Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 650: Cái gì gọi là lễ độ

Thời gian quay ngược trở lại hai ngày trước.
Nắng giữa trưa treo cao trên bầu trời xanh.
Bầu trời ở Tây Tạng trong sạch đến mức không có chút tạp chất nào, là vẻ đẹp tự nhiên không thể tìm thấy ở bất cứ khu công nghiệp phát triển bị ô nhiễm nặng nề.
Cô gái đội chiếc mũ màu xanh lá cây ở ven đường, bên ngoài lan can ven đường là hai nông phụ với vẻ mặt khó chịu.
Trên bãi cỏ phía sau nông phụ, vài con bò Tây Tạng đang gặm cỏ không để ý đến cuộc cãi vã bên này.
Cô gái đội mũ xanh lắc đầu, nói.
"Chụp ảnh phải trả tiền? Sao tôi chưa từng nghe qua chuyện này vậy?”
“Chẳng qua tôi thấy góc độ đó đẹp, nên tiện tay dùng điện thoại chụp một tấm ảnh mấy con bò Tây Tạng, mới thế đã muốn thu của tôi năm mươi, quá hắc đi?”
“Tôi đến đây chụp biết bao ảnh bò Tây Tạng, tại sao những người chăn nuôi khác lại không đến đòi tiền tôi?”
Tranh luận của cô gái dường như làm cho hai nông phụ kia vô cùng tức giận. Cả hai không ngừng chỉ trỏ cô gái, dùng tiếng phổ thông nửa sống nửa chín khó có thể hiểu được nói không ngừng. Cô gái mỉm cười nhìn một màn này, cũng không tức giận, tiếp tục tranh luận với bọn họ. “Sao có thể đắt đến vậy được... hơn nữa mấy người cũng không dựng tấm biển ghi dòng chữ cấm chụp ảnh ở đây mà?”
“Không ấy tôi xóa bức ảnh đi nhé?"
"Không được? Chậc ...“
.
.
.
.
“Không thì giảm giá chút đi? Nói gì thì nói, năm mươi cũng mắc quá rồi đó.”
Cô gái mỉm cười nói những điều vô nghĩa, đã không trả tiền, cũng không rời đi. Hành vi cổ quái như vậy rõ ràng đã chọc giận hai nông phụ kia. Nhưng trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, thân thể của hai nông phụ bỗng cứng đờ, sau đó mềm nhũn ngã xuống. Chứng kiến một màn này, hai mắt cô gái híp lại, ý thức được điều gì đó. Cô không quay đầu lại, nhưng biết được sau lưng mình xuất hiện thêm một bóng người. Đối phương duy trì khoảng cách an toàn, không áp sát quá gần. Có vẻ như ... Kẻ đến không thiện? Lý Tử không quay đầu lại nói:
“Anh hại tôi không ăn được thịt bò Tây Tạng, tổn thất một bữa tiệc lớn."
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông từ phía sau rất xa vang lên. Khoảng cách hiển nhiên không phải là xa bình thường. “Muốn ăn không phải cứ trực tiếp đoạt lấy là được à? Tại sao còn phải khiêu khích hai nông phụ này cãi nhau với cô?”
Lý Tử cười nói:
"Không hỏi mà lấy là trộm ... nhưng nếu như bọn họ tới gây sự với tôi, vậy tôi phòng vệ chính đáng một chút là không có vấn đề gì phải không?”
“Sau khi tôi phòng vệ chính đáng xong, bọn họ ý thức được sai lầm của mình, để bù đắp cho tổn thương tâm hồn của tôi mà chủ động cho tôi một con bò để chơi chắc chắn cũng không quá phận đâu nhỉ.”
“Dân Tây Tạng đều là người nhiệt tình, hai bác gái này lại càng nhiệt tình, cho nên tôi cảm thấy hai người bọn họ khẳng định là sẽ sẵn lòng tặng cho tôi một hai con bò gì đấy.”
Lời này của Lý Tử khiến người đứng sau im lặng một lúc. Đối phương tựa hồ cũng ý thức được khó để tiếp tục được đề tài này, vì vậy đi thẳng vào vấn đề. “Lần này tôi tới đây là để bảo cô về nhà.”
“Cô đi ra ngoài lâu quá rồi đấy, bên phía Dương Húc Minh đã xảy ra chuyện.”
“Nữ quỷ tên Từ Huyên kia đã từ sông máu trở về, khống chế Dương Húc Minh, mà Dương Húc Minh lại không hề biết gì về điều này.”
Câu nói này không hề nhận được phản ứng kịch liệt như trong dự liệu. Cô gái chỉ đứng đó, nghiêng đầu và không nói gì. Vì vậy thanh âm kia sau mấy giây trầm mặc, lại lần nữa vang lên. "Nhưng lần này vừa là nguy cơ cũng là kỳ ngộ.”
“Nếu như xử lý được thật tốt, có thể giải quyết triệt để một mối nguy hiểm tiềm ẩn cực lớn, sau này Dương Húc Minh cũng sẽ không còn gì để lo lắng nữa.”
Đến đây, cuối cùng cô gái cũng đã có chút phản ứng lại. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Lo lắng gì?"
Thanh âm kia hít một hơi thật sâu, nói:
“Kỳ thực ở bên kia sông máu ẩn chứa một phần sức mạnh có thể mất khống chế bất cứ lúc nào của Dương Húc Minh, nếu một ngày...”
Tuy nhiên thanh âm lại đột nhiên bị cô gái đánh gãy. “À, phải rồi, suýt quên không hỏi.”
Cô gái giật mình nói:
“Tên anh là gì thế nhỉ?”
“Lâm Tông Lễ.”
“A, Lâm Tông Lễ, là người chưởng quản " vô thường lục" đó à?”
Lý Tử mỉm cười, có chút ý vị thâm trường, “Sau này em gái anh sẽ không tới quấy rối A Minh nhà tôi đấy chứ?”
"Sẽ không.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi không có hứng thú với đàn ông.”
“Ồ, ồ, đã hiểu.”
Lý Tử vuốt ve tay mình, nói:
“Vừa chúng ta nói đến đâu rồi ấy nhỉ? Tiếp tục thôi chứ?”
Câu trả lời im lặng khiến nụ cười trên mặt Khóe miệng Lý Tử càng thêm vui vẻ hơn. Mặc dù không thể thấy rõ khuôn mặt của thanh âm phía sau, nhưng nghĩ đến biểu cảm lộ ra lúc này khẳng định rất thú vị... Trong rừng cây, theo sự xuất hiện của Lý Tử, bầu không khí đột nhiên trở cứng ngắc. Sau câu nói “bạn gái trước” đầy khiêu khích của Lý Tử, bầu không khí lại càng thêm cứng ngắc. Từ Huyên vốn đã hòa hoãn lại, lúc này lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa. Cô nhìn Lý Tử trước mặt, hơi nhướng mày, sau đó lộ ra nụ cười lạnh giễu cợt rất quen thuộc với Dương Húc Minh. Nụ cười lạnh lùng này chỉ khi Từ Huyên chân chính tức giận mới có thể xuất hiện. Ngay đến cả Dương Húc Minh cũng chỉ thấy được nụ cười này vài lần.
Mỗi lần Từ Huyên lộ ra nụ cười lạnh này, hậu quả đều sẽ rất khốc liệt.
Anh do dự không biết có nên đứng ra giải hòa không, dù sao thì anh cũng đã sắp hết thời gian. Nhưng sau khi nghĩ lại, đột nhiên lại ý thức được một việc ... sắp chết đến nơi rồi, giải hòa thì có ích lợi gì. Cả hai người này đều là người có tính cách kiên cường, cả đời không chịu kém cạnh một ai, một khi gặp nhau, tất nhiên xảy ra mâu thuẫn xung đột. Coi như hôm nay mình có thể ngăn lại, sau này mình chết rồi, hai người bọn họ chắc chắn vẫn sẽ xung đột. Ngăn được nhất thời, không ngăn được cả đời... Dương Húc Minh thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Tư trong ngực, làm cho tiếng khóc của đối phương ít đi một chút.
Hành động dỗ trẻ con kia, hiển nhiên là không có ý định quan tâm đến Từ Huyên và Lý Tử đang hằm hè nhau kia.
Nhưng hai cô gái bên này cũng không có ý định anh hòa giải. Đối mặt với sự khiêu khích của Lý Tử, Từ Huyên cười lạnh đánh trả, "Bạn gái trước? Không phải cô cũng thế sao? Cái loại ăn thừa đồ của người khác, móc đâu ra cảm giác ưu việt vậy hả?”
“Lúc tôi và A Minh đến với nhau, cô vẫn là con nít ranh đó.”
Lý Tử nhìn Từ Huyên, lắc đầu, tựa hồ không có ý định tiếp tục chủ đề này. Cô đi thẳng về phía Từ Huyên, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Ứng Tư Tuyết bên chân Từ Huyên. Lúc này Ứng Tư Tuyết đã khôi phục được quyền khống chế thân thể, tuy nhiên thân thể vẫn còn hơi có chút cứng nhắc, không cách nào động đậy được. Lý Tử nhìn Ứng Tư Tuyết, hỏi:
“Không bị thương chứ?”
Ứng Tư Tuyết ngơ ngác, gật đầu. Lúc này Lý Tử mới nhìn về phía Từ Huyên, nói:
“Tránh xa mẹ của con tôi ra, loại độc phụ tràn đầy ác ý như cô, không nên xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy, vô duyên vô cớ ô uế con mắt của cô ấy.”
Từ Huyên lạnh lùng nhìn Lý tử, nói:
“Dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi... Xem ra tôi phải dạy dỗ cho cô biết cái gì gọi là lễ độ!”
Ngọn lửa màu u lam, tức khắc bùng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận