Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì
Chương 85: Nguyên lai ngươi là như vậy Bitch
"Chương 85: Nguyên lai ngươi là đồ Bitch như vậy"
"Hát bài hát này, ngươi muốn không nổi cũng khó."
Oanh...
Thân thể mềm mại của Quan Tiểu Ngọc rung lên, con ngươi mở to, kịch động đến mức tay chân run rẩy, trong lòng có tiếng nói đang điên cuồng gào thét: "Ta muốn nổi tiếng, ta muốn nổi tiếng..."
"Cám ơn, cám ơn, cám ơn..."
Lúc này nàng không biết phải nói gì, chỉ không ngừng gửi lời cảm ơn đến Bạch Dã.
"Khách sáo!"
"Đều là những gì ngươi xứng đáng nhận được."
Bạch Dã đứng dậy ngồi vào trước cây dương cầm, tiện tay cầm một tờ giấy bút, xoẹt xoẹt xoẹt viết xuống bốn chữ Hương Thủy Hữu Độc.
"Không tệ!"
"Vậy là ngươi."
Hắn hài lòng nhìn chữ viết trên trang giấy trắng, vừa nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo sẽ xảy ra, khóe miệng lại nhếch lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt, một hơi viết hết toàn bộ bài hát, tốc độ nhanh chóng làm Quan Tiểu Ngọc kinh ngạc tám trăm năm.
Nàng còn tưởng Bạch Dã sẽ lấy từ đâu ra ca khúc đã chuẩn bị sẵn, vạn lần không ngờ hắn lại viết ngay tại chỗ.
Bất quá nghĩ lại, có lẽ Bạch Dã đã sớm viết xong rồi, hắn chỉ là viết ra, vừa nghĩ như vậy, cũng không để ý nhiều nữa.
"Hương Thủy Hữu Độc?"
Nàng là người dẫn chương trình ca hát, dám chạy đến đây không chỉ vì có ý chí tiến thủ mà còn vì tự tin vào khả năng âm nhạc của mình.
Cầm lấy bản nhạc nàng hơi lướt qua, sau đó hoàn chỉnh hát thử một lần, không bao lâu đã có thể sử dụng ca từ hát trôi chảy từ đầu đến cuối.
Năng lực học tập rất mạnh.
"Bạch Dã lão sư, là hát như vậy sao?"
Quan Tiểu Ngọc đỏ mặt khó nén sự kịch động trong lòng.
Hương Thủy Hữu Độc năm đó đã làm mưa làm gió khắp cả nước, được vinh dự là một trong mười ca khúc gây sốt trên internet, ca khúc có thể nổi, chất lượng có thể kém đến mức nào?
Ngươi có thể không thích nó, nhưng nó thật sự siêu hot.
Giai điệu của ca khúc này da diết uyển chuyển, sáng sủa trôi chảy, rất thích hợp để hát theo, đó cũng là nguyên nhân tại sao nó có thể nổi tiếng.
Bình thường những ca khúc có giai điệu đơn giản, dễ hát theo, trẻ con cũng có thể hát lại bị gọi là ca khúc "nước lã".
Trong giới âm nhạc, ca khúc "nước lã" không được yêu thích.
Nó là biểu hiện của trình độ sáng tác thấp kém, ca sĩ chính thống không thích hát vì nó làm giảm đẳng cấp, ai hát thì người đó ngu xuẩn.
Cho nên...
Ca khúc "nước lã" thường là do những ca sĩ ít tên tuổi hoặc người nổi tiếng trên mạng hát, và một ngày nào đó nó sẽ bất ngờ nổi đình đám trên internet.
Vang dội trên toàn bộ mạng.
Dựa vào một bài hát mà ăn cả đời.
Quan Tiểu Ngọc quá cần một bài hát để đời.
Mặc dù nàng có thể cảm nhận được bài hát này không có gì đặc sắc, nhưng nàng không quan tâm, nàng hiện tại thậm chí còn chưa được tính là ca sĩ, hát ca gì có quan trọng không?
Có được một bài hát thuộc về mình, thay đổi cái mác hot girl trên mạng, mới là điều cấp thiết nhất trước mắt.
"Không có vấn đề gì."
"Tiếp tục luyện."
Bạch Dã lại viết một bản nhạc khác, từ trên cây dương cầm nhảy xuống nói với Quan Tiểu Ngọc: "Ngươi cứ hát ở đây, ta đi tìm ban nhạc phối nhạc."
"Được rồi Bạch Dã lão sư, ca này ta rất thích, ta nhất định sẽ cố gắng luyện tập, tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của ngài, ngài cứ từ từ..."
Quan Tiểu Ngọc khách khí đưa Bạch Dã ra đến cửa.
Càng hát càng thuần thục, càng hát càng thích.
Nàng có dự cảm, mình sắp nổi tiếng.
"Ngươi thích là tốt rồi."
Ngươi cứ hát đi, một khi hát lên thì đừng hòng cất lời.
...
Người khác đều mang theo sản phẩm hoàn chỉnh, còn ngươi thì chỉ có một tờ giấy?
Tổng quản lý dàn nhạc Canh Ngọc Thụ nhìn tờ giấy trong tay Bạch Dã, da đầu tê rần, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chuẩn bị cẩu thả đến mức này sao?
Thế giới của trẻ con đúng là khó hiểu.
"Tổ chương trình quá đáng rồi, bọn họ không nói cho ngươi biết trước có thể chuẩn bị ca khúc sao?"
"Ta dẫn ngươi đi tìm bọn họ nói lý."
Canh Ngọc Thụ tức giận nói.
Này!
Ngươi người tốt cũng quá rồi đó!
"Tổ chương trình có nói, là do chính ta không chuẩn bị tốt, tùy cơ ứng biến thôi mà, không thể trách bọn họ."
Bạch Dã cười giả lả xin lỗi: "Để ngươi thêm phiền phức."
"Ấy... Không phiền, không phiền..."
Canh Ngọc Thụ là nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng trong nước, ai cũng biết điểm đặc biệt của ông là quý trọng tài năng.
Biết Bạch Dã là tác giả ca khúc gây sốt trên mạng, ông đặc biệt đánh giá cao, còn trẻ mà đã có sức sáng tạo như vậy, thật kinh khủng, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.
Bồi dưỡng tốt một chút, có hy vọng trở thành ông hoàng làng nhạc, sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn.
Bất kể xét theo khía cạnh nào, ông cũng sẽ không chọn cách trở mặt với Bạch Dã, sắp xếp một ca khúc cho sự kiện bất ngờ, đối với ông mà nói cũng không có gì khó khăn.
Chờ đã!
Ông đột nhiên trợn to mắt: "Chẳng lẽ ngươi mới viết?"
Bạch Dã nhếch mép cười, khỏi cần nói cũng hiểu.
Ghê gớm! Ta thật sự hết sức ghê gớm!
Thảo nào hắn không cần chuẩn bị ca khúc, với tốc độ sáng tác bài hát như thế này thì còn cần phải chuẩn bị sao?
Đáng sợ! Quá đáng sợ.
Canh Ngọc Thụ trong nháy mắt hóa đá, đầu ong ong.
Cái này đã không thể dùng từ "thiên tài" hay "thần đồng" tục tĩu để hình dung được hắn, hắn là yêu quái là ma quỷ!
"Ngươi nói tùy cơ ứng biến là trong thời gian ngắn ngủi..."
Ông liếc nhìn đồng hồ, nuốt nước miếng: "Ngắn ngủi mười lăm phút viết ra một ca khúc?"
Nửa giờ sau.
Bạch Dã trở lại phòng riêng của mình, đang muốn đẩy cửa vào thì nghe thấy Quan Tiểu Ngọc đang nói chuyện điện thoại.
"Ta sắp mệt chết rồi."
"Ngươi không biết đâu, người hợp tác với ta là một đứa nhóc con, ngươi có tin được không?"
"Cái loại nhóc con thì viết được ca khúc gì?"
"Căn bản cái gì cũng không hiểu, là do ta giúp hắn sáng tác đấy có được không?"
"Ta phiền gần c·h·ế·t rồi, biết thế thì không đến nữa."
"Điều buồn cười hơn là, hắn còn bắt ta hát tình ca, cái gì mà Hương Thủy Hữu Độc, ngươi nghe xem, tên bài hát này chẳng hay ho gì cả..."
"Ngươi còn cười?"
"Ta nhất định phải giành được vị trí số một, sau đó cho hắn bay màu."
"Không nói nữa, lát nữa hắn chắc sẽ quay về."
Ờ~~~ Nguyên lai ngươi là đồ Bitch như vậy!
666 nha!
Không thể tin vào mắt mình.
Dù sao cuộc thi cũng sắp bắt đầu rồi, Bạch Dã dứt khoát không thèm vào phòng, quay người đi thẳng về phía phòng thu.
Hắn là người sáng tác, cần phải quay lại vị trí của mình để quan sát màn trình diễn của từng ca sĩ và đưa ra lời nhận xét.
Còn ca sĩ thì không như vậy.
Bọn họ chỉ cần chờ sau hậu trường để chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.
Đến phòng thu xem tình hình.
Cuộc thi sắp bắt đầu rồi mà ghế của người sáng tác không có ai cả, các ngươi đúng là rất tận tâm với công việc đấy, tranh thủ từng giây phút để chỉ đạo, có phải không?
Tự tung tự tác đi, táng tận lương tâm đi các ngươi.
Bạch Dã bắt chéo chân, hai mắt đảo quanh, thả mình ngồi phịch xuống chiếc ghế da.
Thoải mái~~~ Đây có lẽ là tư thế ngồi thoải mái nhất thế giới, có một không hai, không phục thì đến mà tranh cãi.
Thấy Bạch Dã đến đầu tiên, mọi người ở đó đều hết sức kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Bạch Dã.
Ngươi còn nhỏ tuổi nhất, ít kinh nghiệm nhất, lúc này không phải nên luống cuống tay chân tranh thủ thời gian chỉ đạo sao?
Chẳng phải đã nói là muốn giành vị trí thứ nhất rồi sao.
Một bộ dáng lười nhác biếng nhác c·h·ế·t, ngươi có ý định tranh giành thứ hạng với người khác không đấy?
Đại ca, ngươi đến đây làm trò hề hả?
[Cười c·h·ế·t mất, hắn làm sao mà thả lỏng được như vậy? Chẳng giống như đang tham gia thi thố chút nào.] [Cực kỳ giống dáng vẻ nằm chết dí ở nhà của ta.] [Đây là cái loại trạng thái tinh thần đỉnh cao gì vậy, ngưỡng mộ c·h·ế·t ta đi được, tuổi thơ vô ưu vô lo mà!] [Ta nói cho các ngươi biết, cái loại người này các ngươi đều gặp rồi, nghĩ lại mà xem những học bá trong lớp, trong đó có một loại là như thế này đấy, người khác đang điên cuồng học tập, hắn lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật, đáng ghét nhất là, lần nào kiểm tra cũng đứng đầu.] [Ngươi đừng nói, ngươi đừng nói nữa, một là tự tin ngút trời, hai là nằm thẳng cẳng.] [Má! Còn ngáy o o? Muốn quá đáng như vậy sao.] Phòng phát sóng trực tiếp có tiếng ngáy o o, xin hỏi chương trình tạp kỹ nào, vị khách mời nào dám như hắn vậy?
Thật sự khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
Cái cảm giác dễ dãi c·h·ế·t tiệt này! ! !
"Hát bài hát này, ngươi muốn không nổi cũng khó."
Oanh...
Thân thể mềm mại của Quan Tiểu Ngọc rung lên, con ngươi mở to, kịch động đến mức tay chân run rẩy, trong lòng có tiếng nói đang điên cuồng gào thét: "Ta muốn nổi tiếng, ta muốn nổi tiếng..."
"Cám ơn, cám ơn, cám ơn..."
Lúc này nàng không biết phải nói gì, chỉ không ngừng gửi lời cảm ơn đến Bạch Dã.
"Khách sáo!"
"Đều là những gì ngươi xứng đáng nhận được."
Bạch Dã đứng dậy ngồi vào trước cây dương cầm, tiện tay cầm một tờ giấy bút, xoẹt xoẹt xoẹt viết xuống bốn chữ Hương Thủy Hữu Độc.
"Không tệ!"
"Vậy là ngươi."
Hắn hài lòng nhìn chữ viết trên trang giấy trắng, vừa nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo sẽ xảy ra, khóe miệng lại nhếch lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt, một hơi viết hết toàn bộ bài hát, tốc độ nhanh chóng làm Quan Tiểu Ngọc kinh ngạc tám trăm năm.
Nàng còn tưởng Bạch Dã sẽ lấy từ đâu ra ca khúc đã chuẩn bị sẵn, vạn lần không ngờ hắn lại viết ngay tại chỗ.
Bất quá nghĩ lại, có lẽ Bạch Dã đã sớm viết xong rồi, hắn chỉ là viết ra, vừa nghĩ như vậy, cũng không để ý nhiều nữa.
"Hương Thủy Hữu Độc?"
Nàng là người dẫn chương trình ca hát, dám chạy đến đây không chỉ vì có ý chí tiến thủ mà còn vì tự tin vào khả năng âm nhạc của mình.
Cầm lấy bản nhạc nàng hơi lướt qua, sau đó hoàn chỉnh hát thử một lần, không bao lâu đã có thể sử dụng ca từ hát trôi chảy từ đầu đến cuối.
Năng lực học tập rất mạnh.
"Bạch Dã lão sư, là hát như vậy sao?"
Quan Tiểu Ngọc đỏ mặt khó nén sự kịch động trong lòng.
Hương Thủy Hữu Độc năm đó đã làm mưa làm gió khắp cả nước, được vinh dự là một trong mười ca khúc gây sốt trên internet, ca khúc có thể nổi, chất lượng có thể kém đến mức nào?
Ngươi có thể không thích nó, nhưng nó thật sự siêu hot.
Giai điệu của ca khúc này da diết uyển chuyển, sáng sủa trôi chảy, rất thích hợp để hát theo, đó cũng là nguyên nhân tại sao nó có thể nổi tiếng.
Bình thường những ca khúc có giai điệu đơn giản, dễ hát theo, trẻ con cũng có thể hát lại bị gọi là ca khúc "nước lã".
Trong giới âm nhạc, ca khúc "nước lã" không được yêu thích.
Nó là biểu hiện của trình độ sáng tác thấp kém, ca sĩ chính thống không thích hát vì nó làm giảm đẳng cấp, ai hát thì người đó ngu xuẩn.
Cho nên...
Ca khúc "nước lã" thường là do những ca sĩ ít tên tuổi hoặc người nổi tiếng trên mạng hát, và một ngày nào đó nó sẽ bất ngờ nổi đình đám trên internet.
Vang dội trên toàn bộ mạng.
Dựa vào một bài hát mà ăn cả đời.
Quan Tiểu Ngọc quá cần một bài hát để đời.
Mặc dù nàng có thể cảm nhận được bài hát này không có gì đặc sắc, nhưng nàng không quan tâm, nàng hiện tại thậm chí còn chưa được tính là ca sĩ, hát ca gì có quan trọng không?
Có được một bài hát thuộc về mình, thay đổi cái mác hot girl trên mạng, mới là điều cấp thiết nhất trước mắt.
"Không có vấn đề gì."
"Tiếp tục luyện."
Bạch Dã lại viết một bản nhạc khác, từ trên cây dương cầm nhảy xuống nói với Quan Tiểu Ngọc: "Ngươi cứ hát ở đây, ta đi tìm ban nhạc phối nhạc."
"Được rồi Bạch Dã lão sư, ca này ta rất thích, ta nhất định sẽ cố gắng luyện tập, tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của ngài, ngài cứ từ từ..."
Quan Tiểu Ngọc khách khí đưa Bạch Dã ra đến cửa.
Càng hát càng thuần thục, càng hát càng thích.
Nàng có dự cảm, mình sắp nổi tiếng.
"Ngươi thích là tốt rồi."
Ngươi cứ hát đi, một khi hát lên thì đừng hòng cất lời.
...
Người khác đều mang theo sản phẩm hoàn chỉnh, còn ngươi thì chỉ có một tờ giấy?
Tổng quản lý dàn nhạc Canh Ngọc Thụ nhìn tờ giấy trong tay Bạch Dã, da đầu tê rần, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chuẩn bị cẩu thả đến mức này sao?
Thế giới của trẻ con đúng là khó hiểu.
"Tổ chương trình quá đáng rồi, bọn họ không nói cho ngươi biết trước có thể chuẩn bị ca khúc sao?"
"Ta dẫn ngươi đi tìm bọn họ nói lý."
Canh Ngọc Thụ tức giận nói.
Này!
Ngươi người tốt cũng quá rồi đó!
"Tổ chương trình có nói, là do chính ta không chuẩn bị tốt, tùy cơ ứng biến thôi mà, không thể trách bọn họ."
Bạch Dã cười giả lả xin lỗi: "Để ngươi thêm phiền phức."
"Ấy... Không phiền, không phiền..."
Canh Ngọc Thụ là nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng trong nước, ai cũng biết điểm đặc biệt của ông là quý trọng tài năng.
Biết Bạch Dã là tác giả ca khúc gây sốt trên mạng, ông đặc biệt đánh giá cao, còn trẻ mà đã có sức sáng tạo như vậy, thật kinh khủng, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.
Bồi dưỡng tốt một chút, có hy vọng trở thành ông hoàng làng nhạc, sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn.
Bất kể xét theo khía cạnh nào, ông cũng sẽ không chọn cách trở mặt với Bạch Dã, sắp xếp một ca khúc cho sự kiện bất ngờ, đối với ông mà nói cũng không có gì khó khăn.
Chờ đã!
Ông đột nhiên trợn to mắt: "Chẳng lẽ ngươi mới viết?"
Bạch Dã nhếch mép cười, khỏi cần nói cũng hiểu.
Ghê gớm! Ta thật sự hết sức ghê gớm!
Thảo nào hắn không cần chuẩn bị ca khúc, với tốc độ sáng tác bài hát như thế này thì còn cần phải chuẩn bị sao?
Đáng sợ! Quá đáng sợ.
Canh Ngọc Thụ trong nháy mắt hóa đá, đầu ong ong.
Cái này đã không thể dùng từ "thiên tài" hay "thần đồng" tục tĩu để hình dung được hắn, hắn là yêu quái là ma quỷ!
"Ngươi nói tùy cơ ứng biến là trong thời gian ngắn ngủi..."
Ông liếc nhìn đồng hồ, nuốt nước miếng: "Ngắn ngủi mười lăm phút viết ra một ca khúc?"
Nửa giờ sau.
Bạch Dã trở lại phòng riêng của mình, đang muốn đẩy cửa vào thì nghe thấy Quan Tiểu Ngọc đang nói chuyện điện thoại.
"Ta sắp mệt chết rồi."
"Ngươi không biết đâu, người hợp tác với ta là một đứa nhóc con, ngươi có tin được không?"
"Cái loại nhóc con thì viết được ca khúc gì?"
"Căn bản cái gì cũng không hiểu, là do ta giúp hắn sáng tác đấy có được không?"
"Ta phiền gần c·h·ế·t rồi, biết thế thì không đến nữa."
"Điều buồn cười hơn là, hắn còn bắt ta hát tình ca, cái gì mà Hương Thủy Hữu Độc, ngươi nghe xem, tên bài hát này chẳng hay ho gì cả..."
"Ngươi còn cười?"
"Ta nhất định phải giành được vị trí số một, sau đó cho hắn bay màu."
"Không nói nữa, lát nữa hắn chắc sẽ quay về."
Ờ~~~ Nguyên lai ngươi là đồ Bitch như vậy!
666 nha!
Không thể tin vào mắt mình.
Dù sao cuộc thi cũng sắp bắt đầu rồi, Bạch Dã dứt khoát không thèm vào phòng, quay người đi thẳng về phía phòng thu.
Hắn là người sáng tác, cần phải quay lại vị trí của mình để quan sát màn trình diễn của từng ca sĩ và đưa ra lời nhận xét.
Còn ca sĩ thì không như vậy.
Bọn họ chỉ cần chờ sau hậu trường để chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.
Đến phòng thu xem tình hình.
Cuộc thi sắp bắt đầu rồi mà ghế của người sáng tác không có ai cả, các ngươi đúng là rất tận tâm với công việc đấy, tranh thủ từng giây phút để chỉ đạo, có phải không?
Tự tung tự tác đi, táng tận lương tâm đi các ngươi.
Bạch Dã bắt chéo chân, hai mắt đảo quanh, thả mình ngồi phịch xuống chiếc ghế da.
Thoải mái~~~ Đây có lẽ là tư thế ngồi thoải mái nhất thế giới, có một không hai, không phục thì đến mà tranh cãi.
Thấy Bạch Dã đến đầu tiên, mọi người ở đó đều hết sức kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Bạch Dã.
Ngươi còn nhỏ tuổi nhất, ít kinh nghiệm nhất, lúc này không phải nên luống cuống tay chân tranh thủ thời gian chỉ đạo sao?
Chẳng phải đã nói là muốn giành vị trí thứ nhất rồi sao.
Một bộ dáng lười nhác biếng nhác c·h·ế·t, ngươi có ý định tranh giành thứ hạng với người khác không đấy?
Đại ca, ngươi đến đây làm trò hề hả?
[Cười c·h·ế·t mất, hắn làm sao mà thả lỏng được như vậy? Chẳng giống như đang tham gia thi thố chút nào.] [Cực kỳ giống dáng vẻ nằm chết dí ở nhà của ta.] [Đây là cái loại trạng thái tinh thần đỉnh cao gì vậy, ngưỡng mộ c·h·ế·t ta đi được, tuổi thơ vô ưu vô lo mà!] [Ta nói cho các ngươi biết, cái loại người này các ngươi đều gặp rồi, nghĩ lại mà xem những học bá trong lớp, trong đó có một loại là như thế này đấy, người khác đang điên cuồng học tập, hắn lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật, đáng ghét nhất là, lần nào kiểm tra cũng đứng đầu.] [Ngươi đừng nói, ngươi đừng nói nữa, một là tự tin ngút trời, hai là nằm thẳng cẳng.] [Má! Còn ngáy o o? Muốn quá đáng như vậy sao.] Phòng phát sóng trực tiếp có tiếng ngáy o o, xin hỏi chương trình tạp kỹ nào, vị khách mời nào dám như hắn vậy?
Thật sự khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
Cái cảm giác dễ dãi c·h·ế·t tiệt này! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận