Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 636: Tiếng bước chân

Nhưng dù nói thế nào, ý thức được bên cạnh có người bám theo, hơn nữa còn là anh trai của mình, Lâm Thu cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Giống như là tìm được người đáng tin cậy, có chút cảm giác an toàn.
Tối thiểu anh trai cũng là người thân, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, anh ấy nhất định sẽ ra đến giúp đỡ!?
Mình dầu gì cũng là muội muội của anh ấy, cho dù anh ấy đã chết, biến thành quỷ, nhìn thấy em gái gặp phải nguy hiểm chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm... chứ !?
Lâm Thu thận trọng lui ra khỏi căn nhà thứ nhất, đi về phía căn nhà thứ hai trong thôn.
Sau khi cô rảo bước tiến vào căn phòng thứ hai, đặc biệt lưu ý phản ứng của điện thoại di động. Nhưng điện thoại không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không gửi tới tin nhắn ngắn nhắc nhở cô. Chẳng lẽ con rối ở chỗ này? Lâm Thu khá vui. Cô có chút kích động nhìn căn nhà trước mặt, lại không có bất kỳ phát hiện gì. Điều mà cô đang thấy là nhà chính thường gặp ở vùng nông thôn Quý Châu. Trên bức tường chính giữa nhà có treo bài vị tưởng niệm thiên địa quân thân sư, hơi lộ ra trống trải nhà chính trong không có trưng bày bao nhiêu thứ.
Dù sao theo tập tục của Quý Châu, không ai được ở trong nhà chính. Nhưng Lâm Thu không từ bỏ, cô cẩn thận lục soát một vòng, thậm chí ngay cả bài vị lư hương cũng cầm lên quan sát, vẫn không tìm ra con rối màu trắng để ở đâu. Thậm chí ngay cả vật tương tự con rối màu trắng cũng không tìm được.
Cô chỉ có thể rời khỏi nhà chính, đi nhà khác tìm. Căn này đến căn khá, Lâm Thu tìm rất nhiều lần. Người nhà này dường như không có con trai, chỉ có một cô con gái. Ngoại trừ phòng ngủ của ba mẹ ra, cũng chỉ có phòng ngủ của con gái dường như từng có dấu vết từng có người ở. Những căn nhà trống khác cũng không có dấu vết từng có người ở.
Trước khi Lâm Thu tới rõ ràng đã có rất nhiều nhóm người đến ngôi nhà này. Ngoại trừ cảnh sát điều tra hiện trường, khẳng định còn có streamer tới livestream chuyên mục linh dị, cùng với một số kẻ chơi bời lêu lổng. Khắp nơi trong nhà đều bị lật tung vô cùng bừa bộn, giống như vừa bị cướp, Lâm Thu cũng không tìm được bất kỳ vật gì hữu dụng. Chỉ là giữa phòng ngủ của con gái nhìn thấy một quyển sách bài tập có viết tên, tên là Vương Linh. Mà quyển sách bài tập kia hóa ra lại là của trường trung học Lâm. Nói cách khác, Vương Linh này còn là học muội của cô sao? Sau khi lục soát khắp nơi, ngoài phát hiện gần như vô dụng này, Lâm Thu vẫn không thể nào tìm được con rối màu trắng mà anh của cô nói. Vào lúc cô sắp từ bỏ, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn thứ hai từ anh trai mình. ! không phải ở nơi này.
"Chậc..."
Trong nháy mắt nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Thu hơi nhếch khóe miệng lên.
“Em đã lật tung nơi này hai lần rồi, chỉ thiếu chút nữa đào sâu ba mét, anh mới nói với em con rối không ở nơi này?”
Cố tình đùa giỡn mình sao? Lâm Thu theo thói quen có chút không cam lòng. Nhưng nghĩ tới anh trai của mình đã biến thành quỷ, cho dù mình không cam lòng cũng không làm gì được đối phương, chỉ có thể kiềm chế cảm xúc. Cô thận trọng đẩy cửa ra, rời khỏi căn nhà này. Trong thôn vẫn yên tĩnh chết chóc, không có âm thanh của bất kỳ người nào. Nhưng Lâm Thu vẫn không dám làm càn quá mức, lén lén lút lút đi về phía ngôi nhà bên cạnh. Cô rất sợ nếu cử động của mình quá lớn sẽ thu hút lũ quỷ trốn trong chỗ tối. Nhưng trong căn nhà thứ ba vẫn không tìm được con rối. Lâm Thu chỉ có thể tiếp tục đi về phía ngôi nhà bên cạnh. Cuối cùng, cô lén lén lút lút cứ như ăn trộm đột nhập 11 căn nhà trong toàn thôn, lại vẫn không tìm được con rối màu trắng mà anh trai nói. Một thân một mình ngồi ở ngưỡng cửa nhà thứ 11, nhìn mặt trời đã dâng lên giữa bầu trời, Lâm Thu khổ sở thở dài, xoa xoa cái bụng.
Thật đói quá nha...
Sáng sớm cô vừa ăn qua loa bát mì thịt dê ở trạm xe lửa, sau đó vẫn chưa ăn thêm gì. Hiện tại giằng co đã lâu như thế, dạ dày làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Nhưng ở đồng núi hoang vu này, cô có thể đi đâu ăn đồ chứ?
Thôn Huyền Sơn này là nơi biệt lập, rời xa đám đông, thôn làng gần nhất cũng phải mất trên nửa giờ đi bộ. Chẳng lẽ mình thật sự phải đi sao?
Cơm nước xong rồi trở về? Nhưng đi đi về về như vậy, ít nhất phải hơn một giờ, dây dưa lâu không trở về như thế lỡ gặp chuyện xui rủi thì sao? Lâm Thu do dự nhìn sắc trời, lại nhìn điện thoại, muốn xem xem anh trai có gợi ý gì hay không. Lại đúng vào lúc này, từ cửa thôn đột nhiên truyền đến tiếng bước chân kỳ quái. Có ai đó, đang tới. Trong nháy mắt nghe được tiếng bước chân này, Lâm Thu chợt cảm thấy căng thẳng, chẳng biết tại sao dâng lên một loại cảm giác sợ hãi. Cô theo bản năng tránh vào trong phòng, không dám đi ra ngoài. Mà điện thoại trong tay, cũng vừa hay rung một cái. Tin nhắn tới. Lâm Thu trốn trong bóng góc tối len lén nhìn ra, phát hiện nội dung tin nhắn do anh trai gửi tới là ! trốn đi!
Đừng để bị phát hiện!
Nhìn thấy tin nhắn này, tay của Lâm Thu chợt run lên, sợ đến mức trong nháy mắt tim nhảy lên tận cổ họng. Lẽ nào... kẻ tới thật là quỷ? Nơi đồng núi hoang vu này, quả thật cũng không thể là nơi người sống sẽ đến! Dù sao đã trôi qua gần hai tháng rồi, người tới vì tò mò sớm đã tới. Hơn nữa nếu quả thật là đám streamer tới livestream linh dị, thì từ rất xa đã có thể nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ rồi. Nhưng tiếng bước chân từ cửa thôn chậm rãi truyền tới, cũng chỉ có tiếng bước chân vang lên, không có bất kỳ tiếng nói nào.
Dường như kẻ đi về phía nơi này, chỉ là một kẻ câm ít nói. Một người câm sẽ đến sơn thôn ma quái này? Lâm Thu không tin. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, vô cùng sợ hãi. Cô có thể chắc chắn, vật kia hẳn không phải đến từ trong thôn, mà là từ bên ngoài tới. Nếu quả thật là trong thôn, Lâm Thu đi dạo trong thôn lâu như thế sớm đã phát hiện. Mà tới từ bên ngoài vào thời gian này...
Chẳng biết tại sao, Lâm Thu chợt nghĩ tới điều mà bạn cùng phòng nói với cô, cái "người" tối hôm qua nửa đêm đập cửa phòng ngủ của các cô tìm cô. Quần trắng, sắc mặt âm trầm, thấy không rõ mặt, ôm một quyển nhật ký màu đỏ...
Trong góc tối, Lâm Thu nuốt nuốt nước bọt. Trong lòng cô có một phỏng đoán kinh khủng. ! lẽ nào con quỷ kia từ Quý Dương đuổi tới Lục Bàn Thủy? Đối phương đuổi tới nơi này để đuổi giết cô? Sau khi ý thức được điểm ấy, Lâm Thu sợ muốn đứng tim, cô chết chắc rồi. Cô co rúc ở đáy giường tăm tối, động cũng không dám động, thậm chí ngay cả thở cũng theo bản năng chậm lại, sợ thu hút sự chú ý của con quỷ. Nhưng tiếng bước chân vang lên trong sơn thôn, vẫn chậm rãi đến gần nơi đây. Dường như đối phương mỗi khi đi ngang qua một căn phòng, đều sẽ dừng ở cửa một lúc.
Cuối cùng, tiếng bước chân kia dừng ở ngay ngoài cửa căn phòng mà Lâm Thu đang ở.
Bất động. Lâm Thu căng thẳng bưng miệng mình, toàn thân siết chặt. Đợi... Quá trình chờ đợi, cực kỳ dày vò. Lúc này đây, vật kia chắc dừng lại ở cửa hơn một phút đồng hồ, lúc này tiếng bước chân mới vang lên lần nữa. Két !
Cửa phòng bị đẩy ra rồi. Lúc này đây vật kia không hề rời đi, mà là trực tiếp đi vào! Lâm Thu dưới đáy giường hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, tim đập nhanh đến mức sắp bay ra khỏi lồng ngực. Lẽ nào vật kia phát hiện ra cô? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận