Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 588: Lời khuyên của Dương Húc Minh

Khi tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh lục tục rời khỏi lớp học.
Cố Văn thu đồ dùng học tập trên mặt bàn vào cặp, rồi cùng bạn cùng phòng Doãn Lộ rời khỏi lớp.
Học sinh cấp 3 đều sẽ nhét sách giáo khoa vào ngăn bàn của mình, không ai tan học còn mang sách về.
Dù sao buổi tối còn phải tham gia lớp tự học buổi tối.
Nhưng hai người vừa rời khỏi toà nhà giảng dạy không lâu, phía sau đột nhiên vang lên giọng của Dương Húc Minh.
"Cố Văn chờ một chút, khoan hãy đi."
Nghe được giọng nói này, hai nữ sinh đều giật mình, đồng thời quay đầu.
Hai cô bé nhìn Dương Húc Minh đang từ chỗ cách đó không xa đi qua bên này.
Dưới trời chiều, cái bóng ở sau lưng của Dương Húc Minh kéo rất dài.
Thấy như vậy một màn, Doãn Lộ nhếch môi cười.
"Dường như mắc câu rồi..."
Cô ả cười hì hì dùng cùi trỏ chọt chọt Cố Văn, "Tớ đi trước, kế tiếp thì phải xem cậu thể hiện rồi."
Nói xong, Doãn Lộ lập tức rời đi.
Lưu lại Cố Văn một mình đứng ở nơi đó.
Lúc Dương Húc Minh đi tới, trước mặt chỉ còn lại có Cố Văn vô cùng giản xảo.
"Thầy... thầy Dương, có chuyện gì không ạ?" Cố Văn run rẩy nhìn Dương Húc Minh, hỏi.
Dương Húc Minh liếc nhìn bóng lưng Doãn Lộ rời đi cách đó không xa, nói rằng, "Bạn học của em sao lại đi vậy... cô âdy chính là Doãn Lộ sao !?"
Lần thực tập trước đó, Doãn Lộ cùng Cố Văn cùng nhau tặng quà Giáng sinh cho Dương Húc Minh, Dương Húc Minh vẫn còn nhớ.
Cố Văn ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, Doãn Lộ là bạn cùng phòng của em. Cậu ấy nói mình có việc phải đi trước... thầy Dương, thầy tìm em có chuyện gì không?"
Cố Văn nháy mắt nhìn Dương Húc Minh, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, cứ như một con thỏ trắng đơn thuần vô hại.
Dương Húc Minh nhìn dáng vẻ này của cô bé, anh thở dài.
Vào thời điểm hiện tại một cô bé ngoan hiền đáng yêu như thế này là của hiếm... đừng nói ở trung học, cho dù ở tiểu học cũng là của hiếm khó tìm.
Anh nói rằng: “Thật ra cũng không có gì, buổi trưa thầy đụng trúng em, em không có bị thương chứ?”
Cố Văn ngoan ngoãn gật đầu: “Em không bị thương ạ, thầy Dương không cần lo lắng, em không sao cả.”
Dương Húc Minh nhìn cô bé, anh đang cố chọn từ ngữ… ehem… nên nói thế nào cho phải?
Cho thầy nhìn tay em một chút?
Nói như thế có khi nào bị coi thành biến thái không?
Hay nói thẳng dường như em gặp quỷ rồi?
Trước khoan nói đối phương có tin hay không, chuyện này mà bị đồn đại thì chắc chắn anh sẽ mang ác danh doạ dẫm nữ sinh.
Hiện tại anh chỉ là giáo viên thực tập, lỡ như trong lý lịch có thêm mục [đe doạ ức hiếp nữ sinh], sau này e rằng sẽ chết chìm trong xã hội này, không có bất cứ trường học nào chịu tuyển anh.
Vì vậy Dương Húc Minh trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên phát hiện mình không biết nên nói như thế nào mới phải.
Bầu không khí cũng vì trầm mặc mà nhanh chóng trở nên lúng túng.
Đúng lúc này, Cố Văn đột nhiên lên tiếng.
“Thầy… thấy Dương…”
Cô bé run rẩy nhìn Dương Húc Minh, nói: “Thầy đã quen hết hoàn cảnh trường chưa ạ!? Có cần.. có cần em cùng thầy đi dạo…”
Nói xong câu đó, cô bé cứ cứ như đã dùng hết can đảm trong mình, cô bé vội vã cúi đầu, đầu gần như ép sát ngực, hai mang tai đỏ bừng.
Thấy cô bé như vậy, Dương Húc Minh không khỏi cười cười, nói rằng: “Vậy được, làm phiền em rồi.”
Tuy lần trước anh tới thực tập, đã rất quen thuộc ngôi trường này, nhưng nếu Cố Văn đã chủ động mở miệng giải vây, vậy anh cũng chiều theo ý cô bé.
Nhưng cô bé này tuy hướng nội ngại ngùng, nhưng rất hiểu chuyện, biết để người ta bớt ngượng.
Dương Húc Minh càng thêm tán thưởng cô bé này.
Anh cùng Cố Văn kề vai đi tới, đi về hướng sân bóng.
Trên đường, Dương Húc Minh luôn quan sát cánh tay của Cố Văn, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào.
Dù sao cánh tay của cô bé hoàn toàn giấy ở trong tay áo, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay ở bên ngoài ống tay áo.
Dưới ánh nắng chiều, cổ tay của Cố Văn hoàn toàn bình thường, cũng không có chỗ gì lạ.
Nhưng Dương Húc Minh không hề thả lỏng cảnh giác.
Anh cùng Cố Văn kề vai đi tới, tán gẫu với Cố Văn về chuyện trong trường.
“Trường các em gần đây có phát sinh chuyện kỳ quái nào không!?” Dương Húc Minh hỏi: “Ví dụ như truyền thuyết ma quái gì đó, hoặc là có người tự sát gì đó…”
Câu hỏi của Dương Húc Minh khiến cho Cố Văn giật mình.
Cố Văn lắc đầu, cô bé nói: “Trường chúng em ngoài trừ giáo khu mới vừa xây xong được mấy năm, không còn lưu truyền chuyện ma nào cả. Thầy Dương, thấy có hứng thú với chuyện ma sao?”
“À… cũng thường thôi,” Dương Húc Minh thuận miệng nói: “Là vậy, mỗi trường học đều có linh dị quái đàm lưu truyền vô cùng gần gũi với sinh hoạt của học sinh trong trường, nhưng thông qua những linh dị quái đàm này sẽ biết được rất nhiều chuyện.”
“Nhưng không có linh dị quái đàm.. vậy gần đây bên cạnh em có xảy ra chuyện gì lạ không?”
Dương Húc Minh cẩn thận chọn lọc từ ngữ, không dám nói rõ ràng, sợ lưu lại bằng chứng doạ dẫm nữ sinh.
“Ví như nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái, hoặc là gặp phải chuyện quái dị…”
Dương Húc Minh hỏi, làm cho Cố Văn lắc đầu: “Không có, gần đây em đều bận rộn làm bài, không gặp phải chuyện gì kỳ quái cả.”
Cô bé có chút ngạc nhiên: “Thầy Dương thầy hỏi chuyện này làm gì ạ?”
“Ừm.. vậy à…” Dương Húc Minh suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cũng không có gì, thuận miệng hỏi chơi thôi, không cần để ý.”
“À đúng rồi, thầy cho em số điện thoại của thầy.”
Dương Húc Minh nói rằng: “Nếu như gặp phải chuyện gì kỳ lạ, có thể gọi điện tìm thầy.”
Dương Húc Minh đọc số điện thoại của mình cho Cố Văn nghe, thấy cô bé đã lưu lại số của mình, mới nói tiếp.
“Trong khoảng thời gian gần đây, buổi tối đừng nên đi ra ngoài. Cứ ở trong phòng ngủ học tập.”
“Sau khi trời tối đừng ra ngoài một mình, tốt nhất ở cùng bạn cùng phòng.”
“Được rồi, chúng ta đi dạo quanh trường cũng đủ rồi, cám ơn em đi dạo cùng thầy.”
Dương Húc Minh vừa cười vừa nói: “Thầy cũng phải về nhà nấu cơm rồi, ngày mai gặp.”
“Dạ, ngày mai gặp.”
Cố Văn lễ phép tạm biệt Dương Húc Minh, đưa mắt nhìn bóng dáng đối phương rời xa, sự ngại ngùng cùng ngoan ngoãn trên mặt nhanh chóng biến mất.
Cuối cùng mới nhếch môi khinh bỉ.
“Dụ dỗ làm quen hả… hừm! Quả nhiên là đồ mặt người dạ thú.”
“Nhưng anh phối hợp như thế, tôi đỡ lãng phí thời gian.”
Nhìn số điện thoại của Dương Húc Minh trong danh bạ điện thoại, Cố Văn nở nụ cười đắc ý.
“Cú điện thoại này tôi nhất định sẽ gọi, hy vọng thầy Dương anh đến lúc đó đừng từ chối… ha ha ha…”
Cô bé cũng xoay người rời đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô bé xoay người rời đi, tay phải đột nhiên đau nhói.
Cảm giác đau nhói dữ dội, khiến cho cô bé phải kêu ré lên.
“A… đau quá…”
Cô bé ôm lấy tay phải, lại phát hiện cảm giác đau đớn biến mất.
Cứ như những chuyện ban nãy chỉ là ảo giác của cô.
Sao đột nhiên lại đau như thế? Lẽ nào ngày hôm nay mình làm bài nhiều, dùng tay quá mức?
Kéo ông tay áo, Cố Văn nhìn thấy cánh tay phải của mình.
Dưới ánh hoàng hôn màu đỏ, cánh tay của cô dường như dính chút màu đỏ?
Đưa tay đụng vào, còn có chút lạnh lẽo…
Thật sự là dùng tay quá mức?
Xem ra đêm nay phải nghỉ ngơi một chút.
Cô suy nghĩ, rồi rời khỏi nơi này.
Xa xa dưới tán cây nhãn lồng, một bóng trắng loé lên rồi biến mất…
Bạn cần đăng nhập để bình luận