Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 601: Nghiến răng

Doãn Lộ cực kỳ hoảng sợ.
Nhìn quái vật trước mặt , nghe đối phương kêu tên của mình, cô vô thức lùi lại phía sau, lại phát hiện sau lưng là bức tường ngoài của tòa nhà giảng dạy, không còn đường lui.
Tuy nhiên Cố Văn ở bên cạnh Doãn Lộ lại có vẻ trấn định hơn rất nhiều.
Cô nhìn chòng chọc vào người đàn ông khôi ngô máu me khắp người trên bục chào cờ, nói: “Thầy Dương, người mà thầy đang ôm trong lòng... là ai vậy?”
Người đàn ông trên bục chào cờ nở nụ cười, "Muốn biết sao?"
Nói rồi, hắn xoay người cô gái kia lại, hoàn toàn cho hai nữ sinh đang hết sức hoảng sợ này xem mặt của người trong tay mình.
“Vậy để cho các em xem cho kỹ này.”
Vừa nói, thứ đó vừa vươn tay kéo khuôn mặt của cô gái trong ngực ra, để cho Doãn Lộ và Cố Văn thấy được mặt của cô gái đó.
Cuối cùng hai nữ sinh cũng đã trông thấy được khuôn mặt của cô gái bị ăn.
Ánh mắt ngốc trệ, tóc ngắn hoạt bát, còn có lồng ngực bị phá vỡ, nội tạng và ruột gần như trào ra khỏi khoang bụng... Cô gái này đã bị "Dương Húc Minh" gặm cắn không biết bao nhiêu lần, hai lá phổi đều đã bị gặm đến chỉ còn lại một nửa.
Dáng vẻ khủng khiếp và đẫm máu kia làm cho toàn thân hai nữ sinh rét run, yết hầu ngứa ngáy, muốn nôn ra tới nơi.
Nhưng cho dù là Cố Văn hay Doãn Lộ cả hai đều không biết được cô gái trước mặt này là ai, hoàn toàn không biết đối phương là ai cả.
Đối diện với đối phương mấy giây, trên bãi tập yên tĩnh đến đáng sợ, vô số bóng đen đứng yên không làm ra bất kỳ động tác nào.
Mà quái vật trên bục giảng chỉ nở nụ cười xán lạn, không nói năng gì.
Cố Văn không nói một lời, kéo Doãn Lộ đang cực kỳ hoảng sợ bên cạnh xoay người chạy.
Chạy về phía sau của tòa nhà dạy học.
Tiếng bước chân dồn dập, vang lên bên ngoài tòa nhà dạy học yên tĩnh.
Tuy nhiên con quái vật ngồi trên bục không hề đuổi theo, nó chỉ ngồi im ở chỗ đó, giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu gặm cắn thi thể trong tay.
Sau khi Cố Văn và Doãn Lộ chạy đến góc ngoặt của tòa nhà dạy học, mới phát hiện ra rằng quái vật không có đuổi theo.
Phía sau rỗng tuếch, không có bất kỳ kẻ nào truy đuổi bọn họ cả.
Cố Văn khiếp sợ.
“Không có thứ gì đuổi theo sao?”
Còn tưởng rằng vô số bóng đen trên bãi tập sẽ đuổi theo cơ chứ.
Cả hai đứng trên con đường trống phía sau tòa nhà giảng dạy, ngơ ngác luống cuống nhìn nhau.
“Văn Văn, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây...”
Doãn Lộ lo lắng nói: "Nơi này quỷ dị quá.”
Cố Văn hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, nói: “Có khi nào quái vật này không có ý định tấn công không? Hoặc kỳ thật bọn chúng sẽ không giết chúng ta? Dù sao đều mang dáng dấp của thầy Dương, cho nên có lẽ sẽ chỉ giết thầy Dương?”
Doãn Lộ lập tức nhớ tới bóng người quỷ dị ở trong tòa nhà dạy học, “Nhưng vừa rồi ở trong tòa nhà dạy học, tớ rõ ràng trông thấy một người giống cậu như đúc mà. Nếu như trong thế giới này gặp phải người giống hệt với chúng ta, có khi nào con quái vật kia sẽ tấn công chúng ta không?”
Cố Văn xoắn xuýt, đáp: “Vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ mà trốn thôi, có vậy mới không bị quái vật tìm thấy.”
“Nhưng trường học đã hoàn toàn biến dạng, chúng ta có thể trốn đi đâu được cơ chứ...” Doãn Lộ hỏi, “Và cho dù chúng ta có thể trốn, cũng không thể trốn mãi được, sẽ chết đói mất.”
Lời nói của Doãn Lộ làm Cố Văn ngẩn ra.
“Đúng vậy, cậu không nhắc thì không sao, vừa nói đến một cái, tớ bắt đầu thấy đói rồi đó.”
Cố Văn xoa xoa bụng, nói: “Hôm nay chưa ăn sáng, nên giờ đói quá.”
"Vậy chúng ta đi đâu đây?"
Hai cô bé đang đứng ở mặt bên tòa nhà dạy học, bốn mắt nhìn nhau, hoang mang lo sợ, không biết nên đi về nơi nào.
Thế giới trước mắt này quá mức quỷ dị, khắp nơi đều mang lại cảm giác tà ác nguy hiểm, làm cho các cô không dám đi loạn.
Nhưng rất nhanh, đã có người lựa chọn thay cho bọn họ.
Cạch cạch, cạch, cạch, cạch, cạch cạch.
Tiếng nghiến răng quỷ dị chợt vang lên cách đó không xa, đồng thời chậm rãi tiến đến gần.
Hai cô bé nghe được tiếng động này, sợ hãi cả kinh.
Cả hai theo bản năng nhìn xung quanh, cố gắng tìm một nơi để trốn.
Nhưng phát hiện con đường này trống trải, không hề có bất cứ chỗ nào để trốn đi.
Mà ở phía sau góc tường, tiếng nghiến răng quỷ dị kia càng lúc càng tiến lại gần.
Cố Văn lần nữa kéo Doãn Lộ bắt đầu chạy như điên.
Cả hai chạy vào tòa nhà dạy học, trốn xuống gầm cầu thang tầng một của tòa nhà dạy học.
Nơi này là một không gian nhỏ tối tăm, tản ra mùi nấm mốc nhàn nhạt.
Trốn ở trong này, chắc là có thể tránh được thứ bên ngoài kia đi.
Cạch cạch, cạch, cạch, cạch, cạch...
Tiếng nghiến răng quỷ dị kia vẫn càng lúc càng tiến lại gần.
Nhưng tốc độ lại gần kia rất chậm, giống như là một ông già ra ngoài đi dạo, không nóng không vội, chậm chạp tiến lại chỗ các cô.
Sau đó, tiếng động biến mất.
Tiếng nghiến răng dừng lại cách chỗ họ đang trốn không xa, hoàn toàn biến mất.
Rốt cuộc cũng không còn nghe được âm thanh nghiến răng quỷ dị kia nữa.
Hai cô gái ngồi xổm dưới chân cầu thang trong bóng tối đều ngẩn ra.
Cả hai vô thức nắm tay nhau, vô cùng khẩn trương lo lắng.
Thứ đó đang dừng lại ở bên ngoài sao?
Tại sao lại dừng ở chỗ này mà không đi tiếp nữa?
Lẽ nào quái vật đã phát hiện ra bọn họ rồi?
Hai cô bé càng nghĩ càng thấy sợ.
Nhưng rất nhanh, âm thanh nghiến răng kia lại vang lên một lần nữa.
Cạch cạch, cạch, cạch, cạch, cạch...
Tiếng nghiến răng khiến người tê cả da đầu, như thể có người nào đó đang điên cuồng ma sát hai hàm răng vào nhau, thanh âm ghê rợn này dần dần tiến gần đến đây.
Thứ đó đã tiến vào trong tòa nhà dạy học!
Và lúc này đây đang đi về hướng của hai người bọn họ!
Sau khi ý thức được điều này, hai cô gái liều mạng nắm chặt lấy tay nhau, cực kỳ hoảng sợ.
Cả hai không biết nên làm thế nào mới phải.
Chạy ư?
Nhưng ngay khi vừa ra ngoài, đã đối diện với con quái vật đó, chạy đi hướng nào được cơ chứ?
Hay như chạy được ra ngoài rồi, với thể lực của hai đứa học sinh như bọn họ, có thể chạy thắng được quái vật hay sao?
Cả hai cực kỳ hoảng sợ, co rúm người lại run rẩy trong bóng tối.
Thanh âm nghiến răng quỷ dị kia càng lúc càng gần, cuối cùng đến ngay sát cạnh bọn họ.
Cố Văn đã có thể nhìn thấy được chân của đối phương.
Đó là một quái vật hình người đi giày nữ, nhìn vào ống quần có thể biết được đây là đồng phục của trường học, mà đôi giày kia.
Con ngươi Cố Văn rụt rụt, tim đập thình thịch.
Đôi giày kia giống y hệt với đôi cô đang đi!
Chẳng lẽ quái vật bên ngoài, giống hệt như cô sao?
Đối phương đến giết cô?
Cạch cạch, cạch, cạch, cạch, cạch cạch.
Tiếng nghiến răng quỷ dị đó vẫn tiến lại gần như cũ.
Quái vật kia đứng bên cạnh cầu thang trầm mặc vài giây, sau đó quay người, tiến tới chỗ gầm cầu thang tầng một.
Không còn gì nghi ngờ nữa, đối phương đã phát hiện ra được nơi này!
Biết hai người bọn họ đang trốn ở trong này!
Cố Văn sợ hãi nhắm mắt lại, toàn thân run lẩy bẩy.
Tiếng nghiến răng từ từ tiến lại gần kia như thanh âm đòi mạng, làm cho toàn thân Cố Văn run lên, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Nhưng đúng lúc đó...
Rầm rầm rầm ! rầm rầm rầm! rầm rầm rầm!
Trên tầng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Như thể ở trên tầng hai, có người nào đó đang hối hả chạy.
Tiếng bước chân vang lên kia làm cho thanh âm nghiến răng bên ngoài dừng lại.
Tuy nhiên, một lúc sau, tiếng nghiến răng lại tiếp tục vang lên, nhưng không đi về phía các cô nữa, mà leo thẳng lên cầu thang, đi lên trên tầng.
Cuối cùng, dần biến mất vào trong tòa nhà dạy học.
Cho đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất, hai cô gái đang run rẩy trong bóng tới mới thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ buông nhau ra.
"Văn Văn..." Doãn Lộ run run nói: “Đôi giày mà con quái vật vừa đi... giống hệt đôi giày của cậu...”
Nghe được được lời này của bạn cùng phòng, biểu tình Cố Văn trở nên cứng đờ, "Tớ... tớ cũng trông thấy...”
Cố Văn muốn nở nụ cười lạc quan thường ngày để an ủi bạn cùng phòng, nhưng khuôn mặt cô lúc này lại cứng đờ, giống như toàn bộ dây thần kinh trên mặt bị hoại tử, hoàn toàn không thể mỉm cười được chút nào.
Cô chỉ có thể cúi đầu lẩm bẩm: “Cũng may thứ đó đã rời đi rồi...”
Doãn Lộ nhìn lên trên, khẩn trương hỏi: “Nhưng tiếng bước chân vừa rồi vang lên trên tầng hai là của ai vậy? Có khi nào là của thầy Dương không? Con quái vật đó bị tiếng bước chân hấp dẫn đi, không biết thầy Dương có gặp nguy hiểm không?”
Cố Văn vuốt mặt, lúc này mới miễn cưỡng nặn ra được nụ cười: “Không... không sao đâu, thầy Dương là người chuyên nghiệp, thầy... thầy... thầy ấy...”
“Thầy ấy làm sao?”
Doãn Lộ nhìn người bạn cùng phòng đột nhiên cà lăm, có chút hoang mang, "Văn Văn?"
Doãn Lộ nhận ra Cố Văn bên cạnh đột nhiên cứng người lại, trên mặt lộ ra sợ hãi, như thể đã trông thấy thứ gì đó kinh khủng lắm.
Mà hướng nhìn của Cố Văn, chính là ở phía sau cô...
Doãn Lộ sững người, ý thức được điều gì đó.
Cô chậm rãi quay đầu lại, sau đó trông thấy được những gì Cố Văn thấy.
Trong bóng tối phía sau họ là một bóng người toàn thân trắng toát.
Đối phương cầm một cuốn sổ màu đỏ trên tay, cúi đầu, như thể đã đứng đó từ lâu, lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận