Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 651: Cô nằm mơ

Dương Húc Minh hiểu rõ chủng loại ngọn lửa của Từ Huyên.
Màu trắng tăng cường trọng lực, màu đỏ trị liệu thân thể, màu đen giá tăng nỗi đau bị đốt cháy, màu lục dường như là cái mạnh nhất, người chết sau khi bị loại ngọn lửa có màu sắc này thiêu chết rồi biến thành lệ quỷ vẫn có thể giữ vững tỉnh táo.
Nhưng hiện giờ, lúc ngọn lửa màu u lam bùng cháy dữ dội, Dương Húc Minh đờ ra luôn.
Anh chưa từng thấy ngọn lửa với màu sắc này, anh chưa từng nhìn thấy.
Nhưng trong thoáng chốc, lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Sông máu...
Ở bên trong ngọn lửa màu u lam bùng cháy dữ dội, dường như có vô số oan hồn đang kêu rên thê lương thảm thiết.
Nhưng lúc nhìn kỹ, lại phát hiện đó cũng không phải là sông máu, chỉ là ngọn lửa. Sở dĩ có ảo giác đó là sông máu, đó là bởi vì trong ngọn lửa này chứa rất nhiều oán hận mãnh liệt, đã vượt ra khỏi phạm vi của lẽ thường. Chắc chỉ có sông máu cắn nuốt vô số lệ quỷ oan hồn mới có thể có cảm giác khủng bố như vậy. Chỉ dựa vào hơi thở, cũng đã làm cho người ta sợ hãi. Nếu như ngọn lửa này lên trên cơ thể...
Dương Húc Minh theo bản năng căng thẳng. Mặc dù không muốn quản, cũng không quản được, nhưng nếu tình huống thực sự chuyển biến xấu đến mức độ một mất một còn, anh cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng ngay giây kế tiếp, anh biết mình lo lắng dư thừa.
Ngọn lửa màu u lam bùng cháy dữ dội lao đến, giống như sông máu sục sôi che mất cái bóng của Lý Tử. Nhưng cái bóng kia lại vẫn bình tĩnh đi về phía trước, hời hợt lấy tay đẩy ngọn lửa màu xanh lam này, nói rằng. "Sông máu cũng trói không được tôi, lửa này của chị... còn khuya..."
Lý Tử trông rất bình tĩnh, không có bất kỳ ý định châm chọc. Nhưng mà càng là loại thái độ hời hợt thái độ như này, trong tình huống như vậy, ngược lại càng có vẻ châm chọc. Nhưng Từ Huyên không còn bị cơn giận làm cho mất kiểm soát. Cô ta chỉ nhíu mày một cái, rồi thu hồi ngọn lửa màu u lam. Nhìn Lý Tử trước mắt, cô ta chậm rãi nói rằng, "Sự xuất hiện của cô nằm trong kế hoạch khẩn cấp của tôi..."
"Mặc dù đối phó với loại hoạt thi cấp bậc như cô rất phiền phức, nhưng nếu đã dám láo với tôi, vậy tôi cũng không thể đối xử với cô nhẹ nhàng được nữa."
Từ Huyên lấy ra một tấm bảng gỗ màu máu, nói rằng, "Tuy tôi chỉ nắm được phân nửa cản thi thuật, nhưng số với cả một nửa cũng chưa nắm được như A Minh... ha ha ha..."
Cô ta nhìn chăm chú vào Lý Tử, nhếch miệng lên nở một nụ cười lạnh lẽo. "Xin lỗi, A Minh, em thật vất vả mới hồi sinh được bạn gái cũ, nhưng chị phải hủy diệt ả ta rồi..."
Lý Tử hơi dừng bước lại, đứng yên một chỗ. Nhìn Từ Huyên cầm tấm bảng gỗ màu đỏ trong tay, nàng rất bình tĩnh nói, "Đến đây đi, xem xem tài nghệ của chị thế nào."
Từ Huyên giơ lên tấm bảng gỗ màu máu, mỉm cười nói, "Không cần phải gấp, cô có thể thấy ngay thôi."
"Vậy chị nhào vô đi."
"Á à... cô nghĩ tôi không dám sao?"
"Vậy chị tới đi, có bản lĩnh mang ra dùng đi, xem xem rốt cục là ai chết trước."
"Đương nhiên là cô chết trước."
"Vậy chị tới đi."
"Cô nghĩ rằng tôi sợ cô sao?"
"Tới đi..."
"Á à láo hả..."
Hai cô gái trong rừng cây, đang không ngừng thách thức nhau. Hành vi như vậy trông hơi giống như hai ả đàn bà chanh chua đang chửi nhau ngoài chợ. Nhưng Dương Húc Minh nhìn thấy mọi thứ lại toát mồ hôi lạnh đầy người. Bởi vì anh nhận rõ tồn tại nguy hiểm. Lúc này trong rừng cây, đã tràn đầy hai loại lực lượng với tính chất khác biệt. Một loại, không hề nghi ngờ đến từ chính Lý Tử trước mắt. Mà một loại khác, dường như là thủ đoạn mà Từ Huyên đã sớm bố trí dưới đất, dùng để đề phòng khả năng xuất hiện kẻ địch. Hai loại sức mạnh này đối với bên kia chính là độc dược trí mạng có thể giết trong một đòn. Nhưng nếu quả thật sử dụng, trong nháy mắt giao thoa, bản thân tất nhiên cũng không cách nào may mắn tránh khỏi. Loại tình trạng giằng co này, tạo thành cảnh tượng trước mắt. Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, hoặc cười nhạt, hoặc bình tĩnh, nhưng đều đang thử thăm dò điểm mấu chốt của đối phương. Huống chi Lý Tử còn đang chậm rãi di chuyển tới, không hề có ý muốn dừng lại.
Nàng đi về phía Từ Huyên hai bước, Từ Huyên cũng cười lạnh đi về hướng nàng. Khoảng cách của song phương gần hơn, hơi thở tử vong nồng nặc trong không khí gần như sắp bùng nổ. Lý Tử hơi rời bước, hơi dịch sang bên cạnh, vì vậy Từ Huyên tiếp tục đi về hướng nàng với vẻ giễu cợt như kẻ chiến thắng, được nước lấn tới. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lý Tử khẽ nhíu mày, đột nhiên lại đi về hướng Từ Huyên, khoảng cách của đôi bên lại thu hẹp. Cứ như hai ả đàn bà chanh chua không ngừng chửi bới nhục mạ nhau, tiếng chửi bới vẫn không ngừng vang lên. "Tới đi..."
"Á à... ngoài miệng cứng như thế, vậy cô trốn cái gì?"
"Là tôi nhìn lầm sao? Chẳng lẽ không phải cô đang trốn?"
"Hì hì... chân của cô dường như hơi mềm đấy."
"Không mềm bằng xương của chị."
"Á à thông suốt rồi sao... lại đi tới chỗ tôi... không chạy trốn, mà là tới gần tôi sao?"
"Không tới gần chị, làm sao xé rách cái cười miệng thúi cười giả dối của chị."
Trong rừng cây, hai người phụ nữ đã rất gần nhau. Giằng co và chửi bới, vẫn cứ tiếp tục. Mà Dương Húc Minh ở một bên, thân thể đã dần dần trong suốt. Anh ôm Tiểu Tư đang khóc như mưa, thở dài nhìn cảnh tượng này, chậm rãi nhắm hai mắt lại. ! Còn may, khi tôi còn sống không thấy được cảnh tượng như vậy. Vào thời điểm sắp chết, ý nghĩ hoang đường này lại hiện lên trong đầu anh. Hoang đường đến mức cả Dương Húc Minh mình cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng bỗng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên ở trong rừng cây. Dương Húc Minh rất quen thuộc giọng nói kia, là Lâm Tông Lễ. Nhưng lúc này nghe, lại vô cùng suy yếu. Suy yếu đến mức cứ như sắp chết... "Khụ khụ... các cô... các cô đừng đánh nữa..."
"Khụ khụ..."
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lâm Tông Lễ máu me khắp người vịn thân cây, xuất hiện. Gã có vẻ rất mệt mỏi nhìn hai phụ nữ trong rừng cây, nói rằng, "Dương Húc Minh sắp chết rồi."
Nhìn thấy tên này xuất hiện, Từ Huyên có chút kinh ngạc. "A? Tên ngốc này cũng tới?"
Cô ta cười khinh bỉ, "Lần tiếp đón trước, xem ra cậu không rất hài lòng? Muốn một lần nữa hả?"
Lý Tử thì ngoáy đầu lại, nhìn về phía quỷ ảnh đột nhiên xuất hiện, cũng không kinh ngạc, "Đến lúc rồi?"
Lâm Tông Lễ vẻ mặt uể oải, "Thời gian nhanh quá..."
Lý Tử gật đầu, nói rằng, "Tốt, vậy anh đi đi. Em gái anh, tôi sẽ chăm sóc, không cần lo lắng."
Lâm Tông Lễ cười khổ. Thái độ như vậy không hề tốt chút nào. Nhưng Lý Tử cam kết như vậy, đối với gã cũng đã đủ rồi. Gã hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Dương Húc Minh với cơ thể đã bán trong suốt, chậm rãi nói. "Thật ra... có biện pháp có thể cứu cậu."
Gã cười đến có chút uể oải, "Phần sức mạnh sắp mất khống chế của cậu, sở dĩ muốn dẫn cậu đi, là bởi vì sức mạnh cần một cái vật dẫn."
"Nhưng tôi là người trông coi Vô Thường Lục , là quỷ đặc biệt nhất, có thể miễn cưỡng thay thế cậu đi."
"Nhưng có một yêu cầu... khụ khụ khụ..."
Vừa nói, Lâm Tông Lễ vừa phun máu, sắc mặt trắng bệch, "Em gái tôi... em gái tôi bị Sinh Tử Lục chọn trúng, chắc mấy ngày nữa, sẽ biến thành người dẫn đường rồi."
"Đừng ngạc nhiên, quyển sách kia sẽ tự mình tìm chủ nhân."
"Cho dù cậu chôn nó ở dưới đất, chỉ cần nó cảm thấy thời cơ đã đến, nó cũng sẽ ở trước mặt người thích hợp..."
"Phụt... khụ khụ..."
Lại ra ho ra một đống máu, Lâm Tông Lễ mới chậm rãi nói, "Sinh tử vô thường, âm dương hai mặt, khi em ấy trở thành người dẫn đường, tôi sẽ không có thể nhìn thấy em ấy."
"Cho nên... cho nên... khụ... khụ khụ..."
"Sau này nếu như Tiểu Thu gặp phải kẻ địch không thể đánh lại, hy vọng... hy vọng..."
Giọng của Lâm Tông Lễ chậm chạp khàn đục, như là một bệnh nhân sắp chết nói lời cuối cùng. Dương Húc Minh với cơ thể đã bán trong suốt lặng lẽ nhìn gã, giúp gã nói ra, "Hy vọng tôi sau này có thể giúp em ấy?"
Lâm Tông Lễ gật đầu, sau đó, yếu ớt nắm lấy tay tôi. "Cầm... cầm lấy tay của tôi..."
Lâm Tông Lễ lại ho, thì thào nói, "Tất cả mọi người tại đây, đều phải cầm lấy tay của tôi."
"Tôi cần các người trợ giúp."
Nó nhìn về phía Từ Huyên, nhìn về phía Lý Tử, nhìn về phía Tiểu Tư trong ngực Dương Húc Minh. "Sau khi kết thúc, lực lượng của các người sẽ suy yếu quy mô lớn."
"Thế nhưng tối thiểu... phụt... khụ khụ... tối thiểu..."
"Tối thiểu có thể cứu A Minh... đúng không?"
Từ Huyên trực tiếp đi tới, đầy chán ghét, "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, xem cậu nói chuyện tôi còn mệt hơn."
Cô ta duỗi tay nắm chặt tay của Lâm Tông Lễ. Ngay sau đó, Tiểu Tư đã vọt tới, cũng kích động vươn một tay úp lên trên mu bàn tay của Từ Huyên. Dương Húc Minh lưỡng lự một lúc, cũng đi tới, đưa tay đặt ở trên mu bàn tay của Tiểu Tư. Trong rừng cây, chỉ còn lại Lý Tử. Lý Tử thấy cảnh tượng như vậy, bĩu môi, cũng đi tới, đưa tay đặt trên mu bàn tay của Dương Húc Minh. Nhưng ánh mắt của nàng, lại nhìn chăm chú vào quỷ ảnh máu me khắp người trước mặt, cười bí hiểm. "Xem ra tồn tại của mấy dị loại chúng tôi, khiến cho anh rất kiêng kỵ..."
Lâm Tông Lễ cười khổ nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi. Sau đó, năng lực phát động! Ánh sáng màu máu, trong nháy mắt che mất mọi thứ trong rừng cây. Một luồng ánh sáng khổng lồ mọc lên trên khu rừng, chiếu sáng hầu hết mọi thứ trên vách đá! ... Trên vùng hoang dã màu máu, bóng người chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bão cát màu máu xa xa cuộn trào mãnh liệt. Đó là sức mạnh sẽ cuốn nó đi, sẽ xóa sổ nó hoàn toàn. Nhưng đối mặt với tử vong của bản thân, bóng người lại rất bình tĩnh. Nó để tượng đá trong tay xuống, nhắm hai mắt lại, chậm rãi thở dài. "Đổi người... nhưng không sao."
Nói xong, nó duỗi tay nắm lấy một quỷ ảnh khác đột nhiên xuất hiện ở bên người. Một giây kế tiếp, bão cát màu máu cuộn trào mãnh liệt, hai bóng người mơ hồ này bao phủ hoàn toàn...
Đêm khuya, giữa phòng ngủ của thiếu nữ. Cô gái vừa bắt chuyến tàu từ Quý Dương về nhà vào rạng sáng hôm qua đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, sự mệt mỏi của cuộc hành trình khiến tinh thần cô kiệt quệ, cô chìm vào giấc ngủ sâu. Ánh trăng lạnh lẽo, xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào trên người cô, dát lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt lên làn da lộ ở bên ngoài chăn của cô. Mà trong ánh sáng mờ ảo này, một cuốn sách cổ xưa, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh gối của cô. Dưới ánh trăng mờ tối, mơ hồ có thể nhìn thấy ba chữ lớn trên bìa sách.
Sinh Tử Lục.
Trong sơn động âm u, trên quan tài màu máu, có một cô gái bán trong suốt đang ngồi. Trên người cô gái, mặc một bộ bộ trang phục mang nét quyến rũ cổ xưa, giống như trang phục cổ trang trong phim điện ảnh và phim truyền hình. Khoảnh khắc một luồng sáng khổng lồ xuất hiện ở thôn Huyền Sơn cách đó hàng chục ki-lô-mét, ả dường như nhận ra điều gì đó và hơi quay đầu lại nhìn về hướng đó. Sau đó, bĩu môi.
"Lão quỷ..."
Ả nhìn bóng người đội mũ tre đẫm máu trong bóng tối trước mặt, có chút bất mãn nói, "Con trai của mày sắp chết, mày còn không đi cứu nó?"
Bóng người kia lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, bên người dựng thẳng đứng một cây Chiêu Hồn Phiên màu máu. Mỗi một khắc, Chiêu Hồn Phiên hơi rung nhẹ, phía trên chuông phát ra tiếng chuông thanh thúy. Bóng người đội nón lá đẫm máu lên tiếng. Nghe như vừa trút được gánh nặng trong lòng. Và một chút hạnh phúc. "Không chết, còn sống."
Dừng một chút, bóng người đội nón lá đẫm máu lại nói. "Hơn nữa tuổi tác của cô lớn hơn tôi mấy trăm tuổi, cô mới thật sự là lão quỷ."
Giọng điệu như vậy, làm cho hư ảnh cô gái trên huyết quan bực bội. Nó có chút khó chịu ngoáy đầu lại, khó chịu nói, "Không đi tìm vợ của mình, mỗi ngày canh chừng tôi... đừng nói là cậu thích tôi đấy."
Trong bóng tối, bóng người đội nón lá màu máu kia trầm mặc rất lâu. Đối với loại tồn tại như chúng nó, mặc dù có thể thỉnh thoảng khôi phục tỉnh táo, nhưng đại đa số thời điểm đều là tư duy hỗn loạn. Cho nên mỗi một lần đối thoại, đều cách nhau rất lâu. ! Tất nhiên, cũng có khả năng cả hai bên đều tỉnh táo vào một thời điểm nhất định và cuộc trò chuyện có thể diễn ra suôn sẻ. Nhưng lần này, có vẻ như không. Khoảng hai giờ sau, bóng người đội nón lá đẫm máu kia mới mở miệng lần nữa.
"Cô quá xấu, vợ của tôi đẹp hơn nhiều."
Sau khi nói ra những lời này, bên trong sơn động lại yên tĩnh. Mãi đến nửa giờ sau, cô gái trên huyết quan mới khinh thường nói. "Tôi dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết nàng."
Hai mươi phút sau, bóng người đội nón lá đẫm máu bình tĩnh đối đáp, "Mỗi một sợi tóc của cô, đều đẹp hơn so với toàn thân cô cộng lại."
"Tôi không tin! Trừ phi cậu để cho tôi tận mắt nhìn thấy ả ta."
Sau khi nói ra những lời này, bên trong sơn động yên tĩnh. Không còn âm thanh của bất kỳ cuộc trò chuyện nào nữa. Mãi đến ba ngày sau, bóng người đội nón lá đẫm máu mới mở miệng lần nữa. "Cô nằm mơ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận