Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 625: Chỉ là mẹ muốn sống mà thôi

Lời nói nhỏ của Dương Húc Minh làm cho bà lão ở phía xa vô cùng phẫn nộ.
Nhưng thân thể của bà ta đã bị chôn vùi ở dưới đất, không có cách nào leo ra ngoài.
Liều mạng vung vẩy Chiêu Hồn Phiên, cũng không có cách nào ảnh hưởng được tới Dương Húc Minh ở phía đằng xa.
Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Húc Minh ngồi chồm hổm dưới đất, phía sau xuất hiện thân ảnh của một thiếu nữ.
Mà thiếu nữ kia đang sục tay vào trong bùn đất.
Đất cứng không thể ngăn được cánh tay trắng nõn kia của thiếu nữ, như thể chúng không tồn tại.
Ngay sau đó, hai tay thiếu nữ dùng sức, lôi chiếc quan tài màu đỏ từ dưới đất lên.
Chiếc quan tài bị đặt trên đất trống, có vẻ hơi quỷ dị. Dương Húc Minh đứng cạnh quan tài, nhìn chiếc quan tài trước mặt rồi nói:
"Đây mới là hạch tâm thật sự của nghi thức này...”
Nói rồi, Dương Húc Minh mở nắp quan tài ra, thấy được thi thể nằm lặng lẽ bên trong quan tài. Ba của anh... Thi thể nằm trong quan tài, chính là ba của Dương Húc Minh - Dương Tĩnh. Đối với điều này, Dương Húc Minh cũng không thấy gì là kinh ngạc. Bởi vì trong bí kíp ghi chép thuật đuổi thi, nghi thức tà ác để cho Từ Huyên sống lại ngoài tế sống phẩm bên ngoài, còn cần có một thi thể lệ quỷ cường đại, và một số đồ vật có được sức mạnh của lệ quỷ... chẳng hạn như Frostmourne của Dương Húc Minh. Thứ mang sức mạnh của lệ quỷ, người làm vườn có. Mà thi thể lệ quỷ cường đại, thi hài mất tích của ba Dương Húc Minh nhất định là được Từ Huyên sử dụng cho mục đích này.
Sau khi thấy được quan tài xong, Dương Húc Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra, thuật thức mà Từ Huyên chuẩn bị quả nhiên giống hệt như anh suy đoán. Trong quan tài, thi thể ba Dương ôm một cái mũ màu đen, trong tay cầm một đoạn xương đùi người chết, bên cạnh đầu đặt một lệnh bài màu đỏ, còn dưới chân bày biện một ngọn đèn dập tắt. Những thứ này hẳn là công cụ được người làm vườn dùng để hấp thu sức mạnh lệ quỷ. Bốn người làm vườn, vừa vặn đủ bốn đồ vật. Nhưng tại sao chỉ có một người làm vườn xuất hiện? Dương Húc Minh nhìn về phía bà lão bị chôn ở dưới đất kia, đại khái hiểu được điều gì đó. Xem ra, bên trong người làm vườn phát sinh nội chiến ... Những tên này định đen ăn đen sao? Cũng không biết bà lão là người làm vườn nào. Tuy nhiên đã đến lúc này rồi, Dương Húc Minh cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để tâm đến những chuyện này. Anh tự tay cầm những thứ mang sức mạnh lệ quỷ trong quan tài lên, tính toán mang đi. Nhưng khoảnh khắc anh đưa tay ra...
"Hả?!"
Một lực năng chợt đè lên trên thân thể. Đột nhiên cảm thấy cả người bỗng nhiên nặng nề hơn. Trực tiếp loạng choạng quỳ trên mặt đất, cằm gần như chạm vào mép quan tài. Kinh ngạc cúi đầu, lúc này anh mới trông thấy ngọn lửa trắng đang thiêu đốt trên hai chân của mình. Ngọn lửa này là...
Anh quay đầu lại, nghe thấy tiếng chạy nhanh trong rừng. Sau đó, Vương Linh vốn đang nằm ngủ mê man trên giường lúc này lại xuất hiện ở trong tầm mắt của Dương Húc Minh. Mà phía sau Vương Linh, Dương Húc Minh nghe được giọng nói của ba Vương Linh. "Đừng chạy! Tiểu Linh! Chờ ba một chút! Đừng chạy nữa!”
Xem ra, “Vương Linh” là đột nhiên từ trên giường chạy đến? Nhìn sắc mặt đờ đẫn, ngốc trệ này của Vương Linh, Dương Húc Minh thở dài, tay chống quan tài miễn cưỡng đứng lên, nói:
“Chị Huyên, chị còn muốn giãy giụa sao?”
Trong rừng cây, “Vương Linh” sắc mặt đờ đẫn đứng ở nơi đó, không có tới gần Dương Húc Minh. Giữa song phương vẫn duy trì một khoảng cách an toàn. Cách đó không xa, bà lão họ Thiệu kích động hô, "Bồ Tát! Tôi đang cố gắng bảo vệ ngài! Tôi thực sự đang cố gắng bảo vệ ngài đấy!”
Nhưng “Vương Linh” không nhìn bà ta, mà chỉ nhìn Dương Húc Minh, biểu tình dại ra, nhãn thần đờ đẫn. Song phương nhìn nhau mấy giây, "Vương Linh" khoát tay áo, hỏa diễm trên đùi Dương Húc Minh biến mất. Tiếp theo, cô gái với biểu tình đờ đẫn chậm rãi mở miệng, thanh âm có chút quái dị. Thanh âm hoàn toàn không giống như là giọng nói của người bình thường, mà giống như là thanh âm quỷ dị được hợp thành từ hai giọng nói khác nhau, tựa như quái vật. "A Minh...“
.
.
“Vương Linh” biểu tình đờ đẫn chậm rãi nói:
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng ...“
.
.
Thầy dáng vẻ này của Vương Linh, Dương Húc Minh thở dài:
“Tha cho chị rồi, chị có thể tha cho mấy chục mạng người của Huyền Sơn tổ này không?”
Tổng cộng mười một nhà, trung bình mỗi hộ có bốn người, tính sơ đã là bốn mươi bốn mạng người rồi."
"Mà trên thực tế khả năng không chỉ có bốn mươi bốn mạng người ... cần dùng đến bốn mươi bốn mạng người để cho chị sống lại, chuyện như vậy tôi không thể nào chấp nhận được."
"Vương Linh" ngơ ngác nhìn anh, nói:
“Bốn mươi bốn mạng người qua đường quan trọng hơn chị à?”
Dương Húc Minh nhìn cô, lộ ra nghiêm túc:
“Nếu như là mạng của em, em sẽ làm, nhưng đây là mạng của người khác, dù chỉ là một người, em tuyệt đối không bao giờ đồng ý!”
Nhìn thấy dáng vẻ kiên định này của Dương Húc Minh, “Vương Linh” chậm rãi lắc đầu. "Quả nhiên là A Minh... một đáp án y như trong dự liệu."
"Nói thật, chị cũng không muốn giết nhiều người như vậy."
"Nhưng chị không cam lòng, chị thống khổ, thống hận lắm.”
“Chị thống hận cái vận mệnh chết tiệt này, vì cái gì mà chị không thể ở bên cạnh em, rõ ràng chúng ta mới là nửa kia duy nhất của nhau mà.”
“Chị quyết không thể chịu đựng được việc để em biến thành chồng của những người phụ nữ khác, quyết không thể chịu đựng người bên cạnh em không phải là chị!“
.
.
"Vương Linh" bình tĩnh nói ra những lời thống hận, nhưng mà âm thanh quỷ dị kia, lãnh đạm đến mức không có chút cảm xúc gì làm cho lời lên án này vốn nên nên oán khí sâu nặng bỗng trở nên vô cùng quái dị.
Phía sau “Vương Linh”, ba Vương Linh mồ hôi đầy đầu xuất hiện. Sau khi thấy được cảnh tượng trước mắt, ngây ngẩn cả người. Dương Húc Minh đứng giữa đất trồng, ôm lấy quan tài. Con gái mình thì ngơ ngác đứng bên cạnh, nói những lời mà ba Vương Linh không thể nào hiểu nổi với đối phương. Trong khi mẹ của mình lại bị chôn ở trong đất, nửa thân không thể ra ngoài. Tình huống quỷ dị này làm ba Vương Linh ngây ngẩn cả người. Hắn ngơ ngác nhìn hết thảy mọi việc, vô thức nhìn về phía con gái mình, “Tiểu Linh... Con...”
Nhưng mà "Vương Linh" không có trả lời hắn, thờ ơ tựa như là một người đi đường. Chứng kiến tình huống như vậy, liên tưởng tới đoạn đối thoại lúc mới chạy tới nghe được, ba Vương Linh như ý thức ra được điều gì đó. Hắn chợt nhìn về phía mẹ mình bên cạnh, lộ ra phẫn nộ.
“Thiệu Tú Phân! Bà... là bà giở trò quỷ?”
“Bà không nói tiếng nào đã quay trở về, hóa ra là trở về để hại chúng tôi? Bà hiến cháu gái của mình cho ác quỷ rồi à?”
Đối mặt với sự lên án của con trai, bà lão đanh mặt lại. Bà lão kinh hoàng cúi đầu, thì thào nói rằng, "Mẹ... mẹ không còn cách nào khác...”
Giọng điệu như vậy, đã coi như là thừa nhận. Ba Vương Linh trở nên vô cùng phẫn nộ. “A a a a! Thiệu Tú Phân! Ngay cả cháu gái của bà mà bà cũng không buông tha... cái đồ khốn không có nhân tính này! Ông đây liều mạng với bà!”
Ba Vương Linh phóng về phía bà lão trong đất. Nhưng một giây kế tiếp, trên người của hắn đột nhiên dấy lên ngọn lửa màu trắng. Trọng lực to lớn phủ xuống người hắn, làm cho người đàn ông không hề chuẩn bị nằm rạp xuống mặt đất, không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể liều mạng rống giận. "Thả tôi ra! Con ma chết tiệt! Thả tôi ra! A a a a a!”
Đôi mắt đỏ như máu của ba Vương Linh nhìn trừng trừng về phía mẹ của mình, vẻ mặt căm hận vặn vẹo hung ác, hận không thể lập tức xông lên ăn tươi nuốt sống bà ta. Đối mặt với vẻ mặt căm hận của con trai mình, coi như đã trải qua tất cả mọi chuyện cũng có chút sợ hãi, Bà kinh hoảng khiếp đảm giải thích. “Không phải... đừng trừng mắt nhìn mẹ như thế... mẹ, mẹ cũng là bị ép... Bồ Tát nói, chỉ cần làm như vậy... chỉ cần làm như vậy..."
"Chỉ có làm như vậy, mẹ mới có thể sống được! Bà lão thống khổ nói:
“Mẹ không muốn chết, bệnh của mẹ đã không chữa được nữa rồi, không một ai có thể cứu được mẹ, chỉ có Bồ Tát mới có thể cứu mẹ.”
“Ngài ấy đã đồng ý với mẹ, chỉ cần mẹ làm việc này giúp cho ngài ấy, ngài ấy sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ, đồng thời cho mẹ tiền! Cho mẹ rất nhiều tiền!”
“Mẹ đã chịu đủ rồi! Mẹ không muốn chết, mẹ còn chưa sống đủ! Điều này là quá đáng sao?”
Bà lão càng nói càng kích động, cuối cùng thay đổi vẻ khiếp đảm lúc đầu đi, giống như là tìm được chủ kiến của mình căm tức nhìn con trai, quát ầm lên. “Mẹ chỉ là muốn tiếp tục sống!”
“Chẳng lẽ các người không muốn tiếp tục sống sao? Chỉ là tôi muốn được sống, sống thêm vài chục năm nữa, điều này là quá đáng sao?”
“Ngược lại, con là do mẹ đẻ ra, không có mẹ cũng không có các con, hiện tại để các con hồi báo cho mẹ một chút là quá đáng sao?”
“Nếu như không có mẹ, các con không thể có mặt được ở trên đời này!”
Bà lão kích động rống lên đầy giận dữ, kích động đến độ nói không được rõ ràng. Thấy dáng vẻ kích động này của bà lão, Vương Linh" ngồi xổm người xuống, sờ đầu bà ta nói. “Không nên kích động... Không nên kích động..."
“Vương Linh" bình tĩnh nói, "Ta sẽ thực hiện ước định, hiện tại hãy bắt đầu đi."
"Tuy là còn không có chuẩn bị hoàn toàn, thế nhưng... Có thể."
“Vương Linh” nhìn Dương Húc Minh ở trên đất, chậm rãi nói:
“Một chút thiếu hụt, có thể tiếp nhận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận