Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 631: Tiếng chuông kêu

Dẫn Ứng Tư Tuyết trở lại xe, Dương Húc Minh quyết định rời đi.
Lúc này sắc trời đã bắt đầu ảm đạm.
Cuối tháng mười một đã bước vào đầu đông, trời tối rất sớm.
Dù sao Dương Húc Minh cũng đang chở một thai phụ trên xe, bất luận là xét từ góc độ nào thì cũng không nên qua đêm ở bên ngoài.
Anh khởi động xe, chở Ứng Tư Tuyết ngồi ở tay lái phụ đi.
Mặc dù một nhà Vương Linh nhiệt tình mời bọn họ ở lại dùng bữa tối xong hẵng rời đi, nhưng Ứng Tư Tuyết nói bụng không được thoải mái nên muốn quay trở lại thành phố càng sớm càng tốt.
Dương Húc Minh cũng chỉ đành từ chối ý tốt của nhà Vương Linh. Anh bật đèn pha xe lên chạy trên đường núi, rời khỏi Huyền Sơn tổ. Tới khi xe đi tới được đường chính, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt. Vùng núi về đêm vô cùng yên tĩnh, cách xa sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố. Dương Húc Minh lái xe trên con đường nhựa hơi hẻo lánh này, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía thành phố. Bởi vì Ứng Tư Tuyết ngồi kế bên đang không ngừng ôm bụng thở dốc, vẻ mặt rất khó chịu, trông rất đau đớn. Lúc ở Huyền Sơn tổ, cô chỉ có hơi không thoải mái. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, cảm giác không thoải mái này càng ngày càng mãnh liệt. Đến lúc này, thậm chí đã mãnh liệt đến mức khiến Ứng Tư Tuyết đau đến ôm bụng thở dốc. Làm Dương Húc Minh đang lái xe trở nên khẩn trương sợ hãi. Ứng Tư Tuyết đang mang thai đột nhiên xuất hiện tình huống đau bụng, đây là xảy ra chuyện gì ...
Là do anh đưa cô ra ngoài quá lâu? Nên dẫn đến động thai rồi? Hay còn nghiêm trọng hơn? Dương Húc Minh lo lắng kinh hoàng như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể lập tức mọc cánh bay vào trong thành phố, đưa Ứng Tư Tuyết vào bệnh viện khám xem thế nào. Con đường phía trước thỉnh thoảng xuất hiện ánh đèn ô tô làm phản chiếu sắc mặt Dương Húc Minh ở chỗ tay lái.
Thâm tâm anh lúc này vô cùng thống khổ. Tiếng thở dốc của Ứng Tư Tuyết ngồi ghế phụ càng ngày càng thống khổ, thậm chí ngay cả thân thể cũng bắt đầu phát run. Tiếng thở dốc kia, mỗi một lần vang lên, đều giống như một cây kim bén nhọn đâm vào trái tim Dương Húc Minh, làm cho trái tim anh vặn vẹo, đau đớn. Con của anh ... Đứa con thứ ba của anh ... Chiếc xe đang phóng nhanh trên đường vào thành phố. Ứng Tư Tuyết ngồi bên cạnh Dương Húc Minh đã dần dần dừng lại tiếng thở dốc thống khổ, thân thể không còn run rẩy nữa. Nhưng ngoài tiếng hít thở nặng nề ra, không còn bất kỳ phản ứng nào khác. Hôn mê sao. Dương Húc Minh đau khổ nhắm hai mắt lại, trái tim đau nhói từng hồi. Bàn tay cầm vô lăng nổi lên gân xanh. Ánh đèn pha của những chiếc ô tô đi ngược chiều phản chiếu vẻ mặt tái nhợt mà đáng sợ của anh, tựa như một ác quỷ đáng sợ. Nhưng trong xe lại im lặng. Ứng Tư Tuyết ngồi ở bên ghế lái phụ nặng nề ngủ thiếp đi, chỉ có tiếng hít thở vang lên. Dương Húc Minh lái xe hờ hững nhìn chằm chằm phía trước, giống như không có chuyện gì xảy ra, không nói bất kỳ lời nào. Trong xe vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng, rốt cuộc chiếc xe cũng lái được vào tới nội thành, dừng lại bên ngoài tòa nhà bệnh viện. Dương Húc Minh bình tĩnh mở cửa xe, bình tĩnh bế Ứng Tư Tuyết đang ngủ say bên ghế lái phụ xuống, ôm cô đi vào phòng cấp cứu. Tỉnh táo, bình tĩnh giống như một cỗ máy không có cảm xúc. Nửa giờ sau, trên hành lang bệnh viện, Dương Húc Minh cúi đầu, lẳng lặng ngồi ở dưới ánh đèn lờ mờ, chờ lấy kết quả trong phòng cấp cứu Ánh đèn lạnh lẽo trên hành lang chiếu bóng anh xuống mặt đất, tựa như một con quái vật vặn vẹo. Bệnh viện ban đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ không nghe được âm thanh gì. Dương Húc Minh ngồi lẳng lặng , chờ lấy kết quả. Nhưng mà kết quả như thế nào, trong lòng anh sớm đã biết ...
Reng, reng, reng ...
Trên hành lang yên tĩnh, chẳng biết lúc nào vang lên tiếng chuông kỳ quái. Dương Húc Minh cúi đầu, vẻ mặt đờ đẫn, không biết đang xuất thần nghĩ đến cái gì mà không nghe thấy được tiếng chuông điện thoại. Nhưng tiếng chuông không rời đi hay biến mất mà dần dần đến gần hơn Reng, reng, reng, reng, reng, reng, reng, reng, reng, reng, reng, reng, reng, reng Tiếng chuông kêu lên xen lẫn với tiếng bước chân ở đầu hành lang bên kia. Nhiệt độ trong không khí trở nên lạnh hơn rất nhiều. Dương Húc Minh ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh. Lúc này đây, cuối cùng anh cũng đã nghe thấy tiếng bước chân và tiếng chuông kia. Dương Húc Minh theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cuối hành lang. Ở nơi đó, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người đội nón dính đầy máu Chiêu hồn phiêu treo chuông trong tay đối phương nhẹ nhàng rung lên. Mỗi một lần rung lên, tiếng chuông thanh thúy lại vang lên. Một tấm vải đỏ treo trên mép chiếc mũ đỏ như máu, che đi khuôn mặt của dáng người cao lớn. Nhưng ngay khi trông thấy thân ảnh người này, Dương Húc Minh đã nhận ra danh tính của đối phương.
“Ba...”
Dương Húc Minh kinh ngạc đứng lên, khó có thể tin nhìn ba đứng cuối hành lang. Dù cho nghi lễ có thành công hay không, khi thi hài tan ra, linh hồn của ba đáng lẽ đã biến mất rồi mới đúng. Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Một giây tiếp theo, cuối cùng anh cũng nhận ra được chỗ khác biệt. Thân ảnh quần áo dính máu đội nón lá ở cuối hành lang kia là bán trong suốt, có thể nhìn xuyên qua đó thấy được bức tường phía sau. Rất hiển nhiên, thứ còn đọng lại ở đó lúc này không phải là một lệ quỷ mà vẻn vẹn chỉ là chấp niệm lưu lại... Tàn niệm sao?”
Dương Húc Minh chậm rãi cúi đầu, lẩm bẩm nói,
"Ba, ba đến trách cứ con đó sao?”
“Con lại thất trách một lần nữa, không thể bảo vệ con của mình...”
Nhưng mà thân ảnh kia chỉ đứng ở cuối hành lang, nhìn về phía anh, không đi tới. Chiêu Hồn phiên trong tay đối phương, nhẹ nhàng đong đưa. Dương Húc Minh nghe được thanh âm khàn khàn, trầm thấp đứt quãng. "Không... Không... Là..."
Thanh âm đứt quãng giống như là dải tần liên lạc bị tín hiệu mạnh can thiệp, khiến việc xác định nội dung liên lạc ban đầu gần như không thể. Bên trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Húc Minh, ba anh đang dùng sức nắm chặt chiêu hồn phiên, tựa hồ đang liều mạng phản kháng lấy lực lượng nào đó. Nhưng một giây sau, sự phản kháng đó đã thất bại. Thân ảnh đội mũ rộng vành đầy máu chậm rãi nhạt đi, bất kể giãy giụa thế nào cuối cùng vẫn biến mất. Biến mất ở hành lang. Thứ duy nhất mà Dương Húc Minh nghe được là một câu ngắt quãng kỳ lạ, hoàn toàn không nghe ra được ý nghĩ nào cả ...
"Giả ... . Cứu ... Cứu ..."
Ngơ ngác đứng trong hành lang, Dương Húc Minh giật mình. Giả... Cứu... Đột nhiên ba xuất hiện, là muốn nói cho anh cái gì sao? Giả ... . Cứu ... . Điều này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ ba muốn nói, thi thể tan rã là giả, muốn Dương Húc Minh đi cứu? Nhưng Dương Húc Minh đã nghiêm túc kiểm tra, phát hiện thi thể tan chảy kia thật sự là di hài của ba mình, tuyệt đối không thể nào sai được. Dù sao thi thể có sức mạnh lệ quỷ cường đại này, tuyệt đối không thể làm giả được. Nếu vậy thì tới cùng là ba muốn nói gì với anh vậy? Dương Húc Minh nhíu mày trầm tư, cố gắng nghĩ ra một đáp án. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu phía sau anh mở ra, các bác sĩ và y tá đẩy Ứng Tư Tuyết mặt mũi tái mét ra ngoài. Bác sĩ hỏi:
"Ai là người nhà của Ứng Tư Tuyết?”
Dương Húc Minh vội vàng xoay người:
“Là tôi.”
Bác sĩ nhìn anh, thông báo:
“Sảy thai ngoài ý muốn... Xin nén bi thương.”
Trong đầu Dương Húc Minh ông một tiếng... trở nên trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận