Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 52: Nhậm Nhu Cẩn? Học tỷ? Nam lớn thanh xuân?
Chương 52: Nhậm Nhu Cẩn? Học tỷ? Tuổi trẻ bồng bột?
"Gia Ý, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Một chiếc gậy chống bằng gỗ đàn đầu rồng màu bạc tinh xảo thò ra khỏi xe, tiếp theo đó là một đôi giày vải kiểu cũ của người Bắc Kinh.
Mũi giày chậm rãi giẫm lên mặt đất xi măng, một thân đường trang màu đen, Hoàng Càn ánh mắt lóe lên tia sáng, nhìn theo hướng mắt của Hoàng Gia Ý.
"Ông nội, bọn họ..."
Hoàng Gia Ý mặt mày hết sức khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ không phái người tới đón chúng ta đã đành, lại còn nhận lầm người, thật sự là không coi ông vào mắt."
"Khinh người quá đáng!!!"
Hoàng Càn cười cười: "Một đám nhà quê, cháu so đo với bọn họ làm gì?"
"Ông đưa cháu sang đế quốc Anh du học, chính là để cháu học tập phong thái quý tộc, làm một người lịch lãm."
"Ở lại trong nước, cháu rồi cũng sẽ giống như bọn họ, mãi mãi chỉ là lũ nhà quê không ra gì."
"Thô tục không chịu nổi, khó mà lên được chỗ thanh nhã."
"Cháu ghi nhớ chưa?"
Hoàng Gia Ý ngoan ngoãn gật đầu, lửa giận trong mắt lại bốc lên: "Cháu biết rồi, ông nội, cháu chỉ là không quen nhìn lũ ngu xuẩn này, sao bọn họ có thể nhận nhầm ông được?"
"Tập đoàn Cảnh Sơn nhà mình là công ty dệt may đứng đầu tỉnh, là đại gia có tiếng trong nước, ông đến đây đã là hạ mình rồi, mà bọn họ lại đối xử với ông như vậy, cháu thật sự là tức giận!"
Nghe kìa.
Những lời này nịnh bợ, vô hình vô ảnh, có lý có lẽ, làm người ta thư thái, toàn thân sung sướng.
So với Nh·iếp Mậu Tài nịnh nọt kém xa, khác hẳn người đã uống nước dương mặc.
Hoàng Càn có bảy người cháu trai, cháu gái thì còn nhiều hơn, chừng mười hai người.
Nhà giàu không sợ nhiều con, con trai có thể thừa kế gia nghiệp, con gái có thể dùng để liên hôn, phát triển lớn mạnh gia tộc.
Ông chỉ cưng chiều Hoàng Gia Ý, đứa cháu trai này, chỉ vì cậu ta là con trưởng của người con trai cả, mà con trai cả lại là con trai duy nhất của bà cả.
Dựa theo vai vế thời xưa, Hoàng Gia Ý chính là cháu đích tôn chính hiệu.
Từ khi sinh ra, đã nhận hết mọi loại cưng chiều, đã định sẵn là người thừa kế tương lai của tập đoàn Cảnh Sơn.
Hoàng Càn mỉm cười: "Khí độ, con cần phải học tu dưỡng nhiều hơn."
Nói xong.
Ông chống gậy từng bước đi về phía trước, Hoàng Gia Ý nhắm mắt đi theo sau lưng, năm người mặc đồ tây đen nhanh chóng xếp thành hai hàng, mở ra một lối đi cho ông.
Khí thế này, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Bản chất của cao thủ xưa nay không phải cãi vã, mà là trang bức vô hình vô ảnh.
Tẩm bổ trong thinh lặng.
Người khác muốn không để ý cũng khó.
Có người mắt tinh nhanh chóng nhận ra Hoàng Càn, thất thanh la lên: "Lão gia tử Hoàng?"
"Ối! Sao lão gia tử Hoàng lại ở đây?"
"Má ơi, người trong xe kia là ai vậy?"
Trong lúc mọi người còn chưa hiểu ra sao, đầu óc mơ màng, Nh·iếp Mậu Tài mở cửa xe, tay vịn trần xe, xoay người cười mị: "Lão ca, ngài chậm một chút thôi! Cẩn thận ngã đấy!"
Trước mặt bao người.
Một cậu nhóc ăn mặc giản dị nhảy xuống từ trên xe.
Đúng vậy. Không sai. Là nhảy xuống.
Đối với đôi chân ngắn của Bạch Dã mà nói, nhảy xuống xe hiển nhiên là thoải mái hơn.
"Vương Đức Phát?"
"Thằng nhóc con?"
"Cái quái gì thế? Không biết!"
"Uy! Nh·iếp Mậu Tài, mặt mũi của anh đâu? Gọi một thằng nhóc là lão ca?"
"Chết tiệt! Chúng ta gọi nhầm người rồi."
"Đều tại thằng vương bát đản Nh·iếp Mậu Tài này, Hoàng lão gia tử không nghe thấy đấy chứ?"
"Má nó, lần này xong đời."
Một đám người mặt mày xanh mét, vừa thẹn vừa giận, nhiệt tình hò hét nửa ngày, kết quả lại ra một thằng nhóc con.
Điều làm bọn họ khó chịu hơn chính là, lão gia tử Hoàng đang ở ngay bên cạnh nhìn rõ một một.
Ông nghĩ gì trong bụng đây?
Cộng tác với một lũ lợn ngu à?
Điểm ấn tượng đầu tiên, zero!
Nh·iếp Mậu Tài, mẹ kiếp! ! !
Bọn họ hận không thể giết chết con heo mập Nh·iếp Mậu Tài tại chỗ.
Rầm một cái, đám người như thủy triều rút khỏi người Bạch Dã, thẳng đến chỗ Hoàng Càn.
"Đậu xanh!"
"Cười còn ghê hơn ta, mày mới là chó liếm, cả nhà mày đều là chó liếm! ! !"
Người khác mắng hắn nịnh nọt, Nh·iếp Mậu Tài ghi tạc trong quyển sổ nhỏ, thầm đáp trả.
Đây chính là Nh·iếp Mậu Tài.
Mặc kệ người khác nói thế nào, hắn như một con chó ghẻ, chưa từng nhe răng với ai.
Luôn tin vào phương châm "dĩ hòa vi quý".
Tuy chiêu này có thể kiếm tiền, nhưng rất là bực bội, nhưng đối với Nh·iếp Mậu Tài xuất thân khổ cực mà nói.
Cái sự bực bội này tính là cái gì?
Không có tiền ăn cơm mới thật sự bực bội.
Một xu cắn xé cả anh hùng.
Hắn đã trải qua đủ rồi.
"Hoàng lão gia tử khỏe!""Hoàng lão gia tử khỏe!!!""Hoan nghênh Hoàng lão gia tử đến Mạc Giang!""Rất vinh hạnh khi được gặp ngài!""Ngài là tấm gương cho chúng tôi, là chỗ dựa tinh thần của chúng tôi, ngài đến đây, cuộc sống dễ thở của chúng tôi sẽ đến...".
Dưới sự bao vây của mọi người, Hoàng Càn chậm rãi đi vào khách sạn.
Ở phía sau, Hoàng Gia Ý quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Dã đang đứng tại chỗ, mắt bất giác nheo lại.
Là ngươi phải không?
Cướp mất sự nổi tiếng của lão tử, không mau tới quỳ liếm đi, mặc kệ mày là con nhà ai, xưởng nhà mày xong đời rồi.
Hoàng Gia Ý âm thầm phán tử hình cho xưởng không tồn tại của Bạch Dã trong lòng.
"Rất muốn đấm vỡ mắt kính của thằng bốn mắt kia."
Bạch Dã cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện.
Nếu có người dùng ánh mắt căm thù nhìn bạn, tin chắc rằng bạn sẽ cảm nhận được.
Đó là bản năng bẩm sinh của con người đối với nguy hiểm.
Nhớ đến những gì vừa xảy ra, Bạch Dã tự nhiên biết vì sao cậu ta lại nhìn mình bằng đôi mắt hằm hè đó.
Đậu má!
Còn chưa xuống xe đã kéo thêm thù hận.
Ta đã có hào quang nhân vật chính từ khi nào thế?
Chẳng lẽ đây là tình tiết trong tiểu thuyết à?
Nhân vật chính đi đến đâu là xung đột nảy sinh ở đấy?
Chó đi qua cũng phải bị một đá, nếu không thì độc giả cảm thấy nhạt nhẽo, thà xem Tam quốc giọng ngâm còn hơn.
"Ngươi nói gì? Đánh người, ngươi muốn đánh ai?"
Sầm Khả Khả nghi hoặc nhìn Bạch Dã, cô nàng dường như nghe thấy Bạch Dã nói muốn đánh người.
Cô nàng thật sự có chút sợ hãi, bởi vì, người khác có lẽ không biết, nhưng cô nàng biết chứ!
Đừng nhìn Bạch Dã bé tẹo thế thôi, dáng vẻ vô hại.
Trong vòng mười cây số quanh khách sạn, có ai tay dính nhiều máu hơn cậu ta không?
Vượt một cái đầu người là siêu thần rồi, đúng là MVP đấy có được không?
Cậu ta nói muốn đánh người, có lẽ không phải nói đùa.
Ngay khi Sầm Khả Khả đang hoàn hồn.
"Tiểu Bạch à, em tới rồi!!""
Nhận được tin nhắn của Sầm Khả Khả, Phàn Khả Hinh từ đại sảnh chạy ra, ngồi xổm xuống thân thiết nói: "Mau vào với chị, chị giới thiệu cho em một người bạn."
Không nói lời nào, cô đứng dậy kéo tay Bạch Dã đi vào trong.
"Đương đương đương..."
"Cô ấy tên Nhậm Nhu Cẩn, là đối tác của em."
Phàn Khả Hinh lại quay sang Nhậm Nhu Cẩn giới thiệu: "Cậu ấy là Bạch Dã nha..."
Một chữ nha đầy thâm ý.
Họ Nhậm?
Bạch Dã chỉ cần động não cũng có thể đoán ra thân phận của cô ấy.
Cháu gái của bí thư Nhậm.
Cô bé này cao hơn Bạch Dã cả một cái đầu, da trắng, ngũ quan tinh xảo, như búp bê vậy.
Đứng đó không nói một lời.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Bạch Dã, mặt đỏ ửng, nắm chặt váy trông lo lắng bất an.
Báo cáo, bắt được một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
"Chào cậu, mình là Bạch Dã."
Bạch Dã lạc quan hào phóng chào hỏi.
"Cậu...cậu khỏe...tớ, tớ, tớ là Nhậm Nhu Cẩn."
Nhậm Nhu Cẩn vừa dứt lời.
Trong đầu Bạch Dã vang lên tiếng "Đinh".
【Thông tin mới nhất: Cuộc sống luôn tràn đầy bất ngờ, bạn gặp được học tỷ mà mình thầm mến thời đại học rồi, còn nhớ chứ? Ngày đón người mới, nàng đã giúp bạn xách hành lý, sóng vai bước vào tháp ngà.】 【Có lẽ, đây lại là một đoạn nhân duyên khiến bạn nhớ mãi không thôi. Nhiệm vụ: Nối lại tiền duyên, phần thưởng là tài hùng biện nhà diễn thuyết tinh thông.】 Học tỷ?
Trong đầu Bạch Dã đột nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, đó là ước mơ tình yêu thời đại học của mỗi chàng trai trẻ, là sự tưởng tượng vô tận về thanh xuân rực rỡ.
Giờ khắc này.
Ký ức đã chết tấn công hắn.
"Gia Ý, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Một chiếc gậy chống bằng gỗ đàn đầu rồng màu bạc tinh xảo thò ra khỏi xe, tiếp theo đó là một đôi giày vải kiểu cũ của người Bắc Kinh.
Mũi giày chậm rãi giẫm lên mặt đất xi măng, một thân đường trang màu đen, Hoàng Càn ánh mắt lóe lên tia sáng, nhìn theo hướng mắt của Hoàng Gia Ý.
"Ông nội, bọn họ..."
Hoàng Gia Ý mặt mày hết sức khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ không phái người tới đón chúng ta đã đành, lại còn nhận lầm người, thật sự là không coi ông vào mắt."
"Khinh người quá đáng!!!"
Hoàng Càn cười cười: "Một đám nhà quê, cháu so đo với bọn họ làm gì?"
"Ông đưa cháu sang đế quốc Anh du học, chính là để cháu học tập phong thái quý tộc, làm một người lịch lãm."
"Ở lại trong nước, cháu rồi cũng sẽ giống như bọn họ, mãi mãi chỉ là lũ nhà quê không ra gì."
"Thô tục không chịu nổi, khó mà lên được chỗ thanh nhã."
"Cháu ghi nhớ chưa?"
Hoàng Gia Ý ngoan ngoãn gật đầu, lửa giận trong mắt lại bốc lên: "Cháu biết rồi, ông nội, cháu chỉ là không quen nhìn lũ ngu xuẩn này, sao bọn họ có thể nhận nhầm ông được?"
"Tập đoàn Cảnh Sơn nhà mình là công ty dệt may đứng đầu tỉnh, là đại gia có tiếng trong nước, ông đến đây đã là hạ mình rồi, mà bọn họ lại đối xử với ông như vậy, cháu thật sự là tức giận!"
Nghe kìa.
Những lời này nịnh bợ, vô hình vô ảnh, có lý có lẽ, làm người ta thư thái, toàn thân sung sướng.
So với Nh·iếp Mậu Tài nịnh nọt kém xa, khác hẳn người đã uống nước dương mặc.
Hoàng Càn có bảy người cháu trai, cháu gái thì còn nhiều hơn, chừng mười hai người.
Nhà giàu không sợ nhiều con, con trai có thể thừa kế gia nghiệp, con gái có thể dùng để liên hôn, phát triển lớn mạnh gia tộc.
Ông chỉ cưng chiều Hoàng Gia Ý, đứa cháu trai này, chỉ vì cậu ta là con trưởng của người con trai cả, mà con trai cả lại là con trai duy nhất của bà cả.
Dựa theo vai vế thời xưa, Hoàng Gia Ý chính là cháu đích tôn chính hiệu.
Từ khi sinh ra, đã nhận hết mọi loại cưng chiều, đã định sẵn là người thừa kế tương lai của tập đoàn Cảnh Sơn.
Hoàng Càn mỉm cười: "Khí độ, con cần phải học tu dưỡng nhiều hơn."
Nói xong.
Ông chống gậy từng bước đi về phía trước, Hoàng Gia Ý nhắm mắt đi theo sau lưng, năm người mặc đồ tây đen nhanh chóng xếp thành hai hàng, mở ra một lối đi cho ông.
Khí thế này, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Bản chất của cao thủ xưa nay không phải cãi vã, mà là trang bức vô hình vô ảnh.
Tẩm bổ trong thinh lặng.
Người khác muốn không để ý cũng khó.
Có người mắt tinh nhanh chóng nhận ra Hoàng Càn, thất thanh la lên: "Lão gia tử Hoàng?"
"Ối! Sao lão gia tử Hoàng lại ở đây?"
"Má ơi, người trong xe kia là ai vậy?"
Trong lúc mọi người còn chưa hiểu ra sao, đầu óc mơ màng, Nh·iếp Mậu Tài mở cửa xe, tay vịn trần xe, xoay người cười mị: "Lão ca, ngài chậm một chút thôi! Cẩn thận ngã đấy!"
Trước mặt bao người.
Một cậu nhóc ăn mặc giản dị nhảy xuống từ trên xe.
Đúng vậy. Không sai. Là nhảy xuống.
Đối với đôi chân ngắn của Bạch Dã mà nói, nhảy xuống xe hiển nhiên là thoải mái hơn.
"Vương Đức Phát?"
"Thằng nhóc con?"
"Cái quái gì thế? Không biết!"
"Uy! Nh·iếp Mậu Tài, mặt mũi của anh đâu? Gọi một thằng nhóc là lão ca?"
"Chết tiệt! Chúng ta gọi nhầm người rồi."
"Đều tại thằng vương bát đản Nh·iếp Mậu Tài này, Hoàng lão gia tử không nghe thấy đấy chứ?"
"Má nó, lần này xong đời."
Một đám người mặt mày xanh mét, vừa thẹn vừa giận, nhiệt tình hò hét nửa ngày, kết quả lại ra một thằng nhóc con.
Điều làm bọn họ khó chịu hơn chính là, lão gia tử Hoàng đang ở ngay bên cạnh nhìn rõ một một.
Ông nghĩ gì trong bụng đây?
Cộng tác với một lũ lợn ngu à?
Điểm ấn tượng đầu tiên, zero!
Nh·iếp Mậu Tài, mẹ kiếp! ! !
Bọn họ hận không thể giết chết con heo mập Nh·iếp Mậu Tài tại chỗ.
Rầm một cái, đám người như thủy triều rút khỏi người Bạch Dã, thẳng đến chỗ Hoàng Càn.
"Đậu xanh!"
"Cười còn ghê hơn ta, mày mới là chó liếm, cả nhà mày đều là chó liếm! ! !"
Người khác mắng hắn nịnh nọt, Nh·iếp Mậu Tài ghi tạc trong quyển sổ nhỏ, thầm đáp trả.
Đây chính là Nh·iếp Mậu Tài.
Mặc kệ người khác nói thế nào, hắn như một con chó ghẻ, chưa từng nhe răng với ai.
Luôn tin vào phương châm "dĩ hòa vi quý".
Tuy chiêu này có thể kiếm tiền, nhưng rất là bực bội, nhưng đối với Nh·iếp Mậu Tài xuất thân khổ cực mà nói.
Cái sự bực bội này tính là cái gì?
Không có tiền ăn cơm mới thật sự bực bội.
Một xu cắn xé cả anh hùng.
Hắn đã trải qua đủ rồi.
"Hoàng lão gia tử khỏe!""Hoàng lão gia tử khỏe!!!""Hoan nghênh Hoàng lão gia tử đến Mạc Giang!""Rất vinh hạnh khi được gặp ngài!""Ngài là tấm gương cho chúng tôi, là chỗ dựa tinh thần của chúng tôi, ngài đến đây, cuộc sống dễ thở của chúng tôi sẽ đến...".
Dưới sự bao vây của mọi người, Hoàng Càn chậm rãi đi vào khách sạn.
Ở phía sau, Hoàng Gia Ý quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Dã đang đứng tại chỗ, mắt bất giác nheo lại.
Là ngươi phải không?
Cướp mất sự nổi tiếng của lão tử, không mau tới quỳ liếm đi, mặc kệ mày là con nhà ai, xưởng nhà mày xong đời rồi.
Hoàng Gia Ý âm thầm phán tử hình cho xưởng không tồn tại của Bạch Dã trong lòng.
"Rất muốn đấm vỡ mắt kính của thằng bốn mắt kia."
Bạch Dã cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện.
Nếu có người dùng ánh mắt căm thù nhìn bạn, tin chắc rằng bạn sẽ cảm nhận được.
Đó là bản năng bẩm sinh của con người đối với nguy hiểm.
Nhớ đến những gì vừa xảy ra, Bạch Dã tự nhiên biết vì sao cậu ta lại nhìn mình bằng đôi mắt hằm hè đó.
Đậu má!
Còn chưa xuống xe đã kéo thêm thù hận.
Ta đã có hào quang nhân vật chính từ khi nào thế?
Chẳng lẽ đây là tình tiết trong tiểu thuyết à?
Nhân vật chính đi đến đâu là xung đột nảy sinh ở đấy?
Chó đi qua cũng phải bị một đá, nếu không thì độc giả cảm thấy nhạt nhẽo, thà xem Tam quốc giọng ngâm còn hơn.
"Ngươi nói gì? Đánh người, ngươi muốn đánh ai?"
Sầm Khả Khả nghi hoặc nhìn Bạch Dã, cô nàng dường như nghe thấy Bạch Dã nói muốn đánh người.
Cô nàng thật sự có chút sợ hãi, bởi vì, người khác có lẽ không biết, nhưng cô nàng biết chứ!
Đừng nhìn Bạch Dã bé tẹo thế thôi, dáng vẻ vô hại.
Trong vòng mười cây số quanh khách sạn, có ai tay dính nhiều máu hơn cậu ta không?
Vượt một cái đầu người là siêu thần rồi, đúng là MVP đấy có được không?
Cậu ta nói muốn đánh người, có lẽ không phải nói đùa.
Ngay khi Sầm Khả Khả đang hoàn hồn.
"Tiểu Bạch à, em tới rồi!!""
Nhận được tin nhắn của Sầm Khả Khả, Phàn Khả Hinh từ đại sảnh chạy ra, ngồi xổm xuống thân thiết nói: "Mau vào với chị, chị giới thiệu cho em một người bạn."
Không nói lời nào, cô đứng dậy kéo tay Bạch Dã đi vào trong.
"Đương đương đương..."
"Cô ấy tên Nhậm Nhu Cẩn, là đối tác của em."
Phàn Khả Hinh lại quay sang Nhậm Nhu Cẩn giới thiệu: "Cậu ấy là Bạch Dã nha..."
Một chữ nha đầy thâm ý.
Họ Nhậm?
Bạch Dã chỉ cần động não cũng có thể đoán ra thân phận của cô ấy.
Cháu gái của bí thư Nhậm.
Cô bé này cao hơn Bạch Dã cả một cái đầu, da trắng, ngũ quan tinh xảo, như búp bê vậy.
Đứng đó không nói một lời.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Bạch Dã, mặt đỏ ửng, nắm chặt váy trông lo lắng bất an.
Báo cáo, bắt được một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
"Chào cậu, mình là Bạch Dã."
Bạch Dã lạc quan hào phóng chào hỏi.
"Cậu...cậu khỏe...tớ, tớ, tớ là Nhậm Nhu Cẩn."
Nhậm Nhu Cẩn vừa dứt lời.
Trong đầu Bạch Dã vang lên tiếng "Đinh".
【Thông tin mới nhất: Cuộc sống luôn tràn đầy bất ngờ, bạn gặp được học tỷ mà mình thầm mến thời đại học rồi, còn nhớ chứ? Ngày đón người mới, nàng đã giúp bạn xách hành lý, sóng vai bước vào tháp ngà.】 【Có lẽ, đây lại là một đoạn nhân duyên khiến bạn nhớ mãi không thôi. Nhiệm vụ: Nối lại tiền duyên, phần thưởng là tài hùng biện nhà diễn thuyết tinh thông.】 Học tỷ?
Trong đầu Bạch Dã đột nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, đó là ước mơ tình yêu thời đại học của mỗi chàng trai trẻ, là sự tưởng tượng vô tận về thanh xuân rực rỡ.
Giờ khắc này.
Ký ức đã chết tấn công hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận