Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 605: Chị Huyên

Sợ hãi là cảm xúc duy nhất mà hai cô bé có lúc này.
Cả hai khẩn trương hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, không thể bình tĩnh được nữa.
Lúc này phòng ngủ bỏ hoang tích đầy tro bụi còn đáng sợ hơn cả tòa nhà dạy học với những con quái vật quỷ dị lang thang khắp nơi.
Nhưng cả hai lại không có cách nào rời khỏi nơi này.
Bởi vì đây là nơi trú ẩn duy nhất của họ ở trong thế giới tối tăm này.
Mặc dù hành lang bên ngoài rất yên tĩnh, nhưng vừa rồi có một cặp quái vật truy đuổi các cô, chỉ là đã bị chặn ở ngoài cửa mà thôi.
Nếu như bây giờ mở cửa ra ngoài, cả hai thật sự không dám tưởng tượng ra điều gì sẽ phát sinh.
Dứt khoát... Dứt khoát trốn ở chỗ này đi.
Hai cô bé lẩm bẩm nói: “Dù sao ở đây cũng an toàn, không nhất thiết phải chơi.”
Lần này cả hai đã có nhận thức chung.
Nhưng ngay tại lúc cả hai định rời xa chiếc bàn nhỏ thì bên ngoài gian phòng đột nhiên có tiếng đập cửa nặng nề vang lên.
Rầm rầm rầm... rầm rầm rầm... rầm rầm rầm... !
Ban đầu tiếng đập cửa tương đối nhẹ nhàng, nhưng rất nhanh trở nên mất kiên nhẫn.
Cuối cùng trực tiếp phá cửa.
Thanh âm kinh khủng vang vọng khắp phòng ngủ.
Tiếng phá cửa rất lớn, như thể có vô số quái vật đang điên cuồng xô vào cửa.
Dưới tác động rất lớn, cánh cửa sắt cũ kỹ lung lay sắp đổ, khung cửa cót két vang lên, có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Hai cô bé trực tiếp bị dọa sợ.
Cả hai hoảng sợ ôm lấy nhau.
"Văn Văn, làm thế nào đây?” Doãn Lộ mất hết hồn vía kêu khóc nói.
Tiếng phá cửa càng ngày càng lớn, làm cho cánh cửa lung lay đến sắp đổ.
Cố Văn và Doãn Lộ thậm chí còn nghe thấy tiếng ổ khóa lạch cạch, cửa sắt cũ kỹ này không thể kiên trì thêm được bao lâu nữa!
Cố Văn cắn răng, nói: “Dù sao cũng phải chết!”
Cố Văn trực tiếp duỗi tay nắm lấy bút trên bàn nhỏ, nói: “Lộ, Lộ, tới đây nào, chúng ta hỏi bút tiên xem, rốt cuộc thì phải như nào mới có thể chạy trốn được khỏi nơi đây.”
Doãn Lộ bên cạnh Cố Văn đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, tay chân như nhũn ra.
Dù vậy vẫn lấy hết dũng khí cầm lấy chiếc bút đen với Cố Văn.
Theo nghi thức của bút tiên, tay của cả hai phải đặt trùng lên nhau nắm lấy bút tiên, đặt ngòi bút vào tờ giấy trắng trên bàn.
Sau đó...
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng bị phá tan.
Gió lạnh ùa vào trong phòng ngủ, làm cho cả người phát lạnh.
Cả hai hoảng sợ quay đầu lại, và thứ họ nhìn thấy là sắc mặt âm trầm của Dương Húc Minh.
Khoảnh khắc ba người nhìn nhau, Cố Văn và Doãn Lộ đều ngẩn ra.
Người phá cửa.... không phải là quỷ sao?
Trong khi cả hai đang sững sờ, một bóng đen trong suốt khác lặng lẽ xuất hiện bên cạnh chiếc bàn nhỏ.
Bàn tay của bóng đen nắm lấy bàn tay đang đan vào nhau của hai người cầm bút kia.
Tiếng cười quỷ quái kỳ dị cất lên, vang vọng khắp phòng ngủ.
Khoảnh khắc con quái vật bắt lấy tay bọn họ kia, hai cô bé đều ý thức được nguy hiểm, hoảng sợ hét lên.
Nhưng thân thể của cả hai đông cứng lại, hoàn toàn không thể cử động, cũng như không có cách nào thoát ra.
Cả hai chỉ có thể trơ mắt nhìn tay mình dưới sự khống chế của bóng đen kia, chậm rãi dùng bút đen vạch lên trên tờ giấy trắng.
Nhưng ngay tại giây phút này, phía sau Dương Húc Minh đột nhiên có một bóng người xông ra.
Bóng người kia lao thẳng về phía bàn nhỏ, duỗi hai tay ra đồng thời đặt lên trên đầu Cố Văn và Doãn Lộ.
Sau đó, phát động năng lực!
Cố Văn và Doãn Lộ hoảng sợ phát hiện thân thể của mình bắt đầu trở nên trong suốt, dần dần biến mất.
Mà theo cơ thể của hai cô gái trở nên trong suốt, biến thành hư vô, cây bút họ cầm trên tay rơi thẳng xuống tờ giấy trắng rốt cuộc không còn cách nào viết tiếp được nữa.
Một màn này, để bóng đen quỷ dị xuất hiện bên cạnh chiếc bàn nhỏ giật mình.
Nó chợt nhìn về phía Dương Húc Minh ở cửa, thứ nó có thể thấy lại là khuôn mặt âm trầm của Dương Húc Minh.
"Nhìn cái gì mà nhìn? !"
Dương Húc Minh hung dữ trừng mắt nó, mắng, "Chờ đấy cho lão tử! Lúc trở về lão tử sẽ đào mi lên! Rải tro cốt của mi đi!”
Bóng đen bên cạnh bàn nhỏ trực tiếp biến mất.
Chỉ còn dư lại thân thể đã sắp biến mất của Cố Văn và Doãn Lộ.
Cả hai hoảng sợ, khóc nức nở: “Thầy Dương ơi, có phải bọn em... bọn em chết rồi không.”
Lúc này Dương Húc Minh mới nhìn về phía hai người, xua tay.
“Không, bọn em an toàn rồi.”
“Được rồi, chị Huyên, thả bọn nhỏ ra đi.”
Dương Húc Minh vừa dứt lời, bóng quỷ đang một mực để tay trên đầu ba cô bé mới bỏ ra.
Sau đó, dần dần biến mất.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ còn lại nhóm ba người Dương Húc Minh.
Doãn Lộ và Cố Văn nhận ra hiện thân thể của mình đã trở lại bình thường, không còn trong suốt nữa.
Cả hai kinh ngạc nhìn mọi chuyện, mờ mịt hỏi: “Thầy Dương?!”
Cả hai tủi thân nhìn về phía Dương Húc Minh, “Sao giờ thầy mới đến.”
Dương Húc Minh trừng mắt nhìn hai người, nói: “Hai em còn mặt mũi nói sao? Không phải thầy đã cho các em xem ảnh chụp của Tiểu Tư rồi sao? Thế nào lại để cho cô ấy lừa đến đây vậy?”
Dương Húc Minh bước tới, lấy cuốn nhật ký màu đỏ trong tay Cố Văn, nói: “Đã trông thấy kẻ ngốc, nhưng chưa từng thấy người nào ngốc như các em, vậy mà tự chui đầu vào lưới, nếu như thầy tới muốn một giây nữa thôi, các em đã bị quỷ bút tiên này kéo đi mất, vậy là xong đời rồi đó!”
Nhìn cuốn nhật ký màu đỏ trong tay, Dương Húc Minh cau mày: “Vậy mà Tiểu Tư lại thật sự muốn giết hai em. Nhưng vì sao cô ấy không tự mình ra tay nhỉ? Thật là quá Kỳ quái.”
Nhìn cuốn nhật ký dần biến mất trong tay, Dương Húc Minh cũng không kinh ngạc.
Anh đưa tay nhặt chiếc bút trên bàn, dùng sức bẻ gãy nó.
Xoẹt xẹt!
Thanh âm quỷ dị vừa vang lên, từ vết nứt của bút một tia sáng chói mắt đột nhiên phát ra.
Cố Văn và Doãn Lộ theo bản năng che mắt lại.
Sau đó, họ nghe được giọng nói của Dương Húc Minh.
“Được rồi, có thể thả tay xuống rồi.”
Dương Húc Minh nói xong, hai cô gái theo bản năng đặt tay xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc này ba người bọn họ đang đứng ở cầu thang trong góc của tòa nhà dạy học, trước mắt là thao trường trống trải.
Trừ việc không có học sinh nào ở trên bãi tập trong giờ học, mọi thứ vẫn giống hệt như lúc cả hai nói chuyện với Dương Húc Minh trong giờ học.
Cố Văn khiếp sợ, “Không phải chúng ta đang ở trong phòng ngủ ký túc xá sao?”
Dương Húc Minh thở dài nói: "Là giả đó, chúng ta chỉ là bị ám toán mà thôi, bị kéo vào một không gian giả dị nào đó, hiện tại đã thoát được ra ngoài.”
“Trên thực tế, chúng ta vẫn luôn ở chỗ này, đại khái là nhân lúc thầy phân tâm lệ quỷ đã ra tay? Đau đầu ghê, vậy mà trong trường thật sự có một con quỷ, xem ra người mà các em đắc tội không phải là Tiểu Tư.”
“Chỉ là không biết vì sao Tiểu Tư lại muốn giết các em. Các em đã làm gì vậy?”
Dương Húc Minh nghiêng đầu, tò mò nhìn hai nữ sinh trước mặt.
Hai cô bé hết sức ấm ức: “Sao mà bọn em biết được chứ. Rõ ràng bọn em không làm cái gì cả.”
Dương Húc Minh thở dài, “Thôi, thôi, các em còn muốn hỏi cái gì nữa không? Nếu không có gì muốn hỏi, vậy quay lại học đi. Còn lại, chờ tan học nói chuyện tiếp.”
Cố Văn vội vàng túm lấy tay anh, nói: “Em có câu hỏi!”
Dương Húc Minh dừng bước, quay người nhìn cô, hỏi: “Hỏi đi?”
“Thầy Dương, Tiểu Tư mà thầy nhắc tới, có phải là con quỷ ôm cuốn nhật ký màu đỏ không? Tiểu Tư chính là con quỷ siêu cấp hung dữ luôn quấn lấy và cố làm hại thầy sao?”
Dương Húc Minh gật đầu: “Không phải là thầy đã cho các em xem ảnh rồi sao?”
“Các em thật sự không nhận ra à?”
Doãn Lộ ấm ức nói: “Lúc Tiểu Tư xuất hiện toàn cúi đầu, sao bọn em có thể thấy được mặt của Tiểu Tư chứ...”
“Được rồi, vậy lần này thầy sẽ không trách cứ các em nữa, lần sau mà có gặp phải cô ấy, nhớ cẩn thận vào đấy.” Dương Húc Minh nói tiếp: “Đừng có ngốc nghếch để bị lừa đi chịu chết như thế nữa.”
Cố Văn nhìn Dương Húc Minh, lại hỏi: “Thầy Dương, thầy nói xem tại sao Tiểu Tư lại gạt bọn em đi chịu chết Nếu như bọn em không có đi tới phòng ngủ số 4008, có phải là sẽ không phải chết không?”
Dương Húc Minh nhún vai: “Sao thầy biết được? Nếu như các em không đi, có lẽ Tiểu Tư sẽ tự mình ra tay giết chết các em.”
“Vậy thế giới quỷ dị mà chúng ta vừa trông thấy, những quái vật trong tòa nhà dạy học, hay những thứ đáng sợ ở trong trường kia, toàn bộ là do Tiểu Tư gây ra? Hay là do quỷ bút tiên muốn làm hại bọn em tạo ra?” Cố Văn hỏi.
Dương Húc Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hẳn là do quỷ bút tiên làm đi. Tuy nhiên có lẽ là Tiểu Tư cũng đã giúp đỡ một phen, dù sao trong thế giới đó có rất nhiều thứ liên quan đến thầy, gây hạn chế cực lớn tới hành động của thầy. Những thứ kia đoán chừng là kiệt tác của Tiểu Tư.”
“Nhưng thế giới giả đẫm máu kia hẳn là do quỷ bút tiên tạo ra, Tiểu Tư chỉ cho thêm quái vật đáng sợ vào bên trong đó mà thôi.”
Dương Húc Minh nói xong, liếc mắt nhìn Cố Văn một cái: “Còn câu hỏi nào nữa không?"
Cố Văn do dự mấy giây, mở miệng lần nữa.
“À ừm... “ Cô cẩn thận tìm từ, hỏi: “Thầy Dương, lúc thầy cứu bọn em, có một cô gái ở sau thầy lao ra, thầy gọi cô ấy là chị Huyên... Vị đó cũng là quỷ sao? Là quỷ tốt trợ giúp thầy?”
Cố Văn nói rất cẩn thận, sợ động chạm gì đó đến Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh trông thấy dáng vẻ cẩn thận dè dặt này của cô, bật cười.
"Không, không phải như em nghĩ đâu, thứ các em nhìn thấy kia không phải là quỷ mà là tinh thần lực của thầy hóa thành.”
“Thứ đó hoàn toàn không có năng lực tư duy, hoàn toàn do thầy thao túng, cũng là át chủ bài lớn nhất của thầy để đối phó với lệ quỷ.”
“Tuy nhiên, ở thế giới bên ngoài này, chắc có lẽ các em không thể trông thấy được.”
“Về phần gọi thứ đó là chị Huyên, chỉ là bởi vì dáng dấp của nó giống với một người quen cũ của thầy, đại khái là bởi vì ký ức của thầy về người ấy quá sâu đậm, đến mức hóa thân tinh thần lực của thầy biến thành dáng vẻ của cô ấy...”
Nói đến đây, Dương Húc Minh dừng lại.
Anh nhìn hai nữ sinh trước mặt, vừa cười vừa nói, "Đúng rồi, đêm nay các em có muốn tới nhà thầy không?”
Hai nữ sinh vội vàng gật đầu.
Sau chuyện vừa rồi, ai dám nói không?
Lỡ như sau khi tách ra khỏi Dương Húc Minh, lại gặp phải những con quỷ đáng sợ đó, cả hai quả thực không còn đường sống.
Nhất định phải đi theo Dương Húc Minh, tuyệt đối không rời xa khỏi thầy ấy quá xa, đây là nhận thức chung của hai cô bé.
Thấy cả hai liên tục gật đầu, Dương Húc Minh cười nói: “Vậy thì trước khi đi, thầy có chuyện muốn nói với các em.”
“Đó là ở trước mặt vợ thầy, đừng đề cập tới hóa thân tinh thần lực của thầy trông như thế nào...”
Dương Húc Minh cười, nhưng ánh mắt rất chân thành, "Ai dám nói lộ ra thì thầy sẽ mặc kệ người đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận