Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 649: Không phải cô cũng giống vậy sao

"Tâm nguyện bao đời của Dương gia, chắc chính là vật này."
Âm thanh đột nhiên vang lên ở bên tai.
Dương Húc Minh hơi ngẩn ra, phát hiện mình vẫn đứng ở trong cánh đồng hoang vu màu máu.
Bên người, đứng cái bóng điêu khắc mấy bức tượng đá kia.
Đối phương nhìn cánh đồng hoang vu màu máu phía trước, thản nhiên nói.
"Từ khi có khu vực bắt đầu xuất hiện địa mạch dị biến, Sinh Tử Lục cùng Vô Thường Lục đã sinh ra trên thế gian."
"Các thế hệ người dẫn đường bảo vệ cẩn thận sự cân bằng giữa Quỷ loại và nhân loại, không cho Quỷ loại bạo loạn ảnh hưởng đến thế giới của người sống."
"Nhưng luôn có người bước lên con đường sai lầm."
"Người dẫn đường vào thế hệ nào đó từ bỏ sứ mệnh của người dẫn đường, cố dùng năng lực của mình để cướp lấy càng nhiều quyền lợi cho bản hân."
"Kết quả của việc này, đương nhiên là bị Sinh Tử Lục ruồng bỏ."
"Nhưng tên người dẫn đường này lại có thể mở một con đường khác, lợi dụng hiểu biết của mình đối với Quỷ loại để biên soạn một bản tà thuật bách khoa toàn thư, không cần Sinh Tử Lục cũng có thể mở mang phát triển các loại quỷ thuật."
"Đây là những quỷ thuật lợi dụng lệ quỷ làm nguồn gốc sức mạnh để vận dụng, đương nhiên cũng là vô cùng tà ác."
"Người Dương gia muốn dựa vào thuật như vậy để trở nên nổi bật, nhưng coi như vào loạn thế mạng người như cỏ rác, thuật ác độc này của Dương gia cũng rất khó để cho người sống chấp nhận."
"Hơn nữa còn có người dẫn đường nhìn chằm chằm..."
"Cho nên gần ngàn năm qua, tổ tiên các thế hệ Dương gia đều sống không tốt."
"Ngoại trừ quyển bí kíp kia của Dương gia càng biên càng dày, quỷ vực tà thuật khai thác càng ngày càng phong phú, địa vị tối cao ở trên thế giới người sống cũng chỉ là gió thoảng mây trôi."
"Một khi có được danh tiếng vang dội, người dẫn đường thường thường sẽ đi theo chỉ dẫn của Sinh Tử Lục ."
"Sau đó sẽ có một cuộc chiến khốc liệt, chỉ là kẻ thất bại thường thường đều là tổ tiên Dương gia."
"Dù sao một bên trong tay nắm Sinh Tử Lục có thể suy đoán bói quẻ, bên kia cũng chỉ có chút quỷ thuật, ai mạnh ai yếu rất rõ ràng."
"Cho nên tổ tiên các thế hệ Dương gia sinh hoạt dưới bóng của người dẫn đường kéo dài hơi tàn, nằm mộng cũng muốn tiêu diệt Sinh Tử Lục và truyền thừa của người dẫn đường, sau đó có thể thoải mái sử dụng năng lực của mình."
Cái bóng nhìn về phía Dương Húc Minh, nói rằng, "Anh và tôi chính là sản vật như vậy."
"Lấy máu thịt cùng sự tuyệt vọng và oán hận của ba thế hệ làm nền tảng, lại dựa vào mấy thứ lộn xộn khác, trải qua năm tháng rất dài, cuối cùng đã tạo ra được một đứa trẻ hoàn mỹ, có thể không sợ người dẫn đường nữa."
"Chỉ là phần này năng lực bị áp chế rồi, đồng thời một mực bị hạn chế lấy."
"Nếu như không phải lần bạo loạn 7 năm trước, thứ tà ác mà nhân thế không dung thứ cũng sẽ không xuất hiện."
"Mà một khi ló đầu, hiện hình rồi, muốn thu lại cũng không dễ dàng như vậy nữa."
"7 năm trước, Dương Húc Minh bị chia làm hai phần, một yếu một mạnh."
"Phần yếu kia, là năng lực của bản thân Dương Húc Minh, sau 7 năm liên tục không ngừng suy yếu, đã bị anh lấy lại rồi."
"Mà phần mạnh, chính là tôi."
"Dù có suy yếu đến đây, cũng vẫn không cho phép tà ác tồn tại trên đời."
"Tôi vẫn đợi ở chỗ này, mong đợi cái ngày mà mình và anh cùng nhau tan biến."
"Chỉ tiếc anh đã vượt qua ranh giới ngăn cách tôi và anh, kết nối lại với phần sức mạnh tiềm ẩn của tôi."
"Vì vậy, tôi xuất hiện."
Cái bóng nhìn Dương Húc Minh, biểu cảm bình tĩnh, "Xuất phát từ bản năng đã được giao phó cho tôi trong nghi lễ phân cách vào 7 năm trước, tôi sẽ dẫn anh cùng nhau biến mất."
"Nhưng cách thời điểm ấy còn một thời gian nữa, anh có thể đi về nói với vĩnh biệt với các cô ấy."
"Giây phút chia ly đã đến, vậy hãy nói lời vĩnh biệt."
"Đừng để đến lúc giã biệt cũng không thể nói ra lời muốn nói."
Giọng điệu như vậy, làm cho Dương Húc Minh giật mình. Anh kinh ngạc nhìn cái bóng bên người biến mất, trong thoáng chốc, cảnh tượng xung quanh lần nữa xuất hiện thay đổi. Anh quay trở lại khu rừng và điều anh thấy là mọi người đột nhiên im lặng trước sự xuất hiện đột ngột của anh. Từ Huyên cạnh quan tài mở to hai mắt nhìn, trông rất đăm chiêu. Ứng Tư Tuyết nằm bên chân Từ Huyên kinh ngạc nhìn anh, có vẻ rất khó hiểu. Mà Ngô Tư cách đó không xa thì lập tức đi qua, gương mặt khiếp sợ. "Dương Húc Minh..."
Ngô Tư lẩm bẩm nói, "Vừa rồi chúng em thấy..."
Vừa rồi đám người trong rừng cây đều thấy được cảnh tượng quỷ dị đó. Trong vùng hoang dã đỏ như máu, Dương Húc Minh quay lưng về phía mọi người, đứng cạnh một bóng người xa lạ. Nơi xa có một màn sương máu mãnh liệt, cứ như bão cát màu đỏ hoành hành, đang muốn tập kích bọn họ. Nhìn thấy Dương Húc Minh và bóng người kỳ lạ sắp bị cơn bão cát đỏ rực nuốt chửng, Dương Húc Minh lại đột nhiên xuất hiện ở trong rừng cây. Dương Húc Minh đương nhiên không thể hiểu được sự kinh ngạc của mọi người. Anh theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, Nhạc Chấn Đào cùng Nhạc Ninh sau khi thấy anh xuất hiện, đã thở phào di chuyển đến một khoảng cách an toàn, cách Từ Huyên xa một chút. Mà bên chân Từ Huyên, Ứng Tư Tuyết được bảo vệ bởi năng lực mạnh mẽ tự sử dụng của mình, giờ không chịu chút tổn thương nào, chỉ lẳng lặng nằm ở nơi đó, kinh ngạc nhìn anh, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi pháp thuật đã kiểm soát mình. Nhìn biểu cảm của mọi người, Dương Húc Minh cười có chút miễn cưỡng. "Xem ra bầu không khí đã không còn căng thẳng nữa rồi..."
Anh đứng ở nơi đó, không né tránh, tùy ý Tiểu Tư kích động nhào tới ôm chặt lấy mình. Ánh mắt, cũng nhìn về phía Từ Huyên cạnh quan tài. Anh nở nụ cười, "Chị Huyên, đừng làm như thế, cười một cái đi?"
Từ Huyên đăm chiêu nhìn anh, nói rằng, "Đây không phải là kết quả mà chị mong muốn."
Dương Húc Minh cười cười, "Cũng không phải kết quả em mong muốn."
Từ Huyên lẳng lặng nhìn anh, hỏi, "Đau khổ không? A Minh, lúc này en có tuyệt vọng không?"
Dương Húc Minh vẫn nở nụ cười, "Tuyệt vọng? Đó không phải là chuyện đã sớm biết sao?"
"Từ khi em quyết định tới nơi này, em biết, cửa ải khó khăn lần này sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy."
"Nhưng em sẽ không lùi bước, bởi vì em không có tư cách lùi bước."
"Mà bây giờ, tối thiểu mục đích của em đã đạt thành."
Dứt lời, anh nhìn về phía Ứng Tư Tuyết bên chân Từ Huyên, vừa cười vừa nói, "Đại tiểu thư, anh tới đón em về nhà."
Ứng Tư Tuyết run rẩy nằm dưới đất, vẫn không nói lời nào. Từ Huyên cúi đầu, nhìn người phụ nữ không chịu chút tổn thương nào ở bên chân, ánh mắt phức tạp. "Năng lực ảo giác sao... cho dù lúc này em gần như mất kiểm soát và khó có thể sử dụng năng lực của mình nữa, A Minh em vẫn bảo vệ tốt ả ta quá ha."
"Là lúc em trở lại hiện thực, một mình đối đầu người phụ nữ này sao?"
"Em một lần nữa kích phát năng lực đã mất, rồi phá bỏ pháp thuật của chị, ưa bảo vệ ả ta?"
"Vào loại tình huống bản thân cũng sắp suy sụp, anh còn có thể làm đến mức này... anh thực sự rất thiên vị cô ta nha."
Nhìn Từ Huyên trước mắt, Dương Húc Minh trông rất dịu dàng, "Nếu như là chị Huyên, em cũng sẽ làm như vậy."
Từ Huyên cười cười, lắc đầu. "Nói những thứ này có tác dụng gì chứ... người sắp không còn rồi."
Cô đăm chiêu nhìn Dương Húc Minh, nói rằng, "Nếu như em chỉ là chết đơn thuần, chị có thể luyện em thành hoạt thi. Nhưng nếu như bị sông máu ở bên kia cắn nuốt, vậy thực sự không còn nữa... nếu em hiểu tình huống này, còn cười được sao?"
Dương Húc Minh ôm trán suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ giang tay, "Không cười... chẳng lẽ phải khóc sao..."
Trong rừng cây, nhất thời yên tĩnh. Nhạc Chấn Đào khó hiểu nhìn cảnh này, không hiểu chuyện gì xảy ra. Tiểu Tư run rẩy ôm chặt Dương Húc Minh như bạch tuộc, nước mắt đau khổ đã thấm ướt toàn bộ đầu vai của Dương Húc Minh. Quyển nhật ký màu đỏ cố cắn nuốt Dương Húc Minh vài chục lần, nhưng đều không có hiệu quả. Bởi vì Dương Húc Minh lúc này, cũng không ở nơi này, lúc này anh đã sắp tiến vào trạng thái hoàn toàn tan biến. Việc quay lại đây gặp mọi người chỉ là ký ức cuối cùng của anh về nhân thế. Cũng chính bởi vì như vậy, Tiểu Tư mới khóc lóc thương tâm như vậy. Bởi vì cô nhận ra rõ ràng, chính mình cũng không còn cách nào chạm vào người đàn ông trước mắt nữa. Dù đối phương đứng ở nơi đó, nhưng lúc nàng ôm anh, hai người làm ra tiếp xúc thân mật mà lúc sống chưa bao giờ có. Nhưng cảnh tượng này lại như là hoa trong kính, trăng trong nước, trong chớp mắt sẽ biến mất. Từ Huyên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, biểu cảm càng thêm phức tạp. Cô nói rằng, "Chị có thể hứa với em, sau này sẽ không tìm hai ả đàn bà này gây phiền phức..."
Nói với Từ Huyên, quyết định này rõ ràng là được đưa ra với quyết tâm cao. Dương Húc Minh thở phào thật dài, "Vậy thì thật là quá tốt, chị Huyên, cảm ơn chị đã hiểu cho."
"Nếu không phải là thời gian không đủ, thật muốn ôm chị hôn thiệt mạnh."
Dương Húc Minh cười rất vui vẻ. Từ Huyên đăm chiêu nhìn anh, không nói gì. Nhưng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên ở trong rừng cây. "Anh muốn hôn người nào?"
Ngay khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người trong rừng cây đều đờ ra. Dương Húc Minh thì sợ hãi theo bản năng, vẻ mặt khó tin, nhìn về phía con đường dẫn ra khỏi rừng cây. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng người chậm rãi hiện ra trong tầm mắt của mọi người. Bóng dáng đã trải qua gió bụi mệt mỏi, dường như đã lặn lội đường xa không hề nghỉ ngơi đến đây. Nhưng Lý Tử vẫn biểu cảm lạnh lùng vô cảm, khí chất cô độc và kiêu ngạo như một bông hoa núi cao nở rộ bên cạnh vách núi phủ đầy tuyết, lại hoàn toàn che đậy cảm giác luộm thuộm do bụi trên quần áo gây ra. Cô cứ nói một câu hời hợt như vậy, sau đó hời hợt đi đến, như đi tham dự một bữa tiệc, hoàn toàn phớt lờ không khí của hiện trường. Ngược lại bầu không khí của hiện trường bởi vì cô đến, trực tiếp thay đổi. Khoảnh khắc cô xuất hiện, cô lập tức trở thành nhân vật chính duy nhất có mặt ở đây, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô, có chút khó hiểu, có chút sợ hãi. Còn có người sợ hãi... Lý Tử quay đầu đi, nhìn về phía Dương Húc Minh, hỏi, "Anh mới vừa nói, anh muốn hôn người nào?"
Dương Húc Minh nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng nặn ra một nụ cười xán lạn. "Lý Tử em đã trở về..."
Lý Tử lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc của anh, lại nhìn một chút Ngô Tư khóc lóc ôm lấy Dương Húc Minh tựa như bạch tuộc, trầm mặc một lúc. Sau đó lắc đầu. "Thật là cảnh tượng làm cho người ta đố kỵ..."
Cô lắc đầu, nhẹ giọng cảm thán nói, "Quả nhiên, mình không rộng lượng như trong tưởng tượng..."
Từ Huyên vẻ mặt cảnh giác, giống như một con mèo xù lông, toàn bộ cơ thể tràn ngập sát khí. "Không phải cô đã chết rồi sao? !"
Lý Tử nhìn về phía cô ta, cười cười, "Không phải cô cũng vậy sao? Bạn gái cũ của A Minh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận