Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 51: Nam nhân muốn mặt mũi, phải xem nữ nhân có cho hay không lực
Chương 51: Đàn ông muốn sĩ diện, phải xem phụ nữ có cho hay không lực.
Chạy xong tám trăm mét, Bạch Dã mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Chỉ là tám trăm mét thì tính là gì?
Vì tranh thủ “lông dê” của hệ thống, buổi tối không có việc gì hắn cũng xuống lầu chạy vài vòng, ban đầu ở ao Ngọc Tuyền đã vơ vét sạch sẽ những thứ Hoàng Triều cất giữ, lão đầu kia có liều mạng cũng không đuổi kịp hắn.
Có thể thấy hắn chạy giỏi đến mức nào.
Nói đi thì nói lại.
Năng lực không đủ thì khí lực bù vào.
Hắn hiện tại có khí lực gấp ba người trưởng thành.
Cho dù không có thời gian dài rèn luyện, đánh mấy đứa nhóc con cũng dễ như trở bàn tay.
Căn cứ vào nghiên cứu không khoa học, trước sức mạnh tuyệt đối thì năng lượng bộc phát ra đáng sợ đến mức nào có thể tưởng tượng được.
Sau khi chạy tám trăm mét xong, tiếp theo là cuộc thi của năm hai, cứ thế mà suy ra.
Các khối lớp chạy xong hết, mới đến lượt cuộc thi chạy nhanh năm mươi mét và một trăm mét của khối năm nhất.
Bạch Dã còn chưa kịp nghỉ ngơi thì bị Từ Thi Đình nóng nảy, hoảng hốt kéo đến hiện trường thi nhảy xa.
Nhảy xa chia thành hai loại là nhảy xa lấy đà và nhảy ba bước.
Trong điều kiện không được huấn luyện, người bình thường sẽ không nhảy ba bước, đặc biệt là học sinh tiểu học, rất dễ bị ngã gây thương tích.
Có lẽ do trường học cân nhắc đến vấn đề này, hoặc do thành tích những năm gần đây không tốt, nên bộ phận tiểu học đã hủy bỏ nội dung nhảy ba bước, chỉ giữ lại hình thức nhảy xa lấy đà truyền thống.
Quy tắc của nhảy xa lấy đà rất đơn giản.
Sau khi lấy đà chạy tăng tốc, thì dùng một chân giậm nhảy ở phía ngoài vạch giới hạn, hai chân tiếp đất xuống hố cát, lấy khoảng cách từ vạch giới hạn đến điểm chạm đất của cơ thể, càng xa thành tích càng tốt.
Bạch Dã hơi thiệt thòi khi phải so tài với những bạn cao hơn mình, học sinh cùng khối cao nhất cũng cao hơn hắn nửa cái đầu, nhưng hắn không hề tỏ ra yếu thế, nhảy xa so sức chân và khả năng bộc phát.
Đứa nhỏ này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng khí lực cũng không phải dạng vừa.
Nhảy xa và nhảy cao là hai môn vận động mà người cao sẽ có ưu thế hơn, những đứa trẻ khác rõ ràng đã trải qua tuyển chọn tỉ mỉ của giáo viên, đứa nào đứa nấy đều cao lớn.
Bạch Dã đứng trong đội hình, thấp nhất cả đám.
Đặc biệt là đôi chân ngắn cũn cỡn, trọng tài giáo viên nhìn thẳng lắc đầu, hắn vô cùng lo lắng Bạch Dã sẽ không nhảy được đến hố cát.
Từ Thi Đình nhìn thấy vạch giới hạn mà lông mày không khỏi nhíu chặt, không tự chủ được mà lo lắng, cô nhìn đôi chân của Bạch Dã, rồi lại nhìn vạch giới hạn trên mặt đất.
Lại nhìn chân Bạch Dã, nhìn lại vạch giới hạn, ánh mắt có vẻ rất xoắn xuýt.
Vì sự an toàn của Bạch Dã, để phòng ngừa hắn bị thương, cô đang nghĩ có nên khuyên Bạch Dã bỏ cuộc hay không.
Nhưng làm vậy thì lại không ổn, không thể đánh mất tinh thần thi đấu thể thao của một đứa trẻ.
"Mình thật là ngu ngốc mà!"
Từ Thi Đình vỗ mạnh vào đùi, thầm nghĩ: "Không nhảy qua được thì cứ dịch vạch giới hạn đi chứ!"
"Cây chết người sống, người sống mà lại để nghẹn tiểu mà chết hay sao?"
Cô lén lút đi đến chỗ vạch giới hạn, nhân lúc trọng tài đang điểm danh, vụng trộm dùng đế giày chà mạnh vào vạch giới hạn.
"Cho lão nương biến mất, cho lão nương biến mất..."
Vừa chà vừa lẩm bẩm.
"Cô giáo, cô đang làm gì vậy?"
Trọng tài giáo viên đến trước mặt Từ Thi Đình, mặt đầy khó hiểu quan sát cô.
"Trọng tài thầy đến vừa đúng, vạch xuất phát bị dán bị rơi rồi, em muốn nhờ thầy vẽ lại vạch khác."
Từ Thi Đình giật mình thon thót, sắc mặt tràn đầy kinh hãi nói.
Vì Bạch Dã mà bất chấp nói dối, hôm nay cô vừa làm “đạo chích”, vừa nói dối, tim nhỏ hồi hộp lo sợ.
Sóng gió trong lòng dập dềnh không ngớt.
"Không cần không cần, tôi tự làm được."
Trọng tài giáo viên khoát tay, móc ra một mẩu phấn từ trong túi, tùy ý vẽ một đường lên mặt đất.
Má!
Dựa! Dựa! Dựa! Dựa!
Mắt của Từ Thi Đình trừng lớn, trong nháy mắt ngây người như phỗng.
"Không đúng, sao thầy lại càng vẽ càng xa?"
"Gần quá không an toàn, học sinh không tìm đúng thời điểm giậm nhảy, không hãm chân được, vọt thẳng vào hố cát rất dễ trượt chân."
Trọng tài giáo viên một thân cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cao lớn, xem qua thì thấy giống như người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.
"Thầy là giáo viên thể dục?"
Từ Thi Đình híp mắt hỏi.
"Tôi là giáo viên tiếng Anh trung học cơ sở, sở trường là hoạt động thể dục thể thao, có chứng nhận vận động viên cấp hai quốc gia, trước khi đến đây tôi dạy môn thể dục."
Trọng tài giáo viên vô tình “khoe mẽ” một chút.
"..."
Rất tốt!
Chính xác!
Người ta là dân chuyên nghiệp, Từ Thi Đình không cãi lại được, lặng lẽ đi qua một bên.
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lần này thiệt hại lớn rồi.
Cô áy náy nhìn Bạch Dã, mình thật là ngốc quá, một chuyện nhỏ cũng không giúp được gì.
Những việc Từ Thi Đình làm, Bạch Dã đều đã thấy rõ.
Trước kia không nhận ra, cô giáo của mình sao lại hậu đậu thế này?
Mà còn có chút đáng yêu nữa chứ.
Khóe miệng nhịn không được mà hơi cong lên.
Điều này cũng không trách Bạch Dã, mà là một hiện tượng phổ biến.
Tình huống này thường thấy ở các giáo viên trẻ.
Ở trên lớp.
Các cô là những người làm vườn tỉ mỉ, cẩn thận, nghiêm túc.
Còn bản thân họ cũng chỉ là những cô gái chưa đầy hai mươi tuổi vẫn còn đang tuổi trưởng thành.
Có rất nhiều người thậm chí đến chăm sóc mình còn không xong, tính tình như tiểu nữ hài bình thường mà thôi.
"Không cần lo lắng, con nhảy qua được."
Bạch Dã ngược lại an ủi Từ Thi Đình.
"Xin lỗi nhé!"
Từ Thi Đình không kìm được mà bĩu môi: "Lúc đầu cô muốn vẽ vạch gần lại một chút..."
Ơ?
Sao mình lại bĩu môi?
Động tác này hình như Bạch Dã hay dùng, xong rồi, mình có vẻ đã bị "lây nhiễm".
"Ngươi thấp như vậy có thể nhảy đến hố cát sao?"
Một bạn học đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống, coi thường Bạch Dã.
"Ngươi cao như vậy sao không lên trời luôn, cùng mặt trời sánh vai?"
Về khoản nói móc, Bạch Dã trước giờ chưa bao giờ thua ai.
Bạn học cao kia bị sặc đến suýt ngạt thở, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt Bạch Dã, hận mình không chịu học hành, không nghĩ ra được lý lẽ nào để phản bác.
"Khoảng cách này xa quá vậy?"
"Đúng vậy! Lớp trưởng có nhảy qua được không?"
"Cũng đừng có đập xuống đất nha! Như vậy sẽ đau chết mất!"
"Đừng nói bậy, lớp trưởng nhất định nhảy qua được."
Mã Tử Duệ lần này cũng không dám vỗ ngực nói lớp trưởng giỏi nhất, bởi vì khoảng cách từ vạch đến hố cát còn dài hơn cả chiều cao của Bạch Dã.
Dựa theo tiêu chuẩn nhảy xa tại chỗ của học sinh lớp một, nam sinh phải đạt 80cm, chân ngắn của Bạch Dã có lẽ ngay cả sờ đến hố cát cũng khó.
"Bạch Dã cố lên, em nhất định sẽ giành được vị trí nhất!"
"Chị tin em!"
Trong tình huống mọi người đều không tin Bạch Dã, Giang Trĩ Ngư và các bạn học đứng ở phía sau hố cát, hai tay tạo thành hình loa để hô hào.
Quả nhiên.
Đàn ông ở bên ngoài muốn sĩ diện, còn phải xem phụ nữ có ủng hộ hay không.
Những người như Giang Trĩ Ngư thật là tốt, tìm vợ là phải tìm như thế này.
Hiểu chuyện.
Biết cách cho người ta sĩ diện.
Bạch Dã quyết định sau này sẽ mang Giang Trĩ Ngư đi ra ngoài nhiều hơn, dĩ nhiên không phải để khoe cô vợ xinh đẹp, mà là thuần túy muốn có một nguồn cảm xúc giá trị.
"Mỗi tuyển thủ có ba lần cơ hội, nghĩa là mỗi người sẽ nhảy ba lần, chọn ra thành tích tốt nhất, hiện tại cuộc thi chính thức bắt đầu, người thứ nhất, Bạch Dã, mời lên thi đấu."
Trọng tài giáo viên liếc nhìn Bạch Dã hỏi: "Có biết cách nhảy không?"
"Biết ạ."
"..."
Là học sinh lớp một, không phải ngươi nên nói là không biết sao? Sau đó ta sẽ hướng dẫn cách nhảy cho các ngươi chứ?
Trọng tài giáo viên làm như không nghe thấy Bạch Dã nói, lẩm bẩm: "Từ bên kia chạy qua bên này, dốc toàn lực chạy, chạy càng nhanh càng tốt."
"Đến vị trí này thì giậm nhảy, nhớ kỹ không được giẫm vào vạch nha, giẫm vào thì thành tích không hợp lệ."
"Đông. . . Nhảy một phát là phải rơi xuống hố cát."
"Tất cả đều hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
Các tuyển thủ đồng thanh trả lời.
"Thưa thầy, em có một câu hỏi."
Bạch Dã đột nhiên giơ tay hỏi.
"Mời em nói."
"Tư thế giậm nhảy có quy định gì không ạ?"
"Dùng một chân giậm nhảy, dùng hai chân thì nhảy không xa."
"Vậy còn tư thế tiếp đất thì sao?"
Bạch Dã lại hỏi.
"Không quy định."
Trọng tài giáo viên trả lời qua loa.
Đột nhiên, anh ta giật mình quay đầu nhìn Bạch Dã.
Khoan đã...
Ngươi hỏi tư thế tiếp đất làm gì?
Chạy xong tám trăm mét, Bạch Dã mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Chỉ là tám trăm mét thì tính là gì?
Vì tranh thủ “lông dê” của hệ thống, buổi tối không có việc gì hắn cũng xuống lầu chạy vài vòng, ban đầu ở ao Ngọc Tuyền đã vơ vét sạch sẽ những thứ Hoàng Triều cất giữ, lão đầu kia có liều mạng cũng không đuổi kịp hắn.
Có thể thấy hắn chạy giỏi đến mức nào.
Nói đi thì nói lại.
Năng lực không đủ thì khí lực bù vào.
Hắn hiện tại có khí lực gấp ba người trưởng thành.
Cho dù không có thời gian dài rèn luyện, đánh mấy đứa nhóc con cũng dễ như trở bàn tay.
Căn cứ vào nghiên cứu không khoa học, trước sức mạnh tuyệt đối thì năng lượng bộc phát ra đáng sợ đến mức nào có thể tưởng tượng được.
Sau khi chạy tám trăm mét xong, tiếp theo là cuộc thi của năm hai, cứ thế mà suy ra.
Các khối lớp chạy xong hết, mới đến lượt cuộc thi chạy nhanh năm mươi mét và một trăm mét của khối năm nhất.
Bạch Dã còn chưa kịp nghỉ ngơi thì bị Từ Thi Đình nóng nảy, hoảng hốt kéo đến hiện trường thi nhảy xa.
Nhảy xa chia thành hai loại là nhảy xa lấy đà và nhảy ba bước.
Trong điều kiện không được huấn luyện, người bình thường sẽ không nhảy ba bước, đặc biệt là học sinh tiểu học, rất dễ bị ngã gây thương tích.
Có lẽ do trường học cân nhắc đến vấn đề này, hoặc do thành tích những năm gần đây không tốt, nên bộ phận tiểu học đã hủy bỏ nội dung nhảy ba bước, chỉ giữ lại hình thức nhảy xa lấy đà truyền thống.
Quy tắc của nhảy xa lấy đà rất đơn giản.
Sau khi lấy đà chạy tăng tốc, thì dùng một chân giậm nhảy ở phía ngoài vạch giới hạn, hai chân tiếp đất xuống hố cát, lấy khoảng cách từ vạch giới hạn đến điểm chạm đất của cơ thể, càng xa thành tích càng tốt.
Bạch Dã hơi thiệt thòi khi phải so tài với những bạn cao hơn mình, học sinh cùng khối cao nhất cũng cao hơn hắn nửa cái đầu, nhưng hắn không hề tỏ ra yếu thế, nhảy xa so sức chân và khả năng bộc phát.
Đứa nhỏ này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng khí lực cũng không phải dạng vừa.
Nhảy xa và nhảy cao là hai môn vận động mà người cao sẽ có ưu thế hơn, những đứa trẻ khác rõ ràng đã trải qua tuyển chọn tỉ mỉ của giáo viên, đứa nào đứa nấy đều cao lớn.
Bạch Dã đứng trong đội hình, thấp nhất cả đám.
Đặc biệt là đôi chân ngắn cũn cỡn, trọng tài giáo viên nhìn thẳng lắc đầu, hắn vô cùng lo lắng Bạch Dã sẽ không nhảy được đến hố cát.
Từ Thi Đình nhìn thấy vạch giới hạn mà lông mày không khỏi nhíu chặt, không tự chủ được mà lo lắng, cô nhìn đôi chân của Bạch Dã, rồi lại nhìn vạch giới hạn trên mặt đất.
Lại nhìn chân Bạch Dã, nhìn lại vạch giới hạn, ánh mắt có vẻ rất xoắn xuýt.
Vì sự an toàn của Bạch Dã, để phòng ngừa hắn bị thương, cô đang nghĩ có nên khuyên Bạch Dã bỏ cuộc hay không.
Nhưng làm vậy thì lại không ổn, không thể đánh mất tinh thần thi đấu thể thao của một đứa trẻ.
"Mình thật là ngu ngốc mà!"
Từ Thi Đình vỗ mạnh vào đùi, thầm nghĩ: "Không nhảy qua được thì cứ dịch vạch giới hạn đi chứ!"
"Cây chết người sống, người sống mà lại để nghẹn tiểu mà chết hay sao?"
Cô lén lút đi đến chỗ vạch giới hạn, nhân lúc trọng tài đang điểm danh, vụng trộm dùng đế giày chà mạnh vào vạch giới hạn.
"Cho lão nương biến mất, cho lão nương biến mất..."
Vừa chà vừa lẩm bẩm.
"Cô giáo, cô đang làm gì vậy?"
Trọng tài giáo viên đến trước mặt Từ Thi Đình, mặt đầy khó hiểu quan sát cô.
"Trọng tài thầy đến vừa đúng, vạch xuất phát bị dán bị rơi rồi, em muốn nhờ thầy vẽ lại vạch khác."
Từ Thi Đình giật mình thon thót, sắc mặt tràn đầy kinh hãi nói.
Vì Bạch Dã mà bất chấp nói dối, hôm nay cô vừa làm “đạo chích”, vừa nói dối, tim nhỏ hồi hộp lo sợ.
Sóng gió trong lòng dập dềnh không ngớt.
"Không cần không cần, tôi tự làm được."
Trọng tài giáo viên khoát tay, móc ra một mẩu phấn từ trong túi, tùy ý vẽ một đường lên mặt đất.
Má!
Dựa! Dựa! Dựa! Dựa!
Mắt của Từ Thi Đình trừng lớn, trong nháy mắt ngây người như phỗng.
"Không đúng, sao thầy lại càng vẽ càng xa?"
"Gần quá không an toàn, học sinh không tìm đúng thời điểm giậm nhảy, không hãm chân được, vọt thẳng vào hố cát rất dễ trượt chân."
Trọng tài giáo viên một thân cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cao lớn, xem qua thì thấy giống như người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.
"Thầy là giáo viên thể dục?"
Từ Thi Đình híp mắt hỏi.
"Tôi là giáo viên tiếng Anh trung học cơ sở, sở trường là hoạt động thể dục thể thao, có chứng nhận vận động viên cấp hai quốc gia, trước khi đến đây tôi dạy môn thể dục."
Trọng tài giáo viên vô tình “khoe mẽ” một chút.
"..."
Rất tốt!
Chính xác!
Người ta là dân chuyên nghiệp, Từ Thi Đình không cãi lại được, lặng lẽ đi qua một bên.
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lần này thiệt hại lớn rồi.
Cô áy náy nhìn Bạch Dã, mình thật là ngốc quá, một chuyện nhỏ cũng không giúp được gì.
Những việc Từ Thi Đình làm, Bạch Dã đều đã thấy rõ.
Trước kia không nhận ra, cô giáo của mình sao lại hậu đậu thế này?
Mà còn có chút đáng yêu nữa chứ.
Khóe miệng nhịn không được mà hơi cong lên.
Điều này cũng không trách Bạch Dã, mà là một hiện tượng phổ biến.
Tình huống này thường thấy ở các giáo viên trẻ.
Ở trên lớp.
Các cô là những người làm vườn tỉ mỉ, cẩn thận, nghiêm túc.
Còn bản thân họ cũng chỉ là những cô gái chưa đầy hai mươi tuổi vẫn còn đang tuổi trưởng thành.
Có rất nhiều người thậm chí đến chăm sóc mình còn không xong, tính tình như tiểu nữ hài bình thường mà thôi.
"Không cần lo lắng, con nhảy qua được."
Bạch Dã ngược lại an ủi Từ Thi Đình.
"Xin lỗi nhé!"
Từ Thi Đình không kìm được mà bĩu môi: "Lúc đầu cô muốn vẽ vạch gần lại một chút..."
Ơ?
Sao mình lại bĩu môi?
Động tác này hình như Bạch Dã hay dùng, xong rồi, mình có vẻ đã bị "lây nhiễm".
"Ngươi thấp như vậy có thể nhảy đến hố cát sao?"
Một bạn học đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống, coi thường Bạch Dã.
"Ngươi cao như vậy sao không lên trời luôn, cùng mặt trời sánh vai?"
Về khoản nói móc, Bạch Dã trước giờ chưa bao giờ thua ai.
Bạn học cao kia bị sặc đến suýt ngạt thở, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt Bạch Dã, hận mình không chịu học hành, không nghĩ ra được lý lẽ nào để phản bác.
"Khoảng cách này xa quá vậy?"
"Đúng vậy! Lớp trưởng có nhảy qua được không?"
"Cũng đừng có đập xuống đất nha! Như vậy sẽ đau chết mất!"
"Đừng nói bậy, lớp trưởng nhất định nhảy qua được."
Mã Tử Duệ lần này cũng không dám vỗ ngực nói lớp trưởng giỏi nhất, bởi vì khoảng cách từ vạch đến hố cát còn dài hơn cả chiều cao của Bạch Dã.
Dựa theo tiêu chuẩn nhảy xa tại chỗ của học sinh lớp một, nam sinh phải đạt 80cm, chân ngắn của Bạch Dã có lẽ ngay cả sờ đến hố cát cũng khó.
"Bạch Dã cố lên, em nhất định sẽ giành được vị trí nhất!"
"Chị tin em!"
Trong tình huống mọi người đều không tin Bạch Dã, Giang Trĩ Ngư và các bạn học đứng ở phía sau hố cát, hai tay tạo thành hình loa để hô hào.
Quả nhiên.
Đàn ông ở bên ngoài muốn sĩ diện, còn phải xem phụ nữ có ủng hộ hay không.
Những người như Giang Trĩ Ngư thật là tốt, tìm vợ là phải tìm như thế này.
Hiểu chuyện.
Biết cách cho người ta sĩ diện.
Bạch Dã quyết định sau này sẽ mang Giang Trĩ Ngư đi ra ngoài nhiều hơn, dĩ nhiên không phải để khoe cô vợ xinh đẹp, mà là thuần túy muốn có một nguồn cảm xúc giá trị.
"Mỗi tuyển thủ có ba lần cơ hội, nghĩa là mỗi người sẽ nhảy ba lần, chọn ra thành tích tốt nhất, hiện tại cuộc thi chính thức bắt đầu, người thứ nhất, Bạch Dã, mời lên thi đấu."
Trọng tài giáo viên liếc nhìn Bạch Dã hỏi: "Có biết cách nhảy không?"
"Biết ạ."
"..."
Là học sinh lớp một, không phải ngươi nên nói là không biết sao? Sau đó ta sẽ hướng dẫn cách nhảy cho các ngươi chứ?
Trọng tài giáo viên làm như không nghe thấy Bạch Dã nói, lẩm bẩm: "Từ bên kia chạy qua bên này, dốc toàn lực chạy, chạy càng nhanh càng tốt."
"Đến vị trí này thì giậm nhảy, nhớ kỹ không được giẫm vào vạch nha, giẫm vào thì thành tích không hợp lệ."
"Đông. . . Nhảy một phát là phải rơi xuống hố cát."
"Tất cả đều hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
Các tuyển thủ đồng thanh trả lời.
"Thưa thầy, em có một câu hỏi."
Bạch Dã đột nhiên giơ tay hỏi.
"Mời em nói."
"Tư thế giậm nhảy có quy định gì không ạ?"
"Dùng một chân giậm nhảy, dùng hai chân thì nhảy không xa."
"Vậy còn tư thế tiếp đất thì sao?"
Bạch Dã lại hỏi.
"Không quy định."
Trọng tài giáo viên trả lời qua loa.
Đột nhiên, anh ta giật mình quay đầu nhìn Bạch Dã.
Khoan đã...
Ngươi hỏi tư thế tiếp đất làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận