Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 644: Ngay từ đầu tôi đã biết rồi (2)

Một cây nến hỉ màu đỏ thẫm với ngọn lửa màu u lam xuất hiện trong lòng bàn tay Dương Húc Minh.
Nến nhân duyên này là đồ mà Lý Tử để lại cho anh hộ thân đã rất lâu chưa sử dụng tới.
Lúc này lấy ra dùng, trực tiếp xua tan hỏa diễm bên người Từ Huyên và Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh tung cú đấm, hung dữ đánh về phía Từ Huyên đang đưa lưng về phía anh.
Cho dù trong lòng vẫn tràn đầy tình yêu với cô gái trước mắt này nhưng nắm đấm của anh không hề có một chút lưu tình!
Một quyền!
Hung dữ nên vào sau đầu Từ Huyên.
Sau đó, dừng lại.
Thân thể Dương Húc Minh cứng đờ tại chỗ. Một con dao nhỏ sắc nhọn hời hợt đâm vào ngực anh. Mục tiêu vị trí vừa vặn là nơi trái tim anh. Máu tươi theo mép vết thương nơi lưỡi dao đâm vào cơ thể tràn ra ngoài. Dương Húc Minh lập tức biến mất tại chỗ. Chỉ để lại Từ Huyên vẩy vẩy máu trên con dao đi, phát ra tiếng cười. “Phản ứng nhanh đấy ... A Minh, nếu như vừa rồi em chậm nửa giây thôi, có lẽ trái tim em đã nứt ra rồi.”
Trong bóng tối, toàn thân Dương Húc Minh đã hư hóa rét run. Cho dù thân thể đã hoàn toàn hư hóa, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cơn đau ở lồng ngực. Con dao kia, thực sự nhắm vào trái tim của anh mà tới. Không có bất kỳ lưu tình gì. Từ Huyên vậy mà thực sự muốn giết anh... Dương Húc Minh nghe tiếng cười của Từ Huyên. “Hiện giờ chắc chắn là em rất hoang mang, không biết vì sao chị lại muốn giết em, hoàn toàn không có một chút lưu tình gì phải không?"
"Thật ra đạo lý rất đơn giản."
“Dù chị đã trở về, nhưng thân thể hoạt thi này so với người sống vẫn là có khác biệt.”
“Nếu như em liều mạng phản kháng, vậy chị chỉ có thể biến em thành hoạt thi mà thôi.”
“Nếu cả hai chúng ta đều là hoạt thi, như thế chẳng phải là một cặp trời sinh sao?"
"Hoặc là nói, luyện em thành hoạt thi chỉ thích một mình chị, đó mới là happy ending tốt nhất!”
Tiếng cười biến thái hưng phấn của Từ Huyên làm toàn thân Dương Húc Minh phát lạnh. Anh có thể nghe ra được, Từ Huyên rất nghiêm túc, không có một chút ý tứ vui đùa nào. Nếu như lại tiếp tục dây dưa, Từ Huyên sẽ giết chết anh không chút lưu tình. Thế nhưng là ... Nhìn Ứng Tư Tuyết đang nhắm chặt hai mắt mê man trong quan tài, Dương Húc Minh cắn răng, từ trong trạng thái hư hóa trở lại hiện thực. Ôm vết thương trên lồng ngực, Dương Húc Minh chậm rãi nói. “Chị Huyên, lời cảnh cáo cuối cùng, thu tay lại đi...”
“Nếu không thì sao?”
Từ Huyên mỉm cười nhìn Dương Húc Minh, nói:
“Em chuẩn bị đại chiêu gì sao?”
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nói chuyện. Thì ngay lúc này, một trận gió lạnh thổi tới. Trong rừng cây bị hỏa diễm bao trùm, một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện. Váy dài trắng, dáng người gầy gò, ôm chặt cuốn nhật ký trước ngực... Giây phút Tiểu Tư xuất hiện, cả Dương Húc Minh và Từ Huyên đều ngẩn người. Từ Huyên quay đầu, nhìn về phía Tiểu Tư xuất hiện nhếch miệng. “Cuối cùng cũng xuất hiện rồi đó à? Tôi còn tưởng phải chờ thêm một lúc nữa chứ.”
Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn thân ảnh quen thuộc này, vô thức gọi tên:
“Tiểu Tư ...”
Trong rừng cây, Tiểu Tư không hề đáp lại. Cô chỉ cúi đầu, ôm cuốn nhật ký, lẳng lặng đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Tựa như sự xuất hiện cô chỉ là để đứng ở chỗ này chứng kiến tất cả những chuyện phát sinh. Nhưng cho dù là Dương Húc Minh hay Từ Huyên cũng đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cả ba tạo thành thế chân vạc, đề phòng lẫn nhau, mọi thứ lâm vào thế bế tắc. Nửa phút sau, Từ Huyên cười lạnh. “Lời thì không nói, việc thì không làm, cô đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ tới chờ đợi tình yêu?”
Tiểu Tư chỉ cúi đầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngoảnh mặt nhìn về phía Dương Húc Minh. Dương Húc Minh do dự mấy giây, mở miệng. “Tiểu Tư, em tới giúp anh à?”
Thân thể Tiểu Tư hơi cứng đờ, tựa hồ là đang phản ứng lại những lời này. Dương Húc Minh thấy vậy hết sức ngạc nhiên ... chẳng lẽ Tiểu Tư thật sự đến đây giúp anh? Lúc này đang chờ anh mở miệng cầu cứu? Dương Húc Minh cắn răng nói:
“Tiểu Tư ... Giúp anh đi, xin em đó... giúp anh một chút ... chỉ cần em đồng ý giúp anh, anh sẽ... ”.
“Anh sẽ ... ”.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh cắn răng nói:
“Anh sẽ đồng ý một yêu cầu của em.”
Lời này của Dương Húc Minh làm Từ Huyên bật cười. "Oa! A Minh, không ngờ em lại biết cách sai bảo người thế đó.”
“Hành vi này của em ... nói theo phong cách của hiện đại, hẳn là đang sai bảo lốp dự phòng nhỉ?”
Từ Huyên mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ mặc váy trắng trong rừng câu, nói:
“Có điều Ngô Tư à, cô nên cao hứng mới đúng.”
“Trước đây cô chỉ là một công cụ hình người có cũng được không có cũng chẳng sao, hiện tại tốt xấu gì cũng được thăng cấp lên thành lốp xe dự phòng ... ha ha ha ha ha ha ...”
Từ Huyên cười đến vô cùng mỉa mai, "Ngay cả tư vị cơ thể của A Minh, cô cũng chưa từng được hưởng qua, điều này quả thực đã là niềm an ủi lớn nhất của cô rồi.”
“Bị mấy lời hư tình giả tới của A Minh sai sử đến quay mòng mòng, rồi đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, khi không còn tác dụng gì nữa, em ấy lại tìm lý do tùy tiện đá văng cô đi thôi... dù sao những đãi ngộ mà cô được hưởng, không phải đều là cái này sao?"
"Suy cho cùng, trong số tất cả phụ nữ bị quấn vào trong chuyện tình này, cô là người thừa duy nhất tự mình đa tình.”
“Cho dù là tôi, hay là Ứng Tư Tuyết ở bên cạnh tôi đây, thậm chí ngay cả cô bạn gái đã chết của A Minh, ít nhất cũng có được tình cảm của A Minh, chúng tôi đã từng trải qua vô số việc với em ấy, còn từng giao lưu tình cảm bằng thân thể."
"Đối với A Minh mà nói, chúng tôi đều là những người không thể thiếu.”
“Nhưng chỉ duy nhất một mình cô là dư thừa.”
“Thậm chí ngay cả lời nói cô còn chẳng nói với em ấy được mấy câu, chớ nói chi là làm những chuyện gì khác.”
Từ Huyên cười đến rất mỉa mai, "Loại người dư thừa như cô, bị vài câu dỗ ngon dỗ ngọt dỗ cho quay mòng mòng, rồi lại tự thỏa mãn bản thân, rất thích hợp làm mẫu người phát triển!”
Lời của Từ Huyên làm cho sắc mặt Dương Húc Minh trở nên khó coi. Anh theo bản năng giải thích, "Không phải như vậy!”
Anh kinh hoảng nhìn về phía Tiểu Tư. Tuy nhiên Tiểu Tư ở trong rừng cây vẫn thờ ơ như cũ. Cô chỉ lẳng lặng đứng đó, cúi đầu, lẩm bẩm nói. “Tôi biết...”
Dưới cái nhìn của Dương Húc Minh và Từ Huyên, thiếu nữ mặc váy trắng vẫn luôn cúi đầu rốt cuộc cũng nâng đầu lên. Cô lẳng lặng nhìn Dương Húc Minh, thấp giọng nói:
“Ngay từ đầu tôi đã biết, bạn học Dương Húc Minh, ngay từ lúc đầu tôi đã biết... Trong lòng của cậu không có tôi.”
“Cho dù tôi có làm bất cứ chuyện gì, đều vĩnh viễn không cách nào khiến cậu nhìn tôi nhiều hơn dù chỉ là một chút.”
“Dù cho tôi có bỏ ra bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể chiếm một chỗ nào trong lòng của cậu... Tôi biết chứ..."
"Những chuyện này, ngay từ đầu tôi đã biết rồi ...”
Tiểu Tư ôm chặt cuốn nhật ký trước ngực, lẩm bẩm nói, "Cho nên tôi chưa từng có yêu cầu xa vời là cậu sẽ yêu tôi.”
Tiểu Tư nhìn Dương Húc Minh, chậm rãi đi tới. Cơn hàn phong lạnh lẽo quấn quanh người Tiểu Tư. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Dương Húc Minh, Tiểu Tư ôm quyển nhật ký nhẹ giọng nói. “Điều duy nhất tôi có thể làm được chính là khao khát cậu.”
“Dù biết điều này rất hèn mọn, rất xấu xí, nhưng tôi không thể nào thay đổi được.”
“Trái tim tôi, chỉ thuộc về một mình cậu."
"Thế nhưng cậu chưa bao giờ đáp lại tình cảm của tôi ... dù vậy, tôi cũng không trách cậu, bởi tôi biết mình làm gì có lý do để trách cậu."
"Nhưng là...”
Tiểu Tư siết chặt ngón tay, lộ ra thống khổ:
“Trái tim tôi đau lắm!”
“Nếu như cậu có thể nhìn tôi nhiều hơn một chút... nếu như cậu có thể nói với tôi nhiều hơn một chút... nếu như cậu có thể trở thành người yêu của tôi.”
“Dù tình cảm này của tôi rất hèn mọn, rất xấu xí, thì tôi vẫn rất vui!”
Trong rừng cây, Ngô Tư chậm rãi lật quyển nhật ký trong ngực ra, thì thào nói. "Cho nên trở thành người yêu duy nhất của tôi đi, bạn học Dương Húc Minh.”
“Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”
Ngô Tư vừa dứt lời, Dương Húc Minh lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Theo bản năng phát động năng lực hư hóa. Nhưng cũng đã muộn. Một đôi tay quỷ trắng bệch, đột nhiên vươn lên từ bùn đất dưới chân Dương Húc Minh trực tiếp tóm lấy anh, Thân thể Dương Húc Minh đóng băng ngay tại chỗ, ngay cả việc phát động năng lực cũng mất đi hiệu lực. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ mặc váy trắng cách càng ngày càng gần ... càng ngày càng gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận