Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 90: Tìm lão bà đương nhiên tìm lại đẹp lại táp, thoải mái! (hai hợp một)
"Chương 90: Tìm vợ đương nhiên phải tìm vừa xinh đẹp vừa ngon nghẻ, sướng! (gộp hai chương)
"Quan Tiểu Ngọc bỏ ra năm triệu muốn mua bản quyền, ngươi thật sự không suy xét một chút sao?" Đinh Hải Thanh lần nữa cùng Bạch Dã xác nhận.
Quan Tiểu Ngọc vốn tưởng rằng phen này mình thắng chắc.
Kết quả quên bản quyền vẫn còn trong tay Bạch Dã, đắc tội Bạch Dã, còn muốn có được bản quyền không khác nào kẻ ngốc nằm mơ, nàng ở nhà vệ sinh khóc ngất mấy lần.
Sau khi tỉnh lại, nàng khắp nơi cầu gia gia cáo nãi nãi, không tiếc bỏ ra một món tiền lớn ủy thác tổ tiết mục muốn mua lại bản quyền từ Bạch Dã.
Nhưng ai cũng biết với tính tình của Bạch Dã, làm sao có thể bán cho nàng? Gọi điện thoại tới bất quá chỉ là làm cho có lệ.
Đinh Hải Thanh gọi điện thoại không phải để bàn chuyện mà là nói về đạo lý đối nhân xử thế.
"Hải Thanh a di, dì chuyển lời cho bọn họ, dù cho có trả một trăm triệu ta cũng không bán cho nàng."
"Tức chết nàng, tức chết nàng."
"Cứ vậy đi! Ta còn có việc phải bận."
Bạch Dã cúp máy, lấy tấm bảng điện tử kê mông ngồi, ngẩng đầu vừa vặn thấy ánh mắt của cậu Chu Tử Lương: "Cậu nhìn cháu làm gì? Cháu đâu phải đối tượng hẹn hò của cậu."
"Cháu trai lớn nhà ngươi thật là biết chém gió, nếu ta có được một nửa tài ăn nói của cháu thì đã không đến nỗi ế vợ rồi."
Chu Tử Lương là em trai của Chu Hiểu Trang, cậu ruột duy nhất của Bạch Dã, dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, đeo một cặp kính đen.
Các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, có chút đẹp trai, nhưng so với các mỹ nam đang ngồi thì vẫn còn kém một chút, đại khái cách nhau vạn dặm.
Một người làm IT thuộc dạng “mọt sách”, trên lý thuyết thì điều kiện cũng không tệ, nhưng vẫn không có bạn gái lẫn bạn trai.
Năm nay vừa tròn ba mươi, vẫn chưa lập gia đình, mấy đứa trẻ lớn lên cùng nhau ở xóm đã có thể đi mua nước tương rồi, điều này làm cho ông bà ngoại của Bạch Dã sốt ruột muốn chết.
Trong nhà tuy không có ngai vàng phải kế thừa, nhưng tất cả nhờ cậy hắn để nối dõi tông đường, thế mà không chịu kết hôn, hai ông bà già cứ lo sẽ nhắm mắt không yên khi nằm trong quan tài, nên ra sức thu xếp cho Chu Tử Lương đi xem mắt.
Chị gái Chu Hiểu Trang là cánh tay đắc lực số một, là giáo viên, đồng nghiệp xung quanh đều là đối tượng kết hôn tốt, nên ngay lập tức đã lọt vào mắt xanh của hai người già.
Chu Hiểu Trang trong lòng cũng rất mong đệ đệ mình sớm thành gia lập thất, hai bên thuận mắt, không nói hai lời liền giới thiệu cho Chu Tử Lương một cô giáo.
Hôm nay chính là thời khắc trọng đại bọn họ xem mắt.
"Đồng chí Chu Tử Lương, ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm!"
Bạch Dã trừng mắt: "Cậu nghĩ tìm bạn gái chỉ dựa vào tài ăn nói thôi sao?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Chu Tử Lương tính tình hướng nội, ban ngày đi làm, tối về nhà chỉ biết chơi game và xem video ngắn, ba mươi năm vẫn cô đơn lẻ bóng, ngay cả tay con gái còn chưa nắm qua.
"Đương nhiên là không phải." Bạch Dã tiếc nuối nói: "Nếu như đúng vậy thì Điền Tân Thành đã không phải độc thân rồi."
"Tìm bạn gái phải dựa vào hai chiêu tuyệt kỹ."
"Tuyệt kỹ gì, cháu mau nói cho cậu nghe thử."
Chu Tử Lương hai mắt tỏa sáng, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất giằng xé, một bên thì một mình ăn no cả nhà không đói, thích gì làm nấy, một bên thì bị hối thúc cưới vợ, cùng với mùa đông lạnh giá chỉ có mình với chăn, còn có những vết chai do gối tay lên.
Rốt cuộc phải lựa chọn thế nào thật là khó.
Kết hôn đối với hắn mà nói dường như là một chuyện gì đó rất xa xôi, chưa chuẩn bị kỹ lưỡng gì đã đến tuổi thành gia lập thất.
"Ghi nhớ cho kỹ."
Bạch Dã vỗ vai Chu Tử Lương: "Đàn ông hoặc là phải lẳng lơ, hoặc là phải có tiền, cả hai kiểu nhất định phải có một."
Chu Tử Lương trừng lớn mắt: "Có tiền thì ta hiểu, chỉ nghe qua phụ nữ lẳng lơ, có ai nói đàn ông lẳng lơ đâu? Ngụy biện này cháu nghe ở đâu ra thế?"
"Cậu chẳng hiểu gì cả." Bạch Dã bĩu môi: "Lẳng lơ chỉ là mị lực cậu có biết không?"
Chu Tử Lương lắc đầu.
"Đã biết cậu không hiểu, nếu cậu hiểu thì cũng đâu đến mức bây giờ còn ế."
Bạch Dã nói tiếp: "Ngoại hình đẹp trai là mị lực, cơ bắp cuồn cuộn là mị lực, ăn nói giỏi cũng là mị lực, có tài năng cũng là mị lực, biết kể chuyện cười tục cũng là mị lực…"
"Vạn vật đều có thể lẳng lơ."
"Dù sao cậu cũng phải chiếm một cái chứ?"
"Một là không có tiền, hai là không lẳng lơ, làm sao cho con gái cảm xúc vui vẻ? Cậu nghĩ thử xem, nếu không phải cậu thì ai ế?"
Như sét đánh ngang tai!
Chu Tử Lương hoàn toàn bừng tỉnh vỗ mạnh vào đùi: "Nghe cháu nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm."
"Vậy thì xong, ta chẳng có tí lẳng lơ nào cả."
"Biết mình có vấn đề thì nghĩ cách giải quyết đi, chuyện tìm bạn gái này cậu còn muốn một đứa bé như ta ra tay trợ giúp, cậu đúng là nhân vật có một không hai trong giới xem mắt."
"Đừng nói nữa, người tới rồi."
Bạch Dã thoáng nhìn một cô gái đang đi về phía hai người họ, tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, ăn mặc mộc mạc.
Về dung mạo thì khó mà nói hết, nếu như nhan sắc của Phàn Khả Hinh là chín phần thì nàng ta cố lắm cũng chỉ được năm phần, chiều cao chưa đến một mét rưỡi, vóc dáng cũng bình thường.
Má ơi!
Quả nhiên là chị ruột mới làm ra cái chuyện này.
Bạch Dã thầm lặng trong lòng khen mẹ mình.
Rất biết tự lượng sức.
Biết tính tình em trai thế nào nên mới giới thiệu bạn gái cho hắn cũng có dung nhan thường thường.
Cũng đúng thôi.
Đây mới gọi là xem mắt.
Dáng dấp xinh đẹp thì người ta có coi trọng em trai cô ta không chứ?
Kết hôn thì tính tình hiền lành tốt bụng mới là quan trọng nhất, nếu không vài năm sau không chừng hối hận không kịp, dung mạo đẹp lại phải lo đội nón xanh.
Nhân sinh có ba điều cấm kỵ: Không có quyền mà nhiều tiền, nhà nghèo mà vợ đẹp, không có thế mà lại thông minh.
Chu Hiểu Trang là muốn nâng cao hạnh phúc hôn nhân cho em trai chứ không phải tục tằn đánh giá bên ngoài.
"Học hỏi đi nhé." Bạch Dã lấy chân đá đá Chu Tử Lương thì thầm: "Mắt nhìn cho tinh tường, ta chỉ dạy có một lần đấy."
"Với chị, bọn em ở đây."
Hắn đứng lên trên ghế hô lớn, miệng toe toét, nhiệt tình vẫy tay về phía Vu Vấn Xuân.
Vu Vấn Xuân kinh ngạc nhìn Bạch Dã một chút, lại nhìn Chu Tử Lương, mỉm cười một tiếng, tăng nhanh bước chân.
Nha! Có hy vọng rồi!
Bạch Dã từ những động tác nhỏ nhặt đã nhìn ra được, ấn tượng đầu tiên của Vu Vấn Xuân với Chu Tử Lương là không tệ.
Chu Tử Lương là dân IT ở thành phố lớn cấp một, lương một năm trên hai chục vạn, vóc dáng cũng được, Vu Vấn Xuân vừa gặp đã thích Chu Tử Lương, trong lòng khó nén vui sướng.
Chẳng ngờ tất cả đều rơi vào mắt của Bạch Dã.
"Xin lỗi, để các anh chị đợi lâu."
Cô ta xin lỗi bằng giọng nói nhỏ nhẹ.
Mặt nhỏ đỏ ửng, lo lắng bất an, tay không ngừng nghịch vạt áo, có vẻ rất bồn chồn ngượng ngùng.
"Không có không có, là bọn anh tới sớm, mời ngồi."
Chu Tử Lương chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng vẫn hiểu phép tắc tối thiểu, lập tức bắt chước Bạch Dã đứng lên chào hỏi.
"Chào cô, tôi là Chu Tử Lương."
"Chào anh… tôi là Vu Vấn Xuân."
Hai người chào hỏi xong, rất ăn ý ngậm miệng lại, cúi đầu nghịch bộ đồ ăn trước mặt, muốn dùng hành động giả để xoa dịu cái ngượng ngùng khi lần đầu gặp gỡ.
Móa!
Hai người đúng là trời sinh một cặp! Một người ăn nói vụng về, một người thì sợ giao tiếp.
Đến khi hai người đã xoay bộ đồ ăn tới lui ba lần thì Bạch Dã cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Lát nữa khỏi cần tính tiền, để hai người xuống rửa bát trừ nợ."
…
Trên đường về nhà.
Cảm xúc của Chu Tử Lương luôn không cao, thờ ơ.
Bạch Dã đã nhận ra, tiểu tử này hẳn là không vừa mắt Vu Vấn Xuân.
"Cậu không thích chị à?"
"Hả?" Chu Tử Lương không nghĩ một đứa nhóc như Bạch Dã có thể nhìn thấu tâm tư của mình, hắn nghi ngờ hỏi: "Có rõ ràng vậy sao?"
"Còn thiếu điều viết trên trán thôi."
Trong mộng cậu cưới một người quả phụ còn xinh đẹp hơn cả Vu Vấn Xuân, còn mang theo hai đứa con lai, suốt ngày cãi cọ với ông bà ngoại.
Một cái nhà tốt, bị bọn họ làm cho gà chó không yên, không phải cãi nhau thì cũng là ly hôn, không khí trong nhà u ám đến mức quỷ cũng chẳng muốn bén mảng đến nửa bước.
Ý gì đây?
Bạch Dã bĩu môi, khuyên nhủ chân thành: "Cậu à, vì sao cậu lại không vừa mắt chị ấy?"
"Dung mạo của cô ấy không dễ nhìn." Đối với cháu trai mình, Chu Tử Lương không có gì phải giấu diếm, nói thẳng ra tâm tư của mình.
"Đẹp thì có ăn được không?" Để tránh Chu Tử Lương lấy phải quả phụ, Bạch Dã nói lời khuyên giải: "Cưới vợ phải cưới người hiền, cái đạo lý đơn giản như vậy mà cũng cần ta một thằng nhóc sáu tuổi dạy cậu sao?"
"Ta thấy chị ấy rất tốt, tuy không xinh đẹp, nhưng cũng không xấu mà, trang điểm một chút, thêm bộ lọc thì ai mà chẳng là mỹ nữ."
"Hơn nữa, tính tình của chị ấy lại tốt, ít nói, rất hợp với cậu."
"Cứ thử tìm hiểu xem sao đã."
"Nghe lời khuyên của cháu đi."
"Gái đẹp cậu không giữ được đâu."
Chu Tử Lương gật đầu, vẻ mặt cô đơn thở dài: "Đạo lý thì ta hiểu, thật ra cái mà ta khó chịu nhất chính là gặp bà bầu kia ở trên xe vừa nãy."
"Sau đó thì sao?" Bạch Dã lúc đó ở trên xe nên cũng không để ý.
"Khi nhường ghế cho cô ấy, ta mới phát hiện đó là cô ấy… "
"Từ sau khi tốt nghiệp trung học, đây là lần đầu tiên gặp lại." Chu Tử Lương thở dài một tiếng: "Ta đã thầm thích cô ấy suốt ba năm trung học."
Hiểu rồi.
Gặp lại ánh trăng sáng.
Còn là ánh trăng sáng bụng bầu.
"Sao thế? Người ta có thai mà cậu thấy lòng chua xót?" Bạch Dã vẻ mặt coi thường.
Thầm mến ba năm mà không dám thổ lộ, có gì mà đau lòng? Chỉ có người dũng cảm mới có thể có được tình yêu, hiểu chưa?
Không dám thổ lộ thì chỉ là tình cảm đơn phương cậu tự nghĩ ra.
Biết đâu người ta đã sớm quên cậu là ai rồi.
"Không phải cô ấy mang thai mà lòng ta chua." Chu Tử Lương thở dài: "Ta sớm đã quên cô ấy rồi, là thấy cô ấy mang thai còn phải ngồi xe buýt thì ta thấy chua."
Mẹ kiếp!
Có ai hiểu những gì mà cậu đang nói không vậy?
Bạch Dã vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt Chu Tử Lương: "Không phải, cậu ơi, để cháu xem đã, cậu nghe thử xem chuyện này có phải là thế này không?"
"Cháu không hiểu vì sao cậu lại nghĩ như vậy? Thấy người ta bụng bầu ngồi xe buýt mà cậu chua xót là chua xót cái gì?"
"Nếu như crush của cậu lấy cậu, thì chẳng phải bây giờ cũng đang chen xe buýt với cậu sao?"
"…"
Sát thương X999999999.
Hai mắt Chu Tử Lương tối sầm, cảm thấy nhân sinh chưa bao giờ đen tối đến thế, hắn muốn mắng người, nhưng đối phương lại là cháu mình.
Nén đến nỗi mặt mày đỏ bừng, thất khiếu bốc khói.
"Bạch Dã, cháu về rồi à?"
Vân Mộng nhanh nhẹn chạy xuống từ trên lầu.
Thở hổn hển, nàng đứng sững lại trước mặt Bạch Dã, tay nắm chặt vạt áo, bẽn lẽn nói: "Cháu đợi anh lâu lắm rồi."
"Cháu đợi anh? Có chuyện gì à?" Bạch Dã không hiểu Vân Mộng định làm gì.
Từ lần trước gặp ở nhà xong, đã rất lâu hắn không gặp nàng, không ngờ hôm nay nàng lại chủ động tìm mình nói chuyện.
"Vâng, cháu nhắn tin cho anh mà anh không trả lời cháu." Vân Mộng cúi đầu ấm ức nói: "Nhưng mà không sao, biết anh bận, chỉ cần anh có thời gian rảnh nhớ đến cháu là được rồi."
"Có được không?"
Lần trước ở nhà, Vân Mộng chủ động thêm Wechat, Bạch Dã vẫn luôn không xem tin nhắn của nàng.
Chủ yếu là không biết trả lời cái gì, học sinh lớp một tiểu học đâu có biết nói gì nhiều, có gì hay mà nói, dứt khoát coi như không thấy.
"Chỉ vì chuyện này?" Bạch Dã không có ý kiến gì.
"Còn có còn có…"
"Hiện giờ cháu rất nghe lời."
"Sẽ giúp mẹ làm việc nhà, ba lại mua cho cháu cái máy tính bảng, mỗi tối làm xong bài tập với việc nhà, mẹ liền cho cháu chơi nửa tiếng."
"Cháu biết anh cũng thường hay chơi, anh có thể cùng cháu chơi được không?"
"Chúng ta có thể cùng tổ đội."
Bạch Dã lắc đầu: "Anh chơi game cháu chơi không được, còn chuyện gì khác không? Nếu không thì anh lên lầu đây."
"Đợi một chút…"
Vân Mộng chắp hai tay sau lưng ngăn trước mặt Bạch Dã, một mặt ngượng ngùng nói: "Cuối tuần sau là sinh nhật cháu, anh có thể tặng cháu một món quà được không?"
Khi nàng cười lên, khuôn mặt diễm lệ như hoa, xinh đẹp rạng rỡ, trời sinh đã mang vẻ quyến rũ, một cái nhíu mày một nụ cười cũng đều tự nhiên xinh đẹp động lòng người.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ để làm cho mấy tên trai tráng say mê.
"Mỗi một món quà anh tặng, cháu đều để trong phòng, cháu hi vọng mỗi sinh nhật sau này vẫn có thể nhận được quà của anh."
"Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không?"
Trước kia, mỗi dịp sinh nhật Vân Mộng, Bạch Dã đều sẽ dùng tiền mừng tuổi để tặng quà cho nàng.
Ngược lại nàng lại nhớ rất rõ.
Bạch Dã gật đầu.
Cho dù hắn không định thì Chu Hiểu Trang cũng không có khả năng quên, sinh nhật hai người chỉ cách nhau hai ngày, thỉnh thoảng còn tổ chức cùng nhau, tiết kiệm tiền bánh kem.
"Tuyệt quá rồi." Vân Mộng cao hứng nhảy dựng lên: "Cháu biết mà, anh nhất định sẽ đồng ý mà!"
Nàng vội vàng từ sau lưng lấy ra năm đồng đưa cho Bạch Dã: "Không cần anh bỏ tiền đâu, anh đến cửa hàng một đồng ở cửa tiểu khu mua cho cháu một cái kẹp tóc ba đồng là được."
"Nói xong rồi à?"
"Cháu thích cái kẹp bướm màu hồng."
Nói xong.
Vân Mộng có vẻ ngại ngùng, không đợi Bạch Dã từ chối, đã nhét tiền vào tay hắn rồi nhanh nhẹn chạy lên lầu.
Cảnh tượng này làm cho Chu Tử Lương ngây người.
Hắn đầu tiên là nhìn theo bóng dáng biến mất của Vân Mộng ở hành lang, rồi quay đầu nhìn cháu mình, nhìn đi nhìn lại Vân Mộng, rồi nhìn lại Bạch Dã…
Đầu ong ong.
Hắn cũng đâu phải ngốc, nói không ngoa thì dù có ngốc cũng có thể nhận ra đây là chuyện gì!!!
Một cô bé đẹp như tiên nữ, đang ra sức lấy lòng cái tên nhóc Bạch Dã này, còn hắn thì lại thờ ơ, thật đúng là đáng ghét.
Cô bé đó thật sự là quá xinh đẹp.
Chu Tử Lương chưa từng gặp qua cô bé nào xinh đẹp đến thế trong đời thực, đúng là tiểu tiên nữ sống sờ sờ.
Các đường nét trên mặt thật sự rất duyên dáng, không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào, giọng nói lại ngọt ngào khí chất lại tốt, lớn lên còn có thể hơn thế nữa.
Cái thằng cháu ngoại trai này có vấn đề gì vậy?
Người ta nhắn tin thì hắn không trả lời.
Rủ hắn chơi game cùng thì hắn không chịu.
Người ta bỏ tiền để hắn đi mua quà.
Đây là đãi ngộ của nam thần cái quái gì thế?
Người so với người thật là tức chết, đáng giận nhất là là hắn còn…
Hắn thật đáng chết!
Nghĩ đến việc Bạch Dã khuyên mình cùng Vu Vấn Xuân đến với nhau, Chu Tử Lương tức giận, nổi giận không chỗ trút.
"Cháu lừa cậu?"
"Bạn gái nhỏ của cháu xinh đẹp như thế mà cháu lại bảo cậu tìm người xấu xí, cái thằng cháu trời đánh nhà ngươi hố cậu, lương tâm cháu không thấy cắn rứt sao?"
"Cháu có thấy mình quá hai mặt không?"
Chu Tử Lương đau khổ nói: "Đã nói là cưới vợ hiền cơ mà, rõ ràng cháu đang lừa cậu."
"Ta phải về mách mẹ cháu, cháu đang yêu sớm!!!"
Thôi đi thôi đi!
Nó cầu còn không được.
"Dáng dấp thì đẹp đấy, nhìn thôi thì cũng xinh xắn rồi, cô ấy đâu phải bạn gái nhỏ của cháu, sau này cháu cũng không lấy cô ấy làm vợ đâu."
Bạch Dã ngẩng đầu nhìn lên lầu, ánh mắt kiên định nói.
"Cháu không thích con gái xinh đẹp? Hay là sợ không nắm được mình?"
Nghe Bạch Dã nói thẳng là sau này sẽ không lấy Vân Mộng, ngược lại Chu Tử Lương trợn tròn mắt, vẻ mặt lo lắng nhìn Bạch Dã.
Người từ tám mươi tuổi đầu đến ba tuổi trẻ con đều biết lấy vợ thì phải lấy vợ xinh.
Không thích gái đẹp?
Chẳng lẽ hắn có tật xấu gì à?
Không được, phải tranh thủ lúc nó còn nhỏ tách nó ra, hướng nó theo lẽ phải mới được.
Bạch Dã bĩu môi: "Vớ vẩn."
"Cháu cũng đâu phải là cậu."
"Tìm vợ đương nhiên phải tìm vừa xinh vừa ngon nghẻ, sướng!"
"Quan Tiểu Ngọc bỏ ra năm triệu muốn mua bản quyền, ngươi thật sự không suy xét một chút sao?" Đinh Hải Thanh lần nữa cùng Bạch Dã xác nhận.
Quan Tiểu Ngọc vốn tưởng rằng phen này mình thắng chắc.
Kết quả quên bản quyền vẫn còn trong tay Bạch Dã, đắc tội Bạch Dã, còn muốn có được bản quyền không khác nào kẻ ngốc nằm mơ, nàng ở nhà vệ sinh khóc ngất mấy lần.
Sau khi tỉnh lại, nàng khắp nơi cầu gia gia cáo nãi nãi, không tiếc bỏ ra một món tiền lớn ủy thác tổ tiết mục muốn mua lại bản quyền từ Bạch Dã.
Nhưng ai cũng biết với tính tình của Bạch Dã, làm sao có thể bán cho nàng? Gọi điện thoại tới bất quá chỉ là làm cho có lệ.
Đinh Hải Thanh gọi điện thoại không phải để bàn chuyện mà là nói về đạo lý đối nhân xử thế.
"Hải Thanh a di, dì chuyển lời cho bọn họ, dù cho có trả một trăm triệu ta cũng không bán cho nàng."
"Tức chết nàng, tức chết nàng."
"Cứ vậy đi! Ta còn có việc phải bận."
Bạch Dã cúp máy, lấy tấm bảng điện tử kê mông ngồi, ngẩng đầu vừa vặn thấy ánh mắt của cậu Chu Tử Lương: "Cậu nhìn cháu làm gì? Cháu đâu phải đối tượng hẹn hò của cậu."
"Cháu trai lớn nhà ngươi thật là biết chém gió, nếu ta có được một nửa tài ăn nói của cháu thì đã không đến nỗi ế vợ rồi."
Chu Tử Lương là em trai của Chu Hiểu Trang, cậu ruột duy nhất của Bạch Dã, dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, đeo một cặp kính đen.
Các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, có chút đẹp trai, nhưng so với các mỹ nam đang ngồi thì vẫn còn kém một chút, đại khái cách nhau vạn dặm.
Một người làm IT thuộc dạng “mọt sách”, trên lý thuyết thì điều kiện cũng không tệ, nhưng vẫn không có bạn gái lẫn bạn trai.
Năm nay vừa tròn ba mươi, vẫn chưa lập gia đình, mấy đứa trẻ lớn lên cùng nhau ở xóm đã có thể đi mua nước tương rồi, điều này làm cho ông bà ngoại của Bạch Dã sốt ruột muốn chết.
Trong nhà tuy không có ngai vàng phải kế thừa, nhưng tất cả nhờ cậy hắn để nối dõi tông đường, thế mà không chịu kết hôn, hai ông bà già cứ lo sẽ nhắm mắt không yên khi nằm trong quan tài, nên ra sức thu xếp cho Chu Tử Lương đi xem mắt.
Chị gái Chu Hiểu Trang là cánh tay đắc lực số một, là giáo viên, đồng nghiệp xung quanh đều là đối tượng kết hôn tốt, nên ngay lập tức đã lọt vào mắt xanh của hai người già.
Chu Hiểu Trang trong lòng cũng rất mong đệ đệ mình sớm thành gia lập thất, hai bên thuận mắt, không nói hai lời liền giới thiệu cho Chu Tử Lương một cô giáo.
Hôm nay chính là thời khắc trọng đại bọn họ xem mắt.
"Đồng chí Chu Tử Lương, ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm!"
Bạch Dã trừng mắt: "Cậu nghĩ tìm bạn gái chỉ dựa vào tài ăn nói thôi sao?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Chu Tử Lương tính tình hướng nội, ban ngày đi làm, tối về nhà chỉ biết chơi game và xem video ngắn, ba mươi năm vẫn cô đơn lẻ bóng, ngay cả tay con gái còn chưa nắm qua.
"Đương nhiên là không phải." Bạch Dã tiếc nuối nói: "Nếu như đúng vậy thì Điền Tân Thành đã không phải độc thân rồi."
"Tìm bạn gái phải dựa vào hai chiêu tuyệt kỹ."
"Tuyệt kỹ gì, cháu mau nói cho cậu nghe thử."
Chu Tử Lương hai mắt tỏa sáng, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất giằng xé, một bên thì một mình ăn no cả nhà không đói, thích gì làm nấy, một bên thì bị hối thúc cưới vợ, cùng với mùa đông lạnh giá chỉ có mình với chăn, còn có những vết chai do gối tay lên.
Rốt cuộc phải lựa chọn thế nào thật là khó.
Kết hôn đối với hắn mà nói dường như là một chuyện gì đó rất xa xôi, chưa chuẩn bị kỹ lưỡng gì đã đến tuổi thành gia lập thất.
"Ghi nhớ cho kỹ."
Bạch Dã vỗ vai Chu Tử Lương: "Đàn ông hoặc là phải lẳng lơ, hoặc là phải có tiền, cả hai kiểu nhất định phải có một."
Chu Tử Lương trừng lớn mắt: "Có tiền thì ta hiểu, chỉ nghe qua phụ nữ lẳng lơ, có ai nói đàn ông lẳng lơ đâu? Ngụy biện này cháu nghe ở đâu ra thế?"
"Cậu chẳng hiểu gì cả." Bạch Dã bĩu môi: "Lẳng lơ chỉ là mị lực cậu có biết không?"
Chu Tử Lương lắc đầu.
"Đã biết cậu không hiểu, nếu cậu hiểu thì cũng đâu đến mức bây giờ còn ế."
Bạch Dã nói tiếp: "Ngoại hình đẹp trai là mị lực, cơ bắp cuồn cuộn là mị lực, ăn nói giỏi cũng là mị lực, có tài năng cũng là mị lực, biết kể chuyện cười tục cũng là mị lực…"
"Vạn vật đều có thể lẳng lơ."
"Dù sao cậu cũng phải chiếm một cái chứ?"
"Một là không có tiền, hai là không lẳng lơ, làm sao cho con gái cảm xúc vui vẻ? Cậu nghĩ thử xem, nếu không phải cậu thì ai ế?"
Như sét đánh ngang tai!
Chu Tử Lương hoàn toàn bừng tỉnh vỗ mạnh vào đùi: "Nghe cháu nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm."
"Vậy thì xong, ta chẳng có tí lẳng lơ nào cả."
"Biết mình có vấn đề thì nghĩ cách giải quyết đi, chuyện tìm bạn gái này cậu còn muốn một đứa bé như ta ra tay trợ giúp, cậu đúng là nhân vật có một không hai trong giới xem mắt."
"Đừng nói nữa, người tới rồi."
Bạch Dã thoáng nhìn một cô gái đang đi về phía hai người họ, tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, ăn mặc mộc mạc.
Về dung mạo thì khó mà nói hết, nếu như nhan sắc của Phàn Khả Hinh là chín phần thì nàng ta cố lắm cũng chỉ được năm phần, chiều cao chưa đến một mét rưỡi, vóc dáng cũng bình thường.
Má ơi!
Quả nhiên là chị ruột mới làm ra cái chuyện này.
Bạch Dã thầm lặng trong lòng khen mẹ mình.
Rất biết tự lượng sức.
Biết tính tình em trai thế nào nên mới giới thiệu bạn gái cho hắn cũng có dung nhan thường thường.
Cũng đúng thôi.
Đây mới gọi là xem mắt.
Dáng dấp xinh đẹp thì người ta có coi trọng em trai cô ta không chứ?
Kết hôn thì tính tình hiền lành tốt bụng mới là quan trọng nhất, nếu không vài năm sau không chừng hối hận không kịp, dung mạo đẹp lại phải lo đội nón xanh.
Nhân sinh có ba điều cấm kỵ: Không có quyền mà nhiều tiền, nhà nghèo mà vợ đẹp, không có thế mà lại thông minh.
Chu Hiểu Trang là muốn nâng cao hạnh phúc hôn nhân cho em trai chứ không phải tục tằn đánh giá bên ngoài.
"Học hỏi đi nhé." Bạch Dã lấy chân đá đá Chu Tử Lương thì thầm: "Mắt nhìn cho tinh tường, ta chỉ dạy có một lần đấy."
"Với chị, bọn em ở đây."
Hắn đứng lên trên ghế hô lớn, miệng toe toét, nhiệt tình vẫy tay về phía Vu Vấn Xuân.
Vu Vấn Xuân kinh ngạc nhìn Bạch Dã một chút, lại nhìn Chu Tử Lương, mỉm cười một tiếng, tăng nhanh bước chân.
Nha! Có hy vọng rồi!
Bạch Dã từ những động tác nhỏ nhặt đã nhìn ra được, ấn tượng đầu tiên của Vu Vấn Xuân với Chu Tử Lương là không tệ.
Chu Tử Lương là dân IT ở thành phố lớn cấp một, lương một năm trên hai chục vạn, vóc dáng cũng được, Vu Vấn Xuân vừa gặp đã thích Chu Tử Lương, trong lòng khó nén vui sướng.
Chẳng ngờ tất cả đều rơi vào mắt của Bạch Dã.
"Xin lỗi, để các anh chị đợi lâu."
Cô ta xin lỗi bằng giọng nói nhỏ nhẹ.
Mặt nhỏ đỏ ửng, lo lắng bất an, tay không ngừng nghịch vạt áo, có vẻ rất bồn chồn ngượng ngùng.
"Không có không có, là bọn anh tới sớm, mời ngồi."
Chu Tử Lương chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng vẫn hiểu phép tắc tối thiểu, lập tức bắt chước Bạch Dã đứng lên chào hỏi.
"Chào cô, tôi là Chu Tử Lương."
"Chào anh… tôi là Vu Vấn Xuân."
Hai người chào hỏi xong, rất ăn ý ngậm miệng lại, cúi đầu nghịch bộ đồ ăn trước mặt, muốn dùng hành động giả để xoa dịu cái ngượng ngùng khi lần đầu gặp gỡ.
Móa!
Hai người đúng là trời sinh một cặp! Một người ăn nói vụng về, một người thì sợ giao tiếp.
Đến khi hai người đã xoay bộ đồ ăn tới lui ba lần thì Bạch Dã cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Lát nữa khỏi cần tính tiền, để hai người xuống rửa bát trừ nợ."
…
Trên đường về nhà.
Cảm xúc của Chu Tử Lương luôn không cao, thờ ơ.
Bạch Dã đã nhận ra, tiểu tử này hẳn là không vừa mắt Vu Vấn Xuân.
"Cậu không thích chị à?"
"Hả?" Chu Tử Lương không nghĩ một đứa nhóc như Bạch Dã có thể nhìn thấu tâm tư của mình, hắn nghi ngờ hỏi: "Có rõ ràng vậy sao?"
"Còn thiếu điều viết trên trán thôi."
Trong mộng cậu cưới một người quả phụ còn xinh đẹp hơn cả Vu Vấn Xuân, còn mang theo hai đứa con lai, suốt ngày cãi cọ với ông bà ngoại.
Một cái nhà tốt, bị bọn họ làm cho gà chó không yên, không phải cãi nhau thì cũng là ly hôn, không khí trong nhà u ám đến mức quỷ cũng chẳng muốn bén mảng đến nửa bước.
Ý gì đây?
Bạch Dã bĩu môi, khuyên nhủ chân thành: "Cậu à, vì sao cậu lại không vừa mắt chị ấy?"
"Dung mạo của cô ấy không dễ nhìn." Đối với cháu trai mình, Chu Tử Lương không có gì phải giấu diếm, nói thẳng ra tâm tư của mình.
"Đẹp thì có ăn được không?" Để tránh Chu Tử Lương lấy phải quả phụ, Bạch Dã nói lời khuyên giải: "Cưới vợ phải cưới người hiền, cái đạo lý đơn giản như vậy mà cũng cần ta một thằng nhóc sáu tuổi dạy cậu sao?"
"Ta thấy chị ấy rất tốt, tuy không xinh đẹp, nhưng cũng không xấu mà, trang điểm một chút, thêm bộ lọc thì ai mà chẳng là mỹ nữ."
"Hơn nữa, tính tình của chị ấy lại tốt, ít nói, rất hợp với cậu."
"Cứ thử tìm hiểu xem sao đã."
"Nghe lời khuyên của cháu đi."
"Gái đẹp cậu không giữ được đâu."
Chu Tử Lương gật đầu, vẻ mặt cô đơn thở dài: "Đạo lý thì ta hiểu, thật ra cái mà ta khó chịu nhất chính là gặp bà bầu kia ở trên xe vừa nãy."
"Sau đó thì sao?" Bạch Dã lúc đó ở trên xe nên cũng không để ý.
"Khi nhường ghế cho cô ấy, ta mới phát hiện đó là cô ấy… "
"Từ sau khi tốt nghiệp trung học, đây là lần đầu tiên gặp lại." Chu Tử Lương thở dài một tiếng: "Ta đã thầm thích cô ấy suốt ba năm trung học."
Hiểu rồi.
Gặp lại ánh trăng sáng.
Còn là ánh trăng sáng bụng bầu.
"Sao thế? Người ta có thai mà cậu thấy lòng chua xót?" Bạch Dã vẻ mặt coi thường.
Thầm mến ba năm mà không dám thổ lộ, có gì mà đau lòng? Chỉ có người dũng cảm mới có thể có được tình yêu, hiểu chưa?
Không dám thổ lộ thì chỉ là tình cảm đơn phương cậu tự nghĩ ra.
Biết đâu người ta đã sớm quên cậu là ai rồi.
"Không phải cô ấy mang thai mà lòng ta chua." Chu Tử Lương thở dài: "Ta sớm đã quên cô ấy rồi, là thấy cô ấy mang thai còn phải ngồi xe buýt thì ta thấy chua."
Mẹ kiếp!
Có ai hiểu những gì mà cậu đang nói không vậy?
Bạch Dã vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt Chu Tử Lương: "Không phải, cậu ơi, để cháu xem đã, cậu nghe thử xem chuyện này có phải là thế này không?"
"Cháu không hiểu vì sao cậu lại nghĩ như vậy? Thấy người ta bụng bầu ngồi xe buýt mà cậu chua xót là chua xót cái gì?"
"Nếu như crush của cậu lấy cậu, thì chẳng phải bây giờ cũng đang chen xe buýt với cậu sao?"
"…"
Sát thương X999999999.
Hai mắt Chu Tử Lương tối sầm, cảm thấy nhân sinh chưa bao giờ đen tối đến thế, hắn muốn mắng người, nhưng đối phương lại là cháu mình.
Nén đến nỗi mặt mày đỏ bừng, thất khiếu bốc khói.
"Bạch Dã, cháu về rồi à?"
Vân Mộng nhanh nhẹn chạy xuống từ trên lầu.
Thở hổn hển, nàng đứng sững lại trước mặt Bạch Dã, tay nắm chặt vạt áo, bẽn lẽn nói: "Cháu đợi anh lâu lắm rồi."
"Cháu đợi anh? Có chuyện gì à?" Bạch Dã không hiểu Vân Mộng định làm gì.
Từ lần trước gặp ở nhà xong, đã rất lâu hắn không gặp nàng, không ngờ hôm nay nàng lại chủ động tìm mình nói chuyện.
"Vâng, cháu nhắn tin cho anh mà anh không trả lời cháu." Vân Mộng cúi đầu ấm ức nói: "Nhưng mà không sao, biết anh bận, chỉ cần anh có thời gian rảnh nhớ đến cháu là được rồi."
"Có được không?"
Lần trước ở nhà, Vân Mộng chủ động thêm Wechat, Bạch Dã vẫn luôn không xem tin nhắn của nàng.
Chủ yếu là không biết trả lời cái gì, học sinh lớp một tiểu học đâu có biết nói gì nhiều, có gì hay mà nói, dứt khoát coi như không thấy.
"Chỉ vì chuyện này?" Bạch Dã không có ý kiến gì.
"Còn có còn có…"
"Hiện giờ cháu rất nghe lời."
"Sẽ giúp mẹ làm việc nhà, ba lại mua cho cháu cái máy tính bảng, mỗi tối làm xong bài tập với việc nhà, mẹ liền cho cháu chơi nửa tiếng."
"Cháu biết anh cũng thường hay chơi, anh có thể cùng cháu chơi được không?"
"Chúng ta có thể cùng tổ đội."
Bạch Dã lắc đầu: "Anh chơi game cháu chơi không được, còn chuyện gì khác không? Nếu không thì anh lên lầu đây."
"Đợi một chút…"
Vân Mộng chắp hai tay sau lưng ngăn trước mặt Bạch Dã, một mặt ngượng ngùng nói: "Cuối tuần sau là sinh nhật cháu, anh có thể tặng cháu một món quà được không?"
Khi nàng cười lên, khuôn mặt diễm lệ như hoa, xinh đẹp rạng rỡ, trời sinh đã mang vẻ quyến rũ, một cái nhíu mày một nụ cười cũng đều tự nhiên xinh đẹp động lòng người.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ để làm cho mấy tên trai tráng say mê.
"Mỗi một món quà anh tặng, cháu đều để trong phòng, cháu hi vọng mỗi sinh nhật sau này vẫn có thể nhận được quà của anh."
"Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không?"
Trước kia, mỗi dịp sinh nhật Vân Mộng, Bạch Dã đều sẽ dùng tiền mừng tuổi để tặng quà cho nàng.
Ngược lại nàng lại nhớ rất rõ.
Bạch Dã gật đầu.
Cho dù hắn không định thì Chu Hiểu Trang cũng không có khả năng quên, sinh nhật hai người chỉ cách nhau hai ngày, thỉnh thoảng còn tổ chức cùng nhau, tiết kiệm tiền bánh kem.
"Tuyệt quá rồi." Vân Mộng cao hứng nhảy dựng lên: "Cháu biết mà, anh nhất định sẽ đồng ý mà!"
Nàng vội vàng từ sau lưng lấy ra năm đồng đưa cho Bạch Dã: "Không cần anh bỏ tiền đâu, anh đến cửa hàng một đồng ở cửa tiểu khu mua cho cháu một cái kẹp tóc ba đồng là được."
"Nói xong rồi à?"
"Cháu thích cái kẹp bướm màu hồng."
Nói xong.
Vân Mộng có vẻ ngại ngùng, không đợi Bạch Dã từ chối, đã nhét tiền vào tay hắn rồi nhanh nhẹn chạy lên lầu.
Cảnh tượng này làm cho Chu Tử Lương ngây người.
Hắn đầu tiên là nhìn theo bóng dáng biến mất của Vân Mộng ở hành lang, rồi quay đầu nhìn cháu mình, nhìn đi nhìn lại Vân Mộng, rồi nhìn lại Bạch Dã…
Đầu ong ong.
Hắn cũng đâu phải ngốc, nói không ngoa thì dù có ngốc cũng có thể nhận ra đây là chuyện gì!!!
Một cô bé đẹp như tiên nữ, đang ra sức lấy lòng cái tên nhóc Bạch Dã này, còn hắn thì lại thờ ơ, thật đúng là đáng ghét.
Cô bé đó thật sự là quá xinh đẹp.
Chu Tử Lương chưa từng gặp qua cô bé nào xinh đẹp đến thế trong đời thực, đúng là tiểu tiên nữ sống sờ sờ.
Các đường nét trên mặt thật sự rất duyên dáng, không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào, giọng nói lại ngọt ngào khí chất lại tốt, lớn lên còn có thể hơn thế nữa.
Cái thằng cháu ngoại trai này có vấn đề gì vậy?
Người ta nhắn tin thì hắn không trả lời.
Rủ hắn chơi game cùng thì hắn không chịu.
Người ta bỏ tiền để hắn đi mua quà.
Đây là đãi ngộ của nam thần cái quái gì thế?
Người so với người thật là tức chết, đáng giận nhất là là hắn còn…
Hắn thật đáng chết!
Nghĩ đến việc Bạch Dã khuyên mình cùng Vu Vấn Xuân đến với nhau, Chu Tử Lương tức giận, nổi giận không chỗ trút.
"Cháu lừa cậu?"
"Bạn gái nhỏ của cháu xinh đẹp như thế mà cháu lại bảo cậu tìm người xấu xí, cái thằng cháu trời đánh nhà ngươi hố cậu, lương tâm cháu không thấy cắn rứt sao?"
"Cháu có thấy mình quá hai mặt không?"
Chu Tử Lương đau khổ nói: "Đã nói là cưới vợ hiền cơ mà, rõ ràng cháu đang lừa cậu."
"Ta phải về mách mẹ cháu, cháu đang yêu sớm!!!"
Thôi đi thôi đi!
Nó cầu còn không được.
"Dáng dấp thì đẹp đấy, nhìn thôi thì cũng xinh xắn rồi, cô ấy đâu phải bạn gái nhỏ của cháu, sau này cháu cũng không lấy cô ấy làm vợ đâu."
Bạch Dã ngẩng đầu nhìn lên lầu, ánh mắt kiên định nói.
"Cháu không thích con gái xinh đẹp? Hay là sợ không nắm được mình?"
Nghe Bạch Dã nói thẳng là sau này sẽ không lấy Vân Mộng, ngược lại Chu Tử Lương trợn tròn mắt, vẻ mặt lo lắng nhìn Bạch Dã.
Người từ tám mươi tuổi đầu đến ba tuổi trẻ con đều biết lấy vợ thì phải lấy vợ xinh.
Không thích gái đẹp?
Chẳng lẽ hắn có tật xấu gì à?
Không được, phải tranh thủ lúc nó còn nhỏ tách nó ra, hướng nó theo lẽ phải mới được.
Bạch Dã bĩu môi: "Vớ vẩn."
"Cháu cũng đâu phải là cậu."
"Tìm vợ đương nhiên phải tìm vừa xinh vừa ngon nghẻ, sướng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận