Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 75: Hiệu trưởng, ăn đùi gà sao?
Chương 75: Hiệu trưởng, ăn đùi gà sao?
Thời gian thấm thoắt nửa tháng trôi qua.
"Đinh đinh đinh..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Dã nhanh chóng đi đến nhà ăn.
Vừa lấy cơm xong và ngồi xuống, hiệu trưởng bưng khay cơm cười hớ hớ đi về phía Bạch Dã, sau lưng còn có một thầy giáo phụ trách quay phim đi theo.
"Bạch Dã học sinh, em có ngại nếu ta ngồi đây ăn cơm cùng em không?"
Nhà ăn trang nhã mỗi ngày đều có lãnh đạo trường đến ăn cùng, toàn bộ quá trình đều được ghi hình trực tiếp, chính là để cho phụ huynh yên tâm.
Trong mảng công tác xây dựng hình tượng này, trường trang nhã tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất, luôn đặt ra phương châm phục vụ học sinh như là thượng đế.
Phụ huynh yên tâm, chất lượng đáng đồng tiền.
Bạch Dã ngẩng đầu liếc nhìn hiệu trưởng: "Nếu ta nói ngại thì liệu thầy có thấy rất xấu hổ không?"
Lúc đầu hiệu trưởng định ngồi xuống ghế rồi, nghe được câu này thì đứng khựng lại, ngồi cũng không được mà đứng cũng chẳng xong.
"Đùa thôi, ngồi đi!"
Bạch Dã mỉm cười, Lạc Lạc hào phóng giơ tay mời, phong thái rất tự nhiên.
Nhìn thấy hiệu trưởng ngạc nhiên, các bậc phụ huynh trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức nhịn không được cười ầm lên, bình luận thi nhau như mưa.
【 Cười rụng đầu rồi, xem nhiều cảnh ăn cơm cùng lãnh đạo trường, đây là lần đầu tiên thấy học sinh làm hiệu trưởng khó xử đấy. 】
【 Uy uy uy! Đến cuối cùng ai mới là hiệu trưởng vậy! 】
【 Hiệu trưởng: Đây là địa bàn của ta mà! 】
【 Cậu nhóc này rất thú vị, sao cậu ta làm được chuyện đảo khách thành chủ vậy? 】
【 Những học sinh khác gặp hiệu trưởng thì đều khúm núm, còn cậu này vừa đến đã cho hiệu trưởng một đòn nặng. 】
【 Hiệu trưởng không hỏi thì thôi, vừa hỏi lại ngớ ngẩn ra đấy à? 】
【 Đang ăn cơm thì cười sặc cả ra! 】
【 Lần đầu tiên xem chương trình ăn cơm cùng lãnh đạo mà thú vị như thế này, làm sống lại tinh thần rồi, sau này cứ cho tôi xem mấy cái này. 】
【 ... 】
Hiệu trưởng lúng túng cười, nhân tiện ngồi đối diện với Bạch Dã, chỉnh lại khay cơm rồi cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn.
Bạch Dã gắp lên một cái đùi gà lớn: "Hiệu trưởng, thầy ăn đùi gà không?"
Ui cha!
Khuôn mặt bình thường của hiệu trưởng bỗng nhiên cười rạng rỡ như hoa.
Ăn cơm cùng học sinh bao nhiêu năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có học sinh chủ động gắp đồ ăn cho thầy đấy!
Cảm động quá!
Thật sự là quá cảm động!
Mình dạy học trồng người mấy chục năm, vào thời khắc này, mọi vất vả đều đáng giá.
Thật là học sinh tốt trăm năm có một!
Không chỉ học giỏi, thông minh, thể thao tốt, mà tư tưởng đạo đức lại càng vượt trội hơn so với các học sinh trước đây.
Ngẫu nhiên có nghịch ngợm một chút cũng có thể hiểu được thôi mà!
Hiệu trưởng bỗng cảm thấy vui mừng, thiếu chút nữa là nước mắt tràn ra.
Phụ huynh trong phòng phát trực tiếp thấy thế cũng không khỏi cảm thán, nhìn trình độ giáo dục này, tiền bỏ ra thật đáng giá!
【 Thật là tốt, học sinh năng động, còn biết tôn sư trọng đạo, gắp đùi gà cho hiệu trưởng kìa, một like! 】
【 Thật là cảnh ấm áp, nhìn mà mắt tôi cũng đỏ hoe rồi đây. 】
【 Con nhà ai thế, sao mà giỏi vậy? 】
【 Nếu con trai tôi được một nửa hiểu chuyện như vậy thì tôi có chết ngay bây giờ cũng cam lòng. 】
【 Ha ha ha... Đúng là cái chân chó nhỏ, tuổi còn trẻ mà đã biết nịnh bợ hiệu trưởng rồi, lớn lên thì còn thế nào nữa? 】
【 Không phải là có kịch bản trước đó rồi chứ? Cố ý diễn hả? 】
【...】
Hiệu trưởng hít sâu một hơi, mặt đầy từ ái nói với Bạch Dã: "Cảm ơn em, hiệu trưởng không ăn đâu, em ăn đi!"
"Thầy thật không ăn à?"
Bạch Dã ngạc nhiên hỏi.
"Không ăn, em còn nhỏ, đang tuổi lớn đấy, ăn nhiều vào mới mau lớn."
"Đùi gà ngon lắm đấy, vị ngũ vị hương đấy, thầy chắc chắn không ăn à?"
"Ừm, ngon thì em cứ ăn nhiều vào."
Ta khóc mất thôi.
Người ta tốt quá đi.
Không chỉ có lòng dạ thiện lương, lại còn tranh thủ khen đồ ăn ở căn tin nữa, từ miệng học sinh nói ra, thì tốt hơn bất cứ hình thức quảng cáo nào.
Học sinh nói ngon thì mới thật là ngon.
"Được thôi!"
"Vậy em cảm ơn hiệu trưởng nhé!"
"Cảm ơn ta? ? ? Là ta phải cảm tạ mới đúng..."
Lời còn chưa dứt, mắt hiệu trưởng mở to ngay lập tức, chỉ thấy Bạch Dã đặt đùi gà trở lại khay cơm, một giây sau liền thò đũa sang khay cơm của ông, gắp luôn đùi gà của ông đi.
"????"
"?????"
Đừng nói là hiệu trưởng ngơ ngác cả người, trên trán toàn dấu chấm hỏi đen ngòm, phụ huynh trong phòng phát trực tiếp đều ngây ngốc, đầu óc trống rỗng!
Không phải chứ.
Đây là thao tác gì vậy?
Chẳng phải em muốn gắp đùi gà cho hiệu trưởng ăn sao?
Sao giờ em lại gắp đùi gà của hiệu trưởng đi rồi?
Vậy là...
Việc em hỏi có ăn hay không thật ra là...
Trong chớp mắt.
Phụ huynh ai nấy đều tỉnh ngộ.
Không ngờ con lại là loại người này đấy à!
【 Hiệu trưởng: Là do mình tự mình đa tình sao? 】
【 Mẹ ơi! Lúc hắn gắp đùi gà đi một khắc kia, tất cả chúng ta đều choáng váng. 】
【 Cười chết mất, mọi người mau xem biểu cảm của hiệu trưởng kìa, mặt đen hết rồi, ha ha ha ha... 】
【 Đau bụng quá đi, ai đó mau đưa tôi vào viện với. 】
【 Quả nhiên là mình nhìn lầm rồi, cậu nhóc kia vừa nãy chỉ giả bộ thôi, hiệu trưởng bị hố to rồi. 】
【 Ai? Ai bảo có kịch bản thế? Chuyện này mà diễn hả? Ai mà dám diễn như vậy chứ? 】
【 Ha ha ha ha... 】
Cậu nhóc thối tha!
Hiệu trưởng lăn lộn ở xã hội bao nhiêu năm nay mà không ngờ mình lại bị một thằng nhóc tiểu học cho vào tròng, trước ống kính thì giận mà không dám nói gì.
Nhưng mà bảo ông cứ thế mà nuốt cục tức thì chắc chắn không được rồi, ta đường đường là một hiệu trưởng chẳng lẽ lại không trị được một thằng nhóc sáu tuổi hả?
Xem đây!
Hiệu trưởng nảy ra một kế, quyết định theo cách lấy của người trả lại cho người, cho Bạch Dã biết một chút thế nào là sự "đánh đập" của xã hội.
Ông chỉ vào món thịt còn sót lại trên bàn, một miếng sườn rán siêu to: "Em có ăn sườn rán không?"
"A?"
Bạch Dã ngớ người một chút.
Trong lòng thầm nghĩ: "Còn có chuyện tốt thế này nữa sao?"
"Ăn ạ."
Thế là cậu lại duỗi đũa ra, gắp ngay miếng sườn rán cháy đen kia vào trong khay của mình.
Trong miệng không quên cảm ơn hiệu trưởng: "Cảm ơn hiệu trưởng, thầy tốt quá đi!"
(⊙_⊙)?
Hiệu trưởng đơ người luôn!
Lúc này trong khay cơm của ông ngay cả một miếng thịt cũng chẳng còn.
Chỉ còn lại mấy cọng rau xanh đáng thương, với một chén canh, ông quay mông lại, lẳng lặng ngồi sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với Bạch Dã nữa.
Thấy cảnh tượng kỳ lạ này, phụ huynh trong phòng phát trực tiếp ai nấy đều cười ngặt nghẽo.
Kỳ quặc hết chỗ nói, cứ như người kỳ quặc đang mở cửa đón người kỳ quặc vậy, thật là vừa bực mình vừa buồn cười.
Từ trước đến giờ chưa từng thấy đệ tử nào dám dám nghịch đến nỗi làm cho hiệu trưởng quay cuồng như vậy.
【 Hiệu trưởng: Không ngờ là mất đùi gà rồi lại mất luôn cả miếng sườn rán. 】
【 Hiệu trưởng có thể tập trung chút không hả? Không ngồi xa ra chút thì chỉ có nước húp canh thôi. 】
【 Hiệu trưởng: Ta xử lý ngươi thế nào, ngươi có quyền không? 】
【 Thầy giáo: Hôm qua thằng con bất hiếu gắp đùi gà của hiệu trưởng hả? 】
【 Hiệu trưởng, đề nghị ông đổi buổi ăn cùng lãnh đạo trường thành buổi ăn cơm cho phụ huynh đi! 】
【 Hiệu trưởng: Nhóc con mày học lớp nào? Học sinh: Em không đi làm, hiệu trưởng: Thế em đang làm gì? Học sinh: Em không có làm gì hết. 】
【 Đắc tội hiệu trưởng rồi, nhóc con này coi chừng không lấy được bằng tốt nghiệp nhé! 】
Giang Trĩ Ngư ngồi bên cạnh Bạch Dã vẻ mặt lo lắng đẩy khay cơm của mình sát vào bên Bạch Dã: "Cậu... cậu ăn của tớ này... Tớ còn nhiều lắm."
"Vẫn là Tiểu Ngư Nhi tốt!"
Bạch Dã cảm thấy rất an ủi, nuôi con phòng khi về già đấy mà!
Cậu bĩu môi nhìn về phía hiệu trưởng: "Không giống một số người lớn, chỉ là ăn một chút đồ của người ta thôi đã quay ngoắt đi, ngay cả đứa con nít cũng không bằng."
"Thế thái nhân tình đảo điên, lòng người ly tán, đạo đức suy đồi, khắp nơi nguy hiểm..."
Đúng là mượn hoa cắm cành, cố tình chửi bóng gió.
Sắc mặt hiệu trưởng tái mét, sững sờ không dám lên tiếng, vờ như không nghe thấy, cúi đầu cắm mặt vào ăn cơm trắng.
Đúng là đi ra đường không xem ngày, đụng trúng Thái Tuế mà!
Trong lòng ông âm thầm quyết định, sau này đổi thành phó hiệu trưởng ăn cơm cùng, ông sẽ không tới nữa!
Thời gian thấm thoắt nửa tháng trôi qua.
"Đinh đinh đinh..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Dã nhanh chóng đi đến nhà ăn.
Vừa lấy cơm xong và ngồi xuống, hiệu trưởng bưng khay cơm cười hớ hớ đi về phía Bạch Dã, sau lưng còn có một thầy giáo phụ trách quay phim đi theo.
"Bạch Dã học sinh, em có ngại nếu ta ngồi đây ăn cơm cùng em không?"
Nhà ăn trang nhã mỗi ngày đều có lãnh đạo trường đến ăn cùng, toàn bộ quá trình đều được ghi hình trực tiếp, chính là để cho phụ huynh yên tâm.
Trong mảng công tác xây dựng hình tượng này, trường trang nhã tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất, luôn đặt ra phương châm phục vụ học sinh như là thượng đế.
Phụ huynh yên tâm, chất lượng đáng đồng tiền.
Bạch Dã ngẩng đầu liếc nhìn hiệu trưởng: "Nếu ta nói ngại thì liệu thầy có thấy rất xấu hổ không?"
Lúc đầu hiệu trưởng định ngồi xuống ghế rồi, nghe được câu này thì đứng khựng lại, ngồi cũng không được mà đứng cũng chẳng xong.
"Đùa thôi, ngồi đi!"
Bạch Dã mỉm cười, Lạc Lạc hào phóng giơ tay mời, phong thái rất tự nhiên.
Nhìn thấy hiệu trưởng ngạc nhiên, các bậc phụ huynh trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức nhịn không được cười ầm lên, bình luận thi nhau như mưa.
【 Cười rụng đầu rồi, xem nhiều cảnh ăn cơm cùng lãnh đạo trường, đây là lần đầu tiên thấy học sinh làm hiệu trưởng khó xử đấy. 】
【 Uy uy uy! Đến cuối cùng ai mới là hiệu trưởng vậy! 】
【 Hiệu trưởng: Đây là địa bàn của ta mà! 】
【 Cậu nhóc này rất thú vị, sao cậu ta làm được chuyện đảo khách thành chủ vậy? 】
【 Những học sinh khác gặp hiệu trưởng thì đều khúm núm, còn cậu này vừa đến đã cho hiệu trưởng một đòn nặng. 】
【 Hiệu trưởng không hỏi thì thôi, vừa hỏi lại ngớ ngẩn ra đấy à? 】
【 Đang ăn cơm thì cười sặc cả ra! 】
【 Lần đầu tiên xem chương trình ăn cơm cùng lãnh đạo mà thú vị như thế này, làm sống lại tinh thần rồi, sau này cứ cho tôi xem mấy cái này. 】
【 ... 】
Hiệu trưởng lúng túng cười, nhân tiện ngồi đối diện với Bạch Dã, chỉnh lại khay cơm rồi cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn.
Bạch Dã gắp lên một cái đùi gà lớn: "Hiệu trưởng, thầy ăn đùi gà không?"
Ui cha!
Khuôn mặt bình thường của hiệu trưởng bỗng nhiên cười rạng rỡ như hoa.
Ăn cơm cùng học sinh bao nhiêu năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có học sinh chủ động gắp đồ ăn cho thầy đấy!
Cảm động quá!
Thật sự là quá cảm động!
Mình dạy học trồng người mấy chục năm, vào thời khắc này, mọi vất vả đều đáng giá.
Thật là học sinh tốt trăm năm có một!
Không chỉ học giỏi, thông minh, thể thao tốt, mà tư tưởng đạo đức lại càng vượt trội hơn so với các học sinh trước đây.
Ngẫu nhiên có nghịch ngợm một chút cũng có thể hiểu được thôi mà!
Hiệu trưởng bỗng cảm thấy vui mừng, thiếu chút nữa là nước mắt tràn ra.
Phụ huynh trong phòng phát trực tiếp thấy thế cũng không khỏi cảm thán, nhìn trình độ giáo dục này, tiền bỏ ra thật đáng giá!
【 Thật là tốt, học sinh năng động, còn biết tôn sư trọng đạo, gắp đùi gà cho hiệu trưởng kìa, một like! 】
【 Thật là cảnh ấm áp, nhìn mà mắt tôi cũng đỏ hoe rồi đây. 】
【 Con nhà ai thế, sao mà giỏi vậy? 】
【 Nếu con trai tôi được một nửa hiểu chuyện như vậy thì tôi có chết ngay bây giờ cũng cam lòng. 】
【 Ha ha ha... Đúng là cái chân chó nhỏ, tuổi còn trẻ mà đã biết nịnh bợ hiệu trưởng rồi, lớn lên thì còn thế nào nữa? 】
【 Không phải là có kịch bản trước đó rồi chứ? Cố ý diễn hả? 】
【...】
Hiệu trưởng hít sâu một hơi, mặt đầy từ ái nói với Bạch Dã: "Cảm ơn em, hiệu trưởng không ăn đâu, em ăn đi!"
"Thầy thật không ăn à?"
Bạch Dã ngạc nhiên hỏi.
"Không ăn, em còn nhỏ, đang tuổi lớn đấy, ăn nhiều vào mới mau lớn."
"Đùi gà ngon lắm đấy, vị ngũ vị hương đấy, thầy chắc chắn không ăn à?"
"Ừm, ngon thì em cứ ăn nhiều vào."
Ta khóc mất thôi.
Người ta tốt quá đi.
Không chỉ có lòng dạ thiện lương, lại còn tranh thủ khen đồ ăn ở căn tin nữa, từ miệng học sinh nói ra, thì tốt hơn bất cứ hình thức quảng cáo nào.
Học sinh nói ngon thì mới thật là ngon.
"Được thôi!"
"Vậy em cảm ơn hiệu trưởng nhé!"
"Cảm ơn ta? ? ? Là ta phải cảm tạ mới đúng..."
Lời còn chưa dứt, mắt hiệu trưởng mở to ngay lập tức, chỉ thấy Bạch Dã đặt đùi gà trở lại khay cơm, một giây sau liền thò đũa sang khay cơm của ông, gắp luôn đùi gà của ông đi.
"????"
"?????"
Đừng nói là hiệu trưởng ngơ ngác cả người, trên trán toàn dấu chấm hỏi đen ngòm, phụ huynh trong phòng phát trực tiếp đều ngây ngốc, đầu óc trống rỗng!
Không phải chứ.
Đây là thao tác gì vậy?
Chẳng phải em muốn gắp đùi gà cho hiệu trưởng ăn sao?
Sao giờ em lại gắp đùi gà của hiệu trưởng đi rồi?
Vậy là...
Việc em hỏi có ăn hay không thật ra là...
Trong chớp mắt.
Phụ huynh ai nấy đều tỉnh ngộ.
Không ngờ con lại là loại người này đấy à!
【 Hiệu trưởng: Là do mình tự mình đa tình sao? 】
【 Mẹ ơi! Lúc hắn gắp đùi gà đi một khắc kia, tất cả chúng ta đều choáng váng. 】
【 Cười chết mất, mọi người mau xem biểu cảm của hiệu trưởng kìa, mặt đen hết rồi, ha ha ha ha... 】
【 Đau bụng quá đi, ai đó mau đưa tôi vào viện với. 】
【 Quả nhiên là mình nhìn lầm rồi, cậu nhóc kia vừa nãy chỉ giả bộ thôi, hiệu trưởng bị hố to rồi. 】
【 Ai? Ai bảo có kịch bản thế? Chuyện này mà diễn hả? Ai mà dám diễn như vậy chứ? 】
【 Ha ha ha ha... 】
Cậu nhóc thối tha!
Hiệu trưởng lăn lộn ở xã hội bao nhiêu năm nay mà không ngờ mình lại bị một thằng nhóc tiểu học cho vào tròng, trước ống kính thì giận mà không dám nói gì.
Nhưng mà bảo ông cứ thế mà nuốt cục tức thì chắc chắn không được rồi, ta đường đường là một hiệu trưởng chẳng lẽ lại không trị được một thằng nhóc sáu tuổi hả?
Xem đây!
Hiệu trưởng nảy ra một kế, quyết định theo cách lấy của người trả lại cho người, cho Bạch Dã biết một chút thế nào là sự "đánh đập" của xã hội.
Ông chỉ vào món thịt còn sót lại trên bàn, một miếng sườn rán siêu to: "Em có ăn sườn rán không?"
"A?"
Bạch Dã ngớ người một chút.
Trong lòng thầm nghĩ: "Còn có chuyện tốt thế này nữa sao?"
"Ăn ạ."
Thế là cậu lại duỗi đũa ra, gắp ngay miếng sườn rán cháy đen kia vào trong khay của mình.
Trong miệng không quên cảm ơn hiệu trưởng: "Cảm ơn hiệu trưởng, thầy tốt quá đi!"
(⊙_⊙)?
Hiệu trưởng đơ người luôn!
Lúc này trong khay cơm của ông ngay cả một miếng thịt cũng chẳng còn.
Chỉ còn lại mấy cọng rau xanh đáng thương, với một chén canh, ông quay mông lại, lẳng lặng ngồi sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với Bạch Dã nữa.
Thấy cảnh tượng kỳ lạ này, phụ huynh trong phòng phát trực tiếp ai nấy đều cười ngặt nghẽo.
Kỳ quặc hết chỗ nói, cứ như người kỳ quặc đang mở cửa đón người kỳ quặc vậy, thật là vừa bực mình vừa buồn cười.
Từ trước đến giờ chưa từng thấy đệ tử nào dám dám nghịch đến nỗi làm cho hiệu trưởng quay cuồng như vậy.
【 Hiệu trưởng: Không ngờ là mất đùi gà rồi lại mất luôn cả miếng sườn rán. 】
【 Hiệu trưởng có thể tập trung chút không hả? Không ngồi xa ra chút thì chỉ có nước húp canh thôi. 】
【 Hiệu trưởng: Ta xử lý ngươi thế nào, ngươi có quyền không? 】
【 Thầy giáo: Hôm qua thằng con bất hiếu gắp đùi gà của hiệu trưởng hả? 】
【 Hiệu trưởng, đề nghị ông đổi buổi ăn cùng lãnh đạo trường thành buổi ăn cơm cho phụ huynh đi! 】
【 Hiệu trưởng: Nhóc con mày học lớp nào? Học sinh: Em không đi làm, hiệu trưởng: Thế em đang làm gì? Học sinh: Em không có làm gì hết. 】
【 Đắc tội hiệu trưởng rồi, nhóc con này coi chừng không lấy được bằng tốt nghiệp nhé! 】
Giang Trĩ Ngư ngồi bên cạnh Bạch Dã vẻ mặt lo lắng đẩy khay cơm của mình sát vào bên Bạch Dã: "Cậu... cậu ăn của tớ này... Tớ còn nhiều lắm."
"Vẫn là Tiểu Ngư Nhi tốt!"
Bạch Dã cảm thấy rất an ủi, nuôi con phòng khi về già đấy mà!
Cậu bĩu môi nhìn về phía hiệu trưởng: "Không giống một số người lớn, chỉ là ăn một chút đồ của người ta thôi đã quay ngoắt đi, ngay cả đứa con nít cũng không bằng."
"Thế thái nhân tình đảo điên, lòng người ly tán, đạo đức suy đồi, khắp nơi nguy hiểm..."
Đúng là mượn hoa cắm cành, cố tình chửi bóng gió.
Sắc mặt hiệu trưởng tái mét, sững sờ không dám lên tiếng, vờ như không nghe thấy, cúi đầu cắm mặt vào ăn cơm trắng.
Đúng là đi ra đường không xem ngày, đụng trúng Thái Tuế mà!
Trong lòng ông âm thầm quyết định, sau này đổi thành phó hiệu trưởng ăn cơm cùng, ông sẽ không tới nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận