Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 30: Mà chép miệng, ngươi đem đầu óc cho làm?

"Chương 30: Mà chép miệng, ngươi đem đầu óc cho làm?"
"Nhi tạp, ngươi cũng đừng hù dọa mụ mụ, ngươi lấy tiền ở đâu mua xe?"
"Ngươi đem đầu óc cho làm?"
Chu Hiểu Trang dọa đến hồn bay phách tán, toàn thân run rẩy.
Cái gì gọi là kinh hãi lớn hơn kinh hỉ, là cái này.
Cả nhà thứ đáng giá nhất là đầu óc của Bạch Dã, ngoại trừ việc Bạch Dã đem đầu óc bán đi, nàng thực sự không nghĩ ra được Bạch Dã ở đâu ra nhiều tiền như vậy.
"Ngươi đem đầu óc làm đi nơi nào?"
"Nhanh nói cho mụ mụ, chúng ta không muốn xe, đem tiền trả lại."
Nóng vội vàng vàng ngồi xổm xuống từ trên xuống dưới sờ soạng Bạch Dã một lần, tóc vén lên nhìn nhiều lần.
Một chút thương tích đều không có, hoàn hảo không tổn hao gì, Chu Hiểu Trang thở dài một hơi.
Cảm ơn trời đất.
Hài tử không có việc gì.
"Mẹ, ngươi yên tâm, tiền là ta kiếm được."
Chu Hiểu Trang vừa định truy hỏi hắn làm sao kiếm được.
Bạch Dã thần thần bí bí nháy mắt mấy cái với Chu Hiểu Trang, cười cười: "Ngày phơi chết lão hổ, ta đều muốn phơi khô cả da, lên xe lại nói."
"Bạch thúc, Phó dì, chúng ta đi trước nhé, bái bai!"
Nói xong.
Bỏ lại đám người, dẫn đầu đi về phía xe.
"Ấy ấy ấy ấy ấy ấy... chờ ta một chút."
Bãi đỗ xe xe cộ qua lại, Chu Hiểu Trang không kịp chào tạm biệt với vợ chồng Bạch Vĩnh An, mang theo đồ vật đuổi theo.
Vợ con đều đi, Bạch Thế Phong bỏ lại một câu: "Hẹn gặp lại."
Nhanh chân chạy chậm theo sau.
Tư thế kia đừng nói có bao nhiêu vui sướng.
Nhìn Bạch Dã một nhà đi về phía chiếc Mercedes mới tinh, vợ chồng Vân Vĩnh An vẫn còn như lạc vào trong sương mù.
Không phải.
Cái này mẹ nó không thích hợp a!
Đã nói xong mọi người cùng nhau nghèo, ngươi nháy mắt chạy Mercedes-Benz?
Vừa sợ huynh đệ sống khổ, lại sợ huynh đệ mở đường hổ.
Vân Vĩnh An nhìn về phía Phó Văn Quân, Phó Văn Quân tâm linh tương thông nhìn về phía Vân Vĩnh An.
Tâm tình của hai vợ chồng... Tương tự chua xót.
"Bạch Dã hắn lấy tiền ở đâu?"
Trong đầu Phó Văn Quân như có mèo cào, càng nhìn con gái mình càng cảm thấy không vừa mắt.
Bạch Dã mới sáu tuổi a!
Nhìn xem.
Người ta mua cho mẹ chiếc Benz vừa to vừa đẹp làm quà sinh nhật.
Còn con?
Ngoài ồn ào đòi ăn bánh ga tô, thì chỉ có một tấm thiệp viết tay xấu muốn chết.
Uổng công ta đau đớn trong phòng sinh ba tiếng, sinh cục thịt thừa còn hơn sinh con.
Ăn ăn ăn, ăn cái rắm! ! !
Giờ khắc này.
Phó Văn Quân đột nhiên cảm thấy Vân Mộng không xứng với Bạch Dã ưu tú.
"Mụ mụ, con cũng muốn ngồi xe mới."
Trong đầu Vân Mộng gọi là một cái khó chịu.
Siêu cấp vô địch vũ trụ ủy khuất.
Vừa nãy.
Bạch Dã không nói bái bai với nàng.
Cũng không mời nàng lên xe mới ngồi.
Càng là liếc nhìn nàng một cái cũng không.
Cứ thế đi luôn.
Cũng không quay đầu lại.
Bạch Dã hắn thay đổi.
Trở nên không nghe lời chút nào.
Trước kia.
Hắn luôn luôn là người đầu tiên nghĩ đến ta.
Mua đồ chơi cho ta chơi trước, có đồ ngon cũng cho ta ăn trước, vĩnh viễn cùng ta ở chung một chỗ.
Vì sao hắn trở nên khác vậy chứ?
Vân Mộng dù còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là nàng không biết nhìn mặt mà nói chuyện.
Hài nhi từ khi mở mắt ra một khắc này, liền có thể phân biệt được người lớn vui buồn.
Tình cảm là trời sinh.
Đương nhiên.
Đồ đần là ngoại lệ.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản.
Ngươi thích ta, ta thích ngươi, chúng ta cùng nhau chơi đùa.
Thái độ của Bạch Dã với mình so với trước kia khác biệt một trời một vực, nàng có thể nhìn thấy một loại ánh mắt không mấy thân thiện trong ánh mắt của Bạch Dã.
Hiện tại nàng chưa biết dùng từ ngữ để diễn tả.
Nếu như nàng hiểu lời thì đó chính là ghét bỏ, chán ghét, căm hận.
Nhưng như vậy đã đủ để làm nàng cảm thấy một nỗi bi thương và khổ sở không hiểu từ sâu trong lòng.
Vân Mộng bỗng oà khóc, ôm lấy đùi Phó Văn Quân lên tiếng kêu rên:
"Mụ mụ, con khó chịu quá, có phải Bạch Dã ghét bỏ con rồi không? ! ! !"
. . .
Trên đường lớn.
Một lão đại gia tóc hoa râm, mặc áo ba lỗ màu trắng, chân đi một đôi dép tông màu đỏ, nhàn nhã đạp xe xích lô.
Một chiếc xe Benz màu đen chắn phía trước, chậm như rùa bò.
Lão đại gia chuyển tay lái sang trái, hắc hắc hô hai tiếng, dùng sức đạp hai phát, nhanh chóng vượt qua chiếc Mercedes.
Quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông trong xe, khinh thường nhổ ngụm nước bọt: "Phì... Chiếm hầm cầu không ị, chả ra gì! ! !"
Nói xong.
Nghênh ngang rời đi.
Trong xe Bạch Thế Phong tai nghe sáu đường mắt nhìn tám hướng, coi như không nghe thấy lời khiêu khích của lão đại gia.
Cầm thật chặt tay lái, chân ga tựa như có con quỷ kéo, không cho hắn đạp xuống.
Còn cách chiếc xe phía trước ba mươi mét hắn đã bắt đầu phanh lại.
Thật đúng là có chút bệnh nặng, trách sao lão đại gia nhổ vào.
"Cha, thật sự không được, cha xuống đẩy xe đi?"
"Để ta với mẹ ta đi bộ."
Bạch Dã chịu phục.
Ba cây số đường, mất những hai mươi phút vẫn chưa tới nhà.
"Tiểu tử ngươi gấp cái gì?"
Bạch Thế Phong hắc hắc cười ngây ngô, khóe miệng ngoác đến tận mang tai: "Xe mới, phải rèn luyện một chút, mở nhanh hỏng xe có biết không?"
"Ngươi thì hiểu cái gì?"
"Đổng ca?"
"Bây giờ xe căn bản không có thời gian rèn luyện, xuất xưởng là có thể thoải mái mà dùng."
Những lời này Bạch Dã không thể nói ra, hắn bây giờ vẫn là một đứa trẻ sáu tuổi.
Không nên hiểu, cũng không cần phải hiểu.
Có ai bảo ngươi mở nhanh đâu.
Nhưng ngươi ngay cả lão đại gia đạp xích lô cũng không bằng, thật sự không thể nói nên lời a?
"Đừng có vòng vo, đợi về đến nhà con tự mình ra ngoài lái thử hai vòng?"
Bạch Dã trực tiếp vạch trần âm mưu của Bạch Thế Phong.
Hắn muốn về nhà ngủ trưa a.
Trí thông minh hai trăm rất tốn điện có được không.
Giữa trưa không ngủ, buổi chiều gục ngã.
Bạch Thế Phong sờ mũi che giấu vẻ xấu hổ.
"Mẹ trứng, con trai quá thông minh cũng không phải chuyện tốt a!"
"Mấy cái tâm tư nhỏ bé của mình hoàn toàn giấu không được, sau này làm cha còn có cái gì uy nghiêm?"
Hắn cười hắc hắc, nhìn trái ngó phải rồi nói: "Xe này thật là êm."
"...""
"Xe này rất vững."
"...""
"Điều hòa xe này thật mát mẻ."
"...""
"Xe này thật khỏe."
"...""
"Đúng là đồ đắt tiền thì chất lượng tốt."
"..."
Sao? Không nói Tạp La Lạp tốt?
Lão Bạch mê hư vinh a!
Ai nói cho ngươi biết, đồ đắt tiền nhất định là đồ chất lượng tốt?
"Cái nhà của nó trần nhà còn bị dột, ba cái xô hứng nước xếp chồng lên nhau kìa."
Bạch Dã thầm mắng trong lòng một câu.
Không ai trả lời thật là xấu hổ.
Bạch Thế Phong dùng ánh mắt cầu xin nhìn Chu Hiểu Trang, nhưng lúc này trong mắt Chu Hiểu Trang chỉ có Bạch Dã.
Nàng bây giờ còn chưa hết bàng hoàng.
"Một ca khúc bán được tám mươi vạn! ! !"
"Còn chưa ký hợp đồng người ta đã đưa tiền đến! ! !"
"Giành nhau mua, không bán người ta còn không cho về?"
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Chu Hiểu Trang đầu óc choáng váng, như đang mơ.
Vừa rồi Bạch Dã ở trên xe đã thành thật khai báo về nguồn gốc tiền.
Chu Hiểu Trang nghe xong cũng không tin, mãi cho đến khi tự mình gọi điện cho Phàn Minh Chí, nghe được chính miệng Phàn Minh Chí thừa nhận thì nàng mới hoàn toàn á khẩu không trả lời được.
Như bị sét đánh.
Sáng tác bài hát.
Bán bài hát.
Tám mươi vạn.
Những chuyện này đối với nàng mà nói quá xa vời, là những việc mà nàng không bao giờ dám nghĩ đến trong đời.
Nhưng mà nó hết lần này đến lần khác lại xảy ra.
"Đây có thật là con ta không?"
"Sao tự nhiên hắn lại lợi hại đến vậy?"
Nàng một hồi cười, một hồi khóc, có chút mất kiểm soát.
Rất sợ hãi đây là một giấc mộng, tỉnh mộng thì cái gì cũng biến mất.
Nắm chặt lấy tay Bạch Dã, sợ hắn chạy mất ngay tức khắc.
"Con trai ngươi có trí thông minh hai trăm, viết bài hát là hợp lý mà?"
Lời nói của Bạch Dã giống như một mũi tiêm an thần.
Đúng a!
Con trai ta có trí thông minh cao như vậy, có gì mà không hợp lý!
Tính cách của nàng vốn dĩ là người lạc quan, sau khi bình tĩnh tiếp nhận, cả người liền trở nên vui vẻ.
"Bảo bối, mụ mụ yêu con nha!"
"Con chính là món quà sinh nhật tốt nhất của mụ mụ."
Giờ phút này Chu Hiểu Trang cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Có một người chồng dịu dàng quan tâm, có một đứa con trai vừa hiếu thảo vừa có tiền.
Quá hoàn hảo...
Xe quẹo vào khu dân cư.
Trong nháy mắt thu hút vô số ánh nhìn.
Mọi người tò mò đánh giá chiếc xe sang trọng không có biển số.
Trong lòng nhao nhao đoán xem nhà ai mua?
Hay là nhà nào có điều kiện lại thích khoe mẽ?
Cho đến khi họ thấy cả nhà Bạch Dã bước xuống xe, trong nháy mắt tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
"Ngọa tào! Nhà Thế Phong trúng số độc đắc hả? Mà lại đi xe đại bôn."
"Không thể nào a! Nhà bọn họ vẫn đang trả góp nhà mà, lấy đâu tiền mua đại bôn, chiếc xe này không rẻ, ít nhất cũng phải năm mươi vạn."
"Mả mẹ nó... bao nhiêu? Năm mươi vạn? Đủ mua một căn nhà ở chỗ này của tao."
"Cả nhà bọn họ đều làm công ăn lương, không thể mua nổi đâu, trừ phi..."
"Lời không nên nói lung tung, để tao xem mày mà đi làm công nhân xây dựng, làm giáo viên, thì mày có mua được xe đại bôn không?"
"Không thể nào, tao biết rõ hai vợ chồng bọn họ mà, một nhà rất bình thường, không giống dạng người đó."
"Vậy mày nói tiền đâu ra?"
"Mày quản người ta tiền ở đâu ra làm gì? Chuyện nhà người ta? Người ta nếu làm phạm pháp, thì tự khắc có cơ quan thanh tra tới kiểm tra, mày xì xầm cái mả mẹ gì, chẳng qua là gato chứ gì?"
"Mẹ mày, ăn một đấm của ông."
"Đệt, người trẻ tuổi không có đạo đức, dám đánh ông già à? Nhìn chiêu tam liên roi của ta."
Ông lão vung dép lên định nện vào đầu người trẻ tuổi.
Thấy vậy người trẻ tuổi đột nhiên giơ tay lên, nhanh như chớp đoạt lấy dép của ông lão, nhét vào người lão: "Lão già không biết chết, ông còn dám nhúc nhích thử xem?"
Ánh mắt hung ác của người trẻ tuổi làm ông lão run lên, hậm hực rút tay lại.
Đầu trọc lốc, xăm trổ đầy mình, vòng vàng, tưởng chỉ là bề ngoài thôi, kết quả đụng phải cọng rơm cứng.
Ánh mắt hung hãn, khí thế dọa người, dáng vẻ của một kẻ từng vào tù ra tội.
"Ngươi không nên quá ngông cuồng, ngươi là ai? Mặt mày lạ quá, không phải người trong khu nhà chúng ta đâu."
"Đi mau lên, không thì tao gọi bảo vệ."
Khí thế của ông lão lập tức xuống dốc, nhưng thể diện vẫn muốn gỡ gạc, cố cãi.
Chỉ nói không dám động tay là sự kiên cường cuối cùng.
Kiểu “có ngon tan học đợi đấy” điển hình.
Người trẻ tuổi khinh thường huýt sáo một tiếng, quay đầu đi về phía cổng, trước khi đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua chiếc Benz vừa mới đỗ lại.
Ánh mắt dần dần trở nên oán hận và hung tàn.
"Thằng nhóc, là mày đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận