Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 612: Còn nhớ Vương Linh không?

Dương Húc Minh nói xong, mắt của hai cô bé đều sáng lên.
"Bí thuật phòng quỷ chuyên nghiệp?”
Cả hai kích động nhìn Dương Húc Minh, nói: “Bí thuật gì vậy ạ?”
Dương Húc Minh cười hì hì nhìn hai người, nói: “Trả lời câu hỏi của thầy trước đã, để thầy xem trình độ thẳng thắn của các em như thế nào rồi mới quyết định là có nên dạy các em hay không. Được rồi, nói cho thầy nghe đi bạn học Cố Văn, thầy Dương này đã đắc tội với em như nào vậy?”
Cố Văn xoắn xuýt nhìn anh, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi này.
Nhưng dụ hoặc của bí thuật phòng quỷ thực sự quá lớn, khiến cho cô lúc này hoàn toàn không có cách nào kháng cự lại được.
Dù sao lúc trước đã bị quỷ kéo vào trong một thế giới kỳ quái, phải trải qua cảm giác khủng khiếp suýt chút nữa bị giết, vậy nên hoàn toàn không muốn thể nghiệm thêm lần thứ hai.
Cho nên sau khi xoắn xuýt vài giây, Cố Văn cứng cổ, lộ ra vẻ mặt khẳng khái chịu chết ngang nhiên, đáp.
“Nói thì nói sợ gì. Hừ!”
Cô hung dữ trừng mắt nhìn Dương Húc Minh, nói: "Dương Húc Minh, thầy còn nhớ một nữ sinh tên Vương Linh không?”
Dương Húc Minh ngơ ngác:
“Vương Linh? Ai vậy?”
Cố Văn tỏ vẻ ghét bỏ: “Quả nhiên là thầy không nhớ. Đồ tồi, đám đàn ông các người chỉ có trí nhớ ba giây thôi sao? Đối với nữ sinh thầy đã đùa bỡn tình cảm, ngay cả một chút ký ức thầy cũng không có sao?”
“Ai da, chuyện này, thầy cảm thấy thầy cần phải giải thích rõ một chút.” Dương Húc Minh bất đắc dĩ lắc đầu, “Thứ nhất, thầy không biết nữ sinh Vương Linh.”
“Thứ hai hầy và bạn học đó đã phát sinh ra chuyện gì rồi? Tại sao các em lại nói thầy đùa bỡn tình cảm của bạn học đó?”
Cố Văn và Doãn Lộ nhìn nhau, nhíu mày hỏi: “Thầy thật sự không nhớ gì sao?”
Dương Húc Minh cực kỳ vô tội nói:
“Thầy thật sự không biết bạn học này, hay nói theo cách khác, thầy hoàn toàn không hiểu các em đang nói về cái gì luôn ấy. Bạn học Vương Linh này ở đâu ra... Thầy hoàn toàn không biết người này.”
Cố Văn nhíu mày nói: “Vương Linh là bạn cùng lớp với bọn em, cũng là bạn thân của bọn em. Lần trước khi thầy tới thực tập, cậu ấy vẫn còn đi học, nhưng hiện tại đã nghỉ học về nhà rồi.”
“Mà nguyên nhân cậu ấy nghỉ học, hai đứa bọn em đều biết rõ.”
Cố Văn trừng mắt nhìn Dương Húc Minh, nói: “Là bởi vì cậu ấy bị thầy bội tình bạc nghĩa! Vì không chịu được đả kích như vậy cho nên mới nghỉ học về nhà!”
Dương Húc Minh khó hiểu hỏi: “Còn diễn biến theo loại kịch bản này cơ à? Sao thầy không biết lần trước thầy tới đây thực tập còn đùa bỡn tình cảm của một nữ sinh vậy. Các em nói thầy nghe coi, thầy đã đùa bỡn bạn học ấy như thế nào? Các em đã trông thấy thầy đi cùng bạn ấy lần nào chưa?”
Cố Văn nhếch miệng: “Cũng bởi không thấy được nên mới đối xử với thầy thế đó! Nếu như lần đó để bọn em bắt được, thì chắc chắn bọn em sẽ không bỏ qua cho thầy đơn giản vậy đâu!”
Dương Húc Minh vừa bực mình vừa buồn cười, "Vậy là các em chưa thấy thầy ở chung một chỗ với bạn học đó, thế thì dựa vào cái gì mà nói thầy đùa bỡn tình cảm của bạn ấy?”
“Bởi vì buổi tối Vương Linh nằm ngủ gọi tên thầy!” Cố Văn thở phì phò đáp: “Đã thế còn gọi rất nhiều lần!”
“Lần trước thầy đến, cậu ấy vẫn luôn dùng ánh mắt si mê say đắm như nhìn người yêu để nhìn thầy.”
“Sau khi tan học cũng không đi cùng với bọn em mà cứ chạy đi đâu đó.”
“Khi đó bọn em suy đoán là đã chạy tới dính lấy thầy, thậm chí còn trêu chọc cậu ấy mà cậu ấy không hề phủ nhận!”
“Tới khi thầy kết thúc việc dạy thực tập, cậu ấy khóc hoài luôn, luôn luôn lén trốn đi khóc một mình, khóc đến sưng cả mắt, ngay cả việc học cũng bị ảnh hưởng."
"Cuối cùng trực tiếp nghỉ học về nhà, cũng chưa từng quay trở lại đây một lần nào nữa!”
Cố Văn thở phì phò, nói: “Thầy có dám thề Linh Linh không phải là bị thầy hại không? Loại thầy giáo cặn bã như thầy, đùa bỡn tình cảm của nữ sinh xong, sau đó còn không chịu thừa nhận... tức chết em rồi! Hiện tại em thật sự muốn vặt đầu thầy xuống chơi đá banh, để xem coi thầy có thể tiếp tục giả vờ vô tội được nữa hay không!”
Cố Văn lòng đầy căm phẫn nói hết ra, Dương Húc Minh nghe thấy những chuyện này khẽ nhíu mày.
“Trong mơ gọi tên thầy... Sau khi tan học chẳng biết đi đâu...”
Anh xoa ấn đường hỏi: “Các em có phương thức liên lạc của Vương Linh không?”
Cố Văn cảnh giác nhìn anh hỏi: “Thầy định làm gì? Còn muốn quấy rối Linh Linh sao?”
Dương Húc Minh thở dài: “Thầy chỉ muốn chứng minh trong sạch cho bản thân mình thôi... Bây giờ thầy có nói cái gì các em cũng không tin, vậy không bằng gọi điện thoại tới, để thầy đối chất với bạn học Vương Linh này, xem coi thầy có thật sự đùa bỡn tình cảm của bạn học ấy không?”
Cố Văn và Doãn Lộ liếc nhau một cái, sau đó đi sang một bên xì xào bàn tán một trận.
Xong xuôi, mới quay trở lại trước mặt Dương Húc Minh lần nữa.
Cố Văn nói: “Linh Linh không có điện thoại, nhưng ba của cậu ấy có, tuy bọn em không biết, song bọn em có thể hỏi chủ nhiệm Hồ, chủ nhiệm Hồ có phương thức liên lạc của ba Linh Linh.”
Dương Húc Minh nở nụ cười: “Vậy các em đi hỏi đi, hỏi được số điện thoại chúng ta lập tức gọi điện, trực tiếp dùng hành động thực tế để chứng minh sự trong sạch của thầy.”
Cố Văn hoài nghi nhìn Dương Húc Minh, hỏi: “Thầy... thật sự không thấy chột dạ chút nào à?”
Dương Húc Minh thản nhiên cười đáp: “Chuyện thầy chưa từng làm, sao phải chột dạ?”
Lần này đến lượt hai nữ sinh luống cuống.
Thái độ thản nhiên của Dương Húc Minh, đích xác không giống như là đã làm chuyện xấu.
Mặc dù tên ngốc này rõ ràng là nam cặn bã trong truyền thuyết đồng thời có quan hệ mập mờ với nhiều phái nữ không rõ chủng loại.
Nhưng có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm?
Hai nữ sinh nói thầm, chạy sang một bên gọi điện thoại.
Cả hai gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm Hồ, lấy lý do quan tâm bạn học Linh Linh, để xin số điện thoại ba Linh Linh.
Mười phút sau, hai cô gái quay lại.
Nhìn Dương Húc Minh nghiêm túc ngồi đợi ở bên cửa sổ, nói: “Bọn em đã xin được số điện thoại của ba Linh Linh, thầy thật sự muốn bọn em gọi ngay lúc này sao?”
Dương Húc Minh nhìn nhà ăn trước mặt đáp: “Cũng phải, chỗ này có nhiều người, chúng ta di chuyển sang chỗ khác yên tĩnh một chút, các em gọi đi, trực tiếp mở loa ngoài, để thấy đối chất qua điện thoại, chẳng phải như vậy chân tướng mọi chuyện sẽ rõ ràng hay sao?”
Thế là ba người rời khỏi nhà ăn, đi tới sân cỏ bên cạnh bãi tập của trường học.
Ở nơi này có rất ít người, rất yên tĩnh.
Chỉ có một vài học sinh đang đi bộ trên con đường nhựa cách đó không xa.
Ba người ngồi xuống, Cố Văn lấy điện thoại di động ra.
“Em gọi nhé?” Cô nhìn Dương Húc Minh, xác nhận lại thêm một lần nữa.
Dương Húc Minh gật đầu.
Rất nhanh, loa ngoài điện thoại vang lên thanh âm của một người đàn ông trung niên.
“Alo?”
Nghe được lời này, Cố Văn vội vàng nói: “Chào chú Vương ạ, cháu là Cố Văn, bạn của Linh Linh.”
Người bên đầu dây bên kia nghe vậy hỏi lại.
“Là bạn học của Linh Linh đó à . Cháu tìm Linh Linh sao?”
“Dạ vâng, chú Vương này, hiện tại chú có ở nhà không? Chúng cháu có chút việc muốn tìm Linh Linh, chú có thể đưa điện thoại cho cậu ấy được không ạ?”
Cố Văn cẩn thận xác nhận.
Ở đầu dây bên kia, vang lên tiếng thở dài của ba Vương Linh.
“Khoảng thời gian này Linh Linh bị bệnh, có thể không nghe điện thoại được, các cháu có chuyện gì thì cứ nói với chú, đợi con bé tỉnh lại chú sẽ chuyển lời giúp các cháu.”
Nghe được câu trả lời này, Cố Văn ngây ngẩn cả người.
“Linh Linh bị bệnh? Lúc nào ạ?”
“Khoảng tầm hai tháng trước. Thực ra năm ngoái con bé nghỉ học về nhà đã có triệu chứng rồi, luôn lẩm bẩm một mình, hay gặp ác mộng, không dám gặp người lạ.”
“Nhưng khoảng thời gian này đặc biệt nghiêm trọng, con bé đã hôn mê rất lâu, hai ba ngày mới có thể tỉnh lại một lần."
“Các cháu có chuyện gì cứ nói với chú, lần tới khi Linh Linh tỉnh lại, chú sẽ nói với con bé, để con bé điện thoại lại cho các cháu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận