Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 606: Em thấy Lý Tử rồi

Lời nói của Dương Húc Minh, làm cho hai cô bé sợ hãi.
Hai cô rõ ràng cảm thấy nguy hiểm.
Nhìn thì đây là một việc tuyệt đối bị cấm.
Một khi nói lỡ miệng tuyệt đối sẽ chọc giận Dương Húc Minh.
Hai cô vội vàng gật đầu, biểu thị quyết tâm mình tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Nhưng hai người len lén nhìn nhau, lại đều thấy được suy nghĩ nhỏ nhặt trong mắt của đối phương.
Giáo viên thực tập này ư... hiện thân của sức mạnh tâm linh thực chất là một phụ nữ không phải là vợ anh ta? Anh không thể cho vợ anh biết?
Chậc...
Suy nghĩ theo hướng đó, nữ quỷ váy trắng lảng vảng bên cạnh anh ta dường như cũng có mục đích không tốt.
Giáo viên thực tập này rốt cuộc đã gây ra chuyện gì, mới có thể làm cho một cô gái tự sát, biến thành lệ quỷ cũng không chịu buông tha hắn, vẫn cứ quấn lấy anh ta?
Chẳng lẽ anh ta chính là loại đàn ông phụ lòng thường gặp trong chuyện quỷ sao? Bội tình bạc nghĩa? Cho nên cô gái ôm quyển nhật ký màu đỏ mới có thể tuyệt vọng tự sát?
Sau đó biến thành lệ quỷ tới đòi mạng?
Nhưng bởi vì đàn ông phụ lòng này là người đuổi quỷ, đạo cao một thước, cho nên cô gái kia không thể nào lấy mạng thành công, nhưng lại không cách nào được siêu thoát, cũng chỉ có thể ôm oán hận đau khổ quấn lấy anh ta, đợi thời cơ báo thù?
Ôi...
Tên này rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu phụ nữ?
Hai cô bé cúi đầu, thì thầm to nhỏ, trong đầu đã sáng tác không biết bao nhiêu câu chuyện về tra nam.
Tuy Dương Húc Minh mới vừa cứu hai cô, đích xác rất lợi hại, nhưng quả nhiên không thể mất cảnh giác đối với loại tra nam này... hai cô không muốn trở thành người hy sinh kế tiếp...
Nhưng hai người mới vừa bỏ đi, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Dương Húc Minh.
"Hai người các em chờ một chút."
Giọng nói này khiến cho hai cái nữ sinh đang thì thầm nói xấu Dương Húc Minh hoảng sợ.
Hai cô chợt xoay người, vẻ mặt hoảng sợ.
"Dương Dương Dương Dương Dương..."
Dương Húc Minh im lặng nhìn dáng vẻ lắp ba lắp bắp của hai người, nói rằng, "Sao lắp bắp vậy?"
Cố Văn vội vã nhéo cằm một cái, hít sâu một hơi, hóa giải một ít tâm trạng khẩn trương.
Sau đó nặn ra nụ cười miễn cưỡng, "Chúng ta còn chìm đắm trong ác mộng khủng bố mới vừa rồi, có chút sợ hãi... thầy Dương, thầy còn dặn dò gì không?"
Dương Húc Minh nhìn hai cô, nói rằng, "Suy nghĩ đi, mặc dù khả năng này không lớn, nhưng vẫn còn cần nhắc nhở các người một chút."
"Các người vừa rồi hẳn đều thấy rõ dáng vẻ của [chị Huyên chứ!?" Dương Húc Minh hỏi.
Cố Văn gật đầu, "Ừ, nhớ rồi."
"Nhớ là tốt rồi, " Dương Húc Minh dựa vào hàng rào, dáng vẻ rất lười biếng, nhưng biểu tình rất nghiêm túc, "Lần sau nếu như nhìn thấy người hoặc là quỷ giống như đúc chị ấy, không nên nói chuyện với đối phương, lập tức xoay người chạy... hiểu không?"
Hai cô bé kinh ngạc hỏi: "Vì... vì sao..."
Hai cô nghĩ tới một loại liên tưởng kinh khủng, "Lẽ nào chị Huyên này... thật sự có con quỷ giống như đúc chị ấy?"
Tra nam này không chỉ hại chết một cô gái?
Ngay cả cô gái trông giống như hiện thân của sức mạnh tinh thần của anh ta, cũng là lệ quỷ? Cũng muốn tới tìm anh ta báo thù?
Dương Húc Minh nhìn hai cô, nhíu mày nói, "Mặc dù không biết các em đang suy nghĩ gì, nhưng dường như không phải suy nghĩ gì tốt... sao thầy lại cảm thấy khó chịu như thế?"
Gõ một cái vào lan can bên cạnh, Dương Húc Minh nói, "Được rồi, dặn dò nhiêu vậy đủ rồi, mau mau đi học đi. Các em đều đến trễ nửa giờ."
Hai cô bé sợ hãi, vội vàng xoay người chạy về hướng phòng học.
Đến trễ nửa giờ?
Sắp hết một tiết rồi!
Còn như hai cô bé trả lời như thế nào trước chất vấn của giáo viên giảng dạy, Dương Húc Minh hoàn toàn lười quản.
Dù sao nói xạo là kỹ năng thiên phú của cô gái trẻ này, loại chuyện nhỏ này anh không cần quan tâm.
Một mình anh đứng sát bên cạnh toà nhà dạy học, dựa vào lan can, ngửa đầu, kinh ngạc nhìn bầu trời bên ngoài.
Biểu tình có chút bi thương.
"Chị Huyên..."
Anh lẩm bẩm, "Chị rốt cuộc là xuất hiện tốt, hay là mãi mãi cũng không xuất hiện mới tốt..."
Nửa ngày sau, Dương Húc Minh đột nhiên đứng thẳng người, nhớ lại cái gì.
Anh mở điện thoại, mở giao diện của App đọc tiểu thuyết và tìm thấy cuốn sách có tựa đề Thế giới này có vấn để .
Mở ra mục lục xem một chút...
Lâm Tông Lễ này, rất chăm chỉ cập nhật.
Anh đờ đẫn nói, "Biến thành quỷ cũng phải cập nhật... chẳng phải anh từng nói mỗi ngày gõ chữ rất buồn chán sao?"
Hơn nữa đám này như thế nhàn nhã, làm cho hắn có chút khó chịu a.
Bật mục bình luận, Dương Húc Minh gửi một tin nhắn.
trường nơi tôi thực tập có quỷ lộng hành, anh có muốn tới xem hay không?
Mặc dù không biết trạng thái tồn tại của gã này hiện giờ là gì, nhưng nếu có thể cứ ba lại cập nhật chương mới, vậy chắc chắn anh ta có thể nhìn thấy bình luận này của Dương Húc Minh rồi !?
Sinh Tử Lục giúp đỡ người sống, Vô Thường Lục ổn định người chết, Lâm Tông Lễ là kẻ trông coi Vô Thường Lục , có lẽ sẽ biết chuyện về quỷ bút tiên?
Hiện tại Sinh Tử Lục không chịu cho anh thêm bất cứ giúp đỡ nào, Dương Húc Minh chỉ có thể xem xem Lâm Tông Lễ có chịu giúp đỡ hay không.
Liệu Lâm Tông Lễ có thể cung cấp tin tức về Từ Huyên cho anh không?
Hiện tại Từ Huyên rốt cuộc là trạng thái gì, rốt cuộc có thực sự trở về hay không, Dương Húc Minh hoàn toàn không rõ ràng lắm.
Loại tình trạng không biết gì cả, làm cho anh rất khó chịu.
Nhưng bình luận của anh vừa gửi lên mấy phút đồng hồ, khi anh lần nữa mở ra mục bình luận truyện, phát hiện không còn bình luận này nữa.
Á đù...
Dương Húc Minh xoa xoa thái dương, có chút cạn lời.
Bị xóa sao?
Dương Húc Minh mở ra khung gõ chữ trong khu bình luận, dự định lại gửi một tin nhắn qua.
Sau đó có thông báo ! không thể bình luận.
Á đù! Chẳng những bị xóa bình luận, còn bị cấm ngôn?
Tác giả khốn nạn...
Hèn gì trên mạng nhiều người chửi như vậy, thì ra là kẻ độc tài.
Dương Húc Minh thở dài, từ bỏ ý tưởng tìm Lâm Tông Lễ giúp một tay.
Thái độ của gã này, hoàn toàn là không tính giúp anh.
Cho nên kế tiếp vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng hiện giờ Ứng Tư Tuyết đang trong giai đoạn có nguy cơ sẩy thai cao, thật sự không muốn để cho cô dính vào loại chuyện rắc rối này...
Dương Húc Minh suy tính, thở dài, gửi tin nhắn cho Ứng Tư Tuyết.
Buổi tối sẽ có khách đến nhà .
Mấy giây sau, Ứng Tư Tuyết gửi tin đáp lại ! A? Khách sao? Ai vậy anh?
Dương Húc Minh: Hai học sinh, đụng quỷ, anh mới vừa cứu hai cô bé ra, dự định dẫn hai cô tới nhà để trốn tranh.
Ứng Tư Tuyết: Hai nữ sinh?
Dương Húc Minh: Ừ.
Ứng Tư Tuyết: thầy Dương thầy thực sự là to gan nha... không sợ trở thành thầy giáo cầm thú dám dê học sinh bị đuổi sao?
Dương Húc Minh: anh chỉ là giáo viên thực tập thôi.
Ứng Tư Tuyết gửi biểu tượng phình bụng cười to qua.
Lại mấy, Dương Húc Minh thấy được tin nhắn đáp lại của cô.
Ứng Tư Tuyết: Được được, có chuyện em không biết có nên kể cho anh hay không.
Dương Húc Minh: Cái gì?
Ứng Tư Tuyết: Em thấy Lý Tử rồi.
Dương Húc Minh hoang mang.
Ứng Tư Tuyết: Nhưng không phải Lý Tử thật.
Dương Húc Minh: Ý gì?
Ứng Tư Tuyết: Lý Tử này... rất nhỏ, nếu không anh trở lại xem đi, em cũng không biết nói với anh như thế nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận