Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 48: 1V5, mỗi một súng nổ đầu, năm ngay cả tuyệt thế (hai hợp một cực lớn chương)

Chương 48: 1 đấu 5, mỗi phát súng nổ đầu, năm tên đều ngỏm củ tỏi (hai chương gộp một siêu to)
Ngọa Tào!
Tên mập mạp c·hết tiệt này từ đâu chui ra vậy?
Một màn bất ngờ khiến những người có mặt ở hiện trường đều ngơ ngác.
Tiền.
Tất cả đều là tiền.
Cả đời này chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Tựa như một ngọn núi nhỏ lộn xộn.
Bực mình ghê!
Tiền là để như vậy à?
Ít nhất ngươi có thể xếp chồng ngay ngắn lại không?
Sau đó dùng vali da thật màu đen sắp xếp gọn gàng, mặt chính hướng lên trên, vừa mở ra liền có thể thấy được người tình trong mộng của ta.
Tiền có thể đặt ở trong túi, ở ngân hàng, trong ngăn kéo, trong tủ sắt.
Thậm chí có thể giấu trong máy chủ máy tính, nhưng tuyệt đối không thể tùy ý nhét vào thùng phía sau như thế.
Hành vi của ngươi là bất kính với tiền, là bất kính với những kẻ nghèo hèn như chúng ta, mắt ta đỏ rồi, ta ghen tị, mẹ nó muốn bóp c·h·ế·t ngươi.
Cảnh tượng này quá sức r·u·ng động.
Đống tiền kia chắc chắn không chỉ một ngàn vạn, dùng nhiều tiền như vậy để đổi lấy một m·ạ·n·g người.
Có đáng giá hay không thì chưa biết, nhưng sự vô nhân tính là chắc chắn rồi.
Làm cảnh sát một tháng cũng chỉ được mấy ngàn đồng, thu nhập hết sức bình thường.
Hơn ngàn vạn là chuyện mà cả đời bọn họ không dám mơ đến.
Vấn đề nảy sinh.
Theo những gì họ biết, bố mẹ Bạch Dã cũng chỉ có thu nhập bình thường.
Vậy tên đột nhiên xuất hiện này là ai?
Còn nữa.
Tại sao hắn lại hô: "Thả lão ca của ta? ? ?"
Bạch Dã mới sáu tuổi, tên mập mạp này nhìn đã bốn mươi tuổi, ngươi hô Bạch Dã là lão ca thì hợp sao?
Này!
Tên mập mạp kia, có phải ngươi đến nhầm phim trường rồi không vậy?
Nhiếp Mậu Tài khóc.
Khóc đến là kinh t·h·iên động địa, nước mắt giàn giụa, chân tình bộc lộ.
"Vương Bá! ! !"
"Ta là Nhiếp Mậu Tài đây! !"
"Ngươi còn nhớ ta không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi, v·a·n x·i·n ngươi thả lão ca của ta đi! ! !"
"Ngươi cũng biết, anh em ta cái gì cũng t·h·iếu, chỉ là không t·h·iếu tiền thôi."
"Ngươi muốn bao nhiêu cứ nói, anh em đ·ậ·p nồi bán sắt cho ngươi, v·a·n x·i·n ngươi đừng làm tổn thương lão ca của ta."
"Dễ thương lượng, dễ thương lượng mà!"
Nhiếp Mậu Tài khóc còn thảm thiết hơn cả Chu Hiểu Trang.
Người không biết còn tưởng con hắn bị b·ắ·t cóc.
Không biết chuyện gì xảy ra, Bạch Thế Phong trong thoáng chốc cảm thấy trán mình đang bốc lên lục quang, hắn liếc nhìn Chu Hiểu Trang.
Vừa vặn chạm phải ánh mắt p·h·ẫn n·ộ của Chu Hiểu Trang, hậm hực thu lại ánh mắt nghi hoặc.
Vợ chồng già, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đổi tư thế.
Bạch Thế Phong vừa nhếch mông lên Chu Hiểu Trang liền biết hắn muốn đánh hơi cái gì.
Hiện trường.
Ngoại trừ vợ chồng Bạch Thế Phong, những người khác đều không biết quan hệ giữa Nhiếp Mậu Tài và Bạch Dã.
Uông Lam từng gặp tên mập mạp này, càng cảm thấy kinh hãi không thôi.
Những người khác còn đang suy đoán quan hệ giữa Nhiếp Mậu Tài và Bạch Dã.
Hắn thì khác.
Hắn tận mắt chứng kiến cảnh Nhiếp Mậu Tài mang quà đến nhưng không vào được nhà.
Nói cách khác, Nhiếp Mậu Tài và Bạch Dã không hề quen biết, thậm chí ngay cả cổng nhà cũng chưa từng đặt chân tới.
Chỉ với mối quan hệ đó thôi.
Mà hắn lại nguyện ý vì Bạch Dã mà tán gia bại sản! ! !
Nhiếp Mậu Tài có thể tùy t·i·ệ·n đổ đầy thùng sau xe như vậy, có thể thấy được tài sản của hắn không chỉ có vậy.
Bạch Dã rốt cuộc đã làm gì, mà khiến Nhiếp Mậu Tài liều lĩnh cũng muốn cứu hắn?
Cho nên. . .
Không chỉ có Bạch Thế Phong, mà những người khác cũng nhao nhao ném ánh mắt nghi hoặc về phía Chu Hiểu Trang.
Chuyện này thật khó khiến người ta không nghi ngờ.
"Hắn là?"
Tào Cảnh Long kinh ngạc hỏi.
"Chúng ta từng gặp mặt một lần. . ."
Chu Hiểu Trang đón nhận ánh mắt của mọi người, thoải mái trả lời: "Hắn là lão đệ của Bạch Dã."
Việc Nhiếp Mậu Tài đột nhiên đến tuy khiến bà cảm thấy kinh ngạc, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng bà hết sức cảm động.
Vì con trai mình, Nhiếp Mậu Tài không tiếc tan gia bại sản, ai cũng phải cảm động, huống chi là một người mẹ như bà.
Đứa con trai nhỏ này, bà nhận! ! !
"Lão đệ?"
"Chỉ gặp có một lần thôi sao?"
Đùa gì vậy?
Có thể lố hơn được chút nào nữa không?
Chưa nói hết câu, những lời vừa rồi càng khiến mọi người nghi ngờ.
Chu Hiểu Trang gật gật đầu, thuật lại một lần sự việc đã gặp Nhiếp Mậu Tài, không kể chi tiết.
Nghe đến cuối, bọn họ chỉ nhớ rõ một sự kiện, thị trường chứng khoán sắp sụp.
Nhưng rõ ràng thị trường chứng khoán vẫn đang tăng, lẽ ra Nhiếp Mậu Tài phải bị lỗ mới đúng.
Chẳng lẽ hắn thật sự đi mua đất kiếm lời?
Khả năng rất lớn, thương nhân không có lợi thì không dậy sớm, xem ra mọi chuyện đều có thể giải thích được.
"Tê. . ."
Mọi người ở đây đều hít một hơi sâu.
Nếu thật sự như Chu Hiểu Trang nói, Bạch Dã như thần tiên đoán m·ạ·ng, chắc chắn không sai.
Thị trường chứng khoán sẽ bắt đầu giảm vào cuối tháng 7.
Vậy thì. . .
Nhanh chân chạy thôi!
Những người mua cổ phiếu ở đây nhao nhao ghi câu này vào sổ tay của mình.
. . .
Trên lầu.
Bạch Dã nghe thấy tiếng Nhiếp Mậu Tài khóc to, bĩu môi nhỏ giọng mắng: "Lão ca ta còn chưa c·hết đâu, khóc như đưa ma vậy."
Người khác chỉ nghĩ Nhiếp Mậu Tài là người tình nghĩa, chỉ có Bạch Dã trong lòng không khỏi trợn mắt.
Khóc lớn tiếng như vậy, ngươi sợ ta không nghe thấy sao?
Diễn kịch thì diễn cho tốt vào, đừng có như mấy tiểu thịt tươi chỉ biết gào khóc ướt át, cần phải thể hiện sự chân thành tha thiết vào.
Tốt nhất là nên thỉnh thoảng nức nở, khóc không thành tiếng mới được.
Trần Giang Hà trong buổi kịch trên xe lửa với Lạc Ngọc Châu đó, làm phiền ngươi xem nhiều mà học hỏi nha.
Bất quá.
Nói đi cũng phải nói lại.
Việc Nhiếp Mậu Tài đến đây, Bạch Dã trong lòng vẫn rất vui vẻ, ít nhất cho thấy nhân phẩm người này không tồi, đáng để kết giao.
Hơn nữa.
Hắn có thể chạy đến đầu tiên, lại còn mang theo một số tiền mặt lớn, cho thấy người này đầu óc không tệ, có thể dựa vào được.
Cuối cùng.
Xem ở việc hắn khóc đến thương tâm như vậy, đáng đời hắn p·h·át tài.
Bạch Dã nghĩ thầm, nếu như có thể s·ố·n·g sót, sau này mà lên bản đồ thương nghiệp, Nhiếp Mậu Tài là một người p·h·át ngôn không tồi.
"Nhiếp Mậu Tài có quan hệ như thế nào với ngươi?"
Vương Bá nhận biết nhà giàu mới nổi Nhiếp Mậu Tài, thậm chí còn cướp của hắn không ít dự án, còn nợ hắn một khoản tiền c·ô·ng trình lớn.
Hắn biết người này không có bối cảnh gì, chỉ dựa vào chút khí chất giang hồ, thu nạp được không ít người tài giỏi về bán m·ạ·n·g cho mình.
Mấy năm nay nhận thầu c·ô·ng trình, xây nhà kiếm được đầy túi, cũng coi là nhân vật có tiếng ở Mạc Giang.
"Ngươi nghe được rồi đấy, lão đệ của ta."
Bạch Dã cười nói: "Tiền, hắn đã chuẩn bị xong, không tin ngươi cứ sai người xuống xem."
"Lão đệ?"
Vương Bá không hiểu đây là mối quan hệ gì, bất quá những thứ này không quan trọng, hắn chỉ quan tâm đến tiền.
Nhiếp Mậu Tài nổi tiếng là giàu có, hào phóng, trọng nghĩa khí, một ngàn vạn với hắn mà nói không phải chuyện lớn.
Nếu như người ở dưới lầu đúng là Nhiếp Mậu Tài thật thì hắn tin.
"Ngươi xuống xem đi."
Vương Bá sợ súng ngắm bên ngoài, bản thân không dám đi, để cho đàn em ngoi đầu ra.
Đàn em nuốt nước bọt, mặt lộ vẻ hoảng sợ, do dự không dám bước.
"Mẹ kiếp, đi nhanh lên, chỉ cần ta không lộ diện, bọn chúng không dám n·ổ súng đâu."
Ba ca nói rất có đạo lý.
Hắn khẽ cắn môi đi về phía ban c·ô·ng, chậm rãi thò đầu ra ngoài, nhìn xuống.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã hết hồn.
Trên mặt đất toàn là tiền.
Đôi mắt của tên đàn em ánh lên màu vàng kim, hắn k·í·ch độn·g nói: "Ba ca, có tiền, có tiền, nhiều tiền quá, ta nhìn thấy tên Nhiếp Mậu Tài đó rồi, đúng là hắn thật."
Khóe miệng Vương Bá nhịn không được mà nhếch lên: "Tê dại, vòng đi vòng lại, tiền của lão t·ử lại trở về rồi! "
"Ha ha ha ha ha! ! !"
"Ha ha ha! ! !"
Ba tên đàn em cũng phấn khích đến giơ chân.
Bọn hắn vốn tưởng phen này lỗ sặc máu, ai ngờ lại có thêm niềm vui ngoài ý muốn.
Ai có thể ngờ, tên nhóc Bạch Dã này lại đáng giá đến vậy, còn có quan hệ với Nhiếp Mậu Tài.
"Ba ca."
"Ta liên hệ được với chân thọt Minh rồi, hắn mở Đại Phi ở thanh vịnh chờ chúng ta, chỉ chờ chúng ta lên thuyền thôi!"
"Chỉ cần chúng ta lên thuyền, ra vùng biển quốc tế thì vạn sự đại cát!"
Một tên đàn em khác cúp điện thoại, hưng phấn nói với Vương Bá.
Vương Bá sau khi nghe xong, mặt mày cũng tràn đầy hỉ khí.
Sáu động cơ gà, hai ngàn mã lực, tốc độ tối đa có thể lên tới hơn 100km/h, bay lướt trên mặt biển, ngoài máy bay trực thăng ra thì trên biển không ai có thể đuổi kịp bọn họ.
"Tào Cảnh Long! ! !"
"Tào Cảnh Long, ngươi nghe cho kỹ."
Vương Bá thấy tiền sáng mắt, suy đi tính lại một hồi rồi nói: "Thu dọn tiền cho gọn vào, đổ đầy xăng, chuẩn bị sẵn sàng rồi thì báo ta."
Nghĩ ngợi, hắn lại tiếp tục nói: "Cho máy bay trực thăng rút lui đi."
"Vâng!"
Tào Cảnh Long cho máy bay trực thăng rút đi, sau đó phân phó cảnh s·á·t nhặt tiền dưới đất bỏ vào xe.
"Vương Bá! ! !"
"Ta đều làm theo lời ngươi nói rồi, bây giờ ngươi có thể xuống đây được rồi."
"Chờ một chút."
Vương Bá cũng đang cố tình kéo dài thời gian, hắn vểnh tai nghe ngóng tiếng động bên ngoài, tiếng máy bay trực thăng xoáy cánh quạt càng lúc càng xa, hắn nhất định phải chờ máy bay trực thăng đi hẳn rồi mới xuất p·h·át.
Đại Phi mà gặp máy bay trực thăng ở trên mặt biển, thì chẳng khác gì bia ngắm di động.
"Mả mẹ nhà ngươi, Vương Bá, tiền tao đã đưa hết rồi, sao ngươi còn không thả lão ca của tao?"
"Mẹ nó ngươi thất hứa, đồ tiểu nhân!"
Nhiếp Mậu Tài bị tước mất loa, ngẩng đầu mắng, nước miếng văng tung tóe, hắn chẳng sợ c·h·ế·t chút nào.
"Cầm tiền rồi thì cút xéo mẹ mày đi! ! !"
Thấy Nhiếp Mậu Tài chửi bới hăng say, sợ hắn chọc giận Vương Bá, cảnh s·á·t vội kéo Nhiếp Mậu Tài ra một bên.
Nhiếp Mậu Tài vừa lùi vừa chửi không ngừng, cho đến khi nhìn thấy Chu Hiểu Trang và Bạch Thế Phong, mắt hắn đỏ lên, đột nhiên nhào tới ôm lấy Bạch Thế Phong khóc: "Lão đệ ơi! Lão ca đau lòng quá! "
"Sao mà lão ca của ta lại gặp phải chuyện này thế này. . ."
Cảnh đời này thật là loạn cả lên.
. . .
Khoảng chừng mười phút sau, không có ánh đèn của máy bay trực thăng, tình hình trên lầu như thế nào, người ở dưới lầu cũng không thấy rõ được.
May mắn thay, trên lầu không còn phát ra tiếng súng nữa.
"Hắn đang đợi máy bay trực thăng đi xa."
Trong đầu Vương Bá nghĩ gì, chỉ cần Tào Cảnh Long động não cũng có thể đoán ra được.
"Đội đặc chiến chuẩn bị thế nào rồi?"
Chỉ huy viên bên cạnh lập tức nói: "Đã vào vị trí, tùy thời có thể tấn c·ô·ng."
"Các huynh đệ cảnh s·á·t vũ trang bên này thì sao. . .?"
"Thưa cục trưởng, ba trăm chiến sĩ đang chờ lệnh, mai phục trong rừng cây, tạo thành vòng vây một cây số vuông, một con muỗi cũng đừng hòng bay thoát."
"Rất tốt, vất vả cho các huynh đệ cảnh s·á·t vũ trang."
"Vì nhân dân phục vụ."
Kế hoạch tác chiến đã được sắp xếp xong xuôi, bây giờ chỉ cần chờ Vương Bá con rùa ngàn năm này thò đầu ra.
Vừa thò đầu ra là ăn đạn.
Không khí im ắng và căng thẳng trở nên ngột ngạt, mọi người trơ mắt nhìn lên trên lầu.
Vợ chồng Bạch Thế Phong và vợ chồng Vân Vĩnh An đứng chung một chỗ, bốn người đều mắt đỏ hoe, hai người phụ nữ thì nắm chặt tay nhau.
Lại mười phút nữa trôi qua.
Trên lầu rốt cuộc cũng có động tĩnh.
"Tào Cảnh Long, Tào cục trưởng! ! !"
"Ngươi hãy tắt đèn đi, ta muốn xuống lầu."
Thanh âm của Vương Bá xé toạc bầu trời đêm, khiến lòng mọi người chấn động mạnh, trái tim loạn nhịp.
Thời khắc căng thẳng nhất đã đến.
Liệu có thể giải cứu con tin an toàn hay không, thành bại đều ở một lần này.
"Tắt đèn."
Từng chùm tia sáng đột nhiên biến m·ấ·t, khu rừng Long Cao Sơn bên ngoài khách sạn lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Vẫn không ai xuất hiện ở cửa t·ử·u đ·i·ế·m.
"Vương Bá này thật là xảo quyệt!"
Phàn Minh Chí đột nhiên mở miệng: "Hắn đang cố tình kéo dài thời gian, dùng chiêu hư hư thực thực để làm mất đi sự phán đoán và kiên nhẫn của chúng ta."
"Hòng đánh lén khi chúng ta lơ là."
"Bảo mọi người tập trung tinh thần, đừng để bị hắn lừa gạt."
Phàn Minh Chí đã từng chứng kiến chiêu này.
Bạch Dã đã từng dùng nó với hắn, bí kíp tối thượng của việc úp nồi, không ngờ một tên xã hội đen cũng biết chiêu trò này.
Được Phàn Minh Chí đ·á·nh thức, Tào Cảnh Long trong lòng thầm than: "Gừng càng già càng cay, liếc mắt là nhìn ra ngay t·h·ủ đ·oạ·n của Vương Bá."
"Toàn đội chú ý, nạp đ·ạ·n lên nòng, duy trì cảnh giác."
"Mọi người vẫn là nên lên xe ngồi chờ, ở đây quá nguy hiểm."
Tào Cảnh Long lần nữa khuyên nhủ, nhưng Phàn Minh Chí, Phàn Khả Hinh, Uông Lam, hai cặp vợ chồng này nhất quyết không chịu rời đi.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải cho một chiếc xe chặn ở trước mặt bọn họ.
Như vậy vừa có thể đảm bảo an toàn tính mạng của bọn họ ở mức độ lớn hơn, lại vừa có thể cho bọn họ thấy rõ cửa chính khách sạn qua lớp kính xe.
"Báo cáo!"
Bộ đàm đột nhiên truyền đến giọng của một thành viên đặc c·ô·ng đội: "Bọn chúng hiện đang di chuyển xuống lầu."
"Nam sinh đi đầu, Vương Bá ôm bé gái ở giữa, một người bọc hậu, hai người mở đường."
"Rõ, tiếp tục bám sát."
"Báo cáo!"
"Bọn chúng xuống đến tầng ba rồi, nhắc lại, bọn chúng đã xuống đến tầng ba."
"Báo cáo!"
"Bọn chúng mười giây nữa sẽ đến tầng một, nhắc lại, bọn chúng mười giây nữa sẽ xuống đến tầng một."
"Báo cáo!"
"Bọn chúng đã xuống đến tầng một rồi, con tin hiện tại an toàn, nhắc lại. . ."
Theo báo cáo của bộ đàm, lòng mọi người ở đây đều thắt lại.
Rất nhiều cảnh sát ở đây cũng không nhận ra Vương Bá, cũng không biết Bạch Dã và Vân Mộng, nhưng họ biết rằng đây sẽ là một vụ án mà họ có thể ghi vào lý lịch.
Là vụ án đáng để chém gió với đồng nghiệp sau này.
Mười tổ đội đặc công.
Ba trăm chiến sĩ vũ cảnh.
Một xe tiền mặt.
Ba máy bay trực thăng.
Thần Xạ Thủ.
Mỗi một sự kiện đều có thể khiến người khác phải vểnh tai lên mà hô hào.
Họ rất hiếu kỳ, Bạch Dã, cậu bé kỳ diệu này, rốt cuộc có ma lực gì.
Có phải mọc ba đầu sáu tay hay là toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng?
Mà lại khiến nhiều thế lực vì cậu mà làm náo loạn lên như vậy.
"Ra rồi."
Theo một tiếng kinh hô nhỏ giọng.
Ở sảnh lớn khách sạn có bóng người đang động, tuy không thấy rõ nhưng có thể lờ mờ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang đi đầu.
Không có gì bất ngờ xảy ra, bóng dáng nhỏ nhắn kia chính là Bạch Dã.
"Tào Cảnh Long, bảo người của các ngươi lùi ra sau, cách chúng ta một trăm mét, phàm là có người tiến lại gần một bước, ta sẽ n·ổ súng vào tên nhóc con kia."
Vương Bá h·ậ·n Bạch Dã đến tận xương tủy, toàn gọi thằng nhóc con này, thằng nhóc con kia.
Hắn chưa từng gặp đứa trẻ nào giống như Bạch Dã, thằng nhóc con là còn nhẹ, thực tế hắn là một con quỷ nhỏ mới đúng.
Nếu không phải đang giữ con nhóc kia thì hắn đã t·r·ố·n thoát rồi.
Thằng nhóc con đó chơi hắn choáng váng cả đầu óc, lại còn mượn dao của hắn g·iết chết Lưu Xuân.
Anh rể hắn cũng c·h·ế·t dưới tay hắn, g·iết người không chớp mắt, không phải là quỷ thì là gì?
So với Bạch Dã, hắn cảm thấy bản thân mình lương t·h·iện giống như một đóa tiểu bạch liên vậy.
Dù sao thì g·i·ết người là vì tiền.
Còn Bạch Dã g·i·ế·t người thì. . .Mẹ nó đúng là không nói đạo lý gì.
Toàn tùy vào hỉ nộ.
"Ngươi yên tâm, chúng ta đã rút lui đến ngoài trăm mét theo yêu cầu của ngươi, bây giờ ngươi có thể ra rồi."
Tào Cảnh Long mặc áo ch·ố·n·g đ·ạ·n, một mình cầm loa đứng ở phía trước nhất.
Sau lưng không có ai.
Cục trưởng này rất trượng nghĩa, việc gì cũng là người đi đầu.
Một tên đàn em ghé vào cửa sổ ngó một chút, lại lủi về: "Ba ca, bọn chúng đã rút lui, chúng ta mau lên xe thôi."
"Mẹ mày đang dạy tao làm việc à?"
Vương Bá tát cho tên đàn em một cái: "Chờ một chút, không có động tĩnh gì nữa thì mới ra."
Đợi thêm vài phút nữa, vẫn không thấy ai ra, Tào Cảnh Long bắt đầu nóng ruột, hắn cố nhẫn nại tiếp tục gọi: "Vương Bá!"
"Ngươi còn chờ cái gì nữa?"
"Ta cần thấy con tin còn an toàn hay không."
"Ngươi mà không ra, ta sẽ bắn pháo sáng."
Tào Cảnh Long từng bước từng bước nói chuyện, Vương Bá hoàn toàn không nhận ra được tín hiệu ẩn trong lời nói của Tào Cảnh Long.
Bắn pháo sáng, là kế hoạch tác chiến của tay bắn tỉa nhằm hạ sát Vương Bá.
Ước chừng qua mười giây, phịch một tiếng súng vang lên, một quả pháo sáng xé toạc bầu trời đêm.
Ánh sáng dần dần bay lên, soi sáng cả khu vực khách sạn Long Cao Sơn.
Những người chăm chú nhìn vào cửa đều thấy rõ bóng hình nhỏ bé kia.
Bạch Dã.
Là Bạch Dã.
Hắn hướng mặt về phía mọi người, không khóc cũng chẳng cười, mà là ngẩng đầu nhìn quả pháo sáng trên đỉnh đầu.
Điều đáng mừng là Bạch Dã vẫn không sao, toàn thây vẹn xác, xem ra không bị thương.
Chỉ là trông hơi ngốc, cứ đứng ngây ngốc ra đấy mà nhìn trời.
"Chạy đi chứ! Chạy đi! "
Chu Hiểu Trang lo lắng đến phát điên, bà mong đứa con trai Bạch Dã chạy nhanh đến bên bà, như lúc bé con vừa tập đi vậy.
Đáng tiếc.
Bạch Dã một bước cũng không nhúc nhích.
Trong lòng yên lặng đếm, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm.
Pháo sáng bùng cháy được mười lăm giây.
Hiện trường lại lần nữa chìm vào bóng tối.
"Vương Bá, con tin còn lại ta vẫn chưa thấy, ngươi mau ra đi."
"Không nhìn thấy con tin an toàn, ngươi biết quy tắc rồi đấy, ta sẽ không cho ngươi đi."
Mới đầu là nhượng bộ, bây giờ đã chuyển sang ép sát.
Đàm phán cần kỹ xảo, phải lôi kéo qua lại với lũ tội phạm, nắm bắt được tâm lý bọn chúng muốn trốn chạy bằng được, ngược lại sẽ buộc bọn chúng phải nhượng bộ.
Đến cuối cùng, Tào Cảnh Long tin rằng Vương Bá nhất định sẽ phải nhượng bộ.
Hô xong lời, Tào Cảnh Long lặng lẽ ấn vào bộ đàm: "Thần Thương Thủ, có chắc chắn không?"
"Không được, không đủ thời gian, rủi ro quá cao, thử bắn thêm một lần nữa."
"Tay bắn tỉa đặc công đâu?"
"Không được." X3.
Tào Cảnh Long cau mày, cảm thấy tuyệt vọng.
Lẽ nào chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Vương Bá mang con tin đi mất?
Việc tận dụng thời gian pháo sáng để ngắm trộm và tấn c·ô·ng có độ khó quá lớn.
"Ta sẽ sắp xếp bắn thêm một lần nữa, mọi người xem có thể khóa chặt mục tiêu hay không."
"Lần bắn pháo sáng tiếp theo trong vòng ba phút, thời gian bắt đầu."
"Rõ." X4.
. . .
Quả nhiên.
Pháo sáng không chỉ soi sáng Bạch Dã, mà còn cho Vương Bá nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Đúng như Tào Cảnh Long nói, bên ngoài rất an toàn.
Cảnh sát ở xa, ngoài cửa chỉ có một chiếc Land Rover Range Rover bản full option.
Chỉ riêng chiếc xe này thôi cũng có giá hơn một trăm vạn rồi.
"Mấy người không được nhúc nhích, bây giờ ta sẽ ra."
Vương Bá dẫn theo ba đàn em, dùng Vân Mộng chắn ở trước ng·ự·c mình, từng bước một bước ra ngoài.
Hắn cũng rất thông minh.
Biết vị trí tay bắn tỉa nhắm là vào tim.
Cuối cùng cũng đã ra rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cổng, thở mạnh cũng không dám.
Bóng người ngoài cổng lắc lư.
Bạch Dã quay lưng về phía mọi người, nhờ ánh sáng lờ mờ trong đêm tối, nhìn thấy Vương Bá và đồng bọn đang tiến tới.
Nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện: "Hãy sáng thêm một lần nữa."
"Thằng nhóc con đừng có giả chết nữa, mày lên xe trước."
Vương Bá thấy Bạch Dã nhắm mắt lại, không khỏi chửi bới.
Ầm!
Đột nhiên một vệt sáng xuất hiện trên bầu trời.
Pháo sáng nổ.
Một tia sáng đột ngột xuất hiện khiến Vương Bá không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Chính vào lúc này! ! !
Bạch Dã đang nhắm nghiền mắt đột nhiên trợn trừng, nắm chặt tay cầm súng rút từ sau lưng ra, không quá vội vã nhắm bắn.
Mà trực tiếp dùng Linh Tránh giơ súng lên.
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"
Trong khoảnh khắc, ánh lửa văng khắp nơi.
Tiếng súng tắt ngấm, cùng với ánh sáng pháo trên bầu trời cũng chìm vào đêm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận