Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 642: Dương Húc Minh ích kỷ lại chói mắt

Tuyên bố nghiêm túc của Dương Húc Minh, làm cho Từ Huyên trong bãi đất trống ngẩn ra.
Sau đó cô bật cười.
Từ Huyên dường như nghe được lời rất thú vị, cười đến mức lắc đầu.
"Em đã bỏ lỡ quá nhiều người? Cho nên không muốn lại phạm sai lầm? Thời khắc này sinh mệnh của em không còn thuộc về em? Ha hả... A Minh, câu này của em thật khiến cho chị ghen ghét căm hận đến mức hai mắt đỏ rực đấy."
"A Minh đã từng chỉ thuộc về một mình chị, A Minh chỉ thích một mình chị, A Minh chỉ nguyện ở chung với chị, bây giờ thực sự đã thay lòng rồi sao?"
"Nhưng lại thay lòng đổi dạ quyết tuyệt như thế, ngay cả một chút đường lùi cũng không có..."
Cô thất vọng nhìn Dương Húc Minh, nói rằng, "Chị còn tưởng rằng trong lòng của em, sẽ lưu lại dù chỉ một chút áy náy cùng tình yêu đối với chị..."
Dương Húc Minh chăm chú nhìn cô, không chút do dự nói, "Em yêu chị, em có lỗi với chị, áy náy trong lòng em đối với chị nếu như dùng văn tự để viết, có thể viết khắp mỗi một tấc bùn đất trên địa cầu."
"Vì có thể để cho chị hài lòng, em có thể dâng ra tất cả của em."
"Nhưng trong này, tuyệt không bao gồm tính mạng của em, cùng tương lai của em."
"Bởi vì em lúc này đây, đã không còn thuộc về một mình em, em không có tư cách tùy ý xử trí tính mạng của em."
"Tuy làm vậy rất có lỗi với chị, cũng có lỗi với nhiều người, nhưng em cũng tuyệt đối không muốn để cho bất cứ kẻ nào bị thương."
"Em rất nghiêm túc, trên đường tới đây em đã đưa ra quyết định."
"Nếu như chị đồng ý thu tay lại, em có thể làm ác nhân không màng lương tâm bao che cho sát nhân."
"Em có thể giả vờ không biết chuyện chị đã làm gì để sống lại, em có thể làm một ngụy quân tử đao đức giả và ghê tởm."
"Dù người khác chỉ trích em, nhục mạ em như thế nào, em đều vui vẻ chấp nhận, chỉ cần chị chịu thu tay lại..."
Dương Húc Minh bình tĩnh kể lại, làm cho nụ cười trên mặt của Từ Huyên dần dần biến mất. Cô đứng ở nơi đó, nhìn nhìn chàng trai nghiêm túc trước mặt, trong thoáng chốc dường như thấy được cậu bé quật cường luôn không chịu thua ngày nào. Thời gian, dường như đã về lại khi còn bé. Từ Huyên hứng thú nở nụ cười không rõ. Cô cười rất vui vẻ, cười rất tươi, rồi lắc lắc đầu. Cười đến mức chảy ra nước mắt. "Ha ha ha ha... A Minh... anh thật thú vị quá..."
"Không hổ là A Minh của chị, thậm chí ngay cả lời như vậy cũng nói ra được."
"Chỉ cần chị bằng lòng buông tay, thậm chí em có thể không ngại chị hại rất nhiều người?"
"Ha ha ha... em nghĩ kỹ đi, chính là 56 mạng người đấy."
"Đó là còn không bao gồm mấy người bị hại do người làm vườn sát hại đâu đó."
Từ Huyên lau lau nước mắt, cười vui vẻ nhìn về phía Dương Húc Minh, "Dù cho chị hại nhiều người như vậy, giết hại người nhiều lắm đấy, em cũng không để ý sao?"
Dương Húc Minh lẳng lặng nhìn cô, gật đầu. "Em là người rất ích kỷ... chị Huyên chị biết mà."
Dương Húc Minh bình tĩnh nói, "Chị đã hại chết nhiều người như vậy, đã tạo thành sự thực, cho dù bây giờ báo em thù cho những người đó, những người đó cũng không thể nào sống lại."
"Mà em, rất ích kỷ, không thể vì một đám người chết tổn thương người em yêu... cho dù cô ta là ác đồ tội ác tày trời."
"Lời em nói, chị Huyên hiểu mà."
"Bởi vì chị là người hiểu em nhất, từ nhỏ đến lớn, chị đều là người hiểu em nhất."
"Ba mẹ khen em thông minh hiểu chuyện, người tốt, nhưng chị Huyên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, em mới là người ích kỷ nhất trong nhà."
"Ngoan ngoãn tốt bụng đều là biểu hiện giả dối, đó chỉ là vì những chuyện kia không đụng chạm đến quyền lợi máu chốt của em, em có thể giả vờ biểu hiện ra ngoan ngoãn tốt bụng, để cho mọi người khen ngợi em."
"Nhưng nếu quả thật động chạm tới quyền lợi mấu chốt của em, em ích kỷ, đạo đức giả hơn bất kỳ ai khác."
"Em luôn là kẻ xấu xa ích kỷ, đạo đức giả, ghê tởm, chị Huyên chị luôn biết điều đó mà."
Dương Húc Minh bình tĩnh nói, "Cho nên, em không quan tâm chị hại chết bao nhiêu người. Dù sao đều là một đám người qua đường không liên quan gì tới taem Ngôn ngữ lạnh lùng của Dương Húc Minh, làm cho Từ Huyên bật cười. "Nhưng trước kia em không phải là người như thế... trước kia em vì không cho chị lạm sát kẻ vô tội, thậm chí có thể tàn nhẫn tiêu diệt chị."
"Tuy là ảo ảnh, nhưng lúc đó em đã lựa chọn như vậy, đã làm như vậy. Nhưng giờ em lại nói không quan tâm những người đó có chết hay không, đây không phải là rất tự mâu thuẫn sao?"
Dương Húc Minh nhìn Từ Huyên, anh cười khẩy. Cười rất phức tạp. "Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Chị Huyên chẳng lẽ chị không rõ sao?"
"Bởi vì em không có cái loại quyết tâm vì chị, mà sát hại hơn mười sinh mạng vô tội, em ích kỷ giả dối xấu xa, mặc dù cảm thấy những người đó không quan trọng, lại vẫn không hạ nổi quyết tâm."
"Cho nên em rất ích kỷ, em không còn cách nào vì chị sống lại lạm sát kẻ vô tội, chị phục sinh không bằng em yên tâm thoải mái."
"Tình huống rõ ràng như thế, chị Huyên phải nhanh chóng nhìn ra chứ."
Dương Húc Minh vừa cười vừa nói, "Em vẫn là em, vẫn ích kỷ như vậy, vẫn giả dối như vậy, vẫn ghê tởm như vậy, chị Huyên không phải chị thích em như vậy sao?"
Từ Huyên nhìn anh, cười gật đầu, rất hài lòng. "Không sai, đích thật là A Minh của chị."
"Cậu bé ích kỷ tư lợi, đích thật là cậu bé mà chị yêu."
"Nhưng tiếc là em đã thay đổi."
"Trước kia em, tuy giả dối ích kỷ, nhưng trong lòng chỉ có chị, chị biết em vì chị có thể đánh cược tất cả, dù là tính mạng của mình."
"Nhưng bây giờ, trong lòng của em đã tiến vào quá nhiều người."
"Lý Tử, Ứng Tư Tuyết, thậm chí ngay cả Ngô Tư kia chắc đều ở trong trái tim nhỏ bé của em !?"
"Em vì người phụ nữ mình yêu, có thể làm được mọi chuyện có thể làm, có thể yêu đối phương không giữ lại chút gì."
"Cậu bé mâu thuẫn ích kỷ lại nhiệt tình giống như em, quả thực giống như mỏ vàng chói mắt, chỉ có thời điểm một người độc chiếm em mới có thể chói mắt."
"Bởi vì lúc em bị độc chiếm, em không còn do dự, em có thể vì này người chiếm giữ trái tim em trả giá tất cả, dốc hết sức mình, dù cho mất đi sinh mệnh cũng tuyệt không hối hận."
"Nhưng một khi trong lòng em có quá nhiều người, phân tâm, lo lắng được mất, em sẽ không còn đáng yêu nữa, em sẽ tỏ ra ích kỷ, đạo đức giả và ghê tởm."
"Cho nên, chị vẫn quyết không thể để cho những người phụ nữ kia tới chia sẻ em..."
Từ Huyên nhìn Dương Húc Minh, mỉm cười nói, "Bảo tàng tuyệt đẹp như em, sao có thể để cho những người phụ nữ khác vấy bẩn hào quang chứ?"
"Xấu xí như vậy, cũng không xứng với chị."
"Cho nên..."
Từ Huyên liếm môi, cười rất quyến rũ, "Quả nhiên vẫn nên để cho chị một mình tới độc hưởng A Minh."
"Thoả hiệp nhường nhịn, mỗi bên lùi một bước gì cả, tất cả đều là độc dược phá hoại hình tượng tuyệt đẹp của A Minh!"
"Lý Tử, Ứng Tư Tuyết, Ngô Tư... đám phụ nữ này khiến cho em chần chừ, khiến cho em phân tâm, khiến cho em không còn chói mắt nữa, khiến cho em có vẻ ích giả dối, cho nên đám phụ nữ này tuyệt đối không thể sống."
"A Minh của chị, chỉ thuộc về một mình chị, cũng chỉ nên thuộc một mình chị!"
"Chỉ khi trái tim của em bị chị độc chiếm, em mới là hoàn mỹ nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận