Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 607: Lý Tử tí hon

Dương Húc Minh đi tìm thầy Hồ xin nghỉ, sau đó vội vàng đi thẳng về nhà.
Cả đoạn đường không hề dừng lại nghỉ.
Vì vậy anh gặp được Lý Tử mà Ứng Tư Tuyết nói.
"Quả thật rất nhỏ..."
Nhìn "Lý Tử" trước mắt, Dương Húc Minh giật giật cơ mặt, không biết nên nói gì mới tốt.
Trong phòng khách biệt thự, bày một cái lồng sắt nhỏ.
Trong cái lồng sắt nhỏ, giam giữ một giống cái rất nhỏ.
Với mái tóc dài buông xõa sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình với tỉ lệ hoàn mỹ, còn cả làn da tái nhợt, dù nhìn thế cũng giống như một mô hình do người bình thường làm ra.
Nhưng mô hình này lại biết di chuyển?
Lúc này đang dùng lực kéo các thanh sắt của lồng sắt nhỏ, muốn đi ra ngoài.
Nhưng lực lượng của cô hiển nhiên không đủ, kéo không nổi song sắt rất nhỏ này.
Dương Húc Minh ngồi xổm xuống, sau đó mở lớn hai mắt quan sát thật kỹ, xác nhận đây chính là một vật sống.
Hơn nữa lại giống Lý Tử như đúc.
Nếu không phải là quá nhỏ, anh quả thực tưởng Lý Tử sống lại.
Đôi chân thon dài, khoe đường cong nóng bỏng vì mặc quần denim bó sát.
Dương Húc Minh quá quen thuộc đôi chân.
Coi như rút nhỏ tỉ lệ, anh cũng vô cùng quen thuộc này.
Anh mở lớn hai mắt, nhìn về phía Ứng Tư Tuyết bên cạnh, "Em từ đâu tìm được?"
Ứng Tư Tuyết cười cười, "Em đang dọn phòng thì thấy cô ấy, cô ấy đang trốn trên nóc tủ quần áo, em suýt chút nữa để [Thế giới giả tạo] đập bẹp cô ấy vì tưởng đó là chuột. Nhưng cô cứ gây ồn ào nên em chỉ có thể nhốt cô ấy trước."
Dương Húc Minh quay đầu, lần nữa nhìn về phía cô bé tí hon không ngừng vùng lay song sắt trong lồng.
Chần chừ mấy, mở miệng hỏi.
"Lý Tử?" Dương Húc Minh hỏi dò, "Em là Lý Tử sao?"
Cô bé tí hon trong lồng ngừng hành vi giật chấn song, ngẩng đầu lên, nhìn Dương Húc Minh gần trong gang tấc trừng hai mắt nói rằng, "Gọi em làm gì vậy? Anh không biết em à?"
Dương Húc Minh lại càng hoảng sợ, "Trời ơi! Em thực sự là Lý Tử? !"
Lý Tử chưa đi? Chỉ là thu nhỏ trốn ở trong căn phòng này?
Chẳng phải cô đã chứng kiến đêm qua...
Cô bé tí hon trong lồng lại trừng mắt với Dương Húc Minh, nói rằng, "Không phải, em không phải là Lý Tử của anh, đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn em. Tra nam thối tha, em mới không quan tâm đêm hôm đó anh làm cái gì với ả đàn bà này, mau thả em ra ngoài! Có nghe hay không? Anh đang giam người trái phép! Phạm pháp!"
Dương Húc Minh lúng túng nói: "Vậy... em quả nhiên thấy được đêm qua..."
"Bảo anh thả em ra ngoài! Nghe không hiểu tiếng người hả?" cô bé tí hon trong lồng dùng hai tay ôm vai, hống hách nói, "Em không phải là Lý Tử của anh, không quan tâm tối hôm qua anh trụ được bao lâu. Mau thả em ra! Đây là thông điệp cuối cùng của em, nếu không đừng trách em không khách sáo!"
Dương Húc Minh mờ mịt nhìn cô, lại nhìn Ứng Tư Tuyết ở bên cạnh.
Ứng Tư Tuyết thì vẻ mặt vô tội, cô nói: "Thời điểm phát hiện cô ấy, cô ấy cứ như vậy, ta chưa làm gì cả."
Dương Húc Minh chỉ có thể quay đầu, lần nữa nhìn về phía Lý Tử tí hon trước mắt.
Suy nghĩ một lúc, anh nói rằng, "Thả... thả em ra thì có thể, nhưng em có thể không chạy được không? Anh có thật nhiều vấn đề muốn hỏi em, có được không?"
Dương Húc Minh chân thành nói.
Lý Tử tí hon trong lồng hai tay ôm ngực, sờ lên cằm trầm tư một hồi, rồi đáp, "Được rồi, anh mở lồng thả em đi ra, em trả lời vấn đề của anh."
Lúc này Dương Húc Minh mới để tay ở móc cài của lồng sắt nhỏ, rồi mở ra.
"Được rồi, giờ em có thể đi ra, " Dương Húc Minh hướng về phía trong cô gái nhỏ trong lồng cười nói.
Trong lồng, Lý Tử thận trọng thò đầu ra nhìn bên ngoài, lại cảnh giác nhìn Ứng Tư Tuyết đang cười híp mắt, dường như đang xác nhận an toàn của mình.
Mấy sau, cô mới hừ hừ khó chịu, từ trong lồng nhảy ra ngoài.
"Giam cầm phi pháp là phải ngồi tù!" Cô hừ hừ nói, "Nhưng lần này bỏ qua cho hai người, mau cảm ơn đại ân đại đức của Lý Tử đại nhân đi."
Nói xong, cô làm một mặt quỷ với Dương Húc Minh, "Quỷ mới biết trả lời vấn đề của anh! Bái bai tra nam thúi."
Nói xong lời này trong nháy mắt, Lý Tử tí hon lập tức nhảy xuống bàn trà, chạy nhanh về phía cửa.
Tốc độ nhanh đến mức Dương Húc Minh hầu như thấy không rõ, còn nhanh hơn cả con chuột.
Anh sốc toàn tập.
Á đù!
Còn có chơi kiểu này nữa sao?
Nhưng một giây kế tiếp, một quỷ ảnh trắng bệch lóe lên rồi biến mất.
Quỷ ảnh trắng bệch có dáng dấp giống y như Ứng Tư Tuyết mang theo tiểu Lý Tử đã chạy đến cửa lớn trở về.
Nó mặt không cảm xúc nhìn Dương Húc Minh, trực tiếp đưa cô bé tí hon trong tay cho Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh theo bản năng đưa hai tay ra, nhận lấy cô bé không ngừng giãy giụa.
Trước khi thế giới giả tạo buông tay ra, Ứng Tư Tuyết lên tiếng.
"Anh tốt nhất cầm chặt cô ấy, đừng để cho cô ấy chạy."
Dương Húc Minh theo bản năng nghe theo lời của Ứng Tư Tuyết, dùng tay nắm chặt cô bé tí hon trong lòng bàn tay.
Ngón tay siết chặt, bắt lại đối phương, chỉ để lộ phần thân thể phía trên xương đòn của Lý Tử tí hon, để tránh khỏi cô chạy trốn.
Mà trong tay của anh, lập tức vang lên thống khổ tiếng quát tháo của cô bé tí hon.
"A a a a... sắp siết chết người rồi! Anh siết mạnh quá, em bị anh siết không thở nổi, sẽ chết rồi! Mau buông tay! Mau buông tay ra!"
Nhưng tiếng hét lại to rõ, không hề có dấu hiệu bị ngạt thở.
Dương Húc Minh im lặng nhìn Lý Tử tí hon trong nắm tay, anh hỏi: "Em rốt cuộc là thứ gì? Từ đâu tới? Tại sao lại trông giống như đúc Lý Tử?"
Cô gái tí hon trong tay thấy không lừa được Dương Húc Minh buông ra, lập tức từ bỏ dáng vẻ đau khổ đáng thương, chuyển thành bộ mặt coi thường.
"Tra nam thúi, cố ý cầm chặt như thế, là muốn sàm sỡ tui đúng không?"
"Thấy thế nào? Hiện tại cảm nhận được chưa !? Ngực của tui có phải rất mềm hay không? Cái mông có phải rất căng mềm hay không? Anh bóp có phải rất thoải mái hay không?"
"Biến thái thối tha! Tra nam chết bầm! Loại người như anh nhất định chính là rác rưởi không thể tái chế, cặn bã xã hội! Mau mau tự sát đăng xuất đi ! Nhìn thấy anh thôi cũng đủ thấy ghê tởm rồi."
Lý Tử tí hon chửi không ngừng, mắng Dương Húc Minh không còn manh giáp.
Anh theo bản năng nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, Ứng Tư Tuyết cũng vẫn vẻ mặt vô tội.
"Đừng nhìn em, thời điểm em phát hiện cô ấy, cô ấy cũng đã như vậy..."
Dương Húc Minh chỉ có thể lần nữa nhìn về phía cô gái tí hon trong tay, không biết xử lý làm sao.
"Em rốt cuộc là có phải Lý hay không Tử? Cho anh một câu trả lời chính xác."
"Hơn nữa em chạy cái gì? Bọn anh sẽ không làm thương tổn em, còn có thể bảo vệ em cho em ăn đồ ăn ngon."
"Với thân hình nhỏ bé như của em, một mình đi ra ngoài không phải đưa đồ ăn cho mèo hoang sao?"
Dương Húc Minh rõ ràng cảm giác được thân thể tí hon trong tay chợt cứng đờ, dường như cũng ý thức được điểm này.
Nhưng một giây kế tiếp, đối phương vẫn mắng anh xối xả.
"Ai cần anh lo! Để mèo hoang ăn cũng còn hơn bị tên tra nam thúi nhà anh sàm sỡ... mau buông! Tra nam thúi! aNH bóp đủ chưa?"
"Còn không buông tay, tui cắn anh."
"Nè... em hơi lạnh... a a a... đau quá đau quá! Mau nhả ra! Nhả ra! Nhả ra a!"
Dương Húc Minh nhìn cảnh ngón tay bị cắn đến chảy máu, khuôn mặt đều tái lại, "Còn cắn nữa, ngón tay của anh sẽ bị em cắn đứt!"
Một người nhỏ bé như vậy, không nên có lực cắn lớn như vậy mới đúng chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận