ có thể giả vờ ngây ngốc. “Ta đưa Thượng Nhạc Ngữ tới tham gia chương trình là nể mặt tiền tổng.” “Chẳng lẽ cô không biết?” Vũ Tứ ra vẻ cao ngạo, ngữ khí lạnh lẽo. Với vai trò là tổng đạo diễn, làm sao gã lại không biết chứ? Thượng Nhạc Ngữ chính là con cưng của Thượng Thiên Đạo, mà Vũ Tứ trước mắt lại là người vợ thứ ba của ông ta. Mẹ nhờ con quý, một tiểu tam lên chính thất, năm đó chuyện này đã gây ầm ĩ cả lên, dư luận xôn xao. Cái gì mà nể mặt tiền tổng? Rõ ràng chính gã mặt dày mày dạn cầu xin tiền tổng nhét người vào mà thôi. Lời này Vu Mã Điền không dám nói ra. Hắn không sợ chọc giận Vũ Tứ, nhưng không dám đắc tội Thượng Thiên Đạo. Sống trong giới giải trí, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, người trước giữ một chút thể diện để sau này dễ nói chuyện. Có một số lời không cần phải nói quá rõ, cũng không cần nhiều lời, phải nhìn vào hành động thực tế. “Hiểu rồi!” Vu Mã Điền động nhẹ ngón tay, ống kính ngay lập tức chuyển sang Thượng Nhạc Ngữ. Lúc này, Thượng Nhạc Ngữ đầy người nhếch nhác, xách va li hành lý chật vật đi trên đường lầy lội. Mắt đỏ hoe, nước mắt đang lưng tròng, cậu ta sắp khóc đến nơi rồi. Chẳng phải đã nói là đến đây để chơi sao? Sao lại phải đi bộ đường xa thế này! Giày thì đã lấm bẩn hết cả rồi. Vừa mệt vừa đói! Cậu ta chẳng muốn bước thêm một bước nào nữa. Mỗi khi muốn từ bỏ, cậu ta lại thấy camera đang chĩa thẳng vào mặt mình, đành ngậm ngùi nén nước mắt. “Ta là nam tử hán, ta không thể khóc!” “Khóc thì mẹ sẽ tức giận mất.” “Ta làm được, ta phải chứng minh cho mẹ thấy, ta rất giỏi.” Thượng Nhạc Ngữ nghiến răng, tự động viên mình cố lên. Đi sau lưng cậu ta là Thiệu Tư Nhạn, cô bé này cũng chẳng khá hơn chút nào. Tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, chiếc váy trắng thì đã lấm đầy bùn, tả tơi thảm hại, ánh mắt sớm đã mất đi thần sắc. Nàng chỉ lờ đờ tiến về phía trước. Ngược lại, Lãnh Ly Nhi có tinh thần vô cùng tốt, không thấy chút mệt mỏi nào, trên mặt đầy vẻ phấn khích. Suốt cả đoạn đường, cô bé hết trêu hoa ghẹo nguyệt, lại đuổi bắt hồ điệp trêu chọc chim nhỏ, cả người tràn đầy năng lượng. “Tư Nhạn tỷ tỷ, sao tỷ không đi nữa ạ?” Lãnh Ly Nhi đuổi kịp Thiệu Tư Nhạn, thấy nàng đang gục đầu vào vali, mở đôi mắt to tròn hỏi. “Tỷ không đi nổi nữa rồi.” Thiệu Tư Nhạn không gắng được nữa, cảm giác hai chân như có chì, đi lại vô cùng khó khăn. Nhìn thấy phía trước lại là một con dốc cao, cô nàng được nuông chiều từ nhỏ đã bao giờ nếm trải qua cảnh khổ cực này đâu. Cô nhớ bà vú ở nhà. Cô nhớ nhà của mình. Nỗi tủi thân trong lòng không còn nén được nữa, trào ra như lũ quét. Cô khóc lớn, vừa lau nước mắt bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn vừa gào khóc muốn về nhà. Dáng vẻ bé nhỏ trông thật đáng thương. “Tỷ ơi, tỷ đừng khóc, em ngồi đây với tỷ một lát nhé?” Tội phạm giao tiếp Lãnh Ly Nhi ngồi xuống bên cạnh, bắt chước dáng vẻ của Thiệu Tư Nhạn. “Có phải tỷ mệt không? Tỷ có muốn uống nước không?” Lãnh Ly Nhi đưa nước trong tay tới. Thiệu Tư Nhạn lắc đầu nguầy nguậy, nàng không muốn uống nước gì hết, nàng muốn về nhà. “Một lát nữa chị em mình nắm tay nhau cùng đi nhé?” Lãnh Ly Nhi nghiêng đầu hỏi. “Em có sức lắm, em kéo được cả tỷ luôn.” Thiệu Tư Nhạn khóc đến không ra hơi, chẳng rảnh hơi để ý Lãnh Ly Nhi, chỉ thấy cô bé đáng ghét. “Không được, không được, không được.” Lãnh Ly Nhi đột nhiên gật gù đắc ý: “Cùng nhau đi, vậy ai đến trước được không?” “Hay là chị đi trước, em đẩy sau cho?” “Tỷ là tỷ, tỷ nên chọn trước!” Lãnh Ly Nhi lộ ra hàm răng trắng muốt, vỗ nhẹ vào lưng Thiệu Tư Nhạn an ủi. Cảnh tượng ấm áp này khiến những người xem trong phòng trực tiếp xúc động rơi lệ. 【Má ơi! Cảm động quá đi mất?】 【Thích Lãnh Ly Nhi quá đi! Cô bé thật ấm áp, như một mặt trời nhỏ vậy.】 【Xưa có Khổng Dung nhường lê, nay có Lãnh Ly Nhi nhường phòng.】 【Có phải muốn dụ tôi đẻ con gái không? Tôi còn chưa đủ khổ sao?】 【Thế giới này không thể không có các cô gái, con tim thiếu nữ của lão phu muốn tan chảy mất.】 【Nếu ta có một cô con gái như thế này, thì cho dù phải lái xe thể thao ở biệt thự ta cũng nguyện ý.】 【Xem phim +V57800835 ** mau tới. . .】 Thượng Nhạc Ngữ nghe thấy tiếng khóc, cậu quay đầu nhìn lại, bước chân đang bước chậm rãi thu lại. Đi tiếp hay là quay đầu lại? Lúc này tâm trạng của cậu đang rất giằng xé. Mẹ cậu thường xuyên dạy rằng phải luôn tranh thứ nhất, cậu không thể thua các bạn nhỏ khác được. Đến đích trước nhất, chọn được căn phòng tốt nhất mới là việc cậu nên làm. Thế nhưng, tiếng khóc của Thiệu Tư Nhạn lại khiến cậu không nỡ lòng nào, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu cắn nhẹ môi quay trở lại. “Cậu sao vậy?” “Nàng ấy đi không nổi nữa rồi.” Lãnh Ly Nhi ngẩng cằm nhỏ trả lời. “Vậy nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp!” Thượng Nhạc Ngữ an ủi Thiệu Tư Nhạn như một người anh trai: “Cứ từ từ thôi, không cần gấp, còn một bạn nhỏ nữa chưa tới đâu.” “Phòng tệ nhất cũng không tới lượt cậu.” Thượng Nhạc Ngữ cho rằng Thiệu Tư Nhạn khóc là vì sốt ruột muốn chọn phòng. “Đi thôi, để tớ giúp cậu kéo vali.” Thiệu Tư Nhạn nghe thấy Thượng Nhạc Ngữ tình nguyện kéo giúp mình vali, liền lập tức nín khóc. Cô nàng lau nước mắt đứng dậy từ chiếc vali, làm nũng nói: “Cảm ơn Nhạc Ngữ ca ca.” Thượng Nhạc Ngữ mỉm cười, nhận lấy vali của Thiệu Tư Nhạn, cậu vừa kéo thì biểu cảm lập tức cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận