Người Tại Nhà Trẻ, Ly Hôn Nghịch Tập Hệ Thống Cái Quỷ Gì

Chương 02: Khai giảng đi

"Chương 02: Khai giảng thôi" ♪ Mặt trời chiếu trên không, hoa nhi đối ta cười. Chim nhỏ nói, sớm sớm, ngươi vì cái gì cõng túi thuốc nổ? Ta đi nổ trường học, lão sư không biết, quay người ta liền chạy, một tiếng ầm vang trường học không thấy..." Ngày mùng 1 tháng 9. Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây. Thần thú chọn ngày tốt lành. Chiếc Benz E300 vang lên tiếng ca vui sướng. "Cha!" "Van cầu ngươi đừng hát nữa." Bạch Dã bịt lỗ tai, mắt trợn ngược lên, cái giọng hát không đủ ngũ âm này thật sự là đáng sợ, con mẹ nó đây là ma pháp công kích gì vậy? Một bài hát mà ngươi có thể hát sai đến mười nốt cũng xem như là một thiên tài vạn người có một đấy. "Mè he he!" Bạch Thế Phong đắc ý: "Năm đó ta hát bài này, A công của ngươi liền đánh ta." "Không gạt ngươi, hôm nay chúng ta đã đợi gần hai mươi năm, từ ngày tốt nghiệp tiểu học, ta âm thầm thề đợi đến ngày con trai ta đi học, ta sẽ hát một mạch tới trường." Hả? Người ta quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi nhẫn nhịn hai mươi năm chỉ vì hát một bài hát thôi hả? Ngài thật đúng là có tiền đồ đấy! Trong giấc mơ, Bạch Thế Phong lại không hề ngây thơ như vậy, khi đưa hắn đến trường khai giảng, ông ta lái xe máy điện với vẻ mặt sầu khổ. Lúc thì lo lắng trường học không tốt sẽ học phải thói xấu, lúc thì lo giáo viên không giỏi, thành tích kém, lại có khi lo cơm ở căn tin đồ ăn không ra gì, vốn đã lùn càng thêm như bị rét lạnh, sương giá bao phủ. Từ lúc đi ra đến khi vẫy tay chào tạm biệt, toàn bộ quá trình không một chút tươi cười, toàn bộ nỗi lo đều viết hết lên mặt. Hiểu rồi. Đi xe máy điện và mở siêu xe, tâm trạng có thể giống nhau sao? Thế Phong bây giờ tốt rồi. Ra đường mở siêu xe, hút thuốc lá loại hảo hạng, uống trà ngon không đóng gói cống phẩm, trước đây mắng lãnh đạo nịnh bợ, bây giờ về nhà mắng lãnh đạo, mở miệng ra một tiếng "tôn nện". Quả nhiên. Hạnh phúc và sức mạnh đều được xây dựng trên nền tảng vật chất. Chính Nhã. Trường tư nhân tốt nhất toàn thành phố, cũng là trường quý tộc duy nhất của thành phố. Ba tháng trước, đây là điều Bạch Thế Phong nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Cứ cho là mỗi ngày đem ông ta treo trên cột ăng-ten cũng không kham nổi. Bây giờ một đồng không cần bỏ ra, tương đương một năm nhận không rất nhiều, tâm trạng đương nhiên vui sướng đến bay bổng. Không thể không nói. Đắt có cái giá của đắt. Chỉ riêng tượng và kiến trúc cổng cũng đủ cho người bình thường làm mấy đời. Bảo an không còn là mấy ông già răng rụng không đủ cái, mà là từng chàng trai trẻ tuổi, khỏe mạnh, mặc đồ rằn ri, dáng đứng quân đội. Giáo viên đón người mới đến, nam thì soái khí, anh tuấn, nữ thì trẻ trung, xinh đẹp, mặc kệ trình độ giáo viên ra sao, ngoại hình tuyệt đối là nổi bật. Giàu có ngút trời. Tạo cho người ta cảm giác một chữ "hào". Đúng là đáng giá đồng tiền bát gạo. Trường học ngoại trừ khoảng cách xa một chút, việc đón con không tiện ra thì hầu như không có bất cứ khuyết điểm nào. "Đẹp thật!" Bạch Thế Phong nhìn chằm chằm đôi chân dài của cô giáo mà không khỏi cảm khái. Không biết hắn cảm khái trường học đẹp hay cảm khái cô giáo xinh đẹp. "Ngươi nhất định phải chết, về nhà ta liền nói cho mụ mụ biết, ngươi nói cô giáo xinh đẹp." Bạch Dã, cõng ba lô sách nhỏ, liếc Bạch Thế Phong một cái. Gần như ngay lập tức, Bạch Thế Phong cảm thấy lưng lạnh toát, nhớ lại những ngày Bạch Dã không ở nhà, lập tức sợ đến hồn bay phách tán. Hắn ban ngày trèo cột điện, ban đêm về đến nhà còn phải tăng ca làm trâu làm ngựa, vừa cày ruộng, vừa xay sữa đậu nành. Thời gian khổ không thể tả. Thấy xuyên qua Thu Thủy đủ loại nhi tử trở về, nghĩ đến sắp xoay người thoát kiếp làm việc, cuối cùng cũng không cần đi sớm về tối khổ sở làm. Kết quả, chờ đến thì lại là đứa con bất hiếu này. Đừng nhìn Chu Hiểu Trang bình thường tùy tiện, kì thực cô ấy là một bình dấm chua, dám nói người phụ nữ khác xinh đẹp? Thận còn cần nữa không? Đây là muốn đem ông đây đẩy vào chỗ chết đó hả! "Ấy ấy, cái này...ngươi đừng có oan uổng ta, ta nói trường học xinh đẹp!" Bạch Thế Phong trợn mắt, vội vàng phủ nhận. "Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là kể chuyện." "Ngươi đoán mụ mụ tin ta hay tin ngươi?" "Ngươi là đồ chuột nhắt." Bạch Dã bước đôi chân ngắn ngủn, bỏ lại Bạch Thế Phong, cũng không quay đầu lại đi vào trong. Bước qua cánh cổng này. Cậu bé cuối cùng cũng trở thành một học sinh tiểu học. Một bước nhỏ, nhân sinh một bước dài. "Được rồi!!!" Phía sau, Bạch Thế Phong hít một hơi sâu, giờ khắc này, hắn dường như đã hạ quyết tâm một loại nào đó: "Tháng này bát ta bao hết." Bạch Dã không hề lay động, tiếp tục bước về phía trước. "Quần áo ta giặt hết!!!" Bóng dáng nhỏ bé ngày càng đi xa, Bạch Thế Phong nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đừng quá đáng!" "Dù sao cũng phải làm một việc nhà chứ?" Vì bồi dưỡng thói quen tốt cho Bạch Dã, Chu Hiểu Trang quy định mỗi thành viên trong nhà mỗi ngày nhất định phải làm một việc nhà. Có thể là rửa bát, có thể giặt quần áo, có thể quét nhà, có thể lau bàn, có thể nấu cơm. Làm không tốt cũng không sao. Vấn đề là không ai trong nhà muốn làm việc nhà, thế là mỗi tháng, mọi người đấu trí đấu dũng. Trong tình huống bình thường. Bạch Thế Phong và Bạch Dã hai cha con đảm nhận hết mọi việc nhà. Ai bảo hai người họ không biết nấu cơm? Trước kia, Bạch Dã còn nhỏ, trí thông minh không cao, Bạch Thế Phong còn có thể bắt nạt Bạch Dã một chút, lừa hắn làm cái này làm cái kia. Bây giờ, phong thủy luân chuyển. Bạch Dã trí thông minh vượt trội hơn Bạch Thế Phong, việc nhà đương nhiên rơi vào cái đầu của người đàn ông trung niên đáng thương này. Vậy nên, hỡi các soái ca. Xin hỏi hôn nhân mang lại cho đàn ông cái gì? Hôm nay mới mùng một thôi đấy! Thằng nhãi ranh một ngày cũng không chờ nổi, đã ở đây giăng bẫy ta! Sau này phải cẩn thận chút. Ở cùng nó, nói nhiều tất hớ. Mắt thấy Bạch Dã không có chút dấu hiệu hồi tâm chuyển ý nào, Bạch Thế Phong hận đến nghiến răng, hắn vốn định cứng rắn một lần, nhưng không ngờ thận lại âm ỉ đau. "Thôi được rồi! Ta bao hết á! Ngươi đừng có mách mẹ ngươi!" "Sớm đồng ý không phải tốt sao? Cần gì phải khoe khoang cái IQ của ngươi." Bạch Dã quay người lại, nở nụ cười khoe hàm răng trắng nhỏ: "Ta đề nghị ngươi nhận thầu luôn một năm, đợi ta mua biệt thự, rồi viết tên ngươi vào." "Ngươi lại vẽ bánh cho ta? Ta no lắm rồi được không?" Bạch Thế Phong bĩu môi, hắn bĩu môi trông cực kỳ giống Bạch Dã. "Lần trước ngươi nói mua xe cho ta, xe đâu?" Ánh mắt oán hận kia, giống như một góa phụ trẻ không được thỏa mãn. Bên cạnh, một nữ giáo viên vốn định đi lên chào hỏi, nghe thấy cuộc đối thoại của hai cha con trong nháy mắt ngây người ra. Ba chuyện thật kì lạ. Lão cha bảo nhi tử mua nhà mua xe? Trên đời này chưa từng thấy chuyện trái lẽ thường như vậy. Đảo ngược thiên cương. "Tuổi còn trẻ không chịu xông pha, cả ngày chỉ nghĩ hưởng phúc, cha à, ngài quá phụ lòng kỳ vọng của con rồi." Bạch Dã thất vọng lắc đầu: "Đại trượng phu sao có thể sống mãi dưới gầm người khác? Muốn rèn sắt phải tự thân cứng rắn, gặm nhi tử thì tính là gì bản lĩnh thật sự?" "Nói ra không sợ người khác chê cười sao?" Má nó! (* / ω \*) Chói mắt quá~~ Nhi tử dạy dỗ lão tử. Thiên Lôi cuồn cuộn. Cô giáo bị sốc đến kinh ngạc, không kìm lòng được mà lùi lại nửa bước. Cô vừa lùi lại một bước, vừa hay đâm vào người một người, đang nghĩ phải xin lỗi, ai ngờ đối phương căn bản không để ý đến cô. Từ phía sau lưng cô, người kia đột nhiên nhảy ra, hướng thẳng về phía cậu bé. "Ha ha ha ha..." "Lão ca, cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi!" "Ta đợi ngươi đến hoa cũng nở rộ cả rồi." Giọng của Nhiếp Mậu Tài, thô kệch như tiếng quỷ khóc sói tru, người chưa đến tiếng đã tới: "Đã bảo ta đi đón ngươi rồi, ngươi không chịu để ta đón, xa lạ quá nha, lão đệ, ta thương tâm cả đêm không ngủ." Ta tin ngươi thì chết! Miệng lưỡi dẻo quẹo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Phàm là tin hắn một chữ đều là bất kính với người thành thật. Nhiếp Mậu Tài là ai, Bạch Dã thật sự quá hiểu, ném quỷ hỏa vào phòng ngủ nhà hắn, hắn lại cao giọng vỗ tay khen xe tốt kỹ thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận