Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 598: Dị biến

Dương Húc Minh cười rất vui vẻ.
Thế nhưng hai cô bé trước mặt hắn thì không cười nổi.
Các cô vốn tưởng rằng ông thầy giáo thực tập này là một cao thủ thâm tàng bất lộ, có thể đuổi ma hàng yêu, giúp các cô gặp dữ hóa lành, cho nên không có quá lo lắng.
Nhưng kết quả bên cạnh bọn họ chỉ có một con mãnh quỷ mà anh cũng không chống nổi?
Tiêu chắc rồi...
Hai đứa mình bị quỷ để mắt tới, chẳng lẽ có liên quan đến đám giáo viên thực tập này !?
Dù sao sau khi đám giáo viên này tới trường thực tập, tay phải của hai đứa mới phát sinh dị biến.
Trong phòng học, Cố Văn len lén chọc chọc Doãn Lộ bên cạnh, nhỏ giọng nói rằng.
"Lộ Lộ..."
Doãn Lộ với gương mặt tái nhợt lấy lại tỉnh táo, cười có chút miễn cưỡng, "Sao?"
"Cái đó..." Cố Văn cúi đầu, có chút áy náy nói rằng, "Nếu như con quỷ hại chúng ta thực sự là cô bạn của thầy Dương, đó có thể là tớ hại cậu..."
"Nếu như không tớ ta chạy đi tìm thầy Dương gây chuyện, cậu cũng sẽ không bị để mắt tới."
Chứng kiến Cố Văn bạn cùng phòng tự trách, Doãn Lộ chỉ cười.
Nàng vỗ vỗ tay của Cố Văn, nói rằng, "Không sao đâu, Văn Văn, không cần lo lắng, tớ không trách cậu. Hơn nữa có thầy Dương ở đây, chắc chắn sẽ không sao đâu."
"Thầy ấy nhất định là sợ chúng ta không nghe lời thầy ấy nói không chịu phối hợp, cho nên mới cố ý nói nghiêm trọng để hù dọa chúng ta, chuyện này nói không chừng không nghiêm trọng như thầy ấy nói."
"Dù sao con quỷ kia ở bên cạnh thầy ấy lâu như thế, thầy ấy cũng chưa chết, có thể con quỷ này không đáng sợ như trong tưởng tượng?"
Doãn Lộ nói những điều mà ngay cả chính mình cũng không tin, để an ủi bạn cùng phòng.
Cố Văn nhìn giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, lại len lén quay đầu liếc nhìn Dương Húc Minh ngồi ở sau cùng phòng học nghe giảng, lúc này mới thấp giọng nói.
"Tớ vừa mới đếm sĩ số trong lớp..."
"Ừ, tớ cũng đếm."
"Cậu... cậu đếm được có bao nhiêu người?"
"67 người."
"Tớ cũng là 67..." Tay của Cố Văn có chút run rẩy, "Cả lớp chúng ta cũng chỉ có 62 người, cho dù tính cả giáo viên đang giảng dạy và 3 giáo viên thực tập, cũng chỉ có 66 người mới đúng chứ..."
Doãn Lộ cầm tay của Cố Văn, nhỏ giọng nói, "Hèn gì thầy Dương muốn chúng ta đếm sĩ số, thì ra thầy ấy sớm đã biết trong lớp có thêm một con quỷ..."
Hai cô bé xì xào bàn tán, làm cho giáo viên trên bục giảng đang giảng bài khẽ nhíu mày.
"Cố Văn, Doãn Lộ, các em đang nói chuyện gì vậy?" Giáo viên đang giảng dạy nói, "Đứng lên, chia sẻ cho mọi người biết bí mật của các em. Mọi người đều học chung một lớp, có bí mật nào đó muốn chia sẻ cùng mọi người... đúng không?"
Giáo viên giảng dạy chế giễu, làm cho phòng học vang lên một chuỗi tiếng cười.
Cố Văn cùng Doãn Lộ đứng ở giữa đám người, nghe tiếng cười vang vọng trong phòng học, có chút xấu hổ.
Nhưng tiếng cười nhanh chóng kết thúc.
Giáo viên đứng trên bục giảng nhìn các em học sinh, không nói một lời.
Hai nữ sinh cúi đầu im lặng một lúc lâu, nhưng vẫn không có lời răn dạy tiếp theo đến từ giáo viên.
Thậm chí ngay cả tiếng giảng bài cũng không có.
Tiếng cười của các học sinh khác trong phòng học cũng không nghe được nữa.
Hai người bọn họ đứng ở giữa phòng học, cúi đầu, phát hiện bên cạnh là không gian yên tĩnh như chết.
Luồng khí lạnh như băng từ nơi nào đó, đột nhiên xuất hiện ở trong không khí.
Hai cô bé chợt ngẩng đầu lên, lại phát hiện phòng học trước mắt trống rỗng, không thấy bất kỳ một người sống nào cả.
Bàn học dính đầy bụi bậm, cứ như đây là phòng học bỏ trống suốt mấy chục năm.
Sàn nhà được các học sinh trực ngày lau chùi cũng bám đầy bụi bẩn khô đen và rải rác nhiều sách báo mốc meo.
Chiếc bảng đen trên bục có nhiều vết nứt rõ ràng và không thể sử dụng được nữa.
Toàn bộ phòng học, hoàn toàn biến thành cái loại trường học cũ bỏ hoang mấy chục năm, trong không khí toả ra mùi lạ gay mũi.
Hai nữ sinh trợn to hai mắt, đứng ở trong phòng học hoang phế này, vẻ mặt mờ mịt.
Hai cô liếc nhau, hầu như hoài nghi mình nhìn lầm.
Bầu trời ngoài cửa sổ, có máu đỏ như máu, khiến cả thế giới trông vô cùng quỷ dị.
Toàn bộ cửa sổ thủy tinh đều bể nát, rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ rơi ngay trong phòng học, nhiễm phải màu đen quỷ dị.
Dường như đã từng có người dùng số thủy tinh vỡ này đi giết người, thế cho nên trên mảnh thủy tinh vỡ dính máu của con người.
"Đây... đây là cái tình huống gì đây..."
Cố Văn nuốt một ngụm nước bọt, cô bé khá hoảng sợ.
Doãn Lộ hốt hoảng nhìn phía bốn phía, nhưng khắp nơi trong phòng học đều nhìn không thấy bất kỳ người sống nào, càng không thấy giáo viên thực tập được các cô coi như cọng rơm cứu mạng.
Sắc mặt của hai cô bé càng thêm tái nhợt.
"Là quỷ..."
Doãn Lộ thì thào, "Nhất định là con quỷ kia làm!"
Cố Văn đi tới bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời thành phố đỏ.
Trong thành phố, nơi nơi yên tĩnh như chết, không có xe cộ, không có người đi đường, không có ánh đèn.
Thành phố dưới bầu trời u ám, cứ như là một thành phố chết bỏ hoang, đường sá chằng chịt vết nứt cùng cỏ dại, dây thường xuân mọc đầy bên ngoài các toà nhà cao tầng, không vó bất cứ dấu hiệu nào của thành phố thịnh vượng.
Cứ như cảnh tượng ngày tận thế.
Thấy cảnh tượng như vậy, Cố Văn dùng sức cắn mu bàn tay của mình một cái, cô lập tức hét lên đau thống khổ rên rỉ.
"Đau quá... đây không phải là mộng! Là thật!"
Cô đứng ở trong phòng học bỏ hoang, khó tin nói rằng, "Tại sao lại biến thành như vậy? Lẽ nào chúng ta chuyển kiếp? Hay là nói, trúng huyễn thuật của quỷ?"
Doãn Lộ căng thẳng cầm lấy tay của cô bạn, quan sát bốn phía, nói rằng, "Chúng ta cứ ở chỗ này đợi thầy Dương tới cứu chúng ta sao..."
Cố Văn nhìn khắp bốn phía, đột nhiên nhìn thấy tờ báo dưới chân cô.
Cô phát hiện trong cả phòng học đều là loại báo chí cũ nát này, như thể chúng bị những người trong lớp bỏ lại khi chạy trốn.
Cúi người nhặt lên một trong những tờ báo cũ tương đối hoàn chỉnh, Cố Văn nhìn thấy dòng tiêu đề bắt mắt nhất.
! trong sân trường đột nhiên xuất hiện người chết, cảnh sát ban đầu loại trừ khả năng bị giết.
Bên dưới những dòng chữ in đậm bắt mắt này là hình ảnh của người đã khuất trước khi qua đời.
Mặc dù chất lượng in của tờ báo không cao, đồng thời mã vạch in đè lên mắt, nhưng Cố Văn vẫn nhận ra người chết thảm này là người nào.
Dương Húc Minh...
Người chết trên báo chính là Dương Húc Minh!
Cố Văn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, bởi vì chuyện in trên báo, là chuyện xảy ra trong trường sư phạm.
Nhìn đồng hồ, lại chính là 2 ngày trước?
Cố Văn nhìn về phía Doãn Lộ bên cạnh, "Lộ Lộ..."
Cô lẩm bẩm nói, "Bài báo này là giả!? Nhưng con quỷ này cố ý làm cái báo giả gạt chúng ta, có lợi gì cho nó chứ?"
Doãn Lộ căng thẳng quan sát xung quanh, nói rằng, "Hay là chúng ta trốn trong bục giảng đi... trốn ở đó đợi thầy Dương tới cứu chúng ta."
Doãn Lộ vừa mới dứt lời, trên hành lang bên ngoài phòng học đột nhiên vang lên tiếng bước chân kỳ quái.
Lạch cạch ! lạch cạch ! lạch cạch !
Cái loại tiếng bước chân lê lết, cứ như một người què đang chậm rãi đi lại.
Tiếng bước chân kia từ xa đến gần, đang đi về hướng bên này, mang theo một loại cảm giác sợ hãi không rõ, mỗi một tiếng bước chân vang lên, đều giống như giẫm lên trái tim của hai người, làm cho trái tim của hai cô co rt lại.
Trong phòng học bỏ hoang, hai nữ sinh nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt của đối phương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận