Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 83: Hắn như vậy nhỏ, viết nhạc thiếu nhi sao?

Chương 83: Hắn nhỏ như vậy, viết nhạc thiếu nhi sao?
Ba ngày sau.
Bạch Dã được Đinh Hải Thanh dẫn đến hiện trường thu chương trình, hiện tại thân phận của nàng là người đại diện kiêm trợ lý tạm thời của Bạch Dã.
Khi Bạch Dã xuất hiện ở sảnh trực tiếp, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của toàn bộ khán phòng.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hắn, một thằng nhóc con, lại ngồi ở vị trí của người sáng tác!
Lúc đầu, khán giả bên ngoài còn tưởng hắn ngồi nhầm chỗ, mãi đến khi thấy nhân viên trường quay đeo mic cho hắn, mọi người nhất thời chấn kinh, không thốt nên lời.
Cậu nhóc này thật sự là người sáng tác sao?
Vị trí của hắn còn có bảng tên, ghi hai chữ Bạch Dã, bên cạnh hắn còn có chín vị trí khác, nói cách khác, tổng cộng có mười người sáng tác.
Bạch Dã để ý thấy, có khoảng hai ba người mà hắn đã gặp trong mơ, còn lại tuyệt đại bộ phận thì không nhận ra.
Có cả nam lẫn nữ, tuổi tác đều trên ba mươi, người lớn tuổi nhất là một ông lão, trông ít nhất cũng phải sáu mươi.
Quả nhiên, làm nghệ thuật sáng tác để thành danh thì kinh nghiệm rất quan trọng, tuy nhiên người sáng tác còn đỡ, thảm nhất chính là họa sĩ, bọn họ thường phải đợi đến khi chết thì tranh mới có giá trị.
Khi còn sống mà có sản phẩm thì chỉ có thể chết thôi, chỉ có chết đi mới không ra thêm tác phẩm, không ra nữa thì mới có lẫn lộn giá trị, bọn tư bản đã sớm chơi đến cạn kiệt một xu rồi.
Mấy người muốn làm họa sĩ xoay người nhà nghèo hãy tỉnh đi!
Không bằng đến cà chua viết tiểu thuyết, độc giả mỗi người dùng chút lòng yêu phát điện thì cũng có thể mua cho nhân vật chính một bữa cơm, không đến nỗi chết đói.
Làm họa sĩ đúng là sẽ chết đói.
Ngồi bên trái hắn là một ông chú trung niên, liếc mắt nhìn thì tên là Kha Bân, để râu dê, đầu sau gáy tết đuôi ngựa dài, cách ăn mặc rất thời thượng, rất có phong thái nghệ sĩ.
Kha Bân thấy Bạch Dã nhìn mình thì mỉm cười gật đầu với Bạch Dã.
Nha! Vẫn là một ông chú thân thiện.
Bạch Dã nhoẻn miệng cười với ông: "Chú ơi, chú dùng dầu gội gì thế? Cháu thay mặt cư dân mạng hỏi một chút."
"Hả?"
Kha Bân nằm mơ cũng không nghĩ tới câu đầu tiên Bạch Dã nói lại hỏi ông cái này, lập tức ngẩn người.
Ở trong chương trình cũng không được phép nói tên nhãn hiệu, ông lấp lửng đoán nói: "Chú dùng loại phổ thông thôi, không có gì đặc biệt đâu."
Bạch Dã gật đầu, an ủi ông: "Chú đừng căng thẳng, cháu chỉ tiện hỏi thôi, không nói cũng không sao."
"Chú còn có thể trách cháu à?"
Kha Bân nhìn đôi mắt to ngây thơ của Bạch Dã, lập tức hận không thể tát mình một cái, hắn vẫn còn là một đứa trẻ mà, tò mò hỏi một chút thì sao chứ?
Mình thật đáng chết!
Ông hơi nghiêng người lại gần, nhỏ giọng nói với Bạch Dã: "Tí nữa chú tự nói cho cháu..."
"Cám ơn chú."
Giám định xong, là người tốt.
Vài câu nói ngắn ngủi, không thể đánh giá một người là tốt hay xấu, nhưng có thể phân biệt đơn giản được mức độ thân thiện của một người.
Kha Bân, độ thân thiện 80%.
Bạch Dã dán cho Kha Bân một cái nhãn.
Hai người thì thầm nhỏ tiếng lập tức khiến những người bên ngoài chú ý, bọn họ hiếu kỳ đánh giá Bạch Dã, không biết đứa nhóc từ đâu xuất hiện.
Dám ngồi chung với bọn họ, những nhạc sĩ chuyên nghiệp này, không biết ban tổ chức bị chập mạch à!
Đường đường là cuộc thi sáng tác chuyên nghiệp, cậu để một thằng nhóc vào đây làm trò trẻ con, chúng ta thắng cũng không vẻ vang gì, mà còn hạ thấp tiêu chuẩn của toàn bộ chương trình.
Làm loạn gì vậy chứ?
Trong lòng không tránh khỏi sinh ra ác cảm.
Tuy rất khó chịu nhưng họ cũng không thể đuổi Bạch Dã ra ngoài được, tất cả mọi người đều do ban tổ chức mời đến, cầm tiền làm việc.
Chỉ là việc ban tổ chức âm thầm giở trò này khiến họ cảm thấy khó chịu trong người.
Chương trình mang tính chân thực rất cao, không hề có diễn tập trước.
Theo đèn thu âm toàn bộ tắt, chỉ còn đèn báo hiệu trên đầu sáng lên, đếm ngược mười giây bắt đầu.
"Mười, chín, tám... Ba, hai, một."
"Bíp..."
Đèn lại sáng trở lại, người chủ trì bước ra sân khấu.
Nói một tràng nhảm nhí, niệm một đống tên nhà tài trợ, nghe mà Bạch Dã buồn ngủ.
"... Tiếp theo, chúng ta bắt đầu từ việc ca sĩ rút thăm, người nào rút được người sáng tác nào, thì hai người sẽ thành đôi thành công, trở thành đồng đội chiến đấu sóng vai..."
"Sau đây bắt đầu rút thăm."
"Ca sĩ Ti Khoang Nhạc kết hợp với người sáng tác là... Kha Bân."
Kha Bân là người đầu tiên bị rút trúng, ông mỉm cười vẫy tay với Ti Khoang Nhạc.
Ti Khoang Nhạc, người rút được Kha Bân, trông kích động đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên: "Mời Kha lão sư chỉ bảo nhiều hơn."
"Cùng nhau cố gắng."
Kha Bân có lẽ là một người sáng tác rất nổi tiếng, đáng tiếc Bạch Dã không nhận ra ông ta.
"Ngô Dã Vân kết hợp với người sáng tác là... Lư Thịnh."
"Vạn Chính Văn kết hợp với người sáng tác là Quế Nhạc Sơn."
"Thời Tân Hàn kết hợp với người sáng tác là Xa Chí Dũng."
"Quan Tiểu Ngọc kết hợp với..."
Theo tiếng người dẫn chương trình hô lên, nữ ca sĩ trẻ Quan Tiểu Ngọc càng thêm khẩn trương, trong lòng cô âm thầm cầu nguyện: "Tôi không muốn đứa nhóc con, tôi không muốn đứa nhóc con..."
Thế nhưng.
Càng không muốn thì cái gì lại càng tới.
"Bạch Dã."
Nghe thấy hai chữ Bạch Dã, biểu cảm trên mặt Quan Tiểu Ngọc lập tức cứng đờ, trong nháy mắt xụ xuống.
Cái tên Bạch Dã này cô còn chưa từng nghe qua.
Khó khăn lắm mới đi cửa sau giành được một suất, cô còn mơ mộng sẽ được kết hợp với một người có tiếng tăm, được người ta kéo lên mây...
Thế mà lại là một thằng nhóc con!
Công sức trước đây, lần này coi như xong hết rồi.
"Tôi... Tôi... Tôi..."
Quan Tiểu Ngọc nói năng lộn xộn, nhìn con số trên quả bóng bốc thăm trong tay mà giống như rắn độc, sợ hãi ném liên tục về thùng rút thưởng.
Một màn này khiến cả khán phòng cười ha hả.
Hiệu quả chương trình quá tốt.
Lúc trước mời Bạch Dã đến, ban tổ chức muốn chính là hiệu quả này.
Một thằng nhóc con không tên tuổi, ca sĩ chắc chắn sẽ coi như hồng thủy mãnh thú, không muốn chọn hắn, quả nhiên là như thế, hiệu quả chương trình đạt cao trào, số tiền này xài đáng giá.
"Quan Tiểu Ngọc, ném vào rồi cũng không thể chọn lại đâu nha!"
Người chủ trì cười nói.
"Tôi có thể đổi người khác không?"
Quan Tiểu Ngọc sốt ruột đến mức muốn khóc, cô thật tâm không hề muốn Bạch Dã.
Hắn còn nhỏ như vậy, thì viết nhạc thiếu nhi sao?
"Thật xin lỗi, bé Bạch Dã, tôi... tôi... tôi..."
Quan Tiểu Ngọc rất thông minh, nhận thức được hành vi của mình có thể sẽ gây phản cảm với cộng đồng mạng, lập tức cúi đầu 90 độ xin lỗi Bạch Dã.
Tôi tôi tôi nửa ngày cũng không nói được chữ nào.
Cô thực sự không biết nên nói gì.
Tôi không muốn cậu sao?
Nói ra thì không nên lời, cô không quan tâm Bạch Dã nghĩ như thế nào, nhưng đoán chắc cộng đồng mạng sẽ phun chết mình mất? Vì danh tiếng của bản thân, cô phải diễn cho tốt mới được.
Ngay lúc này, một cặp đôi nam nữ đột nhiên nhảy ra, trong đó cô gái chen ngang nói: "Xin lỗi mọi người, tôi chen ngang một chút, Quan Tiểu Ngọc không chọn thầy Bạch Dã, vậy tôi có thể chọn thầy không?"
Thầy Bạch Dã?
Làm quá rồi đó.
Một đứa trẻ mới mấy tuổi mà cậu cũng gọi là thầy?
Quan Tiểu Ngọc cảnh giác nhìn cặp đôi này, cặp đôi này có chút danh tiếng, được gọi là Long Phượng truyền kỳ, cô một ca sĩ hạng mười tám tại người ta mà vẫn còn chưa đáng kể.
Long Phượng truyền kỳ vậy mà chủ động chọn Bạch Dã?
Là hảo tâm sao? Hay là còn có mục đích khác?
"Tôi đồng ý đổi."
Tuy không biết Long Phượng truyền kỳ đang nghĩ gì, trước mắt cô không lo được nhiều như vậy, Quan Tiểu Ngọc lập tức bày tỏ thái độ.
"Tốt quá rồi, cảm ơn cô Quan Tiểu Ngọc."
Lăng Hoa kích động không thôi.
Cô lập tức quay người sang nói với Bạch Dã: "Thầy Bạch Dã, em vô cùng vô cùng vô cùng mong muốn được hợp tác với thầy, ca khúc "Lướt Sóng" thầy viết em nghe đi nghe lại cả vạn lần rồi, cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích ạ."
"Còn có cả ca khúc "Bọt Biển" thầy viết, em vẫn luôn nghe đơn điệu một bài thôi đó, còn cả bài "Gầm Xe Chiến Thần" đang hot dạo gần đây nữa..."
"Có thể được hợp tác với thầy là vinh hạnh của em, em rất vui, mong thầy chỉ giáo nhiều hơn!"
Cái gì! ! ! ! ? ? ?
"Lướt Sóng" là do hắn viết!
Đầu óc những người ở đây ông lên, không phải tất cả mọi người đều là fan cuồng nhạc của Sầm Khả Khả, cho dù có nghe qua "Lướt Sóng" thì cũng sẽ không liên tưởng đến Bạch Dã trước mặt.
Độ hot của "Lướt Sóng" như thế nào thì không cần nói nhiều, độ nóng của nó ngay cả chó hoang trên đường cũng có thể ngân nga được hai câu.
Chỉ một thoáng.
Mặt Quan Tiểu Ngọc tái xanh, không có chút máu, còn khó coi hơn cả chết cha mẹ.
【Hôm qua không phải không cập nhật đâu, là do hệ thống cà chua bị lỗi đó, mọi người biết cả rồi mà phải không?】
Bạn cần đăng nhập để bình luận